Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 53

Vào khoảnh khắc đang mắc kẹt trong biển lửa, Hứa Yên thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết.

Cô nghĩ đến con đường về nhà, đầy rẫy những khó khăn và cản trở, nghĩ đến những kẻ thù có thể sẽ thực sự lấy mạng cô.

Mười năm trước, họ đã làm như vậy.

Cô tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thành công thì cũng phải chấp nhận hy sinh, nhưng khi đối mặt với cái chết, Hứa Yên vẫn sợ hãi.

Cô không muốn chết, thật sự không muốn chết.

Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi tay tử thần, sống sót qua mười mấy năm trời, ngày ngày đêm đêm sống trong sợ hãi, không phải trở về để chết!

Những kẻ xấu đã nhốt cô trong một căn phòng khóa kín, xung quanh là lửa cháy ngút trời, trần nhà liên tục sập xuống.

Khói dày đặc xộc vào mũi, đau đớn như bị nghẹt thở.

Cô nghĩ rằng mình đã hết hy vọng, trong lúc mơ màng, cô thậm chí còn thấy được hình dáng của tử thần.

Ừm…

Tử thần cũng lái xe Maybach sao?

Tử thần này sao… lại giống hệt Đoạn Tự Lý?

Chiếc Maybach đâm vào cửa sắt khóa chặt và cả bức tường xung quanh, khiến chúng vỡ nát. Đoạn Tự Lý bước ra từ xe, tháo áo, lấy nước từ trong xe đổ lên áo của mình rồi che lên đầu cô, bế cô vào trong xe.

Không… không phải là tử thần?

Những ký ức phía sau thật mơ hồ, mơ màng. Giấc mơ và thực tại đan xen lẫn nhau, cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Tiếng còi cảnh sát rú ầm ĩ, tiếng ồn xung quanh, cảm giác duy nhất rõ ràng là đôi tay đang nắm chặt cô, không hề buông lỏng, mang theo sự quen thuộc và hơi ấm an lòng.

Hứa Yên tỉnh dậy, tưởng mình đang ở thiên đường.

Không thể là thiên đường, cô đã nói dối rất nhiều, làm hại người khác, cô không xứng đáng được lên thiên đường, phải xuống địa ngục mới đúng.

Xung quanh là màu trắng tinh khiết.

Trần nhà, tường, thậm chí cả ga giường đều trắng.

Đây… là đâu?

Trong lúc vẫn còn ngơ ngác, một nữ y tá trẻ mở cửa đi vào, khi thấy cô tỉnh lại, nở một nụ cười ấm áp: “Cô tỉnh rồi à?”

Nói xong, không đợi Hứa Yên kịp phản ứng, cô ấy đi đến kiểm tra mắt, lưỡi… nhẹ nhàng hỏi cô có khó thở không, có cảm thấy chỗ nào không ổn không.

Hứa Yên lắc đầu, theo bản năng hỏi: “Đoạn Tự Lý đâu ạ?”

“Cậu Đoạn đang ở phòng thay thuốc.”

Hứa Yên tháo ống truyền trên tay, mang dép lê đi ra ngoài.

Y tá cũng chưa từng gặp bệnh nhân nào không nghe lời như vậy, vừa tỉnh dậy đã tháo kim tiêm, vội vã đuổi theo: “Cô Hứa, cô…”

Hứa Yên bước đến cửa sổ phòng thay thuốc, nhìn qua kính, thấy anh.

Cánh tay anh có vết bỏng, trông rất nghiêm trọng, có bọng nước, lan ra trên làn da sẫm màu, lớp vỏ ngoài đỏ rực, rất đáng sợ.

Cô nhìn qua góc cửa, Đoạn Tự Lý ra hiệu cho bác sĩ tăng tốc quá trình băng bó, xong xuôi, anh bước ra khỏi phòng.

“Không ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh, sao lại chạy lung tung thế?”

Hứa Yên nhìn vào băng gạc chặt trên cánh tay anh, ngẩn người: “Đừng nói, đây là vì cứu em mà bị thương…”

“Còn sao nữa?”

Đoạn Tự Lý là người có ân muốn được báo đáp. Anh bước đến, thẳng thắn nắm lấy mặt cô, “Dù nói vì cứu bạn gái mà hy sinh trong biển lửa, nghe có vẻ bi tráng lãng mạn, nhưng anh vẫn thích cảm giác còn sống hơn.”

