Rơi vào tay Đoạn Tự Lý, ban đầu Tô Tuấn Thành nhất quyết không chịu hợp tác.
Những trò bức ép tinh thần cường độ cao của Hứa Ngôn đã sớm dồn ông ta đến mức thần kinh căng như dây đàn, sắp sụp đổ hoàn toàn.
“Thả tôi đi, Đoạn Tự Lý! Tôi sẽ không tin bất kỳ ai trong số các cậu nữa, thả tôi ra ngoài!”
Ông ta bị ép chặt vào tường, cơ mặt vặn vẹo, trông chẳng khác nào con mồi hoảng loạn bị dồn vào đường cùng, cả người run rẩy, căng thẳng tột độ.
“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu… cậu đang phạm pháp đấy!”
“Đây là trong nước, cậu không có quyền giam giữ tôi!”
Đoạn Tự Lý lười dùng đến mấy thủ đoạn quanh co hiểm độc như Hứa Ngôn, mà thật ra cũng chẳng cần thiết.
Anh thẳng thừng kéo cửa phòng khách sạn ra, quay người lại, ung dung ngồi xuống ghế sofa: “Cửa mở đấy, không ai cản ông đi cả.”
Tô Tuấn Thành nhìn cánh cửa mở rộng, sắc mặt đầy nghi ngờ, cứ ngỡ lại là âm mưu gì đó.
Hứa Ngôn từng chơi ông ta đủ trò như thế này. Lần nào cũng tỏ ra tha cho đi, thậm chí nói sẽ giúp đỡ, nhưng kết quả, lần nào cũng khiến ông ta thảm hại hơn.
Ông ta đã chẳng còn tin bất cứ ai nữa: “Lại muốn lừa tôi? Bên ngoài… bên ngoài nhất định toàn là người của cậu! Tôi vừa bước ra, chắc chắn sẽ bị các cậu đánh một trận rồi lôi về lại đây!”
Đoạn Tự Lý khẽ cười lạnh, mắt nhìn Tô Tuấn Thành sắc như dao: “Lá gan nhỏ thế này thôi à? Ngày trước bị anh tôi xúi giục, ông làm biết bao chuyện tàn độc thất đức, chẳng thấy ông nương tay bao giờ.”
Tô Tuấn Thành tái mét cả mặt.
“Hay là càng lớn tuổi, con người ta lại càng nhát gan?”
Ông ta mím chặt môi, im lặng, trong lòng ngờ vực, sợ anh đang giấu máy ghi âm, từng câu từng chữ đều là cái bẫy.
“Cậu nói thả tôi đi, rốt cuộc là thật hay giả?” Tô Tuấn Thành liếc nhìn cánh cửa phòng, trong lòng dấy lên một tia dao động.
“Đây là trong nước, như ông vừa nói, tôi giữ ông ở đây đúng là phạm pháp.”
Dây thần kinh căng cứng dần nới lỏng, ông ta do dự nhấc chân, từng bước một đi về phía cửa.
Ánh mắt vẫn dán chặt vào Đoạn Tự Lý, lo sợ bị gài bẫy.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, sau lưng vang lên giọng nói chậm rãi của Đoạn Tự Lý: “Nhưng trong khách sạn này đều là người của anh tôi. Tôi dám chắc, ông không thể sống mà ra khỏi sảnh tầng một.”
Tô Tuấn Thành run bắn, chân mềm nhũn, vội vàng lùi lại, đóng sập cửa.
Ngày trước Đoạn Minh Đài từng bảo sẽ cho người hộ tống ông ra nước ngoài, đảm bảo an toàn đưa ông tới hòn đảo tư nhân giữa Thái Bình Dương để lánh nạn.
Kết quả thì sao! Vừa ra đến hải phận quốc tế, đám người kia liền lộ mặt thật, trói ông nhét vào bao tải bốc mùi, ném thẳng xuống biển như quẳng rác, toan dìm chết cho xong.
Rõ ràng ông đã đồng ý, còn thề độc rằng sẽ không bao giờ hé nửa lời, vậy mà Đoạn Minh Đài… vẫn không tha!
“Chỉ có người chết mới là kẻ nghe lời nhất.” Đoạn Tự Lý nhìn xuống ông ta từ trên cao, “Ông hợp tác với anh tôi bao năm nay, chẳng lẽ còn chưa hiểu thủ đoạn của anh ta sao?”
