Chiếc xe chạy vun vút trên đường cao tốc quanh thành phố, Tô Ý Chi lập tức nhận ra, đây chính là con đường dẫn đến khu biệt thự ở quận Nam.
Biệt thự nằm cạnh công viên rừng ở ngoại ô trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, yên tĩnh trong sự sầm uất, lại gần cả khu đại học lẫn khu tài chính.
Một năm trước, vào sinh nhật của Cao Minh Lãng, Tô Ý Chi từng đến đây một lần.
“Chỗ này rất hợp cho người già dưỡng lão.” Sau khi xuống xe, Đoạn Tự Lý dẫn Tô Ý Chi “tham quan” xung quanh, chỉ vào mặt hồ xanh biếc trước cổng: “Ông nội thích câu cá, ngay trong vườn nhà cũng có thể thỏa sức câu. Hẳn là ông sẽ rất thích nơi này.”
“Nhưng chỗ này cách trường hơi xa.” Tô Ý Chi cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên bản đồ, cũng như lần trước cô đi xe đến dự tiệc sinh nhật của Cao Minh Lãng, mất hơn một tiếng đồng hồ.
“Đúng là cách xa Bồ Tinh một chút, nhưng lại rất gần Đại học HongKong Macao, đi xe đạp chừng hơn mười phút là đến.”
Nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, Tô Ý Chi vội vàng nói: “Ông tôi sẽ không ở đây lâu vậy đâu.”
Đoạn Tự Lý chỉ khẽ cười: “Cứ tôn trọng ý của ông thôi.”
Sau khi xuống xe, Đoạn Tự Lý đi cạnh Tô Văn Dụ trên con đường lát cỏ dẫn vào biệt thự, kiên nhẫn giới thiệu cho ông khung cảnh xung quanh.
Tô Ý Chi nhìn gương mặt rạng rỡ của ông, bị anh dỗ cho vui vẻ, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Ông thấy căn nhà này thế nào?” Đoạn Tự Lý dẫn ông tới căn phòng ngủ siêu rộng ở tầng một, “Từ phòng có thể đi thẳng ra vườn, ông có thể đánh cờ, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ, tùy thích.”
“Được lắm!” Tô Văn Dụ vô cùng hài lòng với chỗ ở tương lai, “Tiểu Tự, đây là nhà của con đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Thế con sẽ thường xuyên về đây chứ?”
“Ông nói gì vậy, đây là nhà con, tất nhiên con ở đây rồi.”
“Ừ, thế thì tốt, tốt lắm.” Những nếp nhăn trên gương mặt ông tràn đầy ý cười.
Tô Ý Chi lặng lẽ đi theo sau, giống như một người vô hình, lòng nặng trĩu.
Không ngờ lúc này ông lại quay đầu nhìn cô: “Con gái, con có thích nơi này không?”
Cô khẽ sững lại.
Tiếng gọi ấy… đã rất lâu rồi không nghe thấy.
Trước kia ông vẫn thường bế cô, gọi “con gái, con gái”, nói cả đời tiếc nuối vì không sinh được con gái, giờ thì có Ý Chi, cũng coi như bù đắp giấc mơ.
“Con gái, con có thích chỗ này không? Nếu không thích thì ta không ở. Ông nghe Ý Chi hết.”
Nhìn ánh mắt tha thiết của ông, hốc mắt Tô Ý Chi bỗng ửng đỏ.
“Ông… ông vừa gọi con là gì ạ?”
“Con gái chứ còn gì.”
“Con… con là ai?”
“Ngốc quá, tất nhiên là cháu gái ruột mà ông thương nhất rồi.”
“Ông nhớ ra con rồi sao!” Tô Ý Chi nhào tới nắm chặt tay ông, “Ông nhớ ra con là Ý Chi rồi đúng không?”
Ông hơi lúng túng, nhìn cô: “Con hồ đồ à? Ông sao có thể quên được Ý Chi của ông được chứ.”
Niềm vui vỡ òa, Tô Ý Chi xúc động rơi nước mắt. Nhưng chỉ vài phút sau, khi ông đi ra khỏi nhà vệ sinh, ông lại quên mất cô là ai.
