Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 33

Đột nhiên, giữa khung cảnh hỗn loạn, cả hội trường chìm vào im lặng đáng sợ.

So với việc Mạnh Phàm Nhất bất ngờ lao lên sân khấu như kẻ mất trí… điều xảy ra tiếp theo còn khiến ban giám hiệu tuyệt vọng hơn.

Màn hình lớn bỗng chốc phát đoạn video mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Trong video, gương mặt và những vị trí nhạy cảm của cô gái đã bị làm mờ nặng, nhưng nội dung tổng thể vẫn khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh tượng có tính chất gợi dục.

Trong một con ngõ hẹp tối om, cô gái gào khóc thảm thiết, vừa cầu xin vừa hét lớn… Một vài tên du côn thô bạo ra tay, không chút thương xót, những hình ảnh ấy không thể nào nhìn thẳng.

Mạnh Phàm Nhất trừng to mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm lên màn hình lớn.

Hành động kích động lao lên sân khấu ngăn cản Đoạn Tự Lý vừa rồi của cậu ta,  chẳng khác nào công khai thừa nhận: đoạn video kia chính là “kiệt tác” của Mạnh Phàm Nhất.

Bố cậu, ông Mạnh Châu, mặt mày tái xanh, bất ngờ đứng bật dậy, vung tay rời khỏi chỗ ngồi.

Mạnh Phàm Nhất lao đến chỗ máy tính điều khiển trên sân khấu, điên cuồng nhấp chuột, cố gắng tắt đoạn video đó đi.

Nhưng máy tính trung tâm đã bị virus chiếm quyền kiểm soát từ trước, hoàn toàn mất kiểm soát, không ai có thể dừng video lại.

Ở dãy ghế phía sau, các nữ sinh lấy tay che mắt, không dám nhìn tiếp; còn đám nam sinh thì cười cợt, chẳng khác nào đang xem trò vui, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video.

Đoạn Tự Lý quay đầu nhìn Hứa Yên, ánh mắt sắc tựa lưỡi dao…

Thiếu nữ siết chặt điều khiển slide trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm không rời khỏi màn hình lớn.

Các thầy cô trong ban giám hiệu hoảng loạn đứng bật dậy, gào lên với các thành viên hội học sinh: “Tắt đi! Mau tắt ngay!”

Đám người kia vội vã lao lên sân khấu, lúng túng thao tác, cố gắng ngăn đoạn video kia lại.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Đúng lúc này, hình ảnh chao đảo trong video bất chợt chuyển cảnh, ở đầu con ngõ phía xa, một bóng người con gái lờ mờ bước đến gần.

Dưới ánh đèn đường, gương mặt cô ta dần hiện rõ.

Tô Vãn An…

Dưới sân khấu, Tô Vãn An nhìn thấy chính mình, hét lên một tiếng thê lương đến rợn người.

Trên màn hình, cô gái bị làm mờ đang khóc đến tuyệt vọng.

Còn Tô Vãn An lại thong thả nhắc nhở lũ đám côn đồ đang ra tay: “Cẩn thận, đừng để xảy ra án mạng.”

Một tên côn đồ trong số đó vừa cười vừa trêu: “Đại tiểu thư Tô nói ‘án mạng’ là kiểu ‘án mạng’ nào thế? Có kiểu án mạng, tôi không đảm bảo đâu nhé~”

Tô Vãn An khinh bỉ liếc hắn một cái, rồi quay sang nhổ nước bọt về phía cô gái đang gào khóc đến khản giọng ấy, sau đó quay người bỏ đi.

Không xa đó, Trì Hoan Ý cùng mấy cô gái trang điểm kỹ lưỡng, đang dựa vào đầu ngõ chờ cô ta.

Tiếng khóc nghẹn ngào và tuyệt vọng của cô gái ấy vang vọng mãi giữa hội trường lộng lẫy.

Đột nhiên, âm thanh nức nở ấy im bặt.