Tô Tuấn Thành run rẩy đóng chặt cửa, run tay khóa lại.
Ánh mắt nhìn Đoạn Tự Lý lúc này không chỉ còn là sợ hãi, mà dường như coi anh như cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Nhị thiếu gia, cậu cứu tôi, cậu cứu tôi với!”
Đoạn Tự Lý thấy bộ dạng ông ta vừa hoảng loạn vừa cố gắng gượng gạo, bèn chỉ ra một con đường: “Đi tự thú đi, khai hết tất cả những chuyện ông làm, chuyện Đoạn Minh Đài làm, đưa cả chứng cứ ra. Xem xét thái độ thành khẩn, cùng lắm cũng chỉ bị xử chung thân. Dù thế nào… cũng còn hơn mất mạng trong tay anh tôi.”
Đôi chân Tô Tuấn Thành mềm nhũn, ngã phịch xuống sofa, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Trong đầu ông ta tính toán rất nhanh. Quả thực, chỉ cần Đoạn Minh Đài còn sống, ông ta chắc chắn sẽ chết!
“Nếu Đoạn Minh Đài vào tù, tài sản nhà họ Tô cũng giữ được.” Đoạn Tự Lý như nhìn thấu lòng dạ, bồi thêm một đòn nặng cân, “Ít nhất, còn có thể để Tô Vãn An cả đời cơm no áo ấm. Dù sao, ngoài Tô Vãn An, nhà họ Tô cũng chẳng còn ai kế thừa.”
Tô Tuấn Thành ngẩng lên nhìn anh, cất giọng run run: “Liên hôn giữa hai nhà Tô – Đoạn… vẫn còn hiệu lực chứ?”
Đoạn Tự Lý biết rõ ông ta đang toan tính gì, nhướn mày: “Tôi chưa từng nói là hủy bỏ.”
“Được!” Tô Tuấn Thành như hạ quyết tâm, nghiến răng nói, “Đoạn Tự Lý, tôi liều giúp cậu một lần nữa! Cậu đừng quên lời hứa của mình!”
…
Tô Tuấn Thành ra đầu thú.
Ông ta khai nhận, năm xưa dưới sự xúi giục của Đoạn Minh Đài mà ra tay giết hại anh ruột Tô Tuấn Nghiệp cùng cả gia đình.
Không chỉ vậy, ông ta còn giao nộp toàn bộ ghi âm bí mật những cuộc điện thoại với Đoạn Minh Đài suốt bao năm qua.
Chứng cứ cho thấy, trên tay Đoạn Minh Đài nợ máu chất chồng, không chỉ riêng nhà Tô Tuấn Nghiệp.
Kết cục, Đoạn Minh Đài bị giam, cuối cùng bị tuyên án tử hình. Còn Tô Tuấn Thành nhận mức án tử hình nhưng hoãn thi hành.
Ông ta cũng thú nhận, “Tô Ý Chi” mà ông ta từng nhận về trước đó thực chất chỉ là giả.
Đó chỉ là kế tạm thời nhằm ngăn Đoạn Minh Đài thâu tóm toàn bộ tài sản nhà họ Tô, còn Tô Ý Chi thật thì đã bị vùi xác dưới đáy biển từ lâu.
Khi truyền thông còn đang thi nhau đưa tin rúng động về việc hai nhà họ Tô – Đoạn liên tiếp vướng lao lý, một tin tức chấn động hơn nữa lại bùng nổ.
Hóa ra, con gái ruột của Tô Tuấn Nghiệp – Tô Ý Chi, vẫn còn sống!
Hứa Yên đưa ra bản giám định huyết thống chứng minh cô và Tô Tuấn Thành có quan hệ chú – cháu ruột.
Tiếp đó, cô nhận lời tham gia chương trình phỏng vấn nổi tiếng ở HongKong Macao, kể lại bằng chính giọng mình chuyện năm xưa may mắn thoát chết, được nhà họ Hứa nhận nuôi, và sau đó cô sống ở Thiện Bang.
Tình tiết gập ghềnh, kịch tính chẳng khác nào tiểu thuyết.
Mà bởi vì Tô Vãn An đã rơi vào tình trạng tâm thần không ổn định, còn Tô Ý Chi lại vừa đủ mười tám tuổi, nên cô trở thành người giám hộ của Tô Vãn An, đồng thời tiếp nhận toàn bộ gia sản nhà họ Tô.