Cô biết, đó chính là triệu chứng điển hình của bệnh Alzheimer.
Nhưng không sao. Chỉ cần được ở bên ông, để ông sống an vui, cho dù ông chỉ nhớ ra cô đôi lần, Tô Ý Chi cũng dần dần chấp nhận.
Sắp xếp ổn thỏa cho ông xong, Đoạn Tự Lý cùng Tô Ý Chi quay về Hồ Quang Tự lấy đồ đạc. Đồ cô mang đi không nhiều, phần lớn vẫn để ở trường.
“Chỉ ở tạm thôi.” Thấy anh xách vali ra ngoài, cô nhấn mạnh, “Tôi có thể trả tiền thuê phòng cho tôi và ông ở nhà anh.”
“Trông tôi giống mấy ông chủ nhà dở hơi, thiếu tiền thuê trọ lắm à?”
“Đoạn Tự Lý!”
Dừng lại việc trêu chọc đúng lúc, Đoạn Tự Lý lập tức nghiêm túc: “Được rồi, em muốn thế nào thì thế.”
Trong giọng điệu lẫn chút nuông chiều bất lực.
Dù vẫn thấy anh có ý đồ gì đó, nhưng anh đã giúp cô tìm lại ông, hơn nữa còn thực lòng tốt với ông, đến mức ông vô cùng quý mến.
Đồng ý về ở nhà anh cũng là ý muốn tha thiết của ông, không có lý do gì để từ chối cả.
Nước cờ này, anh đi thật sự quá hiểm, hoàn toàn đánh trúng điểm yếu chí mạng của cô.
Tô Ý Chi cũng chuyển đến biệt thự Quận Nam. Phòng mà Đoạn Tự Lý sắp xếp cho cô dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước: căn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa ở tầng hai, hướng thẳng ra vườn, có phòng thay đồ lớn, phòng tắm sang trọng với bồn massage tam giác, tầm nhìn bao quát ra hồ.
“Kính này là loại đặc biệt, trong nhà nhìn ra được nhưng bên ngoài không thể nhìn vào.” Anh vừa giải thích vừa đầy hứng thú, “Đây là phòng có tầm nhìn đẹp nhất biệt thự, vốn để dành cho nữ chủ nhân tương lai.”
“Thế thì ngại quá, sắp xếp cho tôi một phòng khách gần ông là được rồi. Tôi cũng không ở lâu, đợi ông quen rồi, không còn kháng cự nữa, tôi sẽ đưa ông về nhà họ Tô.”
Đoạn Tự Lý quay sang, cười nói với Tô Văn Dụ: “Ông xem, vừa mới dọn đến mà cháu gái cưng đã muốn đưa ông đi rồi.”
“Sao thế được!” Ông chống gậy, nghiêm giọng: “Cả hai đứa không đứa nào được đi hết. Con gái, có phải con vẫn còn giận Tiểu Tự không?”
“Con… không có.”
Chỉ cần ông nhớ ra cô, dù chỉ một phút, Tô Ý Chi cũng vui mừng khôn xiết. Lúc này cô chỉ có thể dỗ dành: “Con nghe ông hết, ông muốn ở bao lâu thì con ở bấy lâu.”
“Đấy mới ngoan, nghe lời ông, đừng giận Tiểu Tự nữa. Hai đứa hòa thuận, ông mới yên lòng.”
“Vâng…”
Tô Văn Dụ đi đến, nắm tay Đoạn Tự Lý đặt vào tay cô, rồi ghé tai anh nhỏ giọng: “Con gái nhà ông tính tình bướng bỉnh, nhưng lòng mềm lắm, phải dỗ dành nhiều, đối xử tốt với con bé, biết chưa.”
Giọng nhỏ là thế, nhưng Tô Ý Chi vẫn nghe thấy, tai đỏ bừng, định rút tay ra, song Đoạn Tự Lý lại giữ chặt, bao trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.
“Không ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn con đâu, ông, con hứa với ông.”
“Ừ, thế mới đúng, thế mới phải.”
Khuôn mặt già nua giãn ra, ông cười vui vẻ đi ra, còn cố ý khép cửa lại cho hai người.
