Hứa Yên ngồi bên cửa sổ thật lâu, đến mức Đoạn Tự Lý bước vào phòng mà cô cũng không hay biết.
Một tiếng búng tay giòn tan kéo cô về thực tại. Trước mắt cô là một hộp sủi cảo nhân tôm và hẹ còn bốc hơi nóng.
Đoạn Tự Lý đã kê chiếc bàn gấp lên bệ cửa sổ, lấy bát đũa từ trong hộp ra, xé bao bì rồi đưa tới trước mặt cô: “Nhìn gì thế?”
“Em đang nhìn anh, nhìn nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng đâu.”
“Đi từ tầng hầm gara lên.”
“Thảo nào.” Hứa Yên đáp khẽ, ánh mắt lại trôi ra ngoài cửa sổ, thần thái có chút ngẩn ngơ.
Thấy cô như vậy, Đoạn Tự Lý hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai?”
“Gì cơ?”
“Trước khi anh đi, em đâu có như bây giờ.”
Tim Hứa Yên khẽ run.
Không biết anh có gắn máy theo dõi trên người cô không, nếu không thì độ nhạy bén của người này quả thật quá đáng sợ.
“Hứa Ngôn gọi cho em.” Hứa Yên đáp.
Nói dối xen lẫn sự thật vốn là sở trường của cô. “Anh ấy bảo Tô Tuấn Thành đã trốn ra nước ngoài.”
Đoạn Tự Lý chỉnh lại: “Nói chính xác thì là được anh trai anh ‘hộ tống’ ra nước ngoài, để đảm bảo ông ta không mở miệng linh tinh.”
Hứa Yên nhìn sang: “Anh trai anh?”
“Vụ cháy lần này không nhằm vào em.” Đoạn Tự Lý gắp sủi cảo chiên vào bát, đẩy tới trước mặt cô, “Mục tiêu là anh. Anh ta đoán chắc anh sẽ lao vào đám cháy cứu em, nên muốn nhân cơ hội trừ khử cái gai trong mắt.”
Hứa Yên hít mạnh một hơi: “Nhưng chẳng phải anh ta còn muốn giữ anh lại để liên hôn với nhà họ Tô sao?”
“Có thể anh ta thấy thương vụ này không còn lời lãi gì nữa. Hoặc vừa hay Tô Tuấn Thành gây ra chuyện này, khiến hắn nghĩ có thể mượn dao giết người, một mũi tên trúng hai đích.”
Tới lúc này, Hứa Yên mới thấm thía câu “hành động thất bại thì ngay cả mạng cũng mất” anh từng nói, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Đoạn Minh Đài tàn nhẫn đến mức mười Tô Tuấn Thành cộng lại cũng không sánh bằng.
Không, bọn họ đều là cá mè một lứa, chẳng có gì đáng so sánh.
“Anh trai anh đã định nhân vụ này để xử lý cả anh và Tô Tuấn Thành, sao còn ‘hộ tống’ ông ta?”
Đoạn Tự Lý khẽ cười: “Có nhiều cách để xử lý Tô Tuấn Thành, nhưng để ông ta rơi vào tay cảnh sát là cách ngu xuẩn nhất. Ông ta còn giấu không ít bí mật của anh trai anh.”
Hứa Yên giật mình, chợt hiểu ra ý nghĩa thật sự của từ “hộ tống” mà anh vừa nói.
Bề ngoài là bảo vệ, để ông ta không nói lung tung; nhưng trên thực tế, chỉ có người chết mới không hé môi.
Đoạn Minh Đài… ra tay thật tàn độc!
Hứa Yên nắm lấy tay Đoạn Tự Lý: “Trong nước không còn an toàn nữa, anh có muốn về Thiện Bang với em không?”
Anh nhìn cô, chăm chú quan sát: “Theo em về?”
“Ừ, tránh đi một thời gian. Tuy bây giờ Tô Tuấn Thành vừa gây chuyện, trong nước đang căng thẳng, theo lẽ thường anh trai anh sẽ không ra tay ngay với anh. Nhưng loại người như anh ta, lỡ đâu lại chẳng theo lẽ thường?”
