Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 62

Tô Ý Chi trở lại trong xe, tâm trạng vẫn chẳng thể bình tĩnh. Không chỉ vì nỗi buồn khi ông không còn nhớ ra mình do căn bệnh Alzheimer, mà còn nhiều hơn thế…là sự xúc động và niềm vui khi tìm lại được điều tưởng như đã mất đi.

Đoạn Tự Lý ngồi vào xe, cô lập tức quay người đi, dùng khăn giấy lau vội những vệt nước mắt nơi khóe mi.

“Vui chứ?” Đoạn Tự Lý hỏi.

Tô Ý Chi không đáp.

“Vì muốn em vui hơn chút.” Anh ghé sát tai, giọng nhỏ nhẹ.

Thật hiếm khi nghe thấy chất giọng dịu dàng đến thế. Hơi thở ấm nóng phả vào khiến tai cô ta ngưa ngứa, trái tim cũng bừng nóng.

Chết tiệt, vẫn không tránh khỏi việc trái tim bị anh vô tình hay hữu ý khơi gợi mà đập loạn lên.

Cô đem sự phản ứng này coi như là “hậu chứng Hứa Yên”, chứ không phải tình cảm thật của Tô Ý Chi. Giống như cai thuốc, luôn cần một khoảng thời gian để vượt qua phản ứng để bỏ thuốc.

Tô Ý Chi đẩy anh ra, cau mày: “Rốt cuộc anh cho ông tôi uống bùa mê thuốc lú gì, mà ông còn thân thiết với anh hơn cả với tôi?”

“Ông sống ở Úc rất khổ, bị nhốt trong trại tâm thần nhiều năm, không ai chăm nom, cũng chẳng ai đến thăm… Lúc tôi tìm được tung tích, đích thân tới đón, thấy chăn ông đắp còn đầy rận.”

Nghe vậy, mắt Tô Ý Chi đỏ hoe, cô che miệng quay ra ngoài cửa sổ, cố kìm nén cảm xúc.

“Không biết chính xác ông mắc Alzheimer từ khi nào, nhưng theo bác sĩ nói thì cũng đã nhiều năm. Người chăm sóc ông ở bên kia đã thay hết lượt này đến lượt khác rồi.”

Đoạn Tự Lý chậm rãi kể: “Tôi đưa ông về, để ông ở viện dưỡng lão này, cách ba bữa lại qua cùng ông đánh cờ, sức khỏe ông ngày một khá hơn, thậm chí còn nhớ được tôi là ai. Nếu hôm nay em không đến, e rằng… tôi đã là người thân thiết nhất của ông trên đời rồi.”

Lòng Tô Ý Chi thoáng dâng lên hơi ấm, suýt chút nữa đã xúc động. Nhưng vừa chạm phải đôi mắt sâu thẳm kia, cô liền cảnh giác: “Đoạn Tự Lý, anh định dùng ông tôi để uy h**p tôi sao?”

Đoạn Tự Lý khẽ cười: “Giữa vợ chồng, nói uy h**p gì chứ.”

“…”

Tô Ý Chi tức đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Đoạn Tự Lý, tôi nói cho anh rõ, tôi sẽ không bao giờ cùng anh…”

Lời chưa dứt, Đoạn Tự Lý đã cắt ngang: “Được rồi, chuyện vài năm sau bàn bây giờ cũng chẳng ý nghĩa gì. Tôi sang chơi cờ với ông trước, em muốn về thì tôi bảo lái xe đưa em về.”

Tô Ý Chi tức nghẹn, không biết nói gì, ngực như bị chặn lại.

Thấy anh ung dung xuống xe, cô vội đuổi theo: “Đi cái gì mà đi, ông tôi cần anh bầu bạn chắc? Tôi tự mình bầu bạn, anh cút đi.”

Đoạn Tự Lý cũng chẳng tranh chấp, chỉ nhã nhặn làm động tác “mời”, Tô Ý Chi liền đi thẳng về phía ông cụ đang ngồi dưới giàn nho.

“Ông ơi, con cùng ông chơi cờ nhé.”

