Thấy Hứa Yên ngẩn người, Đoạn Tự Lý nhướng mày: “Đang nghĩ gì thế?”
Cô đang nhanh chóng suy tính làm sao từ chối mà không khiến anh nghi ngờ.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, là cuộc gọi của Hứa Ngôn.
“Em nghe máy một lát.” Nói xong, cô cũng không đợi phản ứng của Đoạn Tự Lý, vội vã chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Trong điện thoại, Hứa Ngôn nói: “Anh gửi cho em một đoạn video, mở ra xem đi.”
Hứa Yên mở video, hình ảnh chao đảo như đang ở trên tàu. Trên boong, toàn thân Tô Tuấn Thành ướt sũng, nằm bệt như con cá vừa bị vớt khỏi nước, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, trông như sắp tắt thở.
Bên cạnh là chiếc bao tải gai, dường như vừa bị người ta ném xuống biển rồi vớt lên lại.
Ông ta thở hổn hển một hơi, đối diện ống kính lắp bắp gào lớn: “Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết! Minh Đài, Minh Đài! Tôi xin cậu… Tôi thề! Tôi sẽ không nói gì hết! Một chữ cũng không! Tha cho tôi! Tha mạng cho tôi!”
Tóc ướt bết dính lên mặt, con ngươi tan rã, cả người run rẩy như chiếc sàng.
Hứa Ngôn đưa tay kẹp cằm ông ta, buộc ông ta phải ngẩng lên: “Nhìn cho kỹ, tôi là Đoạn Minh Đài sao?”
Tô Tuấn Thành nhìn anh, mấy giây sau mới dè dặt hỏi: “Cậu… là ai?”
“Người cứu ông.”
“Tại sao cậu lại cứu tôi?”
“Tôi nhìn nhà họ Đoạn không thuận mắt, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.” Khóe môi Hứa Ngôn nhếch lên.
Tô Tuấn Thành còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy sau lưng lạnh toát, một lưỡi dao găm dí sát.
Vừa thoát miệng sói, lại rơi vào hang hổ.
“Cậu… cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
…
Video ghép chuyển cảnh. Lần này là căn phòng u ám hơn, Tô Tuấn Thành bị trói vào ghế, mặt mày tím bầm, cả áo cũng loang máu.
Khi ngẩng lên nhìn ống kính, ánh mắt ông ta kinh hãi tột độ, liên tục lùi lại, như thể vừa thấy ác ma trở lại.
Một con dao găm dính máu khẽ kề lên má ông ta, giọng Hứa Ngôn trườn ra như nọc rắn: “Sao? Suy nghĩ xong chưa?”
“Tôi… tôi có thể nói thật, nhưng cậu đảm bảo an toàn cho tôi kiểu gì?”
…
Không trả lời, cảnh lại chuyển sang khung hình khác.
Lần này không còn là căn phòng ẩm lạnh, mà là tổng thống suite ấm áp sang trọng, có ghế sô pha nhung, xe đẩy phục vụ bày toàn mỹ vị thượng hạng.
Hai mỹ nhân ngoại quốc khoác voan mỏng, dáng người nóng bỏng, tựa vào hai bên người Tô Tuấn Thành, lười biếng mà kh*** g**.
Dù vết bầm trên mặt ông ta chưa tan, nhưng lúc này lại trái ôm phải ấp, hưởng thụ như kẻ vừa thoát nạn.
Ông ta nhìn vào ống kính, cười nịnh hót xen lẫn biết ơn: “Tiểu Hứa tổng, cảm ơn! Cảm ơn cậu cứu tôi, còn giúp tôi thoát khỏi sự truy sát của Đoạn Minh Đài…”
“Tôi cần ông nói lại nguyên văn những gì đã thú nhận với tôi trước ống kính.”
“Bây giờ sao?” Ông ta hơi do dự, liếc hai cô gái bên cạnh.
“Họ không hiểu tiếng Trung.”
“Ồ…” Tô Tuấn Thành thở dài, như lấy hết dũng khí: “Tôi… tôi thật sự không hại anh trai. Năm đó tôi sa đọa, nợ một khoản khổng lồ ở sòng bạc của nhà họ Đoạn bên Macao, số tiền lớn đến mức lấy mạng tôi cũng không đủ trả. Tôi… tôi hết cách mới tìm đến anh trai nhờ giúp đỡ, anh ấy là anh ruột của tôi mà! Ai bảo anh ta không nể tình anh em, không giúp tôi…”
Hứa Ngôn ngắt lời: “Tôi tra ra được là Tô Tuấn Nghiệp đã giúp ông trả nợ ba lần, số tiền mỗi lần đều không nhỏ.”
