Trên sân thượng, gió thổi rất mạnh.
Gió lớn cuốn theo cành khô lá úa, trong khoảnh khắc bị cuốn lên không trung, lao vào bầu trời xám xịt.
Đoạn Tự Lý ngồi một mình trên thanh ngang của thang thoát hiểm, quần đen kéo dài ôm lấy đôi chân thẳng tắp, tư thế thoải mái đến bất cần.
Anh giống như một vị phán quan, ngồi trên cao nhìn xuống.
Không biểu lộ cảm xúc, nhưng Hứa Yên có thể cảm nhận được, anh đang rất giận.
Đoạn Tự Lý vốn hiếm khi nổi nóng, đối với những người không quan trọng, anh càng lạnh nhạt thờ ơ.
Nhưng Hứa Yên đã không còn là “người không quan trọng”.
Từng bước tiếp cận, lấy lòng tin của anh, giành lấy đặc quyền…
Rồi đâm sau lưng một nhát.
Cho dù nhát dao ấy không nhắm vào anh, nhưng lưỡi dao quá sắc bén, vết thương gây ra đủ để khiến anh lạnh lòng.
“Đã nghĩ xong lý do chưa?” Đoạn Tự Lý hất cằm, giọng điệu kiêu ngạo kéo dài từng chữ, “Thuyết phục anh, khiến anh tin em.”
“Em muốn lật đổ Tô Vãn An.” Dưới ánh nhìn đầy áp lực của anh, cô đáp.
“Lý do.”
“Vì anh.”
Đoạn Tự Lý bật cười lạnh: “Em thông minh đến thế, đáng lẽ phải đoán được chuyện này chỉ khiến anh nổi giận, khiến em đánh mất tất cả, nhưng em vẫn chọn làm, nhất là sau khi quan hệ của chúng ta có chút tiến triển. Chứng tỏ em không phải lý do duy nhất, em nhắm vào Tô Vãn An, còn có động cơ khác.”
Khả năng suy luận của anh ất mạnh.
Một ngày một đêm, đủ để anh lần theo từng dấu vết, bóc tách toàn bộ tâm tư của cô.
Gió hất tung tóc mái của cô gái, rối loạn trước trán.
“Em ghét Tô Vãn An, cô ta bắt nạt bạn cùng phòng của em suốt nhiều năm.”
“Không đủ.” Đoạn Tự Lý vẫn bình tĩnh phản bác. “Em và bạn cùng phòng chỉ mới quen vài tuần, nói là vì cô ấy mà trả thù, thật khó khiến người ta tin được.”
“Có thể…” Hứa Yên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, cuối cùng cũng nói thật: “Muốn liên hôn với nhà họ Đoạn… không chỉ có nhà họ Tô.”
Đoạn Tự Lý khẽ nhíu đuôi mắt, khoé mắt giật giật.
Giây tiếp theo, Hứa Yên bị anh kéo sát vào người.
Anh kẹp lấy cổ cô bằng cả bàn tay, lực mạnh đến mức cô gần như nghẹt thở.
Anh kéo cô lại gần, ánh mắt găm chặt vào mắt cô: “Hứa Ngự Đình phái em đến?”
Hứa Yên có cảm giác, chỉ cần cô trả lời sai, ngay giây sau, anh sẽ bẻ gãy cổ cô.
Sự lừa dối đối với anh, e rằng còn có tội lớn hơn cả việc trả thù Tô Vãn An.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Ban đầu là vậy, nhưng về sau, không còn như thế nữa.”
Đoạn Tự Lý vẫn chờ, dù kiên nhẫn gần như cạn kiệt.
Nhưng việc anh gọi cô lên sân thượng, đòi một lời giải thích, đã nói lên rằng anh vẫn chưa hoàn toàn muốn kết thúc mối quan hệ này.
“Lúc đầu em tiếp cận anh là để phá hoại chuyện liên hôn giữa anh và Tô Vãn An, vì thế em lợi dụng Cao Minh Lãng để đến gần anh.”
Đoạn Tự Lý tin câu này, lực ở đầu ngón tay cũng nới lỏng phần nào: “Tiếp tục đi.”
“Tiếp cận anh rất khó, nhưng thích anh, lại quá dễ dàng.”
Hứa Yên ngẩng mặt lên, đáy mắt chỉ còn lại một thứ gần như là sự chân thành thuần khiết, phản chiếu hình bóng anh: “Đoạn Tự Lý, em đã thích anh rồi.”