Hứa Yên ngẩng đầu nhìn sang, thấy Đoạn Tự Lý không biết từ lúc nào đã đi đến ổ cắm điện bên cạnh, giật phăng dây nguồn máy tính.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đối đầu trong im lặng.

Đoạn Tự Lý lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt rét đến thấu xương…

Còn Hứa Yên thì bình thản, ánh mắt trong vắt như nước, hiền hòa và vô hại, thậm chí còn thấp thoáng vẻ ngây thơ.

Dĩ nhiên là cô vô tội.

Liên quan gì đến cô? File trình chiếu là do Mạnh Phàm Nhất chuẩn bị, buổi lễ trao học bổng doanh nhân cũng là do cậu ta phụ trách chính.

Nếu vẫn chưa đủ chứng cứ thì hành động Mạnh Phàm Nhất mất kiểm soát lao lên sân khấu, đe dọa Đoạn Tự Lý tắt trình chiếu kiểu giấu đầu lòi đuôi như vừa rồi, vậy càng chứng thực cậu ta chính là kẻ chủ mưu.

Mọi thứ trùng khớp đến hoàn hảo, không kẽ hở, không sơ suất.

Tô Vãn An khóc đến run rẩy toàn thân, thở không ra hơi, cuối cùng ngất lịm trong hội trường.

Cứ như thể người bị hại trong video chính là cô ta vậy.

Chiếc xe cứu thương trong trường nhanh chóng chạy tới, đưa cô ta đi.

Tô Tuấn Thành hoàn toàn chết lặng.

Ông ta chưa từng nghĩ tới, chuyện bê bối mà ông ta đã dốc hết tâm trí xử lý êm đẹp cho con gái từ nửa năm trước, lại bị phơi bày ra ánh sáng trong một dịp như thế này, theo cách như thế này.

Những ánh mắt nghi hoặc, khinh bỉ, chế giễu… từ khắp nơi dồn về phía ông.

Ông ta chẳng khác gì con kiến bị quăng vào chảo dầu, quay cuồng không biết làm sao cho phải, chỉ biết hoảng loạn chạy theo chiếc cáng rời khỏi hiện trường.

Trước khi đi, ông còn trừng mắt lườm Mạnh Phàm Nhất đang đứng trên sân khấu với vẻ mặt ngơ ngác với một ánh mắt cái đầy căm hận.

Ân oán giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Tô, đến đây xem như đã kết.

Hứa Yên cùng các thành viên hội học sinh tiễn từng vị doanh nhân với vẻ mặt khác nhau rời khỏi hội trường trung tâm.

Ai nấy đều mang một tầng u ám trên mặt, không khí trầm trọng đến ngạt thở.

Ngay trước cửa hội trường, Cao Minh Lãng bỗng nổi đóa: “Mạnh Phàm Nhất cái đồ khốn nạn! Hại chết cả hội học sinh rồi! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại nó, không thì tôi lột da nó ra mất! Thằng chó chết!”

“Phó chủ tịch, cậu bớt giận đi.” Một thành viên khác nhỏ giọng an ủi, “Dù sao thì lần này Mạnh Phàm Nhất chắc chắn toi rồi, không thể ở lại hội được nữa. Tôi vừa thấy mặt hiệu trưởng tím lại vì tức giận, còn quát tháo đòi cho Mạnh Phàm Nhất nghỉ học.”

“Nó toi thì đáng đời! Nhưng chết tiệt cái là nó lại kéo cả chúng ta chết theo! Mọi người đều bị nó hại thê thảm!”

Lúc này Hứa Yên bước đến, hỏi Cao Minh Lãng: “Chuyện này có ảnh hưởng đến người khác không?”

Thấy cô đến gần, Cao Minh Lãng vội đứng thẳng hơn, cố gắng đè nén cơn giận, giọng cũng dịu lại: “Yên tâm đi, có chủ tịch đứng ra gánh rồi, sẽ không liên lụy đến chúng ta đâu.”