Hứa Yên cảm thấy trong lồng ngực trào dâng một cảm xúc chưa từng có.

Khó mà diễn tả thành lời.

Cô mơ hồ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhớ anh dũng cảm lao vào biển lửa cứu cô, nhớ rõ cảm giác anh ôm cô lên xe, nhớ anh nói: Cố lên, anh sẽ đưa em đi…

Tất cả những điều đó không phải là mơ.

Nhưng người như anh, người chỉ đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, sao có thể bất chấp tất cả để cứu cô?

“Nếu anh không điên, thì là… thực sự yêu em rồi.”

Hứa Yên không thể kiểm soát được nhịp tim mình, nhưng cô có thể kiểm soát được biểu cảm… đừng cảm ơn, đừng rơi nước mắt, những cô gái yếu đuối mới làm vậy…

Cô phải có cảm giác xứng đáng, đó luôn là mục tiêu mà cô cố gắng đạt được, giờ đây, cô đã hoàn thành mục tiêu, đó là điều đáng mừng.

Đoạn Tự Lý suýt nữa vì cô mà chết, mà anh lại cam tâm, tự nguyện.

Phải vui mừng, phải cười…

Cô mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Đoạn Tự Lý nhíu mày nhìn cô: “Có bệnh à?”

Cười thì cười, khóc thì khóc, anh không hiểu được biểu cảm của cô, nhìn như thể đầu óc bị khói làm cho hỏng mất rồi.

Hứa Yên đứng yên, cúi đầu, mái tóc che khuất đôi mắt cô.

Nước mắt lăn dài trên má, đọng lại dưới cằm rồi tiếp tục rơi xuống, môi cô mím chặt, dường như cố gắng kiềm chế không khóc… nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Đoạn Tự Lý nhìn cô như vậy, ân tình phải báo đáp, muốn cô đền đáp lại cũng không thể nói ra được nữa.

Cô khóc khiến trái tim anh rối bời.

“Này! Đừng khóc nữa.” Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

Chưa bao giờ phải đối mặt với cảnh tượng cô gái khóc trước mặt mình, trong ký ức của anh, Hứa Yên chưa bao giờ khóc, cô nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất kiên cường, sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Hôm qua bị kẹt trong biển lửa mà cô cũng không khóc.

Đoạn Tự Lý có chút lúng túng, theo bản năng muốn ôm cô.

Nhưng phản ứng của Hứa Yên lại rất mãnh liệt, đẩy anh ra: “Em không yêu cầu anh cứu em, Đoạn Tự Lý, em không yêu cầu anh cứu em!”

Ánh mắt cô không có chút cảm kích, thậm chí có chút oán giận, lùi lại vài bước, kiên quyết lặp lại chuyện này, “Anh muốn em phải cảm thấy có lỗi với anh, muốn em phải cảm kích anh. Anh nghe rõ rồi đấy, em sẽ không cảm ơn bất kỳ ai!”

Cứ như là, đang nói cho Đoạn Tự Lý nghe, lại như đang nói với chính mình.

Biểu cảm của Đoạn Tự Lý từ vẻ bối rối dần dần dịu lại: “Anh chưa bao giờ muốn em cảm thấy có lỗi, lúc đó tình huống rất khẩn cấp, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, anh không muốn em chết.”

Hứa Yên lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu, không tin anh, hoặc là không muốn tin.

“Anh có mục đích, em không tin một người như anh lại làm chuyện này mà không có mục đích!”

Đoạn Tự Lý bật cười.

Thật sự là cười.

Anh ngẩng cao cằm, đôi mắt đầy thất vọng: “Em đang nói về mình đấy, Hứa Yên, người luôn làm việc có mục đích, chính là em. Đừng nghĩ anh là kẻ ngu ngốc, không nhận ra em tiếp cận anh vì có mục đích, anh không đi điều tra, vì anh tin em thật lòng, chỉ với chút lòng tin đó, anh sẵn sàng chấp nhận việc em lợi dụng em. Dù là để tìm kiếm sự bảo vệ hay là bất kỳ lý do gì khác.”

Anh tiến thêm một bước, nhìn cô, gương mặt xanh xao đẫm lệ, “Thế nào, anh cứu em, khiến em cảm thấy có lỗi à? Em đã làm chuyện có lỗi với anh đến mức nào? Hay là đang có ý định làm gì?”