Đoạn Tự Lý dần buông tay ra.
Rất lâu sau, anh khẽ nhếch môi cười: “Vậy thì chứng minh cho anh xem đi.”
Hứa Yên nâng khuôn mặt anh lên, dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi môi ướt nhẹ nhàng chạm lên môi anh.
Cô nhắm mắt lại, dịu dàng đến mức thận trọng.
Vụng về, lúng túng.
Chạm lên đôi môi mím chặt của anh.
Tựa như sợ đánh thức điều gì đó, như cánh bướm khẽ chạm vào nh** h**… đó là tất cả những gì cô có thể làm để chứng minh tấm chân tình của mình.
Cô đang run rẩy…
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ tràn ra từ khóe mắt nhắm nghiền, lăn xuống má, rồi thấm vào giữa đôi môi hai người đang chạm nhau.
Đầu lưỡi cô lướt qua vị mặn đắng…
Trái tim lạnh giá suốt bao năm của Đoạn Tự Lý, cũng bởi giọt nước mắt nóng bỏng ấy mà ẩm ướt trở lại.
Ngay khi cô định rời đi, anh bất ngờ giữ chặt gáy cô.
Chủ động tấn công, mạnh mẽ và bá đạo, anh dùng sức tách miệng cô ra, tiến sâu vào trong, hôn thật sâu.
Gió nổi lên dữ dội, khiến cô không cách nào chống đỡ.
Một cơn đau buốt chạy dọc môi dưới, vị máu mằn mặn lan khắp đầu lưỡi…
Cô mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn gương mặt lạnh lùng trước mặt, phóng đại đến mức nhòe đi trong mắt mình.
Cơn bão đến đột ngột, và cũng rời đi tàn nhẫn.
Đoạn Tự Lý buông cô ra.
Đôi môi Hứa Yên ướt đẫm, hơi sưng đỏ, rất quyến rũ.
Còn môi của Đoạn Tự Lý cũng vương lại một vệt đỏ nhạt, là máu của cô.
“Cho dù là em tự nguyện hay bị Hứa Ngự Đình ép buộc, anh đều không truy cứu nữa, coi như đến đây là hết. Nhưng còn chuyện liên hôn, khuyên em nên sớm từ bỏ.”
Hứa Yên lặng lẽ nhìn anh.
“Đoạn Minh Đài có toan tính của riêng anh ta, không ai can thiệp được.”
Anh giơ tay, nâng cằm cô lên nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt mỏng manh như hoa ngọc lan của cô: “Rất đẹp, anh thừa nhận, anh đã sa vào rồi.”
Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua đôi môi mềm mại của cô, giọng nói mang chút tiếc nuối: “Nhưng trong ván cờ lớn này, suy nghĩ của quân cờ chẳng có giá trị gì. Hứa Yên, ngay từ đầu… em đã đặt cược sai người rồi.”
Nói xong, anh đẩy mặt Hứa Yên ra, đứng dậy rời đi.
Gió đêm gào thét không ngớt, Hứa Yên như bị rút sạch sức lực, khuỵu xuống bậc thềm.
Môi cô lành lạnh, có chút ngứa rát, còn sót lại dư vị đau đớn của anh.
Tối hôm đó, Hứa Ngôn nhìn thấy vết nứt nơi khóe môi Hứa Yên, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Yên chỉ đáp: “Không sao, chiều nay làm bài tập căng thẳng quá, nên cắn trúng môi thôi.”
Vết thương trên môi là nơi dễ lành nhất trên cơ thể, không cần điều trị, cũng không cần bôi thuốc.
Nhưng Hứa Yên đã lờ mờ cảm nhận được, con đường mang tên Đoạn Tự Lý…
Có lẽ, cô thực sự đã đi sai rồi.
…
Tô Vãn An bị tạm giam, chờ kết quả điều tra từ phía cảnh sát.
Cổ phiếu nhà họ Tô vì thế mà tụt dốc không phanh, danh tiếng sụp đổ.
Ngay cả nhà họ Đoạn, vốn đang có ý định kết thông gia, cũng bị ảnh hưởng lây.
Tô Tuấn Thành liên tục tổ chức họp báo, cúi đầu xin lỗi công chúng, nhận mình không biết dạy con, gửi lời xin lỗi tới người bị hại.