Mặt ông ta sầm xuống, ánh mắt tránh né, giọng lấp lửng: “Tôi đã nói đó là lần cuối! Tại sao anh ta không giúp, tôi còn quỳ xuống thề sẽ không bao giờ đánh bạc nữa! Anh ta vẫn không chịu… bỏ mặc tôi đối mặt với cái chết! Tôi là em trai ruột của anh ta đấy! Anh ta nỡ nhìn tôi chết sao? Với anh ta, số tiền đó chẳng là gì!”
Giọng ông ta cao dần, kèm theo tức giận lẫn xấu hổ.
“Sau đó thì sao?”
“Tôi năn nỉ mãi, anh ta vẫn từ chối. Sau đó… Đoạn Minh Đài ở sòng bạc nhà họ Đoạn tìm đến tôi, nói… nói…”
Ông ta toát mồ hôi rõ rệt.
“Nói chỉ cần Tô Tuấn Nghiệp không còn nữa, nhà họ Tô sẽ là của tôi. Khoản tiền đó đối với Tô Tuấn Nghiệp, người giàu nhất HongKong Macao khi ấy chẳng đáng gì.”
Ông ta sợ bị hiểu lầm, vội thanh minh: “Lúc đó tôi từ chối ngay! Làm sao tôi hại anh trai mình được! Nhưng Đoạn Minh Đài đe dọa, nếu tôi không làm thì sẽ chặt… chặt…”
Ống kính lia xuống h* th*n ông ta.
“Tôi cũng là bị ép nên mới làm theo lời cậu ta. Con tàu các thứ đều do cậu ta sắp đặt. Hôm đó, Tô Tuấn Nghiệp định tổ chức sinh nhật tám tuổi cho con gái… con tàu ấy… là phía Đoạn Minh Đài động tay. Thật sự không liên quan đến tôi. Tôi chỉ nhận lời giúp Tô Tuấn Nghiệp sắp xếp một đảo tư nhân ở Indonesia thôi. Khi ấy tôi còn nợ chồng chất, không có Đoạn Minh Đài, tôi lấy đâu ra khả năng làm chuyện lớn như vậy…”
Hứa Ngôn hỏi: “Đây chỉ là lời một phía của ông, tôi tin kiểu gì?”
“Có… có chứng cứ!” Ông ta vội vàng, “Chỉ cần cậu đảm bảo an toàn cho tôi, tôi sẽ đưa chứng cứ ra. Chứng cứ ở chỗ cực kỳ an toàn, Đoạn Minh Đài tuyệt đối sẽ không tìm được…”
Video bỗng tối đen, kết thúc.
Thông tin quá nhiều khiến đầu óc Hứa Yên trống rỗng.
Vậy ra vụ tai nạn du thuyền năm đó… cái chết của bố mẹ… thật sự không phải tai nạn. Thủ phạm là Tô Tuấn Thành… không, là nhà họ Đoạn!
Hứa Yên nhìn vào gương.
Gương mặt trong gương trắng bệch, mồ hôi lạnh hòa lẫn nước mắt lăn dài, rơi từng giọt xuống bồn rửa.
Trước đây dù chưa có bằng chứng, cô vẫn nghi ngờ Tô Tuấn Thành có động tay động chân.
Giờ thì chắc chắn hung thủ là người chú ruột, hơn nữa đằng sau còn có kẻ lớn hơn đang nhắm vào bố cô.
Bố… người bố Tô Tuấn Nghiệp nhân hậu đến thế, dù em trai sa ngã, cờ bạc đến phá sản, bán vợ trả nợ, ông vẫn dọn dẹp hậu quả nhiều lần…. Đó là em ruột của ông!
Vậy mà vì tiền… vì đồng tiền bẩn thỉu đó… ông ta có thể không chút do dự mà giết anh ruột!
Cái thế giới này… thật sự khốn nạn!
Một cơn buồn nôn dữ dội dâng lên, cơ thể cô co giật theo phản xạ.
“Ọe…” Cô bịt chặt miệng, nhưng không kìm nổi cơn nôn khốc liệt, toàn thân cuộn lại vì đau đớn.
Bên cạnh, một phụ nữ đang dặm phấn giật mình, vội đỡ lấy cô: “Cô không sao chứ? Mặt trắng bệch thế kia, khó chịu ở đâu? Có cần gọi cấp cứu không?”