Đúng lúc đó, Tô Văn Dụ vừa sắp xong bàn cờ, nhìn thấy cô trở lại: “Chi Chi, không phải con nói về rồi sao, sao quay lại nữa?”

Tô Ý Chi lườm Đoạn Tự Lý, làm nũng khoác tay ông: “Anh ấy còn chưa đi thì con cũng không đi, con muốn ở cạnh ông nhiều hơn.”

Tô Văn Dụ cười xoa tay cô: “Được, được, hai đứa còn muốn ở bên nhau, tình cảm thật tốt.”

“Chúng con không phải…”

“Đúng thế ạ.” Đoạn Tự Lý bước lên: “Ông ơi, dạo này Chi Chi hay giận dỗi, đòi chia tay, ông khuyên cô ấy giúp con đi.”

“Chia tay?” Nụ cười của Tô Văn Dụ thoáng tắt, ông nghiêm giọng: “Chi Chi, đừng tưởng ông lú lẫn, chứ lòng ông rõ ràng lắm. Người như Tiểu Lý, hiếm có trên đời. Nghe lời ông, đừng giận dỗi nữa, biết không?”

Tô Ý Chi cứng họng, không biết trả lời thế nào. Không muốn làm ông lo, lại vừa tức vừa uất, nhìn Đoạn Tự Lý mà mắt tóe lửa.

Anh chỉ cười vô cùng đắc ý.

“Ông ơi, đừng nhắc chuyện này nữa, con cùng ông đánh cờ nhé.” Tô Ý Chi ngồi đối diện: “Ông muốn chơi cờ tướng hay cờ vây, con đều biết! Chơi giỏi hơn ai kia nhiều.”

“Hay quá.” Tô Văn Dụ lấy bàn cờ xếp gọn dưới bàn, đặt lên: “Ông thích chơi cờ quân.”

“Cờ… quân ạ?”

Tô Ý Chi tròn mắt nhìn bàn cờ xa lạ, hoàn toàn mơ hồ.

Đoạn Tự Lý nhếch môi, gõ nhẹ vào đầu cô: “Không biết thì tránh ra.”

Cô đành nhường chỗ, nhìn ông với Đoạn Tự Lý chơi cờ, đồng thời lôi điện thoại tra cứu luật chơi, vừa xem vừa học.

Cô tuyệt đối không chịu để Đoạn Tự Lý dễ dàng đắc thắng như vậy.

Trò chơi cũng không quá phức tạp, xem vài ván cộng thêm nắm được quy tắc, cô đã hiểu ra. Sau đó lập tức đẩy anh ra, ngồi vào thay.

“Nhanh thế đã học được à, được, ông chơi với con hai ván.” Lâu lắm rồi Tô Văn Dụ mới thấy vui đến vậy.

Có điều mới học nên cô không thể bằng Đoạn Tự Lý, chơi với ông hai ván đã khiến ông ngáp dài.

Hộ lý đi tới, bảo ông cần nghỉ ngơi, liền dìu ông về phòng.

Lúc đi, Tô Văn Dụ vẫn không quên dặn Đoạn Tự Lý: “Tiểu Lý, rảnh thì lại tới chơi cờ với ông.”

“Ông ơi, con cũng có thể chơi với ông mà!” Tô Ý Chi vội nói.

“Được, được.” Ông gượng cười, rồi nhỏ giọng với Đoạn Tự Lý: “Tiểu Lý, con cũng tới nhé, con bé này đánh tệ lắm.”

Ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Tô Ý Chi tức đến mức giẫm cỏ dưới chân muốn nát vụn.

Đến gần xe, cô dừng lại: “Tôi sẽ đưa ông về nhà họ Tô, hôm nay làm thủ tục ngay. Tôi là cháu ruột, anh ngăn không nổi đâu.”

Đoạn Tự Lý thấy cô lại tất bật quay vào, định tới khu hành chính làm thủ tục, anh không ngăn, chỉ ung dung theo sau.

“Thế cũng tốt, em đón ông về, tôi cũng bớt việc. Nhà em gần hơn chỗ này nhiều.”

Tô Ý Chi khựng lại, ngoái nhìn anh.

