Nói là cùng nhau đi ăn, đặt một phòng riêng quán nướng. Vừa ngồi xuống, Lộ Kỳ liền kêu đau bụng phải đi bệnh viện, Thích Ấu Vy tất nhiên vội vàng chạy theo, để mặc Tô Ý Chi và Đoạn Tự Lý ở lại trong phòng.
Nhân viên phục vụ bưng lên khay thịt nướng, cầm lấy kẹp chuẩn bị nướng giúp.
“Cậu ra ngoài đi, để tôi.” Đoạn Tự Lý nói rồi nhận lấy kẹp nướng, tự tay bắt đầu nướng thịt.
Xèo xèo, mỡ thịt rơi xuống tỏa mùi thơm nức. Anh gắp miếng thịt đã chín đặt vào đĩa, còn nhớ rõ cô thích ăn thịt thăn cổ, liền đẩy đĩa về phía cô.
Không ai lên tiếng trước.
Trước đây thậm chí còn tránh cả việc chạm mặt, bây giờ lại ngồi chung một phòng. Nhìn gương mặt gần như hoàn hảo không tỳ vết của anh, những chuyện Tô Ý Chi vẫn luôn cố gắng ép mình quên đi, rốt cuộc chẳng thể tránh né nữa.
Cô đã từng yêu anh, yêu đến mức chẳng thể tự thoát ra được.
Tình cảm ấy, có lẽ vì đoạn video Hứa Ngôn gửi cho cô đoạn Tô Tuấn Thành nói ra sự thật, mà bị cô cố tình lãng quên trong chốc lát, nhưng chưa bao giờ thực sự biến mất.
Đây mới chính là lý do cô không dám gặp anh.
Đoạn Tự Lý thấy cô chưa động đũa, liền hỏi: “Không đói à?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Câu hỏi này khiến Đoạn Tự Lý bật cười: “Tôi chẳng làm gì cả, Ý Chi. Chỉ là ăn cùng em một bữa cơm thôi.”
Người ôm toan tính, ôm âm mưu… từ đầu tới cuối đều là cô. Còn Đoạn Tự Lý chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi.
“Anh không hận tôi sao, Đoạn Tự Lý?” Tô Ý Chi nhìn dáng vẻ anh thong dong nướng thịt, giọng căng chặt: “Người bảo mẫu từng lừa dối anh, anh còn không tha thứ, tại sao lại tha thứ cho tôi? Tôi và Hứa Ngôn đã cùng nhau tính kế anh, lợi dụng tình cảm anh dành cho tôi, lừa anh tới Thiện Bang, còn định bắt cóc anh. Tất cả đều là sự thật. Tại sao anh không hận tôi?”
“Em căng thẳng quá rồi, Ý Chi.” Đoạn Tự Lý ngồi trên tấm tatami mềm, một chân gập lại dựng lên, buông kẹp nướng xuống với dáng vẻ thảnh thơi, “Thư giãn đi.”
“Anh hãy trả lời tôi.”
“Em muốn tôi hận em.” Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua, nhìn tận vào trong lòng cô.
Một lời trúng tim đen.
Cô muốn Đoạn Tự Lý hận cô, muốn giữa họ chỉ còn oán hận, chứ không phải tình yêu.
Bởi hận, dễ dàng hơn yêu nhiều.
“Mấy ngày nay, trong đầu tôi cứ hiện lên cảnh ở bãi đỗ xe tầng hầm sân bay Thiện Bang, em bảo tôi đi đi.” Đoạn Tự Lý gắp một miếng thịt đặt vào đĩa trước mặt cô, “Em từng xem ‘Sắc Giới’ chưa? Trong tiệm trang sức, Vương Giai Chi cũng từng bảo ông Dịch mau chạy đi khi cả hai đang ở tình thế nguy hiểm. Tôi thật sự thích kiểu tình yêu kẻ nằm vùng với phản diện ấy.”
“Tôi không phải Vương Giai Chi.” Tô Ý Chi dứt khoát.
