Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 58

Hứa Yên thấy vấn đề lớn nhất của mình không phải là mềm lòng, mà là quá khinh địch.

Cô vốn cho rằng, ở trên địa bàn của mình, Đoạn Tự Lý chẳng thể gây ra sóng gió gì lớn. Thậm chí ngay cả khi bị anh đưa đi, ban đầu cô cũng không cảm thấy đó là chuyện nghiêm trọng.

Đây là Thiện Bang, nơi cô lớn lên từ nhỏ.

Dù Đoạn Tự Lý có giỏi đến đâu, thì “rồng mạnh cũng khó áp nổi rắn đất”.

Thế nhưng, mãi đến khi xe chạy xuyên đêm suốt hai tiếng đồng hồ, dừng lại trước một toà trang viên giữa rừng, nơi Hứa Yên tuy chưa từng đặt chân đến nhưng lại nhiều lần thấy trên ti vi địa phương, cô mới bàng hoàng nhận ra… chuyện này không hề đơn giản.

Trang viên nhà họ Đỗ.

Đúng vậy, chính là nhà họ Đỗ mà năm đó Hứa Ngự Đình từng muốn gả cô cho cậu cả của họ.

Nhà họ Đỗ và nhà họ Hứa đều là những gia tộc quyền thế nhất ở Thiện Bang. Hai bên vừa hợp tác làm ăn, vừa có cạnh tranh, nhưng nhìn chung vẫn giữ được mối quan hệ tương đối hoà thuận.

Cô thật không ngờ, Đoạn Tự Lý lại đưa cô đến nơi này.

Chợt nhớ ra, hình như anh từng nói qua rằng mình quen biết cậu hai nhà họ Đỗ.

Nếu anh có được nhà họ Đỗ che chở, Hứa Ngôn muốn tìm được cô, e là sẽ không dễ dàng gì.

Hứa Yên âm thầm quan sát tình hình.

Khi Đoạn Tự Lý xuống xe, chính đích thân người nắm quyền nhà họ Đỗ – Đỗ Tuần Thao ra tiếp đón.

Phải biết rằng Đỗ Tuần Thao vốn là người cùng thế hệ với Hứa Ngự Đình, trong giới ở Thiện Bang danh tiếng lẫy lừng, kiêu ngạo, mắt luôn nhìn cao hơn đầu, bình thường chẳng mấy ai đủ tư cách để ông ta phải đích thân ra nghênh tiếp.

Ấy vậy mà giữa ông ta với Đoạn Tự Lý, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều thân thiết như huynh đệ…

Lúc này thì xong rồi.

Sau khi xuống xe, Hứa Yên bị vệ sĩ của Đoạn Tự Lý đưa vào tầng ba của một căn biệt thự độc lập trong rừng. Cửa không khoá, cũng không bị trói buộc, nhưng ngoài cửa luôn có hai vệ sĩ canh gác.

Cô nói mình đói bụng, muốn ăn chút gì đó, vệ sĩ liền gọi người làm của nhà họ Đỗ chuẩn bị bữa tối, rồi đẩy xe thức ăn vào cho cô.

Trớ trêu thay, khi mở nắp ra, trước mắt cô là một đĩa cơm rang trứng nóng hổi, vàng ươm.

Hứa Yên trợn tròn mắt.

Rất khó nói, liệu đây có phải là Đoạn Tự Lý đang cố ý chọc tức cô hay không.

Nhưng giận thì giận, bụng vẫn phải no, có sức rồi mới tính được chuyện thoát thân.

Vì thế, khi Đoạn Tự Lý bước vào phòng, thấy đĩa cơm rang đã bị cô ăn sạch, anh bật cười: “Em ăn cũng khá đấy.”

Dù có ngưa ngứa răng, nhưng Hứa Yên hiểu rõ, dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.

Cô từ trên giường bò dậy, chỉnh lại mái tóc rối bời, nặn ra một nụ cười trong trẻo, ngây thơ: “Tự Lý, anh đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chưa nghĩ ra.” Đoạn Tự Lý ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, hai chân bắt chéo, thần thái ung dung nhìn cô. “Hay là, em cho tôi một gợi ý?”