Cáo già.

Trước đây sao cô không nhìn ra, anh lại nham hiểm, xảo quyệt đến thế!

Nhưng thế nào đi nữa, Tô Ý Chi cũng phải đưa ông về nhà, không thể để ông sống cô đơn ở viện dưỡng lão.

Thủ tục xuất viện vô cùng thuận lợi. Hai ngày sau, khi phòng ở đã được sắp xếp đâu vào đấy, hộ lý và bảo mẫu cũng lo liệu xong, cô liền đón ông về nhà.

Nhưng lần này lại gặp phải khó khăn lớn. Ông kiên quyết ngồi trên xe lăn, tay cầm gậy, làm mọi cách cũng không chịu bước ra khỏi cửa phòng bệnh.

“Đừng nói nữa, tôi không đi đâu, các người lại muốn hại tôi.”

“Tôi đầu óc vẫn tỉnh táo lắm. Cái thằng súc sinh Tô Tuấn Thành kia, dám nói tôi bị bệnh, các người liền thật sự coi tôi là kẻ điên ư? Có giỏi thì giết quách ông già này đi! Con trai lớn tôi mất rồi, con trai út là cầm thú, nuôi ra một thứ cầm thú như thế, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì! Các người giết tôi đi cho xong!”

Nhân viên y tế khó xử nói với Tô Ý Chi: “Cô Tô, làm thế nào ông cụ cũng không chịu đi. Thật ra thì gia đình đã chuẩn bị đầy đủ hộ lý, môi trường ở nhà đúng là thích hợp cho ông hơn viện dưỡng lão. Nhưng ông Tô không tin chúng tôi, xem có người thân nào ông ấy thân cận hơn tới khuyên thử được không?”

“Không còn ai nữa, tôi là người thân duy nhất của ông.”

Tâm trạng Tô Ý Chi cũng rất tệ, cô cố nhẫn nhịn, dỗ dành: “Ông ơi, con là Chi Chi đây, ông về với con nhé, con sẽ chăm sóc ông thật tốt.”

“Tôi không quen cô, tôi không đi với cô. Cô là do Tô Tuấn Thành phái tới, cô muốn hại tôi!”

“Con là Tô Ý Chi, con là cháu gái ruột của ông mà.”

“Tô Ý Chi? Tôi không biết. Cô gọi Đoạn Tự Lý đến, tôi chỉ tin thằng bé thôi.”

Bác sĩ giải thích với Tô Ý Chi, ông cụ từng chịu tổn thương tinh thần rất nặng, vì thế bệnh Alzheimer của ông nghiêm trọng hơn người thường, thậm chí còn kèm theo hành vi tự gây hại, tuyệt đối không thể để ông bị kích động thêm.

Không còn cách nào, Tô Ý Chi bước ra hành lang, gọi điện cho Đoạn Tự Lý.

Bốn mươi phút sau, Đoạn Tự Lý xuất hiện nơi hành lang. Hôm nay Tô Ý Chi xin nghỉ mới qua đây, còn anh thì vẫn mặc nguyên bộ đồng phục tây trang của trường Bồ Tinh.

Bộ đồng phục ấy… được anh khoác lên liền toát ra khí chất cấm dục mạnh mẽ, đẹp trai đến mức suốt dọc hành lang đều có y tá lén nhìn theo.

Anh chắc cũng trốn học tới, dáng vẻ hối hả.

Thấy Tô Văn Dụ đang làm loạn trong phòng bệnh, hoa quả rơi vãi đầy đất, cầm gậy đuổi người, Đoạn Tự Lý cũng bất lực, quay sang nói với Tô Ý Chi: “Chỉ cần tôi không trông một ngày, em đã làm loạn rồi. Muốn cho ông xuất viện, đáng ra phải nói trước với tôi.”

“Nói với anh để làm gì…” – Tô Ý Chi lảng mắt đi, hơi chột dạ, “Anh là gì của tôi chứ.”

Đoạn Tự Lý cũng không nhiều lời, anh biết cô chỉ giỏi mạnh miệng, giờ chắc cũng hiểu tình hình rồi, anh đi thẳng vào phòng:

“Ông ơi, ông đang làm gì thế?”

