Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 57

Hứa Yên mặc kệ sự trêu chọc hay châm chọc của Đoạn Tự Lý, kéo chiếc gối phủ lên phần h* th*n của anh, rồi lập tức bấm gọi cho bộ phận quản lý tòa nhà Hồ Quang Tự, sau đó đưa thẳng điện thoại đến bên tai anh: “Nói với họ, chính anh gọi người đến cho mèo ăn.”

Điện thoại vừa nối máy, còn chưa kịp mở miệng, bên cổ Đoạn Tự Lý chợt lạnh buốt.

Một lưỡi dao sắc bén, lạnh ngắt, không một tiếng động kề sát.

Anh ngẩng mắt, đối diện ánh nhìn của Hứa Yên.

Ánh mắt cô đanh thép, rõ ràng muốn cảnh cáo anh đừng nói lung tung.

“Cậu Đoạn, cần chính cậu xác nhận, chúng tôi mới có thể cho người lên.” Giọng nhân viên quản lý vang lên trong điện thoại.

“Là tôi gọi, cho họ lên đi.” Đoạn Tự Lý đáp gọn.

Hứa Yên lập tức dập máy, thu dao, xoay người muốn rời đi.

Ngay khoảnh khắc ấy, cổ tay cô bị anh lật mạnh, bàn tay rắn chắc khóa chặt, rồi nhân đà, anh xoay người dùng sức đè ngược cô xuống nệm.

Con dao lạnh băng ngay lập tức áp sát lên gò má cô.

Ngẩng đầu, Hứa Yên bắt gặp thân hình anh nghiêng xuống, tr*n tr**, sức nặng toàn bộ dồn lên người cô.

Má Hứa Yên đỏ bừng, cố vùng vẫy nhưng vô ích, cả ngày Đoạn Tự Lý chưa ăn gì, vậy mà sức lực vẫn quá lớn, ép chặt khiến cô không có chút đường thoát.

“Anh không ra khỏi đây được.” Hứa Yên thở gấp, “Cho dù lấy tôi làm con tin, bên tôi cũng không đời nào nhượng bộ.”

Đoạn Tự Lý khẽ cười, dùng sống dao vỗ nhẹ lên mặt cô: “Ý tưởng không tệ… nhưng giờ tôi vẫn chưa muốn đi, trong nước, anh trai tôi đang hận không thể một dao g**t ch*t tôi. Ở chỗ cô thì cơm no áo ấm, lại còn có người yêu cũ thỉnh thoảng quan tâm, ở thêm vài ngày cũng đâu có sao. Chỉ nhắc cô một điều, khi chỉ có hai ta, đừng giơ dao súng ra dọa tôi, tôi ghét nhất là bị uy h**p.”

Hứa Yên kiên định nhìn thẳng: “Anh đã là tù nhân trong tay tôi, muốn hay không cũng phải chấp nhận.”

“Thế sao?”

Lưỡi dao trong tay anh lại lún sâu thêm, lạnh lẽo cắt vào làn da trắng nơi cổ cô.

Anh chống một tay bên tai cô, thân hình ép sát, hơi thở nóng rực phả ngay bên tai.

Một bên là lưỡi dao, một bên là đôi môi sắc nét của anh cận kề.

Hứa Yên buộc phải ngửa đầu để tránh dao, hít thở cùng anh quấn lấy nhau.

“Nếu anh dám động thủ, giây tiếp theo anh sẽ mất mạng.”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngoài cửa có vệ sĩ hỏi Hứa Yên có chuyện gì không.

Đoạn Tự Lý thu dao, rời khỏi cổ cô, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Không sao, đừng vào.” Hứa Yên dùng tiếng nước ngoài đáp.

“Vậy là rõ rồi.” Đoạn Tự Lý nâng cổ áo cô, ấn chặt vào đầu giường: “Chúng ta, đã không nỡ xuống tay giết đối phương, thì không cần phải cứ giương cung bạt kiếm, có lẽ, có thể bàn chuyện hợp tác.”

“Người không nỡ xuống tay là anh.”

Anh nhìn dáng vẻ cô cố tỏ ra hung hăng, liền bật cười: “Nếu thật sự ra tay được, thì ở sân bay cô đã chẳng mềm lòng thả tôi đi.”

