Lời cảnh cáo của Đoạn Tự Lý, không phải vô cớ.
Buổi tối, Hứa Yên tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ trắng vừa vặn mà không biết anh tìm từ đâu ra, rồi đi ra ban công hóng gió, hai má cô hơi ửng đỏ.
Gió ở Thiện Bang ẩm thấp, dính trên da, khiến người ta rất khó chịu.
Vừa thả lỏng được đôi chút, cô liền phát hiện phía dưới có một gã đàn ông đầu to tai to, cánh tay xăm kín hoa, dáng vẻ lén lút, ánh mắt dâm tà không chút thiện ý, cứ nhìn chằm chằm cô.
Ánh nhìn ấy dính nhớp, khiến cô buồn nôn.
Mọi thứ nơi này, đều làm cô thấy khó chịu.
Hứa Yên lập tức quay vào phòng.
Đoạn Tự Lý đang gọi điện thoại.
Bởi vì ấn tượng ghê tởm mà người đàn ông kia mang lại quá rõ ràng, nên lúc này, khi nhìn sang Đoạn Tự Lý, cô có cảm giác như vừa thoát khỏi bùn nhơ mà bước lên mây xanh.
Khoảng cách giữa đàn ông với đàn ông, quả thực quá lớn.
Giờ nhìn anh, thế nào cũng thấy thuận mắt.
Hứa Yên ngồi xuống cạnh bàn làm việc, chống cằm, cứ nhìn anh mãi không thôi.
Đoạn Tự Lý nói vài câu ngắn gọn rồi kết thúc cuộc gọi, ánh mắt lướt qua cô, dừng lại nơi cổ áo hơi hé mở.
Do dự mấy giây, anh vẫn nhắc khẽ một câu: “Hở rồi.”
Hứa Yên lúc này mới phản ứng, hóa ra bị nhìn thấy là chính mình.
Cô vội vàng khép chặt cổ áo, rồi hỏi: “Bao giờ chúng ta rời khỏi đây?”
“Đợi anh trai em dùng Tô Tuấn Thành để đổi lấy em.”
“Dưới lầu… có một người rất kỳ quái…”
Đoạn Tự Lý đi tới cửa sổ, liếc xuống một cái rồi nói: “Người đó chính là công tử lớn nhà họ Đỗ, nổi tiếng ăn chơi vô dụng, cả ngày chẳng làm nên trò trống gì. Nhìn cũng không thông minh lắm, em đừng để ý đến là được.”
“Rõ ràng là hắn cứ nhìn chằm chằm tôi, nhìn đến mức tôi nổi cả da gà.” Hứa Yên khẽ xoa cánh tay.
“Yên tâm.” Giọng Đoạn Tự Lý thản nhiên, “Ở bên tôi, hắn không dám làm gì em đâu.”
Thấy Hứa Yên vẫn chưa an lòng, anh liền gọi một cú điện thoại. Rất nhanh, quanh biệt thự đã xuất hiện vài vệ sĩ mặc đồ đen, đứng dưới lầu canh giữ.
Hứa Yên nhận ra đó chính là mấy người đã “bắt cóc” cô. Xem ra, bọn họ là người Đoạn Tự Lý mang tới.
“Giờ thì an tâm rồi chứ?”
“Những người này đều là người của anh?”
“Coi như là vậy.”
Nhìn công tử nhà họ Đỗ ủ rũ bỏ đi, Đoạn Tự Lý khẽ cười với cô: “Nhà họ Đỗ có hai con trai, cậu cả thì vô tích sự, ông già đã định bỏ, chỉ còn coi như công cụ liên hôn. Cậu út là bạn học tại Nga trước đây của tôi, toàn bộ hy vọng nhà họ Đỗ đều đặt lên cậu ta. Người vừa rồi chính là cậu lớn, cũng là đối tượng liên hôn của em, nếu Hứa Ngự Đình vẫn còn nắm quyền.”
Đoạn Tự Lý bỗng kéo dài giọng: “Nói như vậy, có phải em nên cảm ơn Hứa Ngôn, vì cậu ta đã giúp em thoát khỏi một cuộc hôn nhân bất hạnh?”
Hứa Yên thuận lời, nửa đùa nửa thật: “Không chỉ cảm ơn, chắc tôi phải lấy thân báo đáp, đền ơn anh ấy cứu tôi.”
