Chiếc xe bảo mẫu màu đen Alpha dừng lại ở bến tàu, nhóm người đổi sang ngồi thuyền.
Đoạn Tự Lý “được mời” lên thuyền, nhìn dáng vẻ anh thảnh thơi như đang tới làm khách thật sự.
Ở địa bàn của người khác, trốn chạy là một lựa chọn ngu ngốc. Không chạy thoát được… còn có thể ăn đấm, mà anh thì không muốn vừa đặt chân lên đảo đã phải mang thương tích.
Thế là, cứ thế bị đẩy đi, được mời lên thuyền.
Hứa Yên ngồi một mình ở mũi thuyền, ngắm những ánh đèn chài lẻ loi trên mặt biển xa.
Dĩ nhiên, cô cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Đoạn Tự Lý từ hàng ghế phía sau đang dán chặt vào lưng mình.
Với trí thông minh của anh, tất nhiên anh có thể đoán ra đôi phần.
Những gì đã qua, tất cả đều là để phục vụ cho hành động ngày hôm nay.
Cái gọi là chân tình, cái gọi là yêu thương, cái gọi là tương lai…
Tất cả đều giả dối!
Anh càng sớm nhận ra điều đó, với cả hai mà nói, đều là chuyện tốt.
“Khát rồi.” Đoạn Tự Lý kéo dài giọng, “Đây là cách các người tiếp đãi khách à? Ông đây sắp nóng chết rồi.”
Đám vệ sĩ mặc vest xung quanh phần lớn không hiểu tiếng Trung, chẳng ai đáp lại.
“Hứa Yên.” Anh lại cất tiếng gọi, “Điếc rồi à?”
Một vệ sĩ mặc vest đen bước đến, giơ tay định đánh anh, Hứa Yên lập tức ngăn lại, dùng tiếng Thiện Bang nói: “Dừng tay, đừng động vào anh ấy, đây là khách của tôi.”
Nghe vậy, tên vệ sĩ lập tức cung kính lui ra.
“Cô vừa lải nhải cái gì thế?” Đoạn Tự Lý lại nhếch giọng trêu, “Dịch trực tiếp xem nào.”
“Hứa Yên, đừng nói là cô định bán ông đây vào khu công nghiệp nhé?”
“Cô biết mà, tôi với anh trai tôi xưa nay chẳng ưa gì nhau, anh ta chắc chắn không bỏ tiền ra chuộc tôi đâu.”
Hứa Yên quay đầu liếc anh một cái.
Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn cười được.
Dù miệng đang cười, giọng vẫn bất cần, nhưng Hứa Yên vẫn đọc được trong mắt anh một sự hận thù nguội lạnh và chán chường.
Hận thì tốt.
Đã xé bỏ lớp mặt nạ, thì cứ coi nhau là kẻ thù.
Cô quay sang nói với quản gia đeo găng đen bên cạnh: “Đưa nước cho anh ta.”
Quản gia gật đầu, vừa định làm thì cô bổ sung: “Uống xong thì nhốt vào khoang thuyền.”
…
Chưa đầy một tiếng sau, phà cập đảo giữa hồ.
Đây là một hòn đảo khá lớn, cây cối xanh um phủ kín, dọc bờ có vài căn nhà gỗ nghỉ dưỡng, tất cả đều thuộc sở hữu nhà họ Hứa.
Một tòa trang viên nguy nga sừng sững hiện ra trước mắt.
Đúng như Hứa Yên từng nói, trang viên nhà cô có hàng trăm phòng, tuy không phải lâu đài nhưng có mấy tòa biệt thự lớn ba mặt liền nhau, quy mô bề thế.
Tất nhiên, chuyện “mời” Đoạn Tự Lý về nhà, tuyệt đối không thể để Hứa Ngự Đình biết.
Theo như cô biết, Hứa Ngự Đình đã sang Indonesia, đi hơn một tháng mà chưa về.
Chuyện này, thật ra có chút lạ.
Hứa Ngự Đình hiếm khi công tác lâu như vậy, ông ta vốn coi trọng gia đình, mỗi lần đi xa một tuần đều về, có bận rộn mấy cũng không bao giờ quá hai tuần.
Lần này hơn một tháng không đến cả HongKong Macao, thậm chí cũng không quay về Thiện Bang, quả là khó tin.