Thế nhưng khi nhắc đến vụ việc lần này, Tô Tuấn Thành vẫn một mực cam đoan: “Con gái tôi tuyệt đối không làm gì trái pháp luật, những hình ảnh trong video chỉ là bọn trẻ không hiểu chuyện đùa giỡn.”
Hứa Ngôn chuyển bản tin đó cho Hứa Yên.
Cô xem xong, lạnh nhạt tắt đi.
Những lời ngụy biện của Tô Tuấn Thành, hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Chắc chắn là lời lẽ đã được đội ngũ luật sư hàng đầu dàn xếp kỹ lưỡng, không chừa bất cứ kẽ hở nào.
Đúng như dự đoán của Hứa Yên, giờ cả thế giới đều bắt đầu truy tìm tung tích Chu Vũ Nhu. Chỉ khi tìm được cô gái nạn nhân thật sự ấy thì mới có thể định tội Tô Vãn An.
Nếu không, chỉ dựa vào một đoạn video mơ hồ, không đầu không đuôi, với tiếng khóc lẫn lộn trong nền, thì không thể buộc tội được gì cả.
Nhưng Chu Vũ Nhu lại như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.
Ngay sau khi lấy được đoạn video đó, Hứa Ngôn đã bắt đầu âm thầm điều tra tung tích của cô, nhưng đến nay vẫn chưa thu được kết quả nào.
Hiện tại, nhà họ Tô cũng đang ráo riết tìm kiếm.
Kế hoạch của Hứa Ngôn là “bọ ngựa rình ve”, theo sát từng bước đi của nhà họ Tô, chỉ cần họ lộ ra một chút sơ hở, là có thể lần theo dấu vết.
Trong khi chờ đợi kết quả điều tra từ phía cảnh sát, dư luận bắt đầu hướng ánh mắt về phía nhà họ Đoạn, chờ xem họ sẽ phản hồi thế nào.
Thái độ của Đoạn Minh Đài có vẻ khá mập mờ, lời lẽ cẩn trọng, không để lộ chút sơ hở.
“Tôi chờ kết luận cuối cùng từ phía cảnh sát, và tôn trọng phán quyết của pháp luật.” Trước ống kính truyền thông, Đoạn Minh Đài nói, “Nếu Tô Vãn An thực sự phạm pháp, nhà họ Đoạn sẽ lập tức chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Tô. Nhưng nếu sự thật chứng minh đây là hành vi vu khống có chủ ý, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Hứa Yên ngẫm nghĩ lời anh ta nói, có vẻ như không muốn dễ dàng buông tay với nhà họ Tô.
Nhưng thực tế thì, nhà họ Tô đã suy tàn từ lâu.
Từ khi Tô Tuấn Thành tiếp quản, việc kinh doanh của nhà họ Tô mỗi lúc một đi xuống. Những năm gần đây, họ chỉ dựa vào chút nền móng còn sót lại từ thời còn đứng đầu HongKong Macao để cố gắng chống đỡ, tránh sụp đổ hoàn toàn, nhưng đã không còn vẻ vang như xưa nữa.
So với nhà họ Tô, những gia tộc đủ tư cách kết thân và hợp tác với nhà họ Đoạn còn rất nhiều.
Vậy thì, vì sao họ lại cứ khăng khăng không chịu buông?
Tô Tuấn Thành là kẻ vô dụng, ham cờ bạc, nhà họ Tô cũng không có ai đủ năng lực xoay chuyển tình thế. Trói mình với một gia tộc đang ngả bóng chiều tà như vậy, rốt cuộc là vì lợi ích gì?
Đoạn Minh Đài đang toan tính điều gì?
Hứa Yên nghĩ mãi không ra.
Mà thôi, đã nghĩ không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa.
Cuộc chiến cuối cùng sẽ phụ thuộc vào việc ai tìm được Chu Vũ Nhu trước.
Còn về nhà họ Mạnh, tình hình còn tệ hơn.
Sau chuyện này, cả hai nhà họ Tô và họ Đoạn đều xem họ là kẻ thù, chuyện hợp tác càng không còn gì để nói.
Mạnh Phàm Nhất lại đắc tội với gần hết các thành viên cấp cao trong hội đồng trường, đều là những người có nền tảng vững chắc phía sau. Vụ việc lần này mà bung ra, cho dù có là bố cậu ta, ông Mạnh Châu, đích thân đến trường quỳ gối xin lỗi, cũng vô ích.