“Đoạn Tự Lý…sẽ thế nào?”

“Haiz, tuy sự việc là do Mạnh Phàm Nhất gây ra, nhưng vụ việc ầm ĩ thế này, cậu ấy là chủ tịch, chắc chắn không thể tránh được trách nhiệm giám sát kém.” 

Cao Minh Lãng thở dài, “Chưa kể còn dính đến nhà họ Tô, phiền phức hơn rồi. Đại tiểu thư nhà họ Tô đúng là chuyên gây họa…”

Cậu ta nhếch miệng, không biết phải miêu tả sao cho đúng, chỉ lắc đầu ngao ngán: “Nói chung chuyện này chắc chắn sẽ gây chấn động lớn, chắc còn leo lên cả hot search.”

“Đừng nói là chắc.” Đường Thận cầm điện thoại đi ngang qua họ, “Nó đã nổ rồi, thẳng tiến lên top ba hotsearch, chen luôn cả mấy tin tức về minh tinh nổi tiếng xuống dưới.”

“…”

Mấy thành viên trong ban cán sự vội vàng rút điện thoại ra.

Quả nhiên đúng như vậy, dù ban giám hiệu nhà trường cố gắng ra sức kìm hãm dư luận, cấm học sinh bàn tán trên mạng, xóa bài và bịt thông tin một cách khẩn cấp, nhưng làm sao mà bịt được miệng thiên hạ…

Dù đoạn video chỉ kéo dài vài chục giây, nhưng nội dung bên trong quá mức chấn động, thậm chí còn chạm đến ranh giới của pháp luật.

Dù khuôn mặt nạn nhân đã được che mờ, nhưng gương mặt của Tô Vãn An lại hiện rõ không sót nét nào.

Cư dân mạng nổi giận tấn công cô ta, mắng nhiếc dữ dội:

“Bánh bao tẩm máu người ăn ngon lắm à? @Tô Vãn An An An An An”

“Có tiền thì muốn làm gì thì làm chắc? Có quyền thì được phép chà đạp người khác à? Tiếng khóc của cô gái trong video làm tôi nghẹt thở. Xin hỏi ‘đại tỷ’, buổi tối cô có ngủ ngon không?”

“@Bình an Hongkong Macao, chú cảnh sát, mấy người thế này không bắt thì định để dành đến Tết à?”

“Xem mà run cả người! Cũng là con gái, sao lại có thể độc ác với một người con gái khác như thế?”

“Dù có bị che mờ thì cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy… Đại tỷ, sống không thọ đâu!”

Cảnh sát hành động nhanh chóng. 

Đến bốn giờ chiều, họ đã bắt giữ Tô Vãn An tại khu vực sân bay quốc tế HongKong Macao, khi cô ta đang định ra nước ngoài để lánh nạn.

Năm giờ, trong tiết học cuối cùng của ngày, cảnh sát dẫn Trì Hoan Ý, người chỉ xuất hiện vài giây trong đoạn video đi.

Toàn bộ giáo viên giảng dạy bị ban giám hiệu triệu tập họp khẩn, để học sinh tự học tại lớp.

Lộ Kỳ dường như vẫn còn chưa hết hoảng sợ, quay lại hỏi Thích Ấu Vy đầy lo lắng: “Tô Vãn An…không làm gì cậu đấy chứ?”

“Cậu nghĩ đi đâu thế?” Thích Ấu Vy dùng bút gõ nhẹ vào đầu cậu ta, “Tôi còn chưa đủ tầm để khiến cô ta phải bỏ công tính kế.”

“Nhưng những năm qua cô ta cũng đối đầu với cậu khá nhiều.” Lộ Kỳ vẫn không yên tâm.

“Hồi đấy là vì Chu Vũ Nhu tranh ngôi hoa khôi với cô ta, lại nổi bật hơn cả về học lực lẫn ngoại hình.”