Đoạn Tự Lý mỉm cười: “Nghe cũng có lý.”
“Về Thiện Bang với em, đợi khi nào yên ổn rồi tính.” Khi nói câu này, giọng Hứa Yên hơi run, tim cũng đập nhanh hơn.
“Theo em về, chẳng phải em định chứa chấp anh làm con rể ở rể à?” Anh không nhận ra cảm xúc của cô, chỉ cười hỏi.
Hứa Yên buông tay anh ra, tránh ánh mắt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Anh cũng nghiêm túc, hơn nữa còn là chuyện cả đời.” Giọng nói thoáng mang chút trêu chọc, nhưng ánh mắt Đoạn Tự Lý lại rất chân thành. “Anh thấy bố em cũng khá quý anh, biết đâu lại đồng ý cho anh làm con rể ở rể thật.”
“Bố em quý là quý con rể có quyền lực, như đại thiếu gia nhà họ Đỗ ở Thiện Bang ấy.” Cô cố ý chọc tức anh. “Hay là anh xử lý xong anh trai anh rồi hẵng về nhà em cầu hôn?”
“Trùng hợp ghê, anh quen cậu út nhà họ Đỗ.” Anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Anh trai cậu ta năm nay ba mươi lăm, vừa hay nhỏ hơn anh trai anh ba tuổi. Sao, em lại hứng thú với đàn ông lớn tuổi hơn à?”
“…”
Trời đất, đối tượng liên hôn mà Hứa Ngự Đình chọn cho cô, hơn cô gần một con giáp!
“Anh quen cậu út nhà họ Đỗ thế nào?”
“Hồi ở Nga, tình cờ cứu cậu ta một lần.”
“Ồ.”
“Thế em lại thích trai trẻ hơn à?” Anh lại trêu.
Hứa Yên không đáp, đẩy mặt anh ra, nhai sủi cảo chiên mà chẳng thấy mùi vị.
Bánh thì ngon thật, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trạng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh ngồi đối diện ăn ngon lành, hoàn toàn không nhận ra cơn bão đang dần kéo tới.
Làm sao bây giờ… phải làm sao đây…
“Anh sẽ về với em chứ?” Cô lại hỏi.
“Em muốn anh về cùng vậy sao?” Anh nhướng mày. “Sao, bên em có bất ngờ gì chờ anh à?”
“Em chỉ sợ anh ở đây gặp nguy hiểm, không biết lòng tốt của em!” Cô cố nén căng thẳng, giả vờ giận, “Thôi, em mặc kệ, cứ để anh trai anh đá anh ra như loại bỏ con tốt đi.”
Nói xong, cô đưa tay véo mạnh cằm anh: “Anh mà chết, em sẽ tìm người đẹp trai hơn yêu.”
“E rằng hơi khó đấy.”
Hứa Yên không nói nữa.
Anh không nhận lời theo cô về, ngược lại khiến cô thở phào, không còn căng thẳng như trước.
Ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, đường nét sắc bén, lông mày ánh mắt rõ ràng…
Anh và anh trai, đều là một loại người, đều muốn nuốt trọn nhà họ Tô, cùng đầy tham vọng.
Đã là kẻ thù, thì còn gì để nói?
Nhưng… nhưng anh đã cứu mạng cô!
Đúng lúc đó, Đoạn Tự Lý bắt gặp ánh mắt cô, bất chợt ghé sát lại.
Cô không kịp đề phòng, bị anh áp má vào sát mình.
Anh nhìn một lúc, ánh mắt rơi xuống đôi môi mềm mại của cô: “Em nhìn anh thế này, sẽ khiến anh…”
Lời còn lại chìm trong nụ hôn bất ngờ.
Hứa Yên sững sờ, định tránh đi, nhưng đôi bàn tay anh ghì chặt vai cô, dễ dàng xóa tan toàn bộ sức chống cự.