Mạnh Phàm Nhất bị đuổi học ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, cuốn gói rời khỏi trường.
Về việc xử lý, nhà trường quy trách nhiệm chính cho Mạnh Phàm Nhất. Đoạn Tự Lý và ban chủ tịch bị quy trách nhiệm quản lý yếu kém, đều bị trừ 20 điểm.
Các thành viên cấp dưới, nhờ sự bảo vệ của Đoạn Tự Lý, đều được miễn truy cứu.
Bao gồm cả Hứa Yên là trợ lý trong ban chủ tịch, cũng được miễn trách nhiệm, không bị trừ điểm.
Tuy nhiên, công việc của cô trong ban chủ tịch bị tạm thời đình chỉ.
Phía Đoạn Tự Lý cũng cắt đứt liên lạc.
Hứa Yên vẫn đều đặn nhắn tin cho anh mỗi ngày.
Dù là lời hỏi thăm hay lời xin lỗi, tất cả đều như trôi vào đáy biển, không một hồi âm.
Kết quả này, Hứa Yên đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng.
Cô nghĩ, cảm giác mất mát và khó chịu ấy là bởi sự cố gắng của mình bị đổ sông đổ bể, không cam lòng mà thôi.
Cô dồn toàn bộ sự tập trung vào việc học.
Như Thích Ấu Vy đã nói, càng lên cao, việc thăng hạng càng khó. Lớp S suốt bao năm nay chưa có ai chen chân nổi, lớp A mỗi năm còn có vài ngựa ô bứt phá vào được.
Tên những người đứng đầu khối vẫn thay đổi, nhưng người phía sau muốn đuổi kịp, e rằng còn khó hơn cả việc người nghèo vượt qua ranh giới giai cấp để trở nên giàu có.
…
Hứa Yên ở thư viện cho đến khi nơi này đóng cửa.
Sau mười giờ đêm, khu giảng đường vắng tanh không bóng người. Phần lớn học sinh đều đã trở về khu ký túc xá.
Con đường nhỏ đi qua vườn hoa nối giữa khu giảng đường và ký túc xá, ban ngày người qua lại nườm nượp, giờ phút này hoàn toàn trống trải.
Ánh đèn đường vàng phủ xuống, cành cây hai bên nghiêng ngả.
Hứa Yên bước đi vội vã.
Sau lưng hình như có tiếng bước chân vang lên.
Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy hai nam sinh đang đi theo sau, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Một dự cảm không lành dâng lên, lòng bàn tay Hứa Yên lập tức túa mồ hôi lạnh, cô quay người bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp chạy được bao xa, từ tán cây phía trước, vài người nữa lặng lẽ xuất hiện, chặn hết đường đi.
Mấy nam sinh đó, Hứa Yên nhận ra, đều là người bên cạnh Mạnh Phàm Nhất.
Một trong hai nam sinh đội mũ lưỡi trai bỗng tháo mũ xuống, để lộ gương mặt, chính là Mạnh Phàm Nhất, kẻ đã bị buộc thôi học.
Khoảng thời gian gần đây, Hứa Yên luôn rất cẩn trọng, đề phòng Mạnh Phàm Nhất quay lại trả thù, gần như không ra khỏi trường và hạn chế tối đa việc về nhà, dù có về thì cũng nhất định là do anh trai cô đích thân đến đón. Thế nhưng Hứa Ngôn đang bận truy tìm tung tích của Chu Vũ Nhu, phần lớn thời gian đều vắng mặt.
Vì vậy, Hứa Yên cũng dứt khoát không về nhà nữa, ngoan ngoãn ở lại ký túc xá. Nhưng một khi Mạnh Phàm Nhất đã muốn ra tay, thì luôn có cách để tìm đến cô.
Bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, Mạnh Phàm Nhất trông chẳng khác gì bóng ma. Sắc mặt hắn âm u, đôi mắt thâm quầng nặng trĩu.
“Hứa đại tiểu thư, đây là lần thứ hai tôi ngã dưới tay cô rồi. Cô nói xem, nợ nần giữa chúng ta… có phải nên tính một lượt cho xong không?” Hắn từng bước từng bước tiến về phía Hứa Yên.
Cô định lùi lại, nhưng hai nam sinh phía sau đã nhanh chóng ập đến, giữ chặt hai tay cô, không cho thoát ra.