Trong ngục, Tô Tuấn Thành giận dữ gào thét, nhào tới bên cửa sổ, bị cai ngục lôi lại, ép ngồi xuống.
Ông ta tức giận đến mức như muốn hóa thành dã thú mà cắn nát Đoạn Tự Lý phía bên ngoài: “Được lắm! Đoạn Tự Lý, cậu tính kế tôi, lừa tôi!”
“Tôi không lừa ông.”
Khóe môi Đoạn Tự Lý khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt: “Kế hoạch liên hôn giữa hai nhà Tô – Đoạn vẫn giữ nguyên. Chỉ tiếc rằng, người tôi cưới… không phải là Tô Vãn An.”
…
Tháng ba, tiết xuân phân, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi.
Hứa Yên trở về biệt thự cũ của nhà họ Tô. Căn nhà được tu sửa lại hoàn toàn, đồ đạc nội thất đều thay mới.
Khu vườn cũng được chỉnh trang, dỡ bỏ mê cung cây bụi, thay vào đó trồng đầy những khóm hoa nhài mà cô yêu thích.
Người làm trong nhà hầu hết không nhận ra cô. Chỉ có quản gia cũ là chú Chu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra. Ông nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ, xúc động đến nghẹn lời.
Ngôi nhà rộng lớn, lúc này dường như chỉ còn lại mình cô là chủ nhân.
Từ phía ban công vọng đến một tiếng mèo kêu uể oải.
Hứa Yên men theo âm thanh mà đi tới, liền nhìn thấy “Thí Đản”, con mèo quen thuộc của cô.
Chú mèo mập đeo chiếc nơ đen, lười biếng nằm dài trên lan can phơi nắng. Thấy Hứa Yên, nó kêu “meo” một tiếng như để chào hỏi.
Bóng dáng quen thuộc ấy xua tan trong lòng cô phần nào cảm giác đổi thay tang thương.
Cô bước tới bế con mèo mập lên, đặt nó lên đùi: “Thí Đản, sao em lại ở đây thế?”
Con mèo không hề chống cự, ngoan ngoãn dụi sát vào người cô, hưởng thụ cái v**t v* dịu dàng.
Quản gia Chu lên tiếng giải thích: “Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn gửi qua, nói là quà chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cô.”
Hứa Yên khẽ gật đầu, không đáp lại câu ấy, chỉ cúi xuống v**t v* con mèo, giọng mềm mại: “Từ nay em ở lại nhà chị nhé, được không?”
Đáp lại cô là một tiếng kêu thỏa mãn “meo” vang lên.
Chiều hôm ấy, bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, Thích Ấu Vy là người đầu tiên chạy tới.
Cô nhìn Hứa Yên, vừa thấy mới lạ lại vừa hơi ngượng ngập: “Ôi, giờ phải đổi cách gọi thành Ý Chi rồi, thật sự hơi khó quen đấy!”
Hứa Yên mỉm cười khoác tay cô: “Gọi thế nào cũng chẳng khác gì, cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ mà.”
“Đương nhiên rồi! Chỉ là gọi ‘Hứa Yên’ mãi thành quen miệng thôi mà.” Thích Ấu Vy cười hì hì.
Lần lượt các bạn học cấp ba cũng kéo tới chúc mừng.
Trong đám đông, Cao Minh Lãng trông đặc biệt lúng túng, tay xách hộp quà, hai vành tai đỏ bừng.
Cậu đứng nơi rìa chốn náo nhiệt, dáng vẻ vừa muốn tiến lại gần vừa không dám, khó xử vô cùng.
Hứa Yên để ý đến cậu.
Cô cũng như đối xử với mọi người khác, tự nhiên, nhiệt tình bước tới, còn đích thân đưa cho cậu một ly nước.
Mấy bạn học xung quanh vừa hay lại gần hóng chuyện. Trước mặt bao nhiêu người, Hứa Yên bèn nói với Cao Minh Lãng một câu đầy ẩn ý:
“Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy. Nếu không có cậu, con đường này chắc tôi đi sẽ rất vất vả.”
Cao Minh Lãng ngẩn ra, nhìn cô.
Hốc mắt lập tức đỏ lên.
Giống hệt như lời hẹn ước ngày trước.