“Tôi đã hối hận rồi.”

“Anh trai tôi là kẻ giết bố cô, chuyện đó khiến cô đau khổ lắm nhỉ?”

Anh ghé sát, bất chấp sự chống cự, cắn lấy môi cô.

Nụ hôn đầy oán hận, vừa nghiến nát vừa nuốt chửng, như muốn cắn xé cả linh hồn cô.

Đoạn Tự Lý buộc cô phải đối diện với sự thật không cách nào trốn tránh.

Đôi mắt Hứa Yên đỏ hoe, không phải vì tủi thân, mà vì căm hận.

Anh gần như hành hạ chính mình, tham lam hút lấy sự oán hận tinh khiết ấy trong mắt cô.

Thứ hận thù ấy, trở thành sợi dây duy nhất chứng minh giữa họ vẫn còn liên kết.

“Yêu em trai kẻ thù giết cha, đây mới là nỗi đau thật sự của cô.” Đôi môi anh áp sát, hơi thở nóng hổi, “Đúng không, Tô Ý Chi?”

“Tôi chưa từng yêu anh.” Hứa Yên nói từng chữ, “Đoạn Tự Lý, tôi luôn lừa anh, lừa anh trao trái tim chân thành, lừa anh theo tôi về Thiện Bang, giờ mục đích đã đạt được, anh là tù nhân của tôi. Không giết anh, chỉ vì… anh vẫn còn giá trị lợi dụng.”

Những lời này, dù là cố chấp hay thật lòng, cũng đủ để đâm sâu vào khoảng mềm yếu duy nhất trong tim Đoạn Tự Lý.

Anh đứng dậy, chậm rãi mặc lại quần áo, từng động tác đều mang vẻ khiêu khích ngạo nghễ.

“Đã còn giá trị, vậy ta bàn điều kiện chứ?”

Cài xong khuy cuối cùng, anh nhìn về phía Hứa Yên.

Cô lập tức chỉnh lại quần áo, vuốt gọn mái tóc rối, như muốn xóa đi dấu vết nhục nhã vừa rồi.

“Tù nhân thì lấy gì ra điều kiện.”

Cô lùi mấy bước, giữ khoảng cách an toàn.

“Từ giờ, anh hãy câm miệng, ngoan ngoãn ngồi yên. Trước khi anh trai tôi trở về, nếu anh dám có bất kỳ hành động nào, tôi đảm bảo anh sẽ biến mất khỏi thế giới này trong im lặng.”

Nói dứt, cô rời khỏi phòng.

Chiều hôm đó, Hứa Ngôn gọi điện cho Hứa Yên, hỏi thăm tình hình Hứa Ngự Đình ở Indonesia.

Tình hình còn tệ hơn dự liệu, gần như mất hoàn toàn khả năng vận động, trí óc mơ hồ, sinh hoạt phụ thuộc vào người khác chăm sóc.

Hứa Ngôn thuận thế tiếp quản toàn bộ việc kinh doanh và tài sản của bố ở Indonesia.

Trong điện thoại, giọng anh bình thản, tựa như đã nắm toàn cục: “Chi nhánh bên này còn vài thủ tục phải xử lý sạch sẽ, khoảng một tuần nữa anh sẽ về, Ý Chi, chướng ngại đã quét sạch, chuyện nhà họ Tô xong xuôi, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau.”

Hứa Yên cầm điện thoại, im lặng mấy giây, rồi nở nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, giọng ngọt ngào: “Mọi thứ nghe theo anh sắp xếp, nhưng em chỉ có một yêu cầu.”

“Em nói đi.”

“Tha cho người vô tội.”

Hứa Ngôn nghe ra ý tứ trong lời em gái, đáp ngay không chút do dự: “Chẳng phải đã hứa với em rồi sao, chờ mọi chuyện kết thúc sẽ thả Đoạn Tự Lý. Mục tiêu của chúng ta chỉ là đoạt lại nhà họ Tô, đối phó với Đoạn Minh Đài…”

Anh dịu dàng nói, “Đừng nghĩ nhiều, lời anh hứa, nhất định làm được.”

Nhưng nghe sự chắc nịch ấy, lòng Hứa Yên chẳng những không yên, mà ngờ vực càng sâu.