Hứa Yên suýt nữa không thể thở được.

Cô muốn Đoạn Tự Lý yêu cô, nhưng cô không biết…

Thật lòng, hóa ra lại là một trọng trách nặng nề đến vậy.

Cô nợ anh một mạng, phải làm sao để trả đây?

Mọi người xung quanh bắt đầu tụ lại, có y tá, có bệnh nhân, Đoạn Tự Lý không muốn nói chuyện với cô nữa ở ngoài hành lang, nắm chặt tay cô vào phòng bệnh, đóng cửa lại.

Cho cô hai phút để bình tĩnh, anh quay lại hỏi: “Em đã bình tĩnh lại chưa?”

Hứa Yên đã bình tĩnh lại.

Cô mất kiểm soát, điều này rất hiếm khi xảy ra, dù sao thì việc suýt chết trong tay tử thần cũng không phải chuyện thường.

Cô không khóc nữa, lau nước mắt rồi bước tới, nhìn vào băng gạc trên cánh tay anh: “Đau không?”

“Em nghĩ sao?”

Hứa Yên chạm nhẹ vào băng gạc, như bị bỏng tay lập tức rụt lại…

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, mắt đỏ vì khóc, Đoạn Tự Lý mềm lòng, không muốn ép buộc cô.

Không phải, là cô đang làm anh khó xử, nhưng cô luôn có cách khiến anh không thể tức giận.

“Lúc lái xe lao vào biển lửa, anh đã không nghĩ mình có thể sống sót.” Đoạn Tự Lý dang rộng cánh tay, “Muốn ôm một cái không, chúc mừng chúng ta đều sống sót.”

Hứa Yên không lao vào vòng tay anh, cô có chút do dự, có chút e dè, không dám tiến lại gần.

Là Đoạn Tự Lý chủ động bước đến, ôm cô vào lòng, siết chặt, dùng hết sức mạnh của mình.

“Anh không muốn em rời xa anh.” Anh vùi mặt vào tóc cô, trong đó còn thoảng mùi khói, khiến anh sợ hãi, “Hứa Yên, em phải sống thật tốt.”

Hứa Yên không thể kiềm chế cảm xúc nữa, dựa vào ngực anh, nắm chặt áo anh, kéo theo những nếp nhăn.

“Em sẽ sống thật tốt.” Cô nghẹn ngào, ánh mắt lại kiên định nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sống lâu hơn những kẻ xấu kia.”

Cô có một ý chí mạnh mẽ, chính là điều mà Đoạn Tự Lý yêu thích và ngưỡng mộ nhất ở cô.

Dường như không có thử thách nào có thể làm cô lung lay, anh không biết trong môi trường tồi tệ đến thế nào mới có thể sinh ra được một cô gái như cô, nhưng trong lòng Đoạn Tự Lý lại dâng lên một mong muốn mạnh mẽ.

Anh muốn bảo vệ cô, muốn cô sau này có thể sống tốt.

Anh dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ban đầu anh định đợi em tỉnh lại, để em báo đáp anh cho thật tử tế, anh đã chuẩn bị đủ điều kiện rồi, vậy mà em lại làm ra chuyện thế này, cứu em rồi lại thành lỗi của anh.”

“Anh đừng có mà nghĩ nhiều.” Hứa Yên lẩm bẩm, “Bây giờ nói với anh luôn, em là một người không biết cảm ơn.”

“Được rồi, là anh tự rước lấy khổ, cố tình đi cứu em.” Đoạn Tự Lý không muốn so đo với cô nữa, “Em không đói sao?”

Cô vừa mới buồn bã xong nên lúc nãy không cảm thấy gì, giờ thì bụng đã bắt đầu kêu ầm ĩ.

Cô gật đầu: “Đói rồi.”

“Muốn ăn gì?”

“Ở phố ẩm thực gần cổng trường, đi vào trong có quán sủi cảo chiên, em muốn nhân hẹ và tôm tươi.”

Đoạn Tự Lý nhìn cô, cô cũng nháy mắt, đôi mi ướt đẫm.

“Cụ thể thật đấy.”