Tô Ý Chi hất tay thoát khỏi Đoạn Tự Lý, định giận dữ, nhưng lại chẳng tìm được lý do, thành ra chỉ tức đến mức giống hệt một con cá nóc nhỏ.
Cô chờ anh mở miệng, chỉ cần anh nói thêm một câu châm chọc khó nghe, cô lập tức bùng nổ.
Thế nhưng, luận chiến đấu tâm lý, Đoạn Tự Lý chưa bao giờ thua. Anh bước đến, dịu giọng dỗ dành: “Đều là lỗi của anh cả, rõ ràng là đối thủ không đội trời chung, anh không những không tìm cách tăng thêm thù hận, lại còn muốn hóa giải. Thật là không nên.”
“Anh đang mỉa mai tôi đấy à?”
Tô Ý Chi xoay người định rời đi thì Đoạn Tự Lý giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Anh xin lỗi, cin lỗi vì nhà họ Đoạn khiến nhà họ Tô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, xin lỗi vì để em từ nhỏ phải lưu lạc ở Đông Nam Á, chịu đủ mọi khổ sở…”
Cô giật mạnh tay ra, cố kìm nén cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng: “Anh không cần nói lời xin lỗi thay anh trai mình. Nếu chỉ vì bản thân tôi, tôi có thể bỏ qua những năm tháng đau khổ đó để chấp nhận anh, bởi vì tôi thừa nhận, tôi vẫn còn rất thích anh, Đoạn Tự Lý… Nhưng tôi không thể thay bố mẹ mình tha thứ, họ đã không còn nữa rồi, dẫu có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể sống lại, không thể quay về bên tôi.”
Đoạn Tự Lý im lặng, cúi đầu, mặc cho cô rời đi.
Anh vốn đã biết sẽ có ngày này. Từ khi nhà họ Đỗ ở Thiện Bang cùng cô vạch rõ ranh giới, anh đã hiểu… Thế nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện mà mắc câu.
Không biết loại rung động này, có phải cả đời chỉ xảy ra một lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên, Đoạn Tự Lý nghe theo trái tim mình mà hành động.
“Nếu thích anh thực sự khiến em đau khổ như vậy…”
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng, giọng anh khàn đi: “Từ hôm nay, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, anh buông tay, hủy bỏ liên hôn.”
…
Đêm đó, Tô Ý Chi mất ngủ.
Đã rất lâu rồi cô không bị như vậy. Từ sau khi trở về nước, sống trong ngôi nhà của chính mình, nằm trên chiếc giường rộng lớn của mình, đêm nào cũng yên tâm an ổn.
Có lẽ vì chưa quen khi ngủ ở nhà anh, dù sao cô cũng không muốn thừa nhận, rằng là vì những lời nói kia của anh.
Trong lòng trống rỗng, trống rỗng đến mức khiến cô có chút hoảng hốt.
Rõ ràng lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm, phải thấy vui vẻ, mọi chuyện đều thuận lợi, mong muốn đã thành, ông cũng đã trở về bên cạnh, còn có gì không thỏa mãn nữa.
Tô Ý Chi ơi, đừng hồ đồ thêm nữa!
Cô gắng sức vò mái tóc rối bời của mình, tự động viên: “Tình yêu thì có là gì! Lo học hành, lo sự nghiệp, chuẩn bị đón một cuộc sống mới!”
Cô đẩy cửa kính, bước ra ban công tầng hai, hít chút gió lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn.
Quay đầu lại, cô bắt gặp Đoạn Tự Lý để trần nửa người, đang đứng bên ban công hút thuốc.
Đường nét cơ bắp vẫn đẹp đẽ như trước. Dưới ánh trăng, gương mặt anh lạnh lùng mà tinh khiết, như một vị thần.
Đêm dài tĩnh lặng, hai người cùng mất ngủ.
Đoạn Tự Lý thấy cô, như đã nói, chỉ với tư cách bạn bè bình thường… khẽ mỉm cười với cô, không nói thêm gì, nhường lại ban công yên tĩnh, rồi quay người về phòng mình.
Tô Ý Chi chống tay lên lan can, lặng lẽ nhìn vầng trăng nơi xa.