“Nếu không có cậu, tôi cũng chẳng thể có hôm nay, cảm ơn cậu.” Giọng Hứa Yên không lớn, nhưng đủ để mọi người quanh đó nghe rõ.
Một câu ấy giúp Cao Minh Lãng giữ thể diện, bởi ở trường có không ít người vẫn coi cậu là trò cười.
Mây mù trong mắt cậu tan biến, ánh sáng ngày nào lại trở về.
Cậu vỗ mạnh vào ngực, cái khí thế muốn gánh hết mọi chuyện thay cô quen thuộc, lại bùng lên: “Chuyện nhỏ thôi mà! Ý Chi, cậu đừng để bụng! Sau này có gì cứ gọi tôi một tiếng là được!”
Hứa Yên chủ động tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu một cái. Cái ôm ngắn ngủi, ấm áp, tràn đầy biết ơn.
Thân hình Cao Minh Lãng khẽ run, tim đập dồn dập.
Ngay lúc cậu muốn ôm lại, Hứa Yên đã lùi ra.
“Ý Chi! Mau lại thổi nến đi, ước nguyện nào!” Giọng Thích Ấu Vy vang lên, phá vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Các bạn đồng loạt ùa tới, cùng cất tiếng hát bài chúc mừng sinh nhật.
Hứa Yên thổi tắt ngọn nến lung linh mờ ảo, như cũng thổi tan quá khứ “Hứa Yên”. Từ hôm nay, cô chính thức tiếp nhận số phận thuộc về Tô Ý Chi, quay lại quỹ đạo vốn định sẵn.
…
Cho đến khi tắt nến, Đoạn Tự Lý vẫn không xuất hiện.
Tô Ý Chi biết lý do.
Từ ngày cô trở về nước đến giờ, vị “hôn phu tương lai” này hầu như chẳng hề lộ diện trước mặt cô.
Quả thực là vừa khôn ngoan, vừa xảo quyệt.
Ngược lại, cô lại mong anh xuất hiện, để bàn bạc chuyện hôn ước. Những lời từ chối, cô đã diễn tập vô số lần trong đầu.
Rõ ràng, Đoạn Tự Lý cũng hiểu cô đến tận cùng, anh biết chắc cô sẽ không ngoan ngoãn thuận theo, nhất định sẽ phản kháng.
Vậy nên, anh dứt khoát lẩn tránh.
Anh không xuất hiện, thì cô không có cơ hội chính thức từ chối.
Hôn ước nhà họ Đoạn – Tô mà anh công khai trước công chúng, giống như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu cô, ngày ngày rình rập.
Thật sự là quá đỗi xảo quyệt.
Đêm khuya tĩnh lặng, khách khứa đã về hết.
Tô Ý Chi ngồi bên bàn làm việc rộng lớn trong thư phòng, lật xem bản báo cáo tài chính quý do CEO đương nhiệm của tập đoàn Tô thị trình lên.
Xem càng nhiều, mày cô càng nhíu chặt.
Mấy năm nay, dưới “sự quản lý” của ông “chú tốt bụng” Tô Tuấn Thành, nhà họ Tô đã bị moi rỗng, thương tích chồng chất, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng.
May mà dựa vào cơ nghiệp đồ sộ, mới miễn cưỡng chưa phá sản. Chẳng trách lại bị lũ sói hổ từ xung quanh dòm ngó.
Miếng mồi béo bở thế này, ai mà chẳng thèm thuồng.
Đọc xong báo cáo, Hứa Yên đau đầu như muốn nổ tung. Cô dứt khoát nhấc điện thoại nội tuyến: “Báo cho CEO đương nhiệm, ngày mai không cần tới làm nữa.”
Sau đó, cô gọi cho trợ lý: “Liên hệ vài công ty săn đầu người hàng đầu, tôi muốn tìm ngay một CEO đủ năng lực vực dậy Tô thị.”
Thế nhưng, nhìn cảnh Tô gia như mặt trời sắp lặn, dẫu các công ty săn đầu người cố gắng hết lời, thì những nhà quản lý có chút bản lĩnh hoặc là ngần ngại, hoặc là coi thường một cô gái vừa tròn mười tám tuổi, hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý, khó mà chịu nghe theo.
Giữa lúc Tô Ý Chi rối bời, một tuần sau, giám đốc công ty săn đầu người phấn khích gọi điện: “Tô tiểu thư! Tìm được rồi! Đúng theo yêu cầu của cô! Hồ sơ đã gửi vào hòm thư!”