“Chưa nghĩ ra thì anh bắt tôi làm gì!”

“Có lẽ, chỉ để xả giận.”

“…”

Nhịn, phải nhịn.

Hứa Yên gượng cười, chu môi nhỏ giọng: “Tôi đâu có bắt nạt anh, anh giận cái gì chứ. Không phải tôi còn cứu anh sao?”

“Trước thì đưa tôi đi, sau lại mềm lòng thả người. Với tôi mà nói, đó không phải là ân huệ.” Đoạn Tự Lý nhướng mày nhìn cô, “Đó là yếu đuối.”

Cách nói của anh, thật sự đủ khiến người ta tức chết.

Nhưng Hứa Yên đã quen chịu đựng kiểu giọng điệu ấy suốt hơn một năm bên anh, chút chuyện này cũng chẳng thể khiến cô sụp đổ.

“Vậy ra, anh và nhà họ Đỗ có qua lại?” Hứa Yên thử dò hỏi, “Quan hệ thân thiết lắm à?”

“Cũng không hẳn.” Đoạn Tự Lý đáp, “Ở Nga, tôi từng cứu cậu hai nhà họ Đỗ.”

“Thảo nào họ muốn giúp anh.”

“Ân tình đó chưa đủ để họ mạo hiểm hợp tác với tôi. Huống chi, Đỗ Tuần Thao với bố nuôi em – Hứa Ngự Đình là bạn chí cốt nhiều năm.”

“Đúng thế.” Hứa Yên biết rõ chuyện này, “Thế thì rốt cuộc vì sao ông ta lại giúp anh, anh đã hứa cho họ lợi ích gì?”

Đoạn Tự Lý nhếch môi cười lạnh: “Bởi vì người anh trai tốt của em, dã tâm lang sói, chẳng bằng cầm thú, lại không nhịn nổi mà ra tay với chính bố ruột của mình.”

Trái tim Hứa Yên run lên.

Căn bệnh của Hứa Ngự Đình, thật sự quá kỳ lạ. Hứa Yên không ở Indonesia nên không rõ bệnh tình cụ thể ra sao, nhưng trong lòng cũng đã dấy lên hoài nghi.

Cô đã nghi, thì người khác tất nhiên cũng nghi.

Dẫu vậy, Hứa Yên vẫn thấy khó chấp nhận, tay siết chặt ga giường, cắn răng, trầm giọng hỏi: “Anh… có bằng chứng không?”

Đoạn Tự Lý thờ ơ nhún vai: “Đây vốn không phải chuyện nhà tôi. Nhưng Đỗ Tuần Thao lại tỏ ra rất chắc chắn, mới ngồi trò chuyện chưa đầy một tiếng, ông ta đã mắng chửi Hứa Ngôn suốt nửa tiếng. Mà điều thúc đẩy ông ta hợp tác với tôi, không chỉ vì Hứa Ngôn làm chuyện trời đất khó dung này. Quan trọng hơn, một khi Hứa Ngự Đình ngã xuống, Hứa Ngôn liền xé bỏ những hiệp ước quân tử trước kia giữa hai nhà Hứa – Đỗ, thẳng tay xâm phạm lợi ích của nhà họ Đỗ.”

Thì ra là vậy.

Khó trách Hứa Ngôn luôn bận bịu bên ngoài.

Không chỉ bởi bệnh tình của Hứa Ngự Đình, mà còn vướng vào hàng loạt chuyện kinh doanh rối ren. Trước kia, hai nhà từng có thoả thuận rõ ràng: mỏ khoáng sản là lĩnh vực chủ chốt của nhà họ Hứa, nhà họ Đỗ tuyệt đối không được dính vào; còn ngành lâm nghiệp ở Thiện Bang thì giao cho nhà họ Đỗ nắm giữ.

Giờ thì xem ra, Hứa Ngôn bận đến mức không còn hơi sức quản chuyện của cô nữa.

“Lần này anh bắt tôi đi, là suy nghĩ tức thì, hay đã tính từ trước?”