Cứ như vậy đi, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Những tháng ngày tiếp theo, cô hầu như không còn gặp Đoạn Tự Lý. Anh vừa tiếp quản tập đoàn Đoạn thị vốn đã bị Đoạn Minh Đài làm cho gần như mất hết uy tín, muốn vực dậy cơ nghiệp, nào phải chuyện dễ dàng. Anh gần như dồn toàn bộ tâm sức vào công việc, dù sao anh cũng đã được tuyển thẳng vào đại học, đúng lúc có thời gian.
Thi thoảng về nhà, anh chỉ ở cạnh ông, còn đa phần thời gian Tô Ý Chi đều ở trường, vừa hay hoàn hảo tránh được anh.
Dù không trực tiếp quản lý công ty, nhưng những quyết định quan trọng, cô vẫn tham dự, theo vị CEO vừa “nhảy việc” từ tập đoàn Đoạn thị sang, học hỏi kinh nghiệm quản lý.
Ở biệt thự Quận Nam, cô và ông ngày càng thân thiết, dự tính sau khi tốt nghiệp sẽ đưa ông rời nhà họ Đoạn, quay về nhà họ Tô.
Trước ngày tốt nghiệp, trong lễ bàn giao của hội sinh viên, cô lại nhìn thấy Đoạn Tự Lý.
Anh mặc bộ đồng phục thẳng thớm, đứng ở vị trí chủ tịch, tháo huy hiệu trên ngực mình, cài lên ngực chủ tịch kế nhiệm.
Khoảnh khắc ấy, Tô Ý Chi thoáng ngẩn ngơ, tựa như trở về lần đầu gặp anh.
Anh dường như thay đổi rất nhiều, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin, bình tĩnh hơn xưa, nội tâm cũng vững vàng hơn.
Thứ duy nhất không đổi chính là sự hâm mộ của các cô gái dành cho anh, thậm chí còn điên cuồng hơn.
Cả trường đều biết chuyện một mình anh khiến Đoạn Minh Đài thân bại danh liệt, uy thế vươn lên, chỉ số hấp dẫn tăng vọt, gần như trở thành thần tượng toàn trường. Bất kể nam hay nữ, nhắc đến Đoạn Tự Lý, ai ai cũng đều kính nể, ngưỡng mộ.
Rời khỏi lễ đường, Thích Ấu Vy ríu rít bên tai Tô Ý Chi, kể vừa rồi hoa khôi lớp dưới mang quà tặng cho Đoạn Tự Lý bị anh phớt lờ.
“Thật kỳ lạ, cậu ấy lại như quay về dáng vẻ trước kia, chẳng để ý đến bất cứ cô gái nào, lạnh lùng đến mức đáng sợ.”
Tô Ý Chi thản nhiên đáp: “Anh ấy vốn dĩ chưa từng thay đổi.”
Đúng lúc ấy, Lộ Kỳ chen vào: “Đúng thế, chủ tịch không có gì khác cả, chẳng phải đối với mấy cô gái khác lúc nào cũng thế sao? Chỉ có điều những lúc ấy cậu không thấy, cậu chỉ nhìn lúc cậu ấy đối tốt với Ý Chi thôi. Liên lụy đến cậu, nên cậu mới cảm thấy cậu ấy thay đổi.”
“À, thì ra là vậy.” Thích Ấu Vy cố ý lớn tiếng, còn quay lại liếc Lộ Kỳ một cái khen ngợi, “Thảo nào giờ cậu ta cũng không thèm để ý tôi nữa. Thật muốn có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với chủ tịch.”
Tô Ý Chi lườm cô một cái: “Sáng nay không phải cậu vừa mới báo cáo công việc cho anh ấy xong à?”
Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ đồng thanh hùa theo: “Ồ~~~ hóa ra cậu vẫn quan tâm đến cậu ấy đấy nhé, chuyện này cũng biết cơ à.”
Tô Ý Chi nhận ra mình lỡ miệng, có chút ngượng ngập, trừng mắt liếc hai người một cái rồi vội vàng bước nhanh lên phía trước.
…
Đêm tốt nghiệp, lớp trưởng giàu có của lớp A hào hứng mời cả lớp lên du thuyền nhà mình mở tiệc, con thuyền rẽ sóng ra khơi.
Trên đường chân trời, trăng sáng treo cao.