Anh nhướn mày: “Thật muốn thế à?”
“Đó là lựa chọn bất đắc dĩ thôi. Mấy năm sống nhờ người khác, tôi chỉ có thể gật đầu. Nhưng tôi không muốn, người tôi thích là anh.”
“Em diễn lộ quá.”
Hứa Yên bật cười, ngồi xuống mép giường, hai tay chống ra sau: “Tin hay không, tùy anh.”
Anh nhìn cô, suy nghĩ một thoáng, rồi bất ngờ hỏi: “Chuyện tôi bắt cóc em, là em cố ý?”
Cô mỉm cười nhìn anh, không phủ nhận.
Ánh mắt Đoạn Tự Lý thoáng sáng lên, anh lập tức ý thức được điều gì: “Em lục điện thoại của tôi?”
“Trong ngoài đều xem hết rồi, cả tài liệu mật cũng đọc. Thật chán, điện thoại anh chẳng có lấy một đoạn phim A nào, anh có phải đàn ông không vậy.”
“…”
“Xin lỗi nhé.” Giọng cô nhỏ lại, mềm đi, có chút vô tội: “Tôi không cố ý muốn lén nhìn bí mật của anh, chỉ là… muốn biết khi ở bên tôi, anh có nhắn tin với cô gái khác không.”
Đoạn Tự Lý cười lạnh: “Không chỉ có vậy đúng không.”
“Ừ.” Cô thản nhiên nhìn lại anh, thậm chí còn khen ngợi: “Anh với tôi đúng là 1v1, điểm này đáng biểu dương.”
“Em sớm biết tôi tìm Tô Tuấn Thành, nên cố ý để tôi bắt, nhân cơ hội thoát khỏi Hứa Ngôn.”
“Từ lúc đoán được anh ấy động tay với Hứa Ngự Đình, tôi đã nghĩ rồi. Không ai… hiểu anh ấy hơn tôi, anh ấy như một con rắn độc bất động, một khi nắm quyền, sẽ không cho tôi rời khỏi Thiện Bang nữa.”
Hứa Yên muốn về nước, muốn về nhà, cô chỉ có thể đặt cược lên Đoạn Tự Lý.
Đó là đường lui cô chuẩn bị từ sớm.
“Em tự tin quá.” Anh bước gần hơn, hơi thở áp chế: “Rằng tôi sẽ mắc câu?”
Hứa Yên ngẩng mặt, đôi mắt long lanh như con mồi yếu ớt nhất: “Anh có mắc không?”
“Tôi mắc.” Anh đáp dứt khoát.
Ngay sau đó, anh bế ngang cô đặt xuống giường, thân hình cao lớn phủ lên, nụ hôn nóng bỏng trút xuống bên cổ, bên má, rồi mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, đoạt đi hơi thở.
“Không chỉ mắc câu, tôi còn muốn em nữa.”
Hứa Yên nhắm mắt, vòng tay quàng lên cổ anh, lạ lẫm nhưng nhiệt tình đáp lại: “Tôi cũng vậy.”
Anh chống người lên, một tay siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh, ngón cái lướt trên làn da, ép cô mở mắt nhìn thẳng vào mình.
Trong mắt anh ngập tràn d*c v*ng, xen lẫn dò xét.
Giây lát, anh có kết luận riêng, ngọn lửa trong mắt chậm rãi nguội đi.
“Em không phải, em chỉ muốn về nhà.”
Hứa Yên không trả lời.
“Không sao.” Anh kề sát tai cô, khẽ nói: “Dù sao hôn ước đã định, chúng ta… còn nhiều thời gian.”
Anh lập tức buông tay, rời giường đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Anh vừa đi, nụ cười trên môi Hứa Yên lập tức biến mất.
Cô xoay người, quay lưng về phía phòng tắm, co mình lại.
Đoạn Tự Lý mang theo hơi lạnh bước ra, Hứa Yên nhắm mắt, hơi thở đều đều như đã ngủ.
Anh không vạch trần, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, tắt đèn.
Bóng tối cắt đôi hai người.
Trong tĩnh lặng, rất lâu sau, anh bỗng nói: “Điều đã hứa, tôi sẽ không thay đổi. Em không cần gượng ép bản thân phải đón nhận tôi. Từ hôm nay, cho đến mọi ngày sau, tôi muốn em bỏ mặt nạ xuống, dùng trái tim thật đối diện với tôi.”