Nhìn vào gương mặt đầy ác ý của Mạnh Phàm Nhất, Hứa Yên biết hôm nay e rằng khó mà tránh khỏi, vậy nên cô lại càng bình tĩnh hơn.
Cô đeo lên gương mặt nụ cười quen thuộc như thể chẳng hề hấn gì, nói: “Đúng thế, cảm ơn cậu đã giúp tôi trừ khử được Tô Vãn An.”
Quả nhiên, chỉ vừa nhắc tới cái tên ấy, sắc mặt Mạnh Phàm Nhất lập tức tối sầm lại, cơn giận như bốc lên tận óc.
Vốn dĩ nhà họ Mạnh và nhà họ Tô đang tính chuyện hợp tác, bố hắn ta là Mạnh Châu còn chuẩn bị mở rộng làm ăn sang HongKong Macao.
Giờ thì sao?
Tất cả…bị con bé chết tiệt này phá hỏng hết rồi!
“Tôi sẽ nói rõ sự thật! Mọi chuyện đều do cô giở trò!”
“Nếu cậu thật sự có thể nói rõ thì đã chẳng phải quay lại đây điên cuồng như chó hoang để trút giận lên đầu tôi rồi.”
Hứa Yên nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng: “Tôi không có nhiều thời gian, muốn ra tay thì nhanh lên. Hôm nay nếu không giết được tôi thì coi như Mạnh Phàm Nhất cậu không có bản lĩnh.”
Mạnh Phàm Nhất tức đến phát điên, xông tới đấm mạnh một cú vào mặt cô.
Đầu Hứa Yên lệch hẳn sang một bên, khóe môi lập tức tím bầm lại.
“Sao? Biết sợ rồi à?” Mạnh Phàm Nhất th* d*c, ánh mắt hung hãn nhìn cô.
Hứa Yên chậm rãi ngẩng đầu, vài lọn tóc rối rủ xuống che nửa gương mặt, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên nụ cười quái dị.
Cô cười điên dại, “Không ăn cơm à? Lực yếu thế, đánh nữa đi!”
Cô chưa bao giờ là một đóa hoa yếu đuối trong nhà kính, bạo lực với cô mà nói, chỉ là chuyện thường ngày.
Tất cả những nỗ lực giãy giụa ấy, là để một ngày có thể thật sự thoát khỏi bùn lầy.
Một người từng chết một lần rồi, thì chuyện này có là gì đâu.
Thứ Mạnh Phàm Nhất ghét nhất chính là kiểu kiên cường bất khuất ấy của cô. Như thể vĩnh viễn không thể giẫm lên cô, không thể khiến cô gục ngã. Hắn phì cười một tiếng đầy khinh miệt, xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh tiếp.
Đúng lúc ấy, trong rừng vang lên tiếng quát giận dữ: “Mạnh Phàm Nhất, cậu muốn chết à!”
Hứa Yên ngẩng đầu, thấy Đường Thận và Cao Minh Lãng đang vội vã chạy đến.
Đường Thận không khách sáo, đẩy Mạnh Phàm Nhất ra. Cao Minh Lãng thì nhanh chóng đỡ lấy Hứa Yên, che chở cô thật chặt phía sau mình.
Đường Thận nhìn Mạnh Phàm Nhất cùng mấy tên đi cùng hắn, những kẻ lúc này đã bắt đầu run sợ, lạnh giọng nói: “Dẫn người ngoài vào trường, lại còn đánh bạn học? Các cậu là thấy điểm số dư dả quá nên muốn bị trừ sạch rồi đuổi học đúng không?”
Mấy tên con trai kia bị khí thế của Đường Thận áp đảo, lại e dè Mạnh Phàm Nhất, không biết làm gì ngoài việc đứng ngây ra, nhìn nhau lúng túng.
“Còn nói gì với bọn chúng nữa! Cứ theo quy định mà xử lý.” Cao Minh Lãng lập tức gọi cho bảo vệ.
Chưa đến hai phút sau, nhân viên bảo vệ đã có mặt, áp giải Mạnh Phàm Nhất đang vùng vẫy chửi rủa, chuẩn bị giao nộp cho đồn công an.
Lúc này Cao Minh Lãng mới cúi đầu nhìn Hứa Yên trong lòng mình, giọng trở nên dịu dàng: “Cậu bị thương nặng không?”
Hứa Yên giơ tay lau vết máu bên môi, lắc đầu.