Hứa Yên hỏi: “Cậu nhận ra cô gái trong video à?”

“Đều bị làm mờ hết, nhận không ra, nhưng ai trong trường mà chẳng biết chuyện giữa Tô Vãn An và Chu Vũ Nhu, nghe giọng cũng giống lắm…”

Thích Ấu Vy hạ giọng xuống: “Hồi mới lên cấp ba, việc gì Chu Vũ Nhu cũng muốn hơn Tô Vãn An, mà quả thực lại hơn thật. Tô Vãn An coi cô ấy như kẻ thù không đội trời chung. Sau đó Chu Vũ Nhu gặp chuyện, nói là trên đường bị kẻ xấu hãm hại, rồi phải chuyển trường. Nhưng phía sau, rất nhiều người thì thầm rằng vụ chuyển trường ấy có liên quan đến Tô Vãn An…”

“Giờ thì lộ rõ rồi. Tô Vãn An thuê người c**ng b*c cô ấy.” Lộ Kỳ nghiến răng, hả giận nói, “Muốn người khác không biết, trừ khi đừng làm! Lần này Tô Vãn An tiêu thật rồi!”

“Chỉ xem video thôi, chưa chắc đã khẳng định là c**ng b*c đâu.” Thích Ấu Vy nhớ lại, “Video quá ngắn, chẳng rõ sau đó thế nào. Mới đoạn đầu, chỉ thấy mấy nam sinh vây quanh, che mờ rồi nên cũng không nhìn rõ làm gì.”

“Cậu còn muốn xem tiếp à?”

“Tôi chỉ muốn biết Tô Vãn An sẽ bị xử lý thế nào. Cô ta bị bắt rồi còn gì.”

Hứa Yên cụp mắt làm bài, giọng bình thản: “Chỉ với đoạn video này vẫn chưa đủ. Cần chính Chu Vũ Nhu đứng ra chỉ mặt thì mới khiến cô ta hết đường chối cãi.”

“Việc này cũng không đến lượt chúng ta lo nghĩ.” Lộ Kỳ gợi ý, “Nhưng để ăn mừng Tô Vãn An bị bắt, tối nay mình đi ăn một bữa ngon, thế nào?”

“Cậu đúng là vui trên nỗi đau người khác đấy!”

“Cô ta bắt nạt cậu bao lâu nay, giờ bị bắt rồi, tôi gõ trống thổi kèn, thiên hạ cùng vui cũng chẳng ngoa!”

Thích Ấu Vy nhìn sang Hứa Yên: “Tối đi ăn cùng không?”

“Các cậu ăn đi.” Hứa Yên lắc đầu, “Tôi phải đi tìm Đoạn Tự Lý.”

Nghe cậu nói vậy, Thích Ấu Vy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chuyện lần này lớn như vậy, người đầu tiên gặp họa chắc chắn là Tô Vãn An, tiếp theo là Mạnh Phàm Nhất.

Còn với tư cách là Chủ tịch Hội học sinh, Đoạn Tự Lý chắc chắn sẽ phải đau đầu một thời gian dài.

Tan học xong, Hứa Yên lập tức chạy đến lớp S.

Đúng như cô dự đoán, Đoạn Tự Lý không có ở lớp, trong khu nhà Hội học sinh cũng không thấy bóng dáng. Cô gọi điện, điện thoại đổ chuông nhưng chỉ vang lên tiếng tút tút.

Đoạn Tự Lý không bắt máy.

Ngược lại, Hứa Ngôn gọi đến: “Anh đang chờ em ở cổng trường. Tối nay về nhà.”

“Hứa Ngôn, tối nay em không muốn về…” Hứa Yên trong đầu chỉ có mỗi việc phải tìm được Đoạn Tự Lý, cô không muốn về nhà.