Hứa Yên mở mắt, nhưng vẫn không đáp.
“Đời này, tôi đã thấy quá nhiều sự giả dối. Thứ đó… tôi cực kỳ căm ghét, nếu sau này chúng ta đi hết một đời, tôi hy vọng em thật lòng.”
Hai chữ “thật lòng”, anh nhấn mạnh hai lần.
Cuối cùng, Hứa Yên khẽ nói, giọng bình thản: “Hứa Ngôn cũng từng nói y hệt như vậy, nhưng cuối cùng, tôi vẫn phản bội anh ấy.”
Cô dừng lại một thoáng: “Tôi có thật lòng với anh hay không, còn phải xem… anh có trở thành một Hứa Ngôn thứ hai không.”
Đêm dài tĩnh lặng, không còn lời nào nữa.
Ba ngày sau, trên một hòn đảo hoang phía đông bến cảng Tập Dư, Đoạn Tự Lý và Hứa Ngôn trao đổi xong, chiếc thuyền nhỏ chở Tô Tuấn Thành đã hướng về phía đảo.
Quả đúng như Hứa Yên dự đoán, Hứa Ngôn không hề đích thân lên đảo đón.
Anh vốn là người chu toàn, thận trọng, tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào bất kỳ nguy hiểm nào.
Đoạn Tự Lý có liên minh với nhà họ Đỗ, mà vùng cảng Tập Dư lại nằm trong phạm vi thế lực nhà họ Đỗ. Thời gian gần đây, Hứa Ngôn liên tục chiếm đoạt vô đạo trên thương trường của nhà họ Đỗ, nếu anh ta dám tới đây, mới là chuyện lạ.
Thế nhưng, anh ta lại cử thủ hạ trung thành nhất đến, cũng là người quen biết Hứa Yên. Một khi xảy ra biến cố, chắc chắn sẽ không do dự, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đồng quy vu tận.
Đoạn Tự Lý cầm ống nhòm, đã nhìn thấy Tô Tuấn Thành đang đứng ở mũi thuyền.
Người trên thuyền cũng giương ống nhòm, quét qua hướng này.
Anh ra hiệu cho người đưa Hứa Yên đến, còn đưa cả điện thoại kề bên tai cô: “Nào, gọi cho người anh trai thân yêu của em đi.”
Giọng Hứa Yên đầy kinh hoàng và bất lực, vừa khóc vừa gọi: “Anh… anh không tới à, anh đang ở đâu thế?”
“Rất nhanh thôi, em sẽ được gặp anh. Em đang ở trên đảo à, Yên Yên?”
“Vâng, em ở đây.”
“Được rồi, lát nữa em lên thuyền, người trên đó em đều quen, đừng sợ.”
“Vâng.”
Đoạn Tự Lý lấy lại điện thoại, nhếch môi giễu cợt: “Gan bé thế này, mà cũng dám dùng mỹ nhân kế lừa tôi về Thiện Bang?”
Giọng Hứa Ngôn trầm xuống: “Đoạn Tự Lý, hôm nay xong rồi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không cần kết thù.”
“Là công tử lớn nhà họ Hứa cậu thất đức trước.” Đoạn Tự Lý cười nhạt, “Hay là thế này, cậu quỳ xuống dập đầu với tôi một cái, tôi cân nhắc tha thứ cho.”
Điện thoại truyền đến những tiếng “tút tút” lạnh lùng.
Rất nhanh, thuyền cập bến.
Tô Tuấn Thành bối rối nhìn quanh: “Các người… các người không phải nói đưa tôi đến chỗ an toàn sao, đây… đây là đâu?”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã bắt gặp Đoạn Tự Lý. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, quay người định chạy, nhưng một vệ sĩ đeo găng đen đã siết chặt vai, bẻ quặt cánh tay hắn, thô bạo kéo xuống thuyền.
“ Hứa Ngôn! Hứa Ngôn, ra đây! Cậu thất hứa rồi! Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, tôi khai hết thì cậu phải đưa tôi tới nơi an toàn! Ra đây!”
Nhưng đâu còn bóng dáng Hứa Ngôn.