“Tôi cũng không phải ông Dịch.” Đoạn Tự Lý đáp ngay, “Tôi không lạnh lùng đến thế, sẽ không dồn em đến đường cùng.”
“Vậy, anh thừa nhận mình yêu Hứa Yên rồi sao?”
“Tôi chưa từng phổ nhận.” Đoạn Tự Lý nhìn cô chăm chú, giọng nghiêm túc: “Hơn một năm nay, từng phút từng giây ở bên em, đều là thật lòng.”
Tim Tô Ý Chi chợt hụt nhịp.
Cô không dám đối diện ánh mắt nóng bỏng ấy, vội né đi: “Người anh yêu là Hứa Yên, là người từng nằm vùng bên cạnh anh để lợi dụng, để hãm hại anh, là kẻ dùng lời ngon ngọt quyến rũ anh… Nhưng giờ Hứa Yên đã không còn nữa. Đứng trước mặt anh, chỉ còn Tô Ý Chi, kẻ căm hận tất cả những ai mang họ Đoạn.”
Nói xong, Tô Ý Chi lập tức đứng dậy rời đi.
Đoạn Tự Lý không ngăn, anh cũng biết mình không thể ngăn được.
Chuyện đánh cược ở nhà họ Đỗ bên Thiện Bang, anh đã rõ ràng cô sẽ hối hận, vậy mà vẫn tình nguyện mắc câu, để mặc cô lợi dụng hết lần này đến lần khác.
Có lúc, trong đầu Đoạn Tự Lý cũng thoáng qua ý nghĩ đen tối: bắt cô về, giam lại… ngày ngày đêm đêm, cho dù là cưỡng ép, cũng phải khiến cô mãi mãi thuộc về mình.
Nhưng anh hiểu, điều anh thích chưa bao giờ là một con búp bê vô hồn chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, một cô gái như thế, anh không thể nào yêu nổi.
Hứa Yên hay Tô Ý Chi, điều anh yêu chính là sức sống mãnh liệt, sự cứng cỏi không chịu khuất phục trong cô.
Kể cả khi giờ này cô hận anh… thì ngay cả nỗi hận ấy, cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào.
Đoạn Tự Lý đè nén ngọn lửa đang sục sôi trong lồng ngực, nhìn bóng dáng cô rời đi, ném lại một câu: “Ý Chi, em nghĩ tôi thực sự không có lá bài nào, để mặc em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Tô Ý Chi nghi ngờ quay lại nhìn anh.
Anh nở một nụ cười đặc trưng, mê hoặc: “Sáng mai, chín giờ, tôi sẽ đưa em đi gặp một người.”
…
Tối về ký túc xá, Thích Ấu Vy vội chạy tới, háo hức hỏi: “Buổi hẹn thế nào rồi?”
“Hẹn cái đầu cậu ấy!” Tô Ý Chi giơ tay gõ lên trán cô ấy, bực bội, “Lần sau còn bày trò như thế nữa, tớ thực sự sẽ giận đấy.”
Thích Ấu Vy ấm ức xoa trán: “Không phải tớ chỉ muốn giúp hai người thôi sao! Rõ ràng thích nhau, lại cứ giấu giấu diếm diếm, nhìn mà sốt ruột chết đi được.”
“Thích Ấu Vy này,” Tô Ý Chi nghiêm mặt, giọng chắc nịch, “Hứa Yên với Đoạn Tự Lý… tất cả đều đã là quá khứ.”
“Sao có thể là quá khứ, chẳng phải còn hôn ước đó sao?”
“Hôn ước sẽ hủy bỏ.” Tô Ý Chi quả quyết, “Chờ tớ nói rõ với anh ấy xong.”
“E là không dễ đâu, tớ nghĩ chủ tịch sẽ không chịu buông tay…”
“Không đến lượt anh ấy quyết.”
Thấy thái độ của Tô Ý Chi cứng rắn đến vậy, Thích Ấu Vy chỉ thở dài:
“Thôi được, mai thứ bảy, tớ hẹn Lộ Kỳ ra thư viện trung tâm, cậu đi cùng nhé?”
“Mai không được, tớ có việc.”
“Việc gì cơ?”