“Lên hot search rồi.” Hứa Ngôn nói, “Cảnh sát đã bắt cả đại tiểu thư nhà họ Tô, chuyện rất ồn ào. Mấy ngày tới em nhất định phải về nhà, nếu không, anh không yên tâm.”

Cô hiểu, Hứa Ngôn lo cho sự an toàn của cô.

Chỉ một cái bấm nhẹ vào điều khiển, cô đã khiến cả hai người thừa kế tương lai của hai gia tộc Tô – Mạnh thân bại danh liệt, một mũi tên trúng hai đích.

Dù xử lý sạch sẽ, nhưng vẫn chưa “sạch sẽ” tuyệt đối…

Hứa Ngôn không thể không lo lắng cho cô.

Hứa Yên không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý về cùng anh.

Khi ra đến cổng trường, bất ngờ nhìn thấy Đoạn Tự Lý.

Cậu lạnh mặt bước ra, quanh người như mang theo hơi thở của tiết trời thu lạnh, lên xe Maybach màu đen đỗ bên đường.

Hứa Yên vội vàng đuổi theo, gõ nhẹ vào cửa kính, gọi: “Tự Lý, em muốn nói chuyện với anh một lát, có thời gian không?”

Cửa kính đen đặc như mực, mãi không hạ xuống.

Người trong xe cũng không hề đáp lại.

Hứa Yên cảm nhận được người trong xe đang quan sát cô.

Không có bất kỳ phản hồi nào, chiếc Maybach khẽ rung, động cơ khởi động.

Ngay lúc xe chuẩn bị lao đi, Hứa Ngôn từ phía sau kéo mạnh Hứa Yên lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Đoạn Tự Lý!”

Chiếc xe lao vút đi trong tiếng gió chiều xào xạc, biến mất trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Gương mặt Hứa Ngôn lạnh như băng, đưa Hứa Yên trở lại xe Mercedes của mình: “Vừa rồi nguy hiểm như vậy, em đang làm gì thế?”

“Em chỉ muốn biết, cậu ấy giận em đến mức nào.” Hứa Yên nhìn theo hướng chiếc xe khuất dần, ánh mắt đầy lo âu, “Chuyện này… em đã tính toán cậu ấy.”

“Giờ thì em đã biết rồi, sao, khó chịu lắm à?”

Hiếm khi Hứa Ngôn nổi nóng, nhưng lúc này đây, anh không còn kiềm chế được cảm xúc nữa, cơn giận dữ dâng trào trong ánh mắt.

Bàn tay Hứa Yên siết chặt lại, rất lâu sau mới từ từ buông lỏng, cô mỉm cười với Hứa Ngôn: “Không đâu, chỉ là thấy tiếc thôi, em sợ mọi thứ đổ sông đổ bể.”

“Vốn dĩ chuyện này nằm trong kế hoạch, có gì mà phải tiếc?” Giọng Hứa Ngôn hơi pha chút bực bội. “Tìm được đoạn video kia đâu dễ. Trước khi về nước, anh đã quyết định sẽ công khai, chỉ là vẫn đang chờ đúng thời cơ. Em muốn tung nó ra thì chắc chắn phải đắc tội với cậu ta, vì cậu ta và Tô Vãn An cùng một thuyền.”

Hứa Yên mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Anh nói đúng.”

“Không cảm thấy chút gì gọi là hả dạ khi trả thù sao?” Hứa Ngôn nhìn cô chăm chú. “Tô Vãn An đã bị bắt rồi.”

“Vẫn còn lâu mới đủ.” Hứa Yên khẽ lắc đầu. “Đoạn video đó quá ngắn, chẳng thể chứng minh được gì. Anh, phải nhanh hơn nhà họ Tô, tìm ra được Chu Vũ Nhu.”

“Anh biết rồi, đang bắt tay vào làm.”

“Còn bên cậu đeo kính, đã thu xếp ổn thỏa chưa?”