Thấy anh bước vào, Tô Văn Dụ vội vươn tay. Anh đi tới nắm chặt lấy, ông cụ bấu chặt không buông, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh: “Bọn họ, nhìn không giống người tốt, chắc chắn là Tô Tuấn Thành sai tới! Tự Lý, mau đuổi hết ra ngoài!”

Đoạn Tự Lý kiên nhẫn giải thích: “Ông ơi, họ đều là người con gọi tới chăm sóc ông. Viện dưỡng lão này cách nhà con xa quá, con muốn mời ông xuất viện, về nhà con ở cho tiện.”

“Thật không?” Ông hơi ngập ngừng, “Là người của con?”

“Tất nhiên rồi, ông có bằng lòng theo con về nhà không?”

“Vậy thì đi thôi! Còn chờ cái gì nữa!”

Đoạn Tự Lý lập tức ra hiệu, hộ lý xung quanh tiến lên giúp ông thu dọn hành lý, đẩy xe lăn đưa ra khỏi phòng.

Nhìn ông cụ cả buổi sáng còn ầm ĩ, vậy mà lại ngoan ngoãn đi theo anh, Tô Ý Chi ngẩn người, thật sự không biết phải nói sao.

Xuống dưới lầu, thấy ông cụ đã được dìu lên chiếc xe bảo mẫu mà cô đã chuẩn bị, Tô Ý Chi gọi Đoạn Tự Lý lại khi anh chuẩn bị lên xe: “Anh vừa nói với ông… là về nhà anh sao?”

Đoạn Tự Lý quay đầu, có chút bất lực: “Không thì sao? Em có bản lĩnh đưa ông về nhà mình chắc?”

“…”

“Ông giờ không nhận ra em. Em ép ông về, chỉ l*m t*nh trạng ông nặng hơn thôi.”

Lời nói đúng, nhưng để ông đi với Đoạn Tự Lý, đó tuyệt đối không phải điều Tô Ý Chi muốn.

“Thế tôi phải làm sao? Ông là người thân duy nhất còn lại của tôi.” Cô gần như bật khóc, “Sao ông lại không nhận ra tôi…”

Cô thật sự rất buồn, rất đau lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Đoạn Tự Lý hiếm khi, gần như chưa bao giờ, thấy cô lúng túng đến thế. Trong ký ức anh, Hứa Yên, dù ở Thện Bang hay trong nhà họ Đỗ, giữa cảnh hiểm nguy cũng vẫn bình thản, khéo léo ứng phó.

Giờ thấy cô khóc, trong lòng anh cũng nghẹn lại, khó chịu vô cùng.

Anh đưa tay, xoa nhẹ đầu cô: “Alzheimer là như vậy, không có cách nào khác, điều duy nhất chúng ta có thể làm là ở bên ông, biết đâu có lúc trạng thái ông tốt lên, ông sẽ nhớ ra em.”

“Chỉ là thỉnh thoảng thôi sao?” Tô Ý Chi cố nén lại nghẹn ngào, “Tại sao ông nhớ anh, mà không nhớ tôi?”

“Bởi vì tôi là người không quan trọng, ký ức về tôi không sâu.” Đoạn Tự Lý chậm rãi nói, “Còn em… là ký ức đau lòng nhất của ông.”

Câu nói ấy chạm sâu vào lòng Tô Ý Chi, cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy nước mắt mình.

Đoạn Tự Lý định ôm lấy cô, nhưng cô lùi lại một bước, né tránh.

Anh thu lại cánh tay rơi vào khoảng không, giấu sau lưng, năm ngón tay siết chặt thành nắm.

“Đoạn Tự Lý, tôi muốn ở bên ông.” Tô Ý Chi lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh, giọng mang chút van nài, “Tôi có thể cùng về nhà anh không?”

Năm ngón tay của anh từ từ buông lỏng, anh mỉm cười, dịch sang một bên, lịch thiệp mở cửa xe cho cô.

“Công chúa, mời lên xe.”

Bình Luận (0)
Comment