“Đến phòng y tế xử lý vết thương đi.” Đường Thận đề nghị. “Chúng tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Không sao đâu, tôi tự đi được.” Hứa Yên quay người định rời đi.
Cao Minh Lãng không chịu, cứ bám theo như một vệ sĩ tận tụy.
Tại phòng y tế, y tá bôi thuốc mỡ lên vết thương ở môi cô. Sau khi cảm ơn hai người, Hứa Yên hỏi: “Hai cậu… tình cờ đi ngang qua à?”
Cao Minh Lãng vội đáp: “Là tại tôi lo cho cậu, nên… nên mới rủ Đường Thận đi cùng.”
“Cảm ơn.”
Đường Thận liếc Cao Minh Lãng một cái, định nói gì đó rồi thôi, Cao Minh Lãng thì cứ liên tục nháy mắt cầu xin đừng nói ra sự thật.
Lần này, Đường Thận hiếm hoi nể tình, không vạch trần.
Rời khỏi phòng y tế, Đường Thận rút điếu thuốc, vừa châm lửa vừa định gọi điện cho Đoạn Tự Lý để báo cáo tình hình.
Thực ra là do chính anh yêu cầu bọn họ gần đây chú ý đến Hứa Yên, âm thầm quan sát. Với tính cách nhỏ nhen như Mạnh Phàm Nhất, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho người khiến hắn chịu thiệt lớn như vậy.
Không thể động đến Đoạn Tự Lý, thì hắn sẽ nhắm vào người yếu mềm nhất bên cạnh để trả thù.
Còn cái tên ngốc Cao Minh Lãng kia, vì mê gái mà lao vào tranh công nhanh nhảu.
Ngay khi Đường Thận sắp ấn nút gọi, thì giọng Hứa Yên vang lên sau lưng: “Cậu định gọi cho Đoạn Tự Lý à?”
Đường Thận khựng lại, lập tức đổi giọng mà không hề biến sắc: “Không, tôi gọi cho mẹ.”
Hứa Yên im lặng vài giây, rồi nói: “Chuyện tối nay, cậu có thể… giúp tôi nhắn lại với Đoạn Tự Lý không?”
Đường Thận nhướng mày, tỏ ra hứng thú: “Tại sao?”
“Tôi… muốn quay lại Hội học sinh.”
Đường Thận nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, bình lặng của cô, bỗng nhớ đến những hành động kỳ lạ ban nãy. Bây giờ nghĩ lại…có vẻ đều hợp lý cả rồi.
“Vừa rồi… là cậu cố tình chọc giận Mạnh Phàm Nhất đúng không?”
Hứa Yên không trả lời.
“Lấy lui làm tiến, cố ý để bị thương nặng hơn, là để Đoạn Tự Lý đau lòng?”
Hứa Yên lắc đầu: “Tôi chỉ muốn quay lại Hội học sinh.”
Thực ra, Đường Thận muốn nói cho cô biết rằng, tối nay là do chính Đoạn Tự Lý nhờ bọn họ đến.
Không chỉ tối nay, mà cả mấy đêm trước nữa… Nếu tối nay Cao Minh Lãng không bận “giải quyết nhu cầu”, thì Mạnh Phàm Nhất đã chẳng thể chạm được vào cô.
Thôi vậy, đành nhịn.
Cậu nhả một làn khói, đáp bâng quơ: “Được, tôi sẽ nhắn lại, xem có giúp cậu quay lại được không.”
“Cảm ơn cậu.”
Đường Thận xua tay, khi Hứa Yên vừa quay người đi, cậu chợt gọi với theo: “Cậu có biết… tại sao Đoạn Tự Lý lại đình chỉ công việc của cậu không?”
Hứa Yên khựng lại.
“Gây ra chuyện lớn như vậy, cậu ấy đứng ra gánh hết, nhìn qua tưởng là xa lánh… nhưng thực chất, cũng có thể xem là một cách để bảo vệ.”
Cô không biết nên đáp lại thế nào, cổ họng như bị mắc nghẹn, đau rát như nuốt phải hạt ô liu.
“Cũng chưa chắc là vì cậu đâu. Cậu ấy từ trước tới giờ vẫn luôn có xu hướng bao che cho người bên cạnh. Cũng vì thế, phản bội mới là điều không thể tha thứ.”
Cậu dập điếu thuốc trong tay. “Nếu còn cơ hội quay lại, hãy biết giữ mình. Đừng làm mấy chuyện ngu ngốc như thế nữa.”