Nhìn thấy Đoạn Tự Lý, Tô Tuấn Thành sợ đến hồn vía bay mất, hai chân mềm nhũn ngã sụp xuống cát.
Đoạn Tự Lý chậm rãi bước tới, vỗ nhẹ mặt ông ta, nụ cười lạnh nhạt: “Bố vợ, kêu cái gì.”
“Đoạn Tự Lý, tôi không bán đứng anh trai cậu.” Tô Tuấn Thành run lẩy bẩy như cọng sậy, “Tôi chưa nói gì cả, cũng chưa làm gì…”
Đoạn Tự Lý đưa mắt ra hiệu, một gã đàn ông lập tức tiến lên, lôi xềnh xệch Tô Tuấn Thành đang mềm nhũn về phía một con thuyền khác.
Ở đầu bên kia, vệ sĩ trên ca nô nóng nảy hỏi: “Đại tiểu thư nhà chúng tôi đâu?”
Đoạn Tự Lý búng tay, thuộc hạ lập tức đưa Hứa Yên từ khoang thuyền ra, hộ tống cô lên ca nô: “Trả lại nguyên vẹn.”
Vệ sĩ nhận ra Hứa Yên, đồng loạt thở phào: “Tiểu thư, cô bình an vô sự là tốt rồi.”
Hứa Yên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đi thẳng vào khoang thuyền.
Đám vệ sĩ xưa nay vốn coi tính mạng như treo bên hông, chuyến này đi còn chuẩn bị liều chết, nay có thể an toàn rút lui, ai nấy chỉ mong nhanh chóng rời đi, chẳng mấy ai kịp kiểm chứng kỹ lưỡng, vội vã rời đảo.
Hai giờ sau, ca nô cập bến đảo giữa hồ. Hứa Ngôn đích thân đứng trên bờ, chờ đón Hứa Yên.
“Yên Yên, em không sao chứ.”
Nhưng khi vệ sĩ dìu cô gái xuống thuyền, chỉ một cái nhìn, anh đã nhận ra, người này… hoàn toàn không phải Hứa Yên!
Hứa Ngôn nổi giận, tung chân đá mạnh vào gã vệ sĩ đứng gần nhất.
Người đàn ông ôm bụng, cong người, đau đớn ngã gục.
“Các người đều mù cả rồi sao! Ngay cả người cũng nhận nhầm!”
Quản gia vội vàng bước tới, cẩn thận quan sát cô gái: “Rõ ràng là tiểu thư mà…”
Hứa Ngôn tiến lại gần, ngón tay quệt mạnh trên mặt cô ta, một lớp phấn dày trôi đi, để lộ màu da thật bên dưới.
“Người tôi tự tay nuôi lớn, tôi có thể nhận nhầm sao?”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi hoàng hôn đổ xuống, mảng mây chiều đỏ rực cháy.
Dưới cùng bầu trời xế tà ấy, trên cao vạn mét.
Hứa Yên ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, dần chìm xuống tầng mây.
Tin nhắn cuối cùng gửi cho Hứa Ngôn, cô viết:
“Cảm ơn anh, Hứa Ngôn, xin lỗi vì không giữ được lời hứa. Em phải về nhà rồi.”
Trong khoang, giọng tiếp viên dịu dàng vang lên, nhắc rằng chuyến bay sẽ hạ cánh tại sân bay HongKong Macao sau hai giờ nữa.
Trong ô cửa, phản chiếu khuôn mặt cô gái trong trẻo, ngọt ngào.
Quê hương vẫn có vầng trăng sáng, nhưng bao giờ mây lành mới trở lại?
Con đường cô đi, thật quanh co…
May thay, cuối cùng cũng trở về được.
Mảnh đất này chôn vùi quá nhiều sợ hãi và tuyệt vọng của cô, chôn vùi cả những người thân yêu.
Cô sẽ không bao giờ đặt chân lên nó nữa, vĩnh viễn…
Hứa Yên nhìn mảnh đất đang dần thu nhỏ ngoài cửa sổ.
Cô không nhận ra, trong bóng kính, vẫn còn in rõ đôi mắt sâu thẳm của Đoạn Tự Lý, lặng lẽ dõi theo cô.
Tựa như một cánh chim ưng trầm mặc, lặng lẽ hộ tống hành trình trở về quê hương của cô.