Đoạn Tự Lý đổi tư thế, ngả sâu vào sofa, ngồi càng thoải mái: “Đưa em về Thiện Bang, vốn là thật lòng không nỡ để em đi. Nhưng vừa hạ cánh, tôi đã nhận tin Tô Tuấn Thành bị anh trai em bắt giữ. Từ lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ thân phận của em, nhà họ Hứa với nhà họ Tô vốn chẳng liên quan, tại sao anh trai em lại muốn ra tay bắt giữ Tô Tuấn Thành.”

“Vậy nên, cho dù người của tôi không đưa anh đi, anh cũng sẽ theo thôi đến nhà họ Hứa?”

“Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con.”

“Anh không sợ chết à?”

Đoạn Tự Lý bật cười lạnh: “Chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ hạng ba trong nhà em, em nghĩ giữ được tôi chắc? Tôi không đi, tất nhiên có lý do để không đi.”

“Nói thử lý do đi.”

Đoạn Tự Lý đứng dậy, bước đến gần. Hứa Yên lùi mãi, đến khi bị dồn ép sát vào đầu giường.

Áp lực nặng nề phủ xuống, nhưng đôi mắt trong veo đen láy của cô vẫn nhìn thẳng vào anh, không hề run sợ.

“Dùng em để đổi lấy Tô Tuấn Thành, tôi nghĩ Hứa Ngôn sẽ rất vui vẻ đồng ý.”

Hứa Yên cau mày: “Anh cần Tô Tuấn Thành để làm gì?”

“Trong tay ông ta có chứng cứ đủ để lật đổ anh tôi.”

Cuối cùng, Hứa Yên đã xâu chuỗi được toàn bộ câu chuyện.

Đoạn Tự Lý và nhà họ Hứa vốn không thù không oán, kẻ duy nhất anh muốn đối phó… là Đoạn Minh Đài.

Mà kẻ thù của Tô Ý Chi, cũng chính là Đoạn Minh Đài.

“Đoạn Tự Lý, chúng ta có thể hợp tác.”

Đoạn Tự Lý xoa xoa tai: “Câu này, nghe quen tai thật.”

“…”

“Tù nhân thì lấy gì ra để nói chuyện hợp tác, hửm?”

Một câu mỉa mai, chậm nhưng rồi cũng đến.

Hứa Yên đương nhiên chẳng thể phát tác, kẻ bị giam giữ thì không có tư cách đặt điều kiện, càng chẳng có tư cách nổi nóng.

Cô chỉ có thể dịu giọng, nói lý với Đoạn Tự Lý: “Chúng ta đâu có mâu thuẫn gì, Tự Lý. Chúng ta không phải kẻ địch, kẻ thù của anh là Đoạn Minh Đài, hắn cũng chính là kẻ thù của tôi.”

“Ồ, thì ra chúng ta không có mâu thuẫn.” Đoạn Tự Lý cố ý nhấn mạnh, “Nếu tôi nhớ không nhầm, chẳng phải tôi là em trai của kẻ thù giết bố em sao?”

“Đúng, nhưng chuyện đó đâu liên quan đến anh.” Hứa Yên nhìn thẳng vào anh, “Tôi chưa đến mức hồ đồ, không phân nổi trắng đen. Người tôi phải đối phó là Tô Tuấn Thành, là Đoạn Minh Đài, không phải anh…”

Đoạn Tự Lý bật cười, cuối cùng cũng chịu nhượng một bước, nhìn cô: “Em muốn hợp tác thế nào?”

“Anh cần Tô Tuấn Thành để lật đổ anh trai anh, còn tôi cần lấy lại toàn bộ cổ phần và sản nghiệp của nhà họ Tô, đồng thời đưa kẻ sát nhân ra trước toà.”

“Nghe thì có vẻ không mâu thuẫn, nhưng tôi chưa thấy điểm nào khiến chúng ta có thể hợp tác.” Đoạn Tự Lý tỉnh táo chỉ ra, “Hợp tác là đôi bên cùng có lợi. Ý Chi, những điều em vừa nói, nghe thế nào cũng giống như tôi đang giúp em. Vậy tôi sẽ được gì?”