“Anh hỏi em muốn ăn gì, thì em muốn ăn cái đó.” Cô nói một cách thẳng thắn, “Nếu không muốn mua thì đừng hỏi.”

“Em thật là có cảm giác mình xứng đáng, sai bảo anh mà không hề ngại ngùng.”

Đoạn Tự Lý lấy chiếc điện thoại đang sạc từ chiếc tủ đầu giường, quay lại nói với Hứa Yên: “Ở lại trong phòng bệnh, đừng đi đâu, an toàn ở lại đây.”

Hứa Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Em đợi anh, Tự Lý.”

Chỉ với câu nói ấy, Đoạn Tự Lý cảm thấy, dù có lao vào lửa lần nữa cũng không phải là không được.

Sau khi anh rời đi, Hứa Yên mới tắt chế độ tắt âm điện thoại, trong điện thoại có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Hứa Ngôn.

Cô hít một hơi thật sâu, bắt máy: “Anh.”

Hứa Ngôn gần như trả lời ngay lập tức: “Em sao rồi, có bị thương không?”

“Em không sao, anh.”

Hứa Yên ngoài việc hít phải quá nhiều khói, cơ thể không có vấn đề gì, thậm chí không có vết bỏng nào.

May là Đoạn Tự Lý khéo léo lái xe lao vào biển lửa, nếu không thì cả hai người họ có lẽ đã phải chết trong biển lửa rồi.

Cũng may chiếc Maybach đó rất chất lượng, một cây cột nhà rơi xuống, làm kính bị nứt nhưng không hề vỡ nát.

“Là Đoạn Tự Lý cứu em, anh.”

Hứa Ngôn tránh né câu chuyện này, nói với cô: “Anh đã xem tin tức, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân vụ việc, những kẻ bắt cóc em cũng đã bị tìm thấy, vì để thoát tội, chúng khai rằng là do Tô Tuấn Thành đã mua chuộc chúng, nhưng vào thời điểm đó, Tô Tuấn Thành đã bỏ trốn ra nước ngoài.”

Trong lòng Hứa Yên bỗng run lên.

Cô vừa tỉnh lại, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ngoài kia: “Tô Tuấn Thành làm vậy thật ngu ngốc.”

“Đương nhiên ông ta không ngu ngốc như vậy.” Hứa Ngôn không giải thích thêm, trong điện thoại cũng không tiện nói, “Tóm lại, Tô Tuấn Thành dám ra nước ngoài thì cuộc sống tốt đẹp của ông ta đã hết rồi.”

“Anh chuẩn bị tìm ông ta…?”

“Anh đã tới Indonesia rồi, người của anh nhận được tin báo, ông ta đã tới đó.”

Nếu Hứa Ngôn có thể tìm được Tô Tuấn Thành và kiểm soát được ông ta, thì thân thế của cô… sẽ có hy vọng.

Tai nạn trên biển lần đó, Tô Tuấn Thành là người duy nhất biết rõ.

“Anh cần em làm gì không?” Hứa Yên vội vàng hỏi.

“Cần em về lại Thiện Bang ngay lập tức, hiện tại… em không an toàn.”

“Được, em ra viện sẽ về ngay.”

Hứa Ngôn im lặng một lát, rồi nói với Hứa Yên: “Chuyện đã xảy ra như thế, Đoạn Tự Lý chắc chắn sẽ rất nguyện lòng lòng đưa em về một chuyến. Nhớ đưa cậu ta… về Thiện Bang.”

Vừa nghe những lời này, trái tim Hứa Yên như ngừng đập một nhịp, “Anh, không cần đâu.”

“Chẳng lẽ em thật sự muốn đợi đến khi cậu ta đưa kẻ giả mạo kia đến, lấy đi một nửa tài sản của nhà họ Tô sao? Ý Chi, Đoạn Tự Lý là đối thủ đáng phải đề phòng hơn cả Đoạn Minh Đài.”

“Không phải ý này, em nghĩ chúng ta có thể có cách khác tốt hơn…”

“Đợi đến khi tình cảm của hai ngừoi ổn định rồi, mời cậu ta về Thiện Bang chơi, đó là kế hoạch mà chúng ta đã định từ đầu.”

Hứa Ngôn thẳng tay ngắt lời cô, rồi nhẹ nhàng hỏi lại:

“Không phải vậy sao, Ý Chi.”

Bình Luận (0)
Comment