Tiệc mới được nửa chừng, Tô Ý Chi đã nhận không dưới năm lời tỏ tình của các nam sinh, có người trực tiếp, có người nhắn tin, có người còn viết thư tay.
Trước đây, bởi mối quan hệ mập mờ giữa cô và Đoạn Tự Lý, những nam sinh thích cô không ai dám ngỏ lời. Nhưng nửa năm nay, mọi người đều nhìn ra sự xa cách cố ý giữa hai người.
Còn có thể không xa cách sao. Đoạn Minh Đài vào tù, cả thành phố đều biết vụ tai nạn thảm khốc trên du thuyền năm xưa của nhà họ Tô chính là do một tay Đoạn Minh Đài gây nên.
Cho dù Đoạn Tự Lý tự tay đưa anh trai vào ngục, thì rốt cuộc họ vẫn là ruột thịt. Nhà họ Tô và nhà họ Đoạn… vốn là kẻ thù không đội trời chung.
Hai người sao có thể ở bên nhau được.
Vậy nên các nam sinh mới mạnh dạn bày tỏ tình cảm.
Một năm trôi qua, từ Hứa Yên cho đến Tô Ý Chi, vẻ đẹp của cô đã từ thu mình kín đáo trở thành rực rỡ sáng ngời. Đúng như lời Thích Ấu Vy nói, dù đi đến đâu, cô cũng tỏa sáng lấp lánh, khí chất ấy vốn dĩ là bẩm sinh, chẳng thể che giấu.
Trên boong thuyền, Tô Ý Chi đứng trước mũi thuyền hứng gió biển, Thích Ấu Vy đưa cho cô một ly champagne, cười nói: “Cậu thấy chàng trai vừa rời đi thế nào? Bạn thân nhất của lớp trưởng, nam thần của lớp B, rất nhiều cô gái thích, gia cảnh cũng tốt, nhà làm tài chính, bố cậu ấy là giám đốc ngân hàng Thuận Thịnh.”
“Cậu thấy hợp thì cậu tiến tới đi.” Tô Ý Chi khẽ nhấp một ngụm rượu, vị chát xen lẫn chút chua.
“Người ta có tỏ tình với tớ đâu.”
Tô Ý Chi nhìn về cuối boong tàu, thấy Lộ Kỳ đang nhìn quanh tìm Thích Ấu Vy: “Nhà có điều kiện, lại đẹp trai, nếu cậu ấy tỏ tìnhm chẳng lẽ cậu liền đồng ý ngay à?”
“Không.” Thích Ấu Vy thuận miệng đáp, “Bây giờ tớ cũng đâu có độc thân nữa.”
“Ồ~~~ từ bao giờ vậy?” Tô Ý Chi lập tức thấy hứng thú.
“Vừa nãy thôi.” Thích Ấu Vy vẫn cố lôi đề tài quay về phía cô, “Nhưng cậu thì khác, cậu bây giờ không có bạn trai. Dù cậu bạn đẹp trai này không được lôi cuốn bằng ‘chồng cũ’ của cậu, nhưng chẳng phải cậu đã hết rung động với ‘chồng cũ’ rồi sao? Nhìn sang người khác một chút, cũng đâu có gì sai.”
“Trong miệng cậu, ba câu thì hết hai câu không rời khỏi Đoạn Tự Lý, phải không?” Tô Ý Chi đã miễn dịch với sự trêu chọc ấy. Suốt mấy tháng nay, cô ấy và Lộ Kỳ thay phiên nhau nhắc đến Đoạn Tự Lý trước mặt cô, đến mức tai cô gần như sắp mọc kén.
Thích Ấu Vy thở dài, nhìn Tô Ý Chi: “Tớ chỉ nghĩ, nếu cậu làm Tô Ý Chi mà thấy không vui, thì thỉnh thoảng thử chuyển sang ‘chế độ Hứa Yên’ cũng không tệ đâu.”
“Tớ đâu có không vui.” Tô Ý Chi ngửa đầu uống cạn ly rượu ngọt, “Điều mình mong ước đã đạt được, tất cả đều rất tốt.”
Sau nửa đêm, trên du thuyền, mọi người vẫn hát ca cười