“Yên tâm.” Hứa Ngôn nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, vẻ mặt không cảm xúc. “Cậu ta rất nghe lời, sẽ không nói linh tinh đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Trên đường về nhà, Hứa Yên không nói một lời.

Thật ra Hứa Ngôn đoán được, trong lòng cô vẫn còn vương vấn, cũng có thể là không cam lòng.

Đoạn Tự Lý là người cô đã dành rất nhiều tâm sức để tiếp cận.

Cảm giác mọi nỗ lực đổ vỡ thật sự rất khó chịu.

Chỉ là đoạn video đó, sớm muộn cũng phải công bố. Ai bảo Mạnh Phàm Nhất lại dâng đến một cơ hội trời cho như thế.

“Có người đứng ra chịu trách nhiệm thay chúng ta, cũng có vô số ánh mắt làm chứng, chúng ta sẽ rút lui êm đẹp.” Anh nói với cô, “Ý Chi, đừng bận lòng nữa.”

“Vẫn chưa thể gọi là êm đẹp.” Hứa Yên lo lắng. “Đoạn Tự Lý biết nguyên bản video của Mạnh Phàm Nhất là như thế nào. Cậu ấy biết là em đã tráo video.”

“Biết thì sao.” Hứa Ngôn cười lạnh. “Bảo cậu ta đưa bằng chứng ra đi. Chúng ta có chứng cứ trong tay, còn cậu ta thì chỉ nói miệng, chẳng ai tin.”

Hứa Yên hiểu rõ điều đó.

Đoạn Tự Lý tin tưởng cô, nên mới cùng cô lên kế hoạch hạ bệ Mạnh Phàm Nhất.

Ban đầu, cậu nhờ cô thay bằng bản powerpoint đã được chỉnh sửa, còn bản thân sẽ tìm cách khiến Mạnh Phàm Nhất mất kiểm soát, lên sân khấu và bẽ mặt tại một sự kiện trọng đại như vậy.

Buổi lễ trao giải sau đó sẽ diễn ra suôn sẻ, không xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Và sau đó, Đoạn Tự Lý có thể thuận lý thành chương trừ hết điểm tích lũy của Mạnh Phàm Nhất, đá cậu ta ra khỏi Hội sinh viên.

Đó mới là kế hoạch ban đầu của hai người.

Nhưng Hứa Yên lại làm ra nhiều chuyện hơn thế.

“Anh, bước đi lần này, mạo hiểm quá…”

“Trước đó, chúng ta đã phân tích rồi. Kết quả tốt nhất là Tô Vãn An bị kết án, hủy bỏ hôn ước với nhà họ Đoạn, và em cũng không cần tiếp tục dây dưa với cậu ta nữa.”

“Nhưng mọi chuyện có bao giờ dễ dàng được như vậy, đúng không?” Hứa Yên nhìn sang Hứa Ngôn.

Ánh mắt Hứa Ngôn hướng về phía trước, giọng điềm tĩnh: “Anh sẽ sớm tìm ra Chu Vũ Nhu, phải đi trước nhà họ Tô một bước.”

Lẽ ra đêm đó Hứa Yên có thể ngủ một giấc an lành, nhưng cô lại trằn trọc mãi không sao chợp mắt được.

Trong lòng như có gì mắc nghẹn, vô cùng khó chịu…

Nửa đêm về sáng mới thiếp đi được vài tiếng, nhưng giấc ngủ cũng chẳng yên ổn.

May thay, trong giấc mơ ấy, cuối cùng bầu trời cũng treo cao một vầng trăng sáng.

Đó là vầng trăng soi đường cô trở về nhà.

Hứa Yên bình tâm lại, hướng về phía ánh trăng ấy mà lặng lẽ bước đi, chậm rãi băng qua cánh đồng rộng lớn một mình…

Tới trưa hôm sau, điện thoại của Hứa Yên cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn từ Đoạn Tự Lý:

“Lên sân thượng. Em chỉ có một cơ hội để giải thích.”

Bình Luận (0)
Comment