Hứa Yên không thể trả lời, chỉ cố gắng lắc đầu, gạt tay đối phương, loạng choạng chạy vào buồng gần nhất.
“Rầm!” Cánh cửa khép mạnh.
Nghĩ tới cảnh Đoạn Tự Lý ôm cô chặt đến thế, hôn cô nóng bỏng đến thế, dạ dày Hứa Yên lại cuộn trào dữ dội một phen.
Cơn chán ghét bản thân dâng lên mãnh liệt, cô hận đến mức chỉ muốn tự tay giết mình.
Liệu việc Đoạn Tự Lý lao vào biển lửa cứu cô có phải từ trước đã được anh và Đoạn Minh Đài tính toán kỹ càng, chỉ là anh em bọn họ đang diễn trò trước mặt cô?
Đúng, tất cả đều là giả, cái gọi là tình sâu nghĩa nặng, cái gọi là cứu người quên mình… hết thảy đều là giả dối.
Cô không nên tin bất kỳ ai, không nên tin Đoạn Tự Lý, không, cả Hứa Ngôn cũng vậy, tất cả bọn họ đều muốn lợi dụng và làm tổn thương cô.
Hứa Yên nôn đến mức trong bụng chẳng còn gì, cơ thể vẫn co giật, còn muốn nôn tiếp… chỉ có thể nôn khan, muốn nôn ra hết mọi thứ bẩn thỉu trong người.
Cô hận bản thân đến tận xương tủy, cô lại từng thật lòng với em trai của kẻ thù giết bố mình.
Bọn họ cùng chung huyết thống, từ tận trong xương đều là những toan tính dơ bẩn, chẳng khác nào cùng một giuộc.
…
Hơn mười phút sau, khi đã bình tĩnh lại, Hứa Yên bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, vô cảm rút khăn giấy, cẩn thận lau sạch dấu nước và những vệt nước mắt còn sót lại.
Rồi cô lấy hộp phấn, dặm từng lớp từng lớp che đi toàn bộ vẻ nhếch nhác, yếu đuối và cả thù hận.
Cuối cùng, cô hướng vào gương, vẽ lên một nụ cười thuần khiết, vô tội, như trước nay vẫn vậy.
Bước ra ngoài, quả nhiên Đoạn Tự Lý vẫn đứng nguyên chỗ, mày hơi nhíu: “Sao em lâu vậy?”
“Bụng hơi khó chịu.”
Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, lớp trang điểm đã dặm lại. Nghe như cái cớ, nhưng anh không hỏi thêm, chỉ nói: “Giờ đỡ chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều rồi.”
Hứa Yên tiến đến, đưa tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh: “Cảm ơn anh, Tự Lý, cảm ơn anh đã tiễn em…”
“Bỗng dưng khách sáo thế.” Anh cúi đầu định nhìn vào mắt cô, nhưng Hứa Yên giấu kín mặt vào áo anh. Anh hơi ngang ngạnh trêu: “Em thực sự cảm động à? Vừa nãy trông như vừa nuốt phải thứ ghê tởm lắm.”
“Làm gì có!” Cô nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. “Trước giờ chưa ai tốt với em như vậy, có chút không quen.”
“Vậy thì nên quen dần đi.”
Đoạn Tự Lý cúi đầu định hôn lên trán cô, thì tiếng phát thanh thông báo lên máy bay vang lên, Hứa Yên kéo anh bước nhanh về phía cửa lên máy bay.
…
Trên máy bay, Hứa Yên luôn trong trạng thái giả vờ ngủ, như thể mệt lả.
Đoạn Tự Lý vẫn nhìn cô, muốn trò chuyện nhưng sợ làm phiền, nên để cô ngủ.
Thỉnh thoảng, anh khẽ nắm lấy bàn tay đặt trên tay vịn của cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay.
Có lúc, anh còn hơi cúi xuống, chóp mũi chạm vào mái tóc cô, như muốn ghi nhớ hương thơm trên người.
Hứa Yên không ngủ, chỉ là cô không biết phải đối mặt với Đoạn Tự Lý thế nào.
Lòng cô hỗn loạn tột cùng.
Cô nhận ra Đoạn Tự Lý thực sự rất thích mình, thích đến mức suốt chuyến bay, anh không rời mắt, luôn nắm tay, hít lấy mùi hương của cô.
Nhưng từ khoảnh khắc đặt chân lên máy bay, đã không còn đường quay lại.
Thiện Bang, chính là nơi chôn xác anh.