Một kẻ có thể tàn nhẫn với chính cha ruột… liệu thật sự sẽ giữ lời, tha cho Đoạn Tự Lý, người mà anh ta hận thấu xương?

Linh cảm bất an ấy, ngay đêm hôm đó đã thành sự thật.

Ba giờ sáng, tĩnh lặng như tờ.

Trong thiết bị giám sát điện thoại, Hứa Yên nghe thấy những âm thanh khác thường.

Không phải tiếng động bình thường, mà là những cú va chạm nặng nề, kèm theo tiếng rên nén chặt, ngắn ngủi.

Cô không nói cho bất kỳ ai biết rằng, mình đã giấu một chiếc máy nghe lén trong khe giường của Đoạn Tự Lý.

Việc này đến cả Đoạn Tự Lý cũng không biết, là sáng nay lúc anh không để ý, Hứa Yên đã âm thầm gắn vào.

Cho nên quản gia và bọn họ lại càng không thể hay biết, dù trong phòng cũng đã lắp camera giám sát, nhưng chẳng nhìn ra điều gì khác thường.

Tất cả chỉ là để phòng bất trắc.

Giờ đây, Hứa Yên đã không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Nghe thấy động tĩnh, Hứa Yên lập tức bừng tỉnh, hất chăn lao ra ngoài.

Cửa phòng Đoạn Tự Lý khép hờ, cô đẩy mạnh ra, thấy anh đang bị mấy tên vệ sĩ đè chặt trên sàn, hai tay bị bẻ quặt ra sau, quấn chặt bằng băng dính công nghiệp.

Miệng anh cũng bị dán kín bằng một mảng băng lớn, ép đến hõm cả má.

Một họng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào sau lưng anh.

“Các người đang làm gì vậy?”

Đoạn Tự Lý bị ép trên đất, nghiêng đầu lại, trông thấy Hứa Yên mặc áo ngủ mỏng đứng ở cửa, thậm chí còn nhướng mày cười nhạt.

Quản gia cùng đám vệ sĩ nhìn nhau, không ngờ đã muộn thế này mà tiểu thư vẫn chưa ngủ.

Quản gia cười gượng, cung kính nói: “Tiểu thư, chúng tôi chỉ phụng mệnh mà thôi.”

Hứa Yên biết rõ họ nghe lệnh ai, cũng chẳng buồn nhiều lời: “Thả người.”

Quản gia thoáng khó xử: “Chuyện này… e là… không tiện…”

“Chuyện phía Hứa Ngôn, tôi sẽ tự mình giải thích.” Hứa Yên từng bước đi tới, giọng dứt khoát: “Bây giờ đã khuya rồi, dẫn người của ông về ngủ ngay đi.”

Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn quản gia, đợi ông ta quyết định, quản gia cũng rất bất đắc dĩ.

Hứa Ngôn là chủ, nhưng Hứa Yên cũng là chủ, hơn nữa còn là người được Hứa Ngôn đặt trong tim.

Nếu đêm nay cố chấp bắt người đi, Hứa Ngôn cùng lắm chỉ trách bọn họ làm việc không hiệu quả. Nhưng nếu để Đoạn Tự Lý mất mạng, bên tiểu thư chắc chắn sẽ kết thù, và khi ấy chẳng ai có kết cục tốt.

Huống chi mấy ngày nay, bọn họ đều thấy rõ, tiểu thư với vị “khách” này khá là thân thiết.

Cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quản gia giơ tay ra hiệu, để người tháo băng dính nơi cổ tay Đoạn Tự Lý.

Cổ tay anh bị siết đến hằn đỏ, anh ngáp một cái, châm chọc: “Nội bộ bất đồng thì để ban ngày tranh luận, nửa đêm nửa hôm bày trò bắt cóc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ đấy.”

Quản gia và vệ sĩ lúng túng rút lui, Hứa Yên đóng cửa lại, lưng tựa mạnh vào tấm gỗ, tim đập cuồng loạn.

Chỉ một chút nữa thôi… nếu không phải cô đã sớm đề phòng, e rằng đêm nay Đoạn Tự Lý đã mất mạng.