“Tôi.”

Hứa Yên bất ngờ áp sát lại gần, như một con mèo nhỏ, từng chút một tiến đến bên anh. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua gò má anh, dọc theo đường nét khuôn mặt trượt xuống, rồi móc lấy cổ áo, kéo anh sát lại gần mình.

“Trong tay anh… chỉ có một Tô Ý Chi giả, chỉ cần tôi còn sống, cô ta vĩnh viễn là giả. Anh không thể nào thật sự nắm giữ được nhà họ Tô.”

“Vậy thì…” Đoạn Tự Lý hít lấy mùi hương sát bên, giọng điệu dịu dàng nhất lại thốt ra lời lẽ máu lạnh, “Có phải tôi nên nhẫn tâm để em biến mất khỏi thế gian này.”

“Anh không phải loại người như anh tôi.” Hứa Yên tin chắc điều này, “Điều tôi không làm được với anh, thì anh… cũng chẳng thể làm được với tôi.”

“Hiểu rồi.” Đoạn Tự Lý khẽ nâng cằm cô, ngón tay lướt qua chiếc cổ mảnh mai, “Bắt đầu nghĩ đến việc tìm đồng minh mới, là vì em sợ Hứa Ngôn đúng không.”

Quả thật, anh nhạy bén đến mức thái quá.

Từ khi biết Hứa Ngự Đình ngã dưới tay Hứa Ngôn, trong lòng Hứa Yên đã nảy ý thoái lui.

Cô thừa hiểu Hứa Ngôn tàn nhẫn thế nào.

Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ chiều chuộng hết mực, nhưng nếu cô dám trái ý… cô hoàn toàn có thể hình dung ra anh sẽ đối xử với mình ra sao.

So với Hứa Ngự Đình, mức độ tàn nhẫn của Hứa Ngôn e rằng còn vượt xa.

“Đoạn Tự Lý, chúng ta hợp tác, anh hạ gục Đoạn Minh Đài, tôi lấy lại nhà họ Tô, sau đó…” Hứa Yên đối diện gương mặt sắc lạnh của anh, ánh mắt nghiêm nghị, “…Hai nhà Tô – Đoạn liên hôn.”

Một đề nghị vô cùng, vô cùng, vô cùng hấp dẫn.

Hứa Yên rõ ràng biết điều đó.

Hơn một năm qua, những tháng ngày tiếp xúc nửa thật nửa giả, bao nhiêu nỗ lực của cô không hề uổng phí. Trong tay cô… vẫn nắm giữ trái tim anh.

“Anh thích tôi, tôi cũng thích anh. Chúng ta kết hôn, chẳng phải là một cái kết đẹp đôi sao.” Hứa Yên rất biết cách mềm mỏng đúng lúc, “Tôi không giỏi làm ăn, sau khi lấy lại nhà họ Tô, vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh, Tự Lý.”

“Nghe cũng hay đấy.”

Đoạn Tự Lý thuận thế, đưa điện thoại cho cô: “Trước tiên, để tôi thấy thành ý của em.”

Biết tin Hứa Yên bị Đoạn Tự Lý bắt đi, Hứa Ngôn lập tức đáp chuyến bay đêm về Thiện Bang.

Anh không thể chịu nổi việc mình thất thế ngay trên địa bàn, càng không thể chịu nổi chuyện Hứa Yên vì thả Đoạn Tự Lý mà bị bắt đi.

Trong mắt anh, đây chẳng khác nào… một sự phản bội.

Ngọn lửa giận trong lòng lấn át cả lo lắng. Anh tính toán, sau khi tìm được cô, nhất định phải cho cô một bài học.

Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, đè nén quá lâu.

Giờ đây, trên đời này không còn ai có thể lọt qua mắt anh nữa.

Anh nhất định phải đưa Hứa Yên về bên cạnh mình.

Hứa Ngự Đình vừa ngã xuống, việc có đưa cô trở lại nhà họ Tô hay không, thật ra không còn quá quan trọng.

Thậm chí, đó còn có thể phản tác dụng.