Nghĩ đến nỗi tuyệt vọng khi bố mẹ chìm dưới đáy biển lạnh lẽo, nghĩ đến những năm tháng cô đơn trôi nổi…
Anh mang họ Đoạn! Trong người anh chảy dòng máu nhà họ Đoạn! Anh đáng chết!
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, máy bay bắt đầu hạ độ cao, cuối cùng đáp xuống sân bay Thiện Bang.
Hứa Yên “tỉnh lại đúng lúc”, dụi mắt, mang vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ.
“Em ngủ lâu ghê.”
“Ừm, em hơi mệt.”
Điện thoại bắt đầu có sóng, Hứa Yên cúi đầu thấy tin nhắn của Hứa Ngôn trả lời.
Cùng lúc, điện thoại của Đoạn Tự Lý cũng rung lên vài tin mới.
Anh lướt qua màn hình, chỉ thoáng nhìn đã sầm mặt.
Lập tức tắt máy, nghiêng đầu và nói: “Kế hoạch thay đổi, không về nữa, đến nhà em chơi, được không?”
Trái tim Hứa Yên khựng lại, nhìn anh: “Không phải anh đã mua vé khứ hồi rồi sao?”
“Ở lại đây xử lý chút việc.” Anh xoa đầu cô, “Không hoan nghênh à?”
Hứa Yên mỉm cười ngọt ngào, không để lộ kẽ hở: “Đương nhiên là hoan nghênh rồi.”
Rồi cô quay đầu, để tấm kính cửa sổ phản chiếu gương mặt lập tức lạnh băng.
Ánh mắt cô hướng ra bầu trời xám xịt của Thiện Bang.
Cô khỏi phải mất công tìm lý do mời anh “về nhà chơi”.
Mọi tạp niệm bị gạt bỏ, chỉ còn mối thù chôn sâu trong tim.
Hai người theo dòng người xuống máy bay, qua hành lang dài, vừa đi vừa trò chuyện như một cặp đôi đi du lịch.
“Đợi anh chút.” Anh rẽ sang cửa hàng tiện lợi 7-Eleven bên cạnh.
Rất nhanh, anh trở lại với hai chai nước khoáng mát lạnh, vặn nắp một chai đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”
Hứa Yên vừa xem điện thoại vừa nhận lấy.
“Nhà em có người đến đón à?” Anh hỏi.
“Ừm.” Hứa Yên gật đầu, “Ở bãi đỗ B3, họ đến rồi. Chúng ta xuống đó nhé.”
…
Hai người cùng bước vào thang máy. “Ting”, cửa thang khép lại, chầm chậm hạ xuống.
Bãi đỗ xe B3 vắng lặng đến lạ, trông như bãi đỗ xe riêng, chỉ lác đác vài chiếc siêu xe, không thấy bóng dáng hành khách.
Cách đó vài mét, bên mép đường đỗ một chiếc Alphard đen. Bên cạnh là vài vệ sĩ mặc vest, đeo kính đen.
“Người nhà em đấy à?”
“Vâng.”
Đoạn Tự Lý xách vali của Hứa Yên, bước ra trước.
Nhưng đi được hai bước, anh nhận ra cô không theo sau.
Quay lại, thấy cô đứng ở cửa thang máy, bất động như mọc rễ, mắt dán chặt vào chiếc xe và những bóng người kia.
“Sao thế?”
Khoảnh khắc cuối, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh anh lao xe vào đám cháy cứu mình.
Vẫn… vẫn không nỡ… lấy oán báo ân với người mình yêu.
“Đoạn Tự Lý, đi mau!” Hứa Yên như mất cả hơi thở, chỉ thốt hai chữ run rẩy, “Đi mau!”
Giây phút ấy, từ đôi mắt đen sâu và hoảng loạn của cô, Đoạn Tự Lý đọc ra toàn bộ hiểm nguy và âm mưu.
Không chút do dự, anh buông hành lý, quay đầu lao về phía thang máy, đi vào, vừa bấm nút lên vừa lấy điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Cánh cửa khép lại, dần chặn tầm mắt hai người.
Nhưng ngay khi đó, một bàn tay đeo găng da đen thò vào, chặn cửa.
Cảm nhận được vật cản, cửa lại mở ra.
Một tên vệ sĩ cao lớn mặc vest tiến đến, dùng thứ tiếng Trung không chuẩn, cười nói với Đoạn Tự Lý: “Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn, hoan nghênh cậu đến Thiện Bang.”
Đoạn Tự Lý khẽ thở dài, bước ra, nhìn Hứa Yên:
“Bảo bối, đi không được rồi.”