Ngay cả với Hứa Ngự Đình, Hứa Ngôn còn có thể ra tay tàn nhẫn, huống hồ chỉ là một Đoạn Tự Lý, nhắm mắt lại giết cũng không nương tình.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh nơi sống lưng cô chảy ròng ròng.

Đoạn Tự Lý thì lại như không có chuyện gì, ngồi bên mép giường, lục lọi gối dựa, lôi ra một thiết bị nghe lén nhỏ cỡ móng tay, vẻ mặt đã hiểu.

Anh liếc nhìn camera nơi góc tường, rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt ngầm ra hiệu:

Bọn họ đang dõi theo chúng ta.

Hứa Yên đã không muốn nghĩ thêm nữa, kéo anh đi thẳng ra khỏi phòng, đưa về gian phòng của mình. Cô lấy từ tủ ra chiếc ba lô của anh, kiểm tra kỹ lưỡng, rồi lại mở két sắt, rút một xấp đô la nhét vào.

Cô còn cắm sạc điện thoại cho anh, bật máy, nói: “Anh có bạn ở Thiện Bang không?”

Đoạn Tự Lý dựa vào mép bàn, ngẩng cằm, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Muốn thả tôi đi à?”

“Nếu anh ở lại đây, chỉ có đường chết.” Hứa Yên nhanh chóng sắp xếp hộ chiếu, nhét vào túi, rồi ném điện thoại cho anh: “Bảo bạn anh ra bến tàu Tập Dư đón.”

Đoạn Tự Lý cầm lấy, khẽ nhướng mày: “Cung đã lên dây, tên bắn không quay lại. Ý Chi, em thực sự muốn như vậy?”

Cách gọi ấy khiến tim Hứa Yên chấn động.

Ngoài Hứa Ngôn, trên thế gian này không còn ai gọi cô như thế nữa.

“Đừng gọi tôi như vậy.” Giọng cô lạnh lẽo, “Muốn sống thì mau đi.”

Anh nhanh chóng gửi tin nhắn, rồi cả hai rời phòng. Đến cửa lớn, quản gia mang găng đen chặn lại, khuyên nhủ: “Tiểu thư, cô làm vậy… chúng tôi khó xử lắm.”

“Tôi sẽ gọi cho Hứa Ngôn, nói rõ chuyện này không liên quan đến các người, cứ yên tâm mà về.”

“Đã vậy thì tôi cũng an lòng. Thiếu gia trở về, tôi cũng sẽ báo lại như thế.”

Ông ta liếc nhìn Đoạn Tự Lý, cuối cùng nhường lối.

Hứa Yên nắm cổ tay anh, kéo ra khỏi trang viên.

Từ đó đến bến tàu vẫn còn một đoạn, cô không biết lái xe, bèn dắt ngựa từ chuồng, phi thân lên lưng, quay lại nhìn anh.

Vốn định để anh cưỡi con sau, nhưng anh lại thản nhiên nhảy lên ngồi ngay phía sau, cánh tay vòng qua eo cô, đón lấy dây cương.

“Hướng nào?”

Hơi thở nóng bỏng sau lưng khiến Hứa Yên hơi bối rối, cô giơ tay chỉ vào con đường chìm trong bóng đêm: “Bên kia.”

“Ừm.” Anh khẽ đáp, giục ngựa.

Ngựa phi nước kiệu, lồng ngực rắn chắc của anh gần như dán hẳn vào lưng cô, nhiệt độ xuyên qua lớp vải nóng bỏng.

Mỗi hơi thở phả nơi gáy cô, như chạm, như quấy nhiễu.

Hứa Yên bất giác nhích lên, nhưng sự tồn tại phía sau lại càng rõ rệt.

Con đường ngập trong tiếng vó ngựa, xé nát màn đêm.

Đến bến, Hứa Yên tháo dây neo một chiếc xuồng: “Anh biết lái không?”

Đoạn Tự Lý lắc đầu: “Không.”

“Tôi dạy, năm phút là đủ.”

Anh nhìn màn đêm mịt mùng: “Nhưng tôi không biết phải đi hướng nào.”

Đúng vậy, cho dù học xong thao tác, không quen đường thủy, anh cũng chẳng biết làm sao tới bến Tập Dư.