Anh cúi xuống hôn, không còn vội vã như trước, mà là một nụ hôn đầy dịu dàng hiếm hoi.
Cô không nhắm mắt như mọi lần, lần này, cô mở ra.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Anh hôn cô rất nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự quyến rũ không che giấu.
Cô chịu không nổi ánh nhìn đó, trong lòng dâng lên chút chua xót, khẽ nhắm mắt lại, để bản thân rơi vào vòng tay anh… hoàn toàn… chìm xuống.
Không biết qua bao lâu, cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh nghe máy bằng một tay, tay kia ôm cô vào lòng, cổ tay gác trên vai, nghịch mấy sợi tóc mềm của cô.
“Biết rồi. Nhưng tối nay không được.”
Trong lúc anh trả lời, Hứa Yên nghiêng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn đám cúc vàng đang lay nhẹ trong gió.
Suốt cả buổi chiều, anh ở lại phòng bệnh với cô.
…
Ngày chia ly đã gần kề.
Anh không biết cô có chút luyến tiếc nào không.
Cô chỉ yên lặng ngồi bên giường, lật xem cuốn tạp chí cổ sinh vật mà anh mang tới.
Anh thật sự thấy khó chịu.
Cảm giác ấy bao trùm, đến mức ngay cả đọc sách cũng chẳng yên.
Ngày càng… không nỡ rời xa, mà đó không phải điều tốt.
Sinh ra sự phụ thuộc cả về thể xác lẫn tinh thần vào một người sẽ khiến anh bản năng thấy bất an.
Có khi, yêu thật là một chuyện ngu ngốc.
Đem trái tim ra, mặc người chém giết.
Nhận ra anh vẫn nhìn mình, Hứa Yên ngẩng đầu: “Thật sự không về với em sao?”
“Ừ, anh còn việc phải giải quyết ở đây.”
“Gấp đến mức không tiễn em về Thiện Bang được à?”
“Tiễn em thì sẽ muộn,không kịp mua vé về. Em có cho anh ngủ nhờ không?”
“Nhà em rộng lắm, có vài trăm phòng.”
“Nhà em là cung điện à?”
“Không ở cung điện. Chỉ là chiếm cả một vùng hồ, trên một hòn đảo giữa hồ. Muốn tới hay rời đi đều phải đi thuyền, bố em thấy như vậy an toàn hơn.”
“Nghe cũng có vẻ không tệ.” Đoạn Tự Lý tỏ ra có chút hứng thú, “Nếu em chịu cho anh ngủ lại thì anh sẽ theo em về.”
“Được thôi.” Hứa Yên gật đầu, “Về nhà em ở.”
“Ngủ trong phòng em à?”
“Anh mơ đẹp thật đấy.”
“Vậy thì anh chẳng còn hứng nữa.”
Hứa Yên nghiêng đầu tựa lên vai anh, cụp mắt xuống, khẽ nói hai chữ: “Tùy anh.”
Rất lạ… Cô vẫn luôn tìm cách thuyết phục anh, nhưng trong lòng lại nghĩ:
Đừng đồng ý.
Đoạn Tự Lý, đừng đồng ý. Nếu không, anh đúng là tên ngốc số một thiên hạ.
…
Sáu giờ tối, Đoạn Tự Lý cùng Hứa Yên tới sân bay. Cô nhận ra ngay cả xe cũng đã được đổi, thay bằng một chiếc xe chống đạn.
Cô nhìn sang anh: “Anh ở lại trong nước, thật sự an toàn chứ?”
“Ở đâu cũng không an toàn.” Đoạn Tự Lý thản nhiên nói, “Với anh, trên đời này không có nơi nào thật sự an toàn, trừ khi anh dẹp yên được những chướng ngại trước mắt.”
“Dẹp được không?”
“Không biết. Nhưng vẫn phải làm, và anh đã bắt đầu làm rồi.”
Hứa Yên không hỏi thêm, làm thủ tục lấy vé, qua cổng an ninh.
“Tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại anh trong học kỳ sau, đừng nhớ em quá.” Cô giả vờ nhẹ nhàng ôm anh, “Trước khi khai giảng, tốt nhất anh nên giải quyết xong chuyện với anh trai.”
“Cũng có khả năng là… học kỳ sau em sẽ không còn gặp lại anh nữa.” Đoạn Tự Lý ôm lấy cô, “Nếu là vậy, thì đừng quay lại.”
“Không đâu.” Hứa Yên nói, “Tuyệt đối không.”
Biết mình phải đi rồi, nhưng Hứa Yên vẫn chưa chịu buông, hai tay siết chặt vòng eo gọn của anh: “Đoạn Tự Lý, em đi đây.”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Đi đi.”
“Thế anh buông ra đi.”
“Làm sao đây, tay anh không chịu nghe lời nữa.”
Hứa Yên bật cười, thoát khỏi vòng tay anh. Thật ra cô không thích kiểu chia tay bịn rịn thế này.
Dù sao… sớm muộn gì… cũng phải nói lời tạm biệt.
Kéo vali, cô quay người, dứt khoát bước vào cửa kiểm tra an ninh, không ngoảnh lại, sợ nước mắt rơi xuống.
Đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.
Tới cửa lên máy bay, Hứa Yên gửi một tin nhắn:
Butterfly: “Đoạn Tự Lý rất cảnh giác, anh ấy không chịu ra nước ngoài. Em đã cố gắng rồi, nhưng anh ấy vẫn không tin em.”
Điện thoại im lặng năm giây, rồi tin nhắn của Hứa Ngôn được gửi tới.
Yan: “Em thật sự đã cố gắng rồi chứ?”
Hứa Yên thở nặng nề, không cần phải nói thêm gì nữa.
Cô vào nhà vệ sinh, vặn vòi, hứng một vốc nước lạnh tạt mạnh lên mặt.
Hai tay chống lên thành bồn rửa lạnh buốt, khẽ th* d*c.
Trong gương là gương mặt ướt đẫm, xinh đẹp mà tái nhợt.
Kế hoạch giữa cô và Hứa Ngôn đã định sẵn từ lâu, đến lúc mối quan hệ giữa cô và Đoạn Tự Lý có vẻ “ổn định”, sẽ đưa anh về Thiện Bang.
Hứa Ngôn sẽ nhân cơ hội… khống chế anh.
Như anh từng nói, sẽ có cách để đối phó với một quân cờ.
Lời Hứa Ngôn nói rất uyển chuyển, khống chế anh…
Nhưng Hứa Yên hiểu quá rõ, người không còn hơi thở mới là kẻ nghe lời nhất.
Cô quá rõ thủ đoạn của Hứa Ngôn, tàn nhẫn hơn cả bố mình là Hứa Ngự Đình.
Vậy, nếu tới Thiện Bang, Đoạn Tự Lý sẽ có kết cục gì?
Cô gần như không dám nghĩ tiếp.
Tất cả đều là giả, tình yêu là giả, tấm lòng là giả, mọi thứ đều là giả.
Nhưng việc anh từng cứu cô, là thật, hai người khó khăn lắm mới thoát khỏi được cái chết.
Cô không muốn lại đem mạng của anh ra đánh cược nữa!
Hứa Yên nhắm mắt, hít sâu một hơi, lấy khăn giấy lau sạch nước trên mặt, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ, ở cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Surprise.”
Hứa Yên nhìn thấy Đoạn Tự Lý tựa vào bức tường đối diện, mặc áo hoodie trắng ấm áp, một tay đút túi quần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không chớp.
Tay kia, cầm một tấm vé máy bay.
Hứa Yên gần như nín thở…
“Có vẻ, bất ngờ lại thành kinh hãi.”
Anh bước tới, khẽ chạm ngón tay vào trán cô: “Muốn ở bên em thêm một lát, anh đã mua vé quay về rồi, anh đưa em về Thiện Bang.”
Nói xong, anh như chợt nhận ra điều gì, bật cười: “Bảo bối, em nói xem, có phải anh bị não yêu đương quá rồi không?”