Dù sao thì cô bé đó có quá nhiều tâm tư, nếu thật sự có được tài sản và quyền lực, e là khó lòng khống chế được.

Cho dù trong lòng lên kế hoạch sẽ trừng phạt cô ra sao, nghĩ cả một đêm, thì đến lúc nhận được điện thoại của cô, nghe cô khóc nức nở, nghẹn ngào gọi: “Anh ơi, cứu em…”, trái tim Hứa Ngôn lập tức mềm nhũn.

“Anh sẽ cứu em, đừng sợ. Anh đang nghĩ cách, hắn ta có làm gì em không?”

“Chưa, nhưng anh mau đến đi, em không chịu nổi việc ở bên hắn thêm một giây nào nữa…”

Đoạn Tự Lý ngắm nhìn màn đổi mặt trong chớp mắt của Hứa Yên, khóc sướt mướt, diễn xuất quả thực đã đạt đến mức thượng thừa.

Màn anh em “tình thâm nghĩa nặng” kia khiến anh khó chịu, liền giật lấy điện thoại, nói với Hứa Ngôn: “Ba ngày sau, tại phía đông của đảo hoang, dùng Tô Tuấn Thành để đổi lấy em gái quý giá của cậu.”

“Được.” Hứa Ngôn lập tức đáp ứng, “Tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Nói đi.”

“Đừng động vào cô ấy.”

Đoạn Tự Lý nhướng mày, nhìn cô gái trên giường, đôi mắt đẫm lệ, lông mi còn vương nước, dáng ngồi nghiêng người gợi cảm.

“Không đảm bảo.”

Nói rồi, anh dập máy.

Có thể tưởng tượng, lúc này Hứa Ngôn nhất định như lửa đốt trong lòng. Anh ta chắc chắn sẽ dùng Tô Tuấn Thành để đổi lấy Hứa Yên, bởi ngay từ khi bày ra kế hoạch này, Đoạn Tự Lý đã nắm chắc phần thắng.

Tô Tuấn Thành vốn là con bài để đưa Hứa Yên trở lại nhà họ Tô, nhưng thực tế, Hứa Ngôn có thật sự muốn cô thoát khỏi vòng kiểm soát của mình để quay về đó không?

Chưa chắc.

Hứa Yên hẳn cũng lường được điều này, nên mới đề nghị hợp tác với anh.

Sau khi nói xong điện thoại với Hứa Ngôn, Hứa Yên lập tức thu lại giọt nước mắt, làm như không có chuyện gì, còn uể oải vươn vai: “Đã đạt được thoả thuận thì chúng ta là cộng sự rồi. Tôi không còn là phạm nhân của anh nữa, đồng ý chứ?”

Đoạn Tự Lý gật đầu: “Đồng ý.”

“Tôi có tự do đi lại?”

“Chỉ cần không ra khỏi cổng nhà họ Đỗ, tuỳ em.”

Hứa Yên chấp nhận: “Sắp xếp cho tôi một phòng riêng đi, tôi buồn ngủ lắm rồi, muốn ngủ một giấc.”

“Được thôi.” Đoạn Tự Lý cũng không ngăn cản, chỉ chậm rãi nói, “Nhưng tôi khuyên thật, em nên ở cùng tôi.”

Hứa Yên quay đầu lại, đang định buông một tràng châm chọc rồi dứt khoát từ chối, thì anh lại bổ sung: “Cậu cả nhà họ Đỗ, kẻ vô học mà lại ưa thói hoang đường, nghe nói đã thèm khát nhan sắc của tiểu thư nhà họ Hứa từ lâu. Lần này em đến, hình như hắn rất mong chờ được gặp em đấy.”

“…”

Đúng rồi, bây giờ cô và Đoạn Tự Lý vẫn còn đang ở trên địa bàn người ta.

Bước chân Hứa Yên khựng lại, rồi tự nhiên lùi về phía sau, men theo trở lại giường: “Ngủ một mình thì tôi sợ ma, miễn cưỡng ở cùng anh… cũng không phải không được.”




Bình Luận (0)
Comment