Thế nên Hứa Yên chỉ còn cách đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên.

Chiếc xuồng nổ máy, rẽ sóng hướng về phía xa xăm.

Gió đêm mang hơi nước tạt thẳng vào mặt, Hứa Yên không dám lơ là, chăm chú nhìn màn hình radar, luôn cảnh giác xung quanh.

Bên Hứa Ngôn, hẳn đã nhận được tin tức rồi…

Đoạn Tự Lý lại thong dong ra ngồi mũi thuyền, mặc gió ẩm quất vào mặt, nghiêng đầu nhìn cô, môi cong thành nụ cười nhàn nhạt: “Bảo bối, tối nay em làm thế, có thể coi như là vẫn còn chút tình vương vấn với tôi không?”

“Im đi.” Hứa Yên chẳng buồn nhìn.

“Dù cách tiếp đãi của nhà em khiến tôi bực mấy hôm nay, nhưng chuyện tối nay, tôi lại thấy một chút thật lòng. Hay là em nói thêm vài câu dễ nghe, tôi thuận nước đẩy thuyền, tha thứ cho em cũng được.”

“Tôi không cần anh đặt bước thang cho tôi đi xuống, cũng không cần anh tha thứ.” Giọng Hứa Yên lạnh như băng.

Anh khẽ hừ, châm điếu thuốc.

Đốm lửa lập lòe nơi môi, khói trắng tan vào đêm: “Tôi vẫn tưởng, ít nhiều em cũng có chút thích tôi.”

“Đoạn Tự Lý, anh đã từng cứu mạng tôi.” Hứa Yên ngước nhìn những ánh đèn lấp lánh nơi bến Tập Dư, “Tối nay… coi như tôi trả lại một mạng. Từ nay về sau, đôi ta không ai nợ ai, nếu sau này anh lại rơi vào tay tôi, tôi sẽ không nương tay nữa. Ghi nhớ điều đó.”

“Vậy thì, nợ nần nhà em, cuối cùng vẫn tính lên đầu tôi thôi.” Anh dập tắt điếu thuốc.

Hứa Yên nghiến răng nhìn anh: “Nếu tôi thật sự tính, thì anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Nhưng em hận tôi.” Giọng anh chùng xuống, “Chỉ vì những việc Đoạn Minh Đài làm, hận cả huyết mạch nhà họ Đoạn trong người tôi.”

“Đúng vậy.” Câu trả lời của cô dứt khoát.

Xuồng cập bến, vài người đàn ông áo đen đã đứng chờ sẵn, là người đến đón anh.

Đoạn Tự Lý bước lên cầu, dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Cho tôi một nụ hôn từ biệt, được không?”

“Không có. Cút.” Hứa Yên quay mặt đi.

Anh như không nghe thấy, vài bước đã trở lại, dang tay ôm chặt cô vào lòng.

“Từ đêm nay, chúng ta là kẻ thù.” Anh cúi đầu bên tóc cô, thở dài khẽ khàng: “Em biết mà, tôi từng thật lòng yêu em.”

Nghĩ đến những tháng ngày đã qua, trái tim Hứa Yên cũng mềm đi trong gió đêm ẩm ướt, bàn tay rủ xuống cuối cùng rất khẽ, rất nhanh siết lấy vạt áo bên hông anh, thấp giọng khàn khàn: “Đoạn Tự Lý, chúc anh như ý nguyện, tiền đồ rực rỡ.”

Khi cô quay lưng định đi, anh bất ngờ giữ chặt cánh tay, kéo cô trở lại vòng ôm.

Đám vệ sĩ áo đen lập tức vây quanh, Hứa Yên biết có điều chẳng lành, giãy giụa muốn thoát, nhưng anh mạnh mẽ ghì chặt, không cho cô nhúc nhích.

Anh ghé sát vành tai nhạy cảm của cô, khóe môi khẽ nhếch:

“Nhớ kỹ, đừng bao giờ mềm lòng với kẻ thù. Ý Chi, đây là bài học tôi đã trả giá bằng máu, tặng em miễn phí.”

Dứt lời, anh lạnh lùng đẩy cô về phía đám vệ sĩ: “Trông cho kỹ, đừng để cô ấy chạy.”

Bình Luận (0)
Comment