Về đến nhà, Hứa Yên nghĩ Hứa Ngôn sẽ có mặt, cô còn định bàn với anh chuyện xử lý Đoạn Tự Lý thế nào.
Không ngờ, Hứa Ngôn cũng không ở nhà!
Lạ thật.
Không chỉ Hứa Ngôn vắng mặt, cả nhà vắng tanh, ngay cả cô vợ lẽ mà Hứa Ngự Đình cưng chiều nhất mấy năm gần đây là Nina, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Người phụ nữ ấy tính tình đanh đá, trước đây mỗi lần Hứa Yên về nhà, Nina đều phải xuất hiện đấu khẩu với cô đôi câu.
Hứa Yên nhìn quản gia, hỏi: “Nina đi đánh bài à?”
Quản gia lắc đầu: “Ba ngày trước khi cô về, thiếu gia đã cho cô ta dọn ra ngoài rồi.”
“Cái gì!”
Anh dám làm vậy sao!
“Bố tôi cũng đồng ý à? Hay là có vợ mới rồi?”
Quản gia hơi ngập ngừng rồi nói: “Ông chủ bị xuất huyết não ở Indonesia, hiện vẫn đang nằm viện, nên thiếu gia đã lập tức sang đó.”
Hứa Yên không tỏ vẻ kinh ngạc, dù trong lòng cô đang cười thầm sung sướng, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, chau mày hỏi: “Bố… không sao chứ?”
“Nghe nói tình hình không mấy lạc quan.” Quản gia thở dài, “Dù có chữa được thì cũng có thể sẽ mất khả năng đi lại. Ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra…”
“Biết rồi.” Liên tiếp bao nhiêu biến cố xảy ra, đầu Hứa Yên như muốn quá tải, cô lấy điện thoại ra: “Tôi gọi cho anh trai đã.”
Quản gia liếc ra phía đài phun nước trong vườn, nơi Đoạn Tự Lý đang huýt sáo trêu mấy con chó săn bên chuồng, khiến chúng sủa ầm ĩ không ngừng: “Cô chủ, còn người kia, xử lý thế nào?”
Hứa Yên nhìn ra ngoài.
“Anh trai tôi nói sao?”
“Ý của thiếu gia xưa nay đều là…” Quản gia chưa nói hết, nhưng sự tàn nhẫn đã lộ rõ trong ánh mắt.
“Không được.” Hứa Yên dứt khoát, “Đoạn Tự Lý còn có giá trị với tôi, mấy ngày này cứ cho ăn uống đầy đủ, đừng để anh ta chết, cũng đừng để anh ta chạy.”
Thấy quản gia còn lưỡng lự, cô nói thêm: “Chuyện phía anh trai tôi, tôi sẽ tự giải thích.”
Quản gia gật đầu, lập tức cho người sắp xếp chỗ ở và tăng cường an ninh cho Đoạn Tự Lý.
Về phòng mình, Hứa Yên chưa kịp gọi cho Hứa Ngôn thì bên kia đã gọi tới trước.
“Anh, Hứa Ngự Đình thế nào rồi?” Hứa Yên vội vàng hỏi.
“Ý Chi, chúng ta tự do rồi.” Giọng Hứa Ngôn đè xuống rất thấp, nhưng cô vẫn nghe ra sự kích động trong đó, “Đã qua cơn nguy kịch, nhưng… có thể bị liệt nửa người, không còn khả năng vận động.”
Hứa Yên đổ người xuống giường, nghĩ tới những năm tháng sống trong sợ hãi, giờ đây rốt cuộc cũng không còn phải lo lắng nữa.
Như thể đám mây đen bao phủ trên đầu cô suốt bao năm qua, giờ đã tan biến.
Nhưng rồi một câu hỏi khác lại trỗi dậy: “Sức khỏe của Hứa Ngự Đình vốn rất tốt, sao tự nhiên lại bị đột quỵ?”
“Đột quỵ vốn khó lường, không liên quan đến sức khỏe tốt hay không.” Hứa Ngôn đáp vậy.
“Bác sĩ nói gì?”
“Bác sĩ cũng nói thế, em không cần biết chi tiết, chi tiết để anh lo.”
Quả thật quá trùng hợp, ngay đúng lúc này, Đoạn Tự Lý bị bắt, Hứa Ngự Đình gặp nạn.
Mọi chuyện…quá trùng hợp.