“Đoạn Tự Lý nói sẽ đưa tớ đi gặp một người.”
“Ôi giời ơi.” Thích Ấu Vy lập tức cười gian, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú, “Còn bảo cái gì mà quá khứ, hẹn hò thế này chẳng phải đang rõ rành rành sao?”
“Không phải, không phải hẹn hò!” Tô Ý Chi vội vã cãi lại, “Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc anh ta có thể tung ra lá bài gì thôi.”
Thích Ấu Vy bất lực thở dài, vỗ vai cô: “Cậu đấy, tính cách đã thay đổi nhiều thật, nhưng có một điểm, vẫn y hệt hồi bé.”
Tô Ý Chi ngạc nhiên nhìn cô.
Thích Ấu Vy nhấn từng chữ: “Cứng đầu chết đi được!”
Sáng hôm sau, Tô Ý Chi xuống lầu đúng hẹn, chiếc Maybach màu đen của Đoạn Tự Lý đã đỗ sẵn ở dưới.
Tài xế cung kính mở cửa xe.
Đoạn Tự Lý ngồi trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy động tĩnh, anh mới mở miệng: “Đêm qua ngủ có ngon không?”
“Anh định đưa tôi đi gặp ai?” Tô Ý Chi chẳng buồn xã giao, vội vàng hỏi ngay.
“Em không nhận ra xe này là xe mới sao?” Anh vẫn nhắm mắt, như đang lơ đãng, đáp một câu chẳng liên quan.
Tô Ý Chi chú ý thấy nội thất trong xe quả thực đã khác, cả bảng điều khiển phía trước cũng không giống trước kia. Cô cong khóe môi, mỉa mai: “Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn lên ngôi, xe cũng phải thay mới à?”
Đoạn Tự Lý mở mắt, nhàn nhạt nhìn sang: “Ừ, xe cũ lúc lao vào biển lửa đã thành phế liệu rồi.”
Một câu nói, khiến lớp phòng bị đầy gai nhọn quanh người cô lập tức sụp đổ. Ký ức lập tức bị kéo về mấy tháng trước… khoảnh khắc Đoạn Tự Lý không màng nguy hiểm xông vào đám cháy cứu cô.
Tô Ý Chi quay mặt đi, gượng gạo nói: “Tôi nợ anh một mạng, nhưng cũng trả rồi, đã để anh thoát khỏi tay anh trai tôi.”
“Không phải em cố ý sao?” Đoạn Tự Lý khẽ cười, “Bởi vì tôi còn giá trị lợi dụng.”
Tô Ý Chi nghẹn lời, không thể phản bác.
Anh lại càng thích nhìn dáng vẻ cô bị dồn đến cứng họng như vậy. Tâm trạng thoải mái, anh đưa tay xoa đầu cô, như thể giữa hai người vẫn còn giữ nguyên sự thân mật khi ấy.
Tô Ý Chi cố chấp né tránh: “Thì sao nào, là anh tự cứu, tôi đâu có cầu xin.”
“Tôi cũng thích cái dáng vẻ chẳng nghĩ ngợi gì của em, cứ giữ nguyên thế này, rất tốt.”
“Dù sao tôi cũng chẳng nợ anh.” Cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.
Xe chạy dần ra ngoại ô, đường sá thưa thớt, nhà cửa thưa vắng.
“Rốt cuộc anh đưa tôi đi gặp ai?” Tô Ý Chi lại không nhịn nổi mà hỏi lần nữa.
“Lừa em đấy. Đưa em tới biệt thự hoang vắng ngoài ngoại ô, nhốt xuống tầng hầm, rồi ép buộc yêu, đêm nào cũng mặc sức phát tiết.”
“Đoạn Tự Lý!”
Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái đang trừng mắt tức giận, lại bật cười: “Hồi là Hứa Yên, em đâu hay nổi nóng với tôi thế này. Giờ thì cánh đã cứng rồi, không thèm giả vờ nữa?”
Tô Ý Chi nở một nụ cười ngọt ngào đầy châm chọc: “Nhị thiếu gia, anh thích vậy hơn sao?”