…
Cao Minh Lãng tiễn Hứa Yên về đến Tĩnh Thù Lâu. Nếu không có cô quản lý ký túc xá đang trừng mắt nhìn, không chừng cậu ta còn định theo cô lên tận phòng.
Vừa bước vào phòng 311, Thích Ấu Vy đã nhìn thấy vết bầm nơi khóe môi cô, vội vã chạy lại hỏi han: “Trời ơi! Mặt cậu sao thế này?”
Hứa Yên thành thật kể: “Tôi gặp Mạnh Phàm Nhất, cậu ta kiếm chuyện với tôi.”
“Mạnh Phàm Nhất? Sao cậu ta lại tìm cậu gây sự?”
Hứa Yên không nhắc đến chuyện USB, chỉ đáp: “Chó cùng rứt giậu. Trước đó tôi từng giúp Đoạn Tự Lý xử lý chuyện cậu ta uy h**p bạn học, chắc cậu ta ghi hận.”
Thích Ấu Vy đã nghe Lộ Kỳ kể qua chuyện đó, nắm lấy tay cô đầy lo lắng: “Nguy hiểm quá! Từ giờ, buổi tối nếu muốn đến thư viện, tôi đi cùng cậu!”
“Cậu đi cùng tôi, lỡ có chuyện gì thì cả hai cùng toi.”
“Vậy tôi rủ thêm Lộ Kỳ đi nữa!”
“Không sao đâu, cậu ta bị đội bảo vệ bắt rồi, chắc sẽ không vào trường được nữa.”
Thích Ấu Vy tò mò hỏi: “Thế tối nay cậu thoát thân kiểu gì vậy?”
“Gặp đúng lúc Cao Minh Lãng với Đường Thận đi ngang qua. Cao Minh Lãng bảo cậu ấy không yên tâm, nên dạo này hay âm thầm đi theo tôi.”
Thích Ấu Vy thở dài cảm thán: “Phải công nhận, Cao Minh Lãng… đối với cậu thật lòng đấy, còn hơn người nào đó nhiều.”
Tâm trạng Hứa Yên không tốt, cô không đáp lại câu đó.
Những lời Đường Thận nói lại khiến mặt hồ vốn đã lặng gió trong lòng cô, lại gợn sóng một lần nữa.
Mọi thứ đã rõ ràng, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, cô không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.
Nhưng trong lòng… vẫn khó chịu không yên.
…
Chiều hôm sau, lúc tan học.
Đoạn Tự Lý, người đã im lặng suốt mấy ngày không nhắn gì, bất ngờ gửi tin cho cô.
4: Quán café trên sân thượng của tòa Khả An.
Hứa Yên không chần chừ, lập tức rời trường đi thẳng tới đó.
Café sân thượng Khả An nằm ngay trên tầng mái khu vườn đối diện trường học, không gian yên tĩnh và đậm chất nghệ.
Vừa đến nơi, cô đã được nhân viên phục vụ lịch sự dẫn tới chỗ ngồi gần lan can, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên trường.
Ngay sau đó, họ mang đến một ly nước nho xanh chanh lạnh.
Hứa Yên vừa cầm ly lên, chợt nghe một tiếng hét thất thanh vang dội.
Âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Cô lập tức đứng bật dậy, hai tay bám lấy lan can, theo hướng phát ra âm thanh nhìn xuống bên dưới.
Trên sân thượng của tòa nhà kế bên, thấp hơn một tầng, mấy người đàn ông cao lớn vây quanh một cậu nam sinh đang co rúm dưới đất, ra tay đánh đập không thương tiếc.
Chính là Mạnh Phàm Nhất.
Vị trí Hứa Yên đang đứng gần như là điểm nhìn lý tưởng, có thể thấy rõ cảnh cậu ta lăn lộn dưới đất, ôm đầu chịu đòn trong bộ dạng thảm hại.
Quần áo lấm lem bụi đất, khóe miệng vương máu, mặt mũi sưng tím, không còn chút sức phản kháng.
Hứa Yên quay lại, bắt gặp Đoạn Tự Lý đang ngồi không xa ở phía sau, trong chiếc ghế mây đặt gần lối vào sân thượng.
Anh thong thả tựa lưng, ánh mắt điềm tĩnh, nhìn cô:
“Em nói dừng thì dừng.”