Hứa Yên không muốn vòng vo thăm dò nữa, dứt khoát hỏi thẳng: “Hứa Ngôn, anh nói thật cho em biết, bệnh của Hứa Ngự Đình… có phải do anh làm không?”
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng khiến người ta bất an.
Im lặng một lúc, Hứa Ngôn dường như khẽ bật cười, giọng nhẹ nhàng: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Bây giờ, sẽ không còn ai, không còn gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa, Ý Chi.”
Nghe vậy, Hứa Yên lập tức hiểu ra.
Một luồng lạnh buốt dọc sống lưng khiến cô khẽ rùng mình.
Vì lợi ích, ngay cả anh ruột cũng có thể ra tay tàn nhẫn.
Huống hồ là cha con… thì còn gì phải nể.
Cảm giác nhẹ nhõm khi nghe tin ban nãy lập tức tan biến, chỉ còn lại từng đợt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cô chỉ muốn thoát khỏi bạo lực của Hứa Ngự Đình, chứ không muốn thoát theo cách này.
Cô chỉ muốn trở về nhà, ngoài kẻ thù, cô không muốn hại đến ai khác.
Chỉ muốn… được về nhà…
Nhận ra cô im lặng, Hứa Ngôn chậm rãi hỏi: “Ý Chi, em đang nghĩ gì?”
Lúc này, Hứa Yên đã bắt đầu sợ hãi con người ở đầu dây bên kia.
“Hứa Ngôn, có phải anh làm quá rồi không? Hứa Ngự Đình là bố ruột của anh mà.”
“Bố ruột thì có thể tùy tiện ra tay với anh, với chúng ta sao? Ông ta vốn là một con quỷ!”
“Nhưng anh cũng không thể… không thể…”
Anh cắt lời cô: “Thế giới này là vậy, cá lớn nuốt cá bé. Nếu chúng ta không tự bảo vệ, thì chỉ có thể bị nuốt chửng, muốn thành công, nhất định phải tàn nhẫn. Với Đoạn Tự Lý… cũng vậy.”
Giọng nói lạnh băng của Hứa Ngôn khiến Hứa Yên rợn người.
“Mối liên hôn giữa nhà họ Tô và nhà họ Đoạn đã sụp đổ, Tô Tuấn Thành đã nằm trong tay anh, không cần phải làm gì Đoạn Tự Lý nữa. Thả anh ta về, để anh ta đối đầu với anh trai mình, chúng ta ngồi yên xem hổ đấu, chẳng phải tốt hơn sao?” Cô đề nghị.
“Nhưng nhà họ Đoạn là kẻ thù giết bố em.” Hứa Ngôn tàn nhẫn nhắc lại sự thật, “Tha cho hắn ta, em định đùa à?”
Cổ họng Hứa Yên nghẹn lại, khó khăn nói từng chữ: “Oan có đầu, nợ có chủ. Kẻ thù của em là Đoạn Minh Đài… Hơn nữa, dù có xử lý Đoạn Tự Lý cũng không đạt được mục đích cuối cùng, chẳng khác nào giúp Đoạn Minh Đài, còn cho hắn cái cớ công khai ra tay với chúng ta. Dù thế nào, người này không thể động vào, tuyệt đối không được.”
Cảm nhận được sự kiên quyết trong thái độ của cô, Hứa Ngôn không muốn tranh cãi thêm, sợ cô vì bốc đồng mà thả người, bèn thôi không ép nữa, chỉ nói: “Người thì không được thả. Nhưng dù không động đến, trong giai đoạn then chốt này, hắn cũng không thể được ra ngoài gây rối, hắn còn khó đối phó hơn cả Đoạn Minh Đài.”
Anh đã nhượng bộ, Hứa Yên cũng không nói thêm: “Em sẽ trông chừng anh ta.”
…
Đêm muộn, Hứa Yên đẩy xe thức ăn vào phòng Đoạn Tự Lý.
Ngồi bên cửa sổ bệ rộng, anh lặng lẽ nhìn vào màn đêm thẫm màu ngoài kia, không nói một lời.
Trong bóng tối, đường nét gương mặt anh càng hiện rõ vẻ lạnh lùng, sắc sảo.
“Quản gia bảo anh không ăn gì.” Giọng Hứa Yên hơi khàn, cô mở nắp khay, đặt lên bàn một đĩa cơm rang trứng vàng ươm, bày sẵn dao nĩa. “Từ chiều đến giờ anh chưa ăn gì.”