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt quen thuộc kia:
“Tuy cũng có chút hoài niệm, nhưng tôi vẫn thích dáng vẻ ngạo nghễ, chẳng chịu khuất phục của Tô Ý Chi hơn.”
Nụ cười trên mặt cô lập tức vụt tắt, không buồn đáp lời.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy vào một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. Đoạn Tự Lý đích thân xuống xe, mở cửa cho cô: “Xin mời, cô Tô.”
Tô Ý Chi bước xuống, đưa mắt nhìn quanh.
Trên bãi cỏ, hộ lý đẩy các cụ già đi phơi nắng, dưới bóng cây có mấy ông cụ đang thổi saxophone, xa xa còn có cả dàn đồng ca của người già, khung cảnh yên bình, an nhàn.
Ngay lúc ấy, tầm mắt cô lập tức dừng lại ở bóng dáng dưới giàn nho phía xa, một cụ già ngồi trên xe lăn, cúi đầu đọc sách, cặp kính lão trễ trên sống mũi.
Cô sững người, lảo đảo bước tới vài bước.
Đoạn Tự Lý lặng lẽ theo sau.
Là ông nội! Phải không?
Tim Tô Ý Chi đập dồn như trống trận, máu toàn thân như xông l*n đ*nh đầu.
Nhưng càng đi gần, cô lại càng sợ hãi, cuối cùng, chỉ dám dừng cách đó mấy bước, không dám tiến thêm.
Nếu không phải, nhỡ đâu nhận nhầm…
Chẳng phải chỉ càng thêm đau lòng sao?
Mắt cô đỏ hoe.
Bên tai vang lên tiếng thở dài của Đoạn Tự Lý: “Năm đó, sau khi cả nhà Tô Tuấn Nghiệp gặp chuyện, cụ Tô ngã bệnh. Bên ngoài không ai biết rõ, nhưng ông cụ hiểu hơn ai hết bộ mặt thật của Tô Tuấn Thành.
Về sau, để tránh cụ Tô tiết lộ, Tô Tuấn Thành đưa ông sang Úc, ngoài miệng nói là an dưỡng, thực chất lại là giam lỏng. Ông ta còn loan tin cụ đã qua đời, rồi nhốt cụ vào một bệnh viện tâm thần ở đó.”
Ánh mắt Tô Ý Chi khóa chặt vào bóng lưng gầy gò trên xe lăn, nước mắt không kìm được tuôn xuống.
Tuổi thơ của cô, người thương cô nhất chính là ông.
Bố cô bận rộn việc làm ăn, thường bay khắp nơi, cô lớn lên bên ông nội.
Cũng dưới giàn nho như thế, ông dạy cô tập viết. Khi mệt, cô nhón chân với những chùm nho chín mọng treo cao.
Ông hái cho cô chùm tím nhất, tỉ mẩn bóc vỏ, đưa tận miệng.
Cô ăn vội, chua đến nheo cả mắt.
Ông lại lấy trong túi ra một viên kẹo sữa bọc giấy hoa rực rỡ, đưa cho cô:
“Con bé ngốc.”
Vị ngọt ấy, đến nay vẫn còn vương nơi đầu lưỡi.
Những năm tháng tuổi thơ, hầu hết đều là cùng ông nội. Ở Thiện Bang, những ngày gian khó nhất, cũng nhờ ký ức ấm áp ấy mà cô gắng gượng sống tiếp.
Sau đó, trong nước truyền đến tin ông qua đời.
Thế giới này, người thân duy nhất… duy nhất của cô, cũng không còn nữa.
Từ ấy, một mình đơn độc, con đường trước mặt chỉ toàn bóng tối, hiểm trở chồng chất, không còn ai để cô dựa vào, để tin tưởng.
“Đừng nghi ngờ nữa, Ý Chi, ông nội em vẫn còn sống.” Đoạn Tự Lý khẽ đẩy lưng cô, giọng trầm thấp, “Người thân thất lạc nay tìm lại được, chính là món quà sinh nhật mười tám tuổi tôi tặng em.”