Hứa Yên mở email, đối phương là thạc sĩ trường kinh doanh Columbia, sau khi tốt nghiệp làm việc toàn ở các bộ phận trọng yếu của tập đoàn Đoạn thị, thành tích xuất sắc, giờ lại sẵn sàng nhảy việc sang Tô thị.
Từ một tập đoàn đang thời huy hoàng như nhà họ Đoạn mà chịu rời đi, đến một Tô thị suy tàn, bản thân chuyện này đã chẳng hợp lý. Chỉ nhìn qua là Hứa Yên hiểu ngay, người này là Đoạn Tự Lý phái tới, để giúp cô quản lý công ty.
Nhưng cô giả vờ không biết, đã là quà anh đưa thì cứ nhận, xem như không rõ chuyện gì.
Đừng mong cô sẽ vì thế mà nợ anh ân tình.
…
Học kỳ cuối này, Thích Ấu Vy rõ rệt nhận ra giữa Tô Ý Chi và Đoạn Tự Lý có gì đó khác thường.
Rõ ràng đã có hôn ước, vốn dĩ phải ở bên nhau, vậy mà không những không thế, còn ngày càng xa cách.
“Này, cậu với Đoạn Tự Lý rốt cuộc làm sao thế?” Trong một giờ nghỉ, Thích Ấu Vy không kìm nổi mà hỏi, “Cảm giác hai người lạ lắm, trước kia chẳng phải thân thiết lắm sao, giờ lại như người dưng vậy?”
Tô Ý Chi lật sách, không ngẩng đầu: “Mỗi người đều bận chuyện công ty thôi.”
“Tớ thấy cậu ngày nào cũng chơi cùng bọn tớ, có thấy bận rộn gì đâu.”
“Tớ không bận, anh ấy bận.”
“Lộ Kỳ nói, chủ tịch được tuyển thẳng rồi, ngày nào cũng dính ở nhà thi đấu bóng rổ, rảnh lắm, bận cái gì chứ?”
Tô Ý Chi cuối cùng cũng ngẩng đầu, hờ hững liếc cô ấy một cái.
Thích Ấu Vy lập tức làm động tác kéo khóa miệng, cười gượng: “Được rồi được rồi, tớ không hỏi nữa.”
Thực ra, cô cũng mơ hồ hiểu nỗi vướng bận trong lòng Tô Ý Chi…
Ngăn cách giữa Tô Ý Chi và Đoạn Tự Lý là mối thâm thù do chính tay Đoạn Minh Đài gây nên.
Dù kẻ thủ ác đã bị trừng phạt, nhưng để Tô Ý Chi có thể trong thời gian ngắn gạt bỏ khúc mắc, thậm chí chấp nhận Đoạn Tự Lý, vốn chẳng phải chuyện dễ dàng.
Tháng tư, tin vui truyền đến.
Tô Ý Chi và Thích Ấu Vy đồng loạt vượt qua kỳ thi chuyên ngành nghệ thuật của Đại học HongKong Macao, hơn nữa còn giành được số điểm khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Điều này có nghĩa là áp lực thành tích văn hóa trong kỳ thi đại học giảm hẳn, chỉ cần không thi quá kém, việc vào khoa nghệ thuật của Đại học HongKong Macao gần như đã chắc chắn.
Nhưng Lộ Kỳ thì nguy rồi, Tô Ý Chi và Thích Ấu Vy thay phiên nhau bù toán cho cậu.
Thành tích thể thao của Lộ Kỳ rất tốt, nhưng riêng toán kéo điểm xuống quá nhiều, thi một trường đại học bình thường thì đủ, nhưng để vào được Đại học HongKong Macao, trường top đầu thì thật sự khó khăn.
Tiếc là toán của Tô Ý Chi cũng không phải quá xuất sắc, kèm mãi mà chính mình cũng quay cuồng theo.
Trong đình nghỉ mát ngoài vườn, cô và Thích Ấu Vy chẳng khác gì hai bà phụ huynh nóng tính kèm học con, kèm đến mức bực cả người.
Thích Ấu Vy tức đến nỗi suýt xé nát vở bài tập của cậu.