Đoạn Tự Lý vẫn nhìn về ánh đèn chài xa xăm, giọng nhạt nhẽo: “Thất tình rồi, không có hứng ăn.”
“Anh đâu giống người sẽ vì thất tình mà tự dằn vặt bản thân.”
“Đang tập làm quen.”
“Quen gì?”
Anh vẫn không quay lại, tấm kính phản chiếu đôi mắt đen u tối, tĩnh lặng như chết: “Quen việc người tôi tin cuối cùng cũng sẽ đâm tôi một nhát.”
Giọng anh phẳng lặng như mặt nước, nhưng trong lòng Hứa Yên lại như có gì bị đâm trúng, nhỏ nhưng sắc bén.
“Anh trai anh, Đoạn Minh Đài, là kẻ thù giết bố mẹ tôi.” Hứa Yên múc cơm rang vào bát nhỏ, đưa cho anh. “Còn tôi… được ngư dân cứu sống.”
Nghe vậy, Đoạn Tự Lý khẽ nhíu mày nhìn cô, thoáng ngạc nhiên.
Vài giây sau, anh chậm rãi thốt ra cái tên: “Tô Ý Chi.”
Mọi chuyện… đã rõ ràng.
Vì sao cô lại dồn ép Tô Vãn An đến mức gần như muốn lấy mạng cô ta.
Không phải vì ghen tuông vớ vẩn, càng không phải vì cuộc liên hôn của hai nhà Hứa – Đoạn, mà đơn giản chỉ là báo thù.
Hứa Yên khẽ xoay muỗng, nhìn xuống đĩa cơm rang vàng óng: “Hơn mười năm nay, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách báo thù, đó là mục tiêu duy nhất trong đời tôi. Mọi thứ khác… chẳng đáng để tâm.”
Đoạn Tự Lý bật cười, cười đến mức vai khẽ run, nhưng tiếng cười lại đượm đầy thê lương, ánh mắt phủ đầy tro tàn vô tận: “Vậy là khỏi cần hỏi thật giả gì nữa. Coi như tôi lại ngu thêm lần nữa. Lần này, chắc phải lấy cả mạng ra mà trả.”
Thấy anh như vậy, nơi sâu kín trong tim Hứa Yên lại quặn lên từng đợt nhói mơ hồ.
Cô đưa bát cơm tới trước mặt anh: “Chỉ cần anh ngoan ngoãn ở lại đảo, đừng gây rối, ở đây anh sẽ được coi là khách. Khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ để anh đi.”
Đoạn Tự Lý vẫn cười, nhìn cô với ánh mắt vừa như châm biếm, vừa như thương hại sự ngây thơ.
Hứa Yên đặt bát cơm lên bệ cửa, không nói thêm, quay người đi.
Trước khi cô bước ra, anh mới cất tiếng: “Thí Đản ở nhà không có ai chăm, chắc trụ không nổi vài ngày đâu.”
…
Sáng hôm sau, Hứa Yên đặt dịch vụ cho người đến nhà cho mèo ăn. Người ta đến dưới nhà, nhưng gọi điện báo không thể lên vì không có quyền vào toà.
Bên quản lý tòa nhà nói không liên lạc với chủ nhà, phải có chính chủ đồng ý mới quẹt thẻ lên được.
Bất đắc dĩ, Hứa Yên lại quay vào phòng Đoạn Tự Lý.
Sáng sớm, ánh nắng mờ len qua cửa, căn phòng im lìm.
Trên bàn, bát cơm rang vẫn còn nguyên. Anh không động đến, đang cuộn mình trong chăn, có vẻ ngủ rất say.
Hứa Yên kéo phắt chăn ra định gọi anh dậy, nhưng không ngờ…
Người đàn ông này… lại ngủ trần.
Nắng sớm phủ lên làn da trắng lạnh, rắn chắc, những đường cơ bắp gọn gàng, đẹp mắt.
Bị lay tỉnh, anh lười biếng mở mắt, giơ tay che ánh sáng chói, nheo mắt nhìn cô đang đứng bên giường.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống cơ thể tr*n tr** của mình, rồi chậm rãi nói: “Tô đại tiểu thư, con tin cũng cần phải hầu ngủ sao?”