Tô Ý Chi run rẩy bước đến gần, giọng lạc đi khi gọi cái tên đã xa lạ: “Ông… ông nội.”
Cụ già tóc bạc trắng chậm rãi xoay người, đôi mắt đã vẩn đục, mang theo mơ hồ.
Ánh mắt ông dừng trên mặt cô một thoáng, rồi lại lướt qua, dừng ở người đàn ông phía sau, nở nụ cười: “Tiểu Tự, cái thằng nhóc này, bao lâu rồi không đến thăm ông? Có phải chê ông già vừa già vừa phiền, nên không buồn để ý nữa không?”
Đoạn Tự Lý vài bước đi tới, lướt qua bên cạnh Tô Ý Chi, nắm lấy bàn tay lạnh cứng của cô, kéo cô lại gần.
“Sao có thể. Dạo này bận xử lý một chuyện lớn, vừa xong liền vội vàng đến thăm ông ngay.”
“Chuyện gì? Công việc à?” Ông cụ Tô Văn Dụ nhìn Đoạn Tự Lý, nếp nhăn nơi khóe mắt đều dãn ra, ánh lên niềm vui.
“Không phải, là chuyện hôn sự.” Đoạn Tự Lý ra hiệu hộ lý mang ghế đến, đặt trước mặt ông cụ, rồi ấn vai Tô Ý Chi cho ngồi xuống. “Đưa đến cho ông xem mắt, đây là bạn gái cháu.”
“Xinh quá, cô bé này tươi tắn lắm.” Lúc này ánh mắt ông mới dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của Tô Ý Chi, hiền từ như trưởng bối nhìn vãn bối. “Con tên gì?”
“Con…” Nước mắt không ngừng tuôn trên má, Tô Ý Chi nắm chặt bàn tay đầy đốm đồi mồi của ông, nghẹn ngào, “Ông nội, con là Chi Chi đây! Con về rồi!”
“Chi Chi? Tên con giống hệt tên đứa cháu gái nhỏ của ông.”
“Chính là con, ông ơi, con chính là Chi Chi!” Cô nức nở, “Ông nhìn con đi… ông không nhận ra con nữa sao?”
“Cháu gái nhỏ của ông, chắc giờ cũng đến tuổi mẫu giáo rồi nhỉ.” Ánh mắt ông mơ hồ, “Sao con lại là Chi Chi được?”
Bàn tay Đoạn Tự Lý đặt nhẹ trên vai run rẩy của cô, giọng an ủi dịu dàng: “Ông bị Alzheimer, trí nhớ lẫn lộn rồi. Đừng vội, từ từ thôi.”
Nghe vậy, Tô Ý Chi bừng hiểu, vội lau nước mắt, nặn ra nụ cười rạng rỡ pha chút ngây thơ: “Ông nội, ông nhìn kỹ xem, trông con có giống hệt cháu gái nhỏ Chi Chi của ông không?”
Quả nhiên, ông đặt sách xuống, nheo mắt ngắm thật kỹ gương mặt cô.
Một lúc sau, ông bật cười: “Đúng là giống! Giống lắm!”
Đoạn Tự Lý thuận thế cúi người, nói với ông: “Ông nội, sau này con sẽ thường xuyên đưa Chi Chi đến thăm ông, được không?”
“Được, được!” Ông cụ gật đầu liên tục, mặt mày rạng rỡ.
Tô Ý Chi lườm Đoạn Tự Lý một cái, ánh mắt như muốn nói: “Rõ ràng là ông nội tôi, sao lại thành ông nội anh rồi?”
Ông cụ run run đưa tay ra, một tay nắm lấy Đoạn Tự Lý, một tay kéo tay Tô Ý Chi, chồng hai bàn tay lại với nhau: “Tiểu Tự, Chi Chi, hai đứa bao giờ thì cưới? Ông già này còn chờ ngày uống rượu mừng của hai đứa nữa đấy!”
Đoạn Tự Lý cười đáp: “Chờ đến tuổi là cưới, ông sẽ trường thọ trăm tuổi, đến lúc đó còn phải ngồi chủ vị nữa cơ.”