“Chưa từng gặp ai ngu đến thế!” Cô quẳng bút, “Cậu bỏ đi, đừng giãy dụa nữa, thi vào trường thể thao, lo mà học điền kinh của cậu cho yên thân.”
Tô Ý Chi nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Lộ Kỳ, cũng bất lực, rút điện thoại, chuẩn bị dùng “sức mạnh đồng tiền” thuê gia sư cho cậu.
Đúng lúc ấy, cửa sổ tầng một tòa nhà Hội học sinh bị đẩy ra, Đoạn Tự Lý khoanh tay đứng nhìn, tóc mái hơi rối, như vừa bị đánh thức.
Cô mới sực nhớ, văn phòng chủ tịch đã chuyển xuống tầng một.
Giờ này, hẳn là lúc anh nghỉ trưa.
Bao ngày không gặp, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như xác chết.
Tựa như chuyện ở Thiện Bang, với cả hai người, chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Ánh mắt anh lướt qua Tô Ý Chi, mở miệng là giọng điệu châm chọc quen thuộc: “Bản thân học toán còn chẳng hiểu, thì đừng làm hại người khác nữa.”
Tô Ý Chi bực mình, định phản bác vài câu, nhưng nghe anh nói tiếp: “Đưa tiền học phí đây, tôi dạy.”
Đại thần lớp S, hạng nhất khối, chịu bỏ thời gian quý báu để kèm riêng, Lộ Kỳ dĩ nhiên mừng rỡ, hí hửng chạy tới.
Tô Ý Chi vốn chẳng muốn theo vào, quay người định đi, nhưng Thích Ấu Vy kéo mạnh, nửa đẩy nửa lôi cô vào trong phòng.
Đoạn Tự Lý đầu óc thông minh, học chẳng tốn sức, nhưng khi giảng giải cho người khác lại rất có phương pháp, phân tích rõ ràng, dễ hiểu, đến mức Lộ Kỳ cũng theo được.
Cuối cùng, cậu ta thật sự giải được bài toán đã hành hạ hai cô suốt hai tiếng đồng hồ.
Thích Ấu Vy lập tức khen rối rít: “Sao trước giờ tớ không phát hiện, chủ tịch giảng bài kiên nhẫn thế này!”
Nói rồi còn cố tình huých khuỷu tay vào Tô Ý Chi, ra hiệu bảo cô cũng nhanh miệng khen đôi câu.
Tô Ý Chi lạnh nhạt đáp: “Tiền dạy kèm bao nhiêu, tôi chuyển cho anh.”
Lộ Kỳ có phần lúng túng, không hiểu rốt cuộc hai người họ đang giận dỗi chuyện gì, thấy Đoạn Tự Lý không tiếp lời, cậu vội vàng lên tiếng: “Mọi người là bạn bè cả, chủ tịch sẽ không lấy tiền của chúng ta đâu, đúng không chủ tịch?”
Đoạn Tự Lý thu dọn sách vở trên bàn, lạnh nhạt đứng lên: “Sau này có chỗ nào không hiểu, cứ đến lớp S tìm tôi.”
Lộ Kỳ cảm kích tiễn anh ra cửa, trong khi Tô Ý Chi lại hiểu rất rõ, Đoạn Tự Lý đang muốn để cô mắc nợ mình… càng nhiều càng tốt.
Một cơn bực bội khó gọi tên dâng lên.
Không hiểu vì sao, cứ thấy khó chịu.
Thôi, không nghĩ nữa, anh giúp thì cứ đường hoàng nhận lấy, dù sao cũng là anh tự nguyện.
Từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều do anh tự nguyện làm, cô chưa từng ép buộc.
Cô, Tô Ý Chi, chưa bao giờ thấy áy náy!
Đang nghĩ, bỗng Thích Ấu Vy buột miệng: “Này, chủ tịch, hay là bọn tôi mời cậu một bữa cơm đi, coi như cảm ơn.”
“Đúng đúng!” Lộ Kỳ nhận được ánh mắt ra hiệu của cô, lập tức phụ họa, “Đi ăn cùng nhau đi, Ý Chi cũng đi!”
Hai người ăn ý tung hứng, chẳng thèm hỏi ý Tô Ý Chi, tuyệt nhiên không để cô có cơ hội mở miệng.
Đoạn Tự Lý liếc cô một cái, thấy gương mặt đầy ngượng ngập ấy, chợt nở nụ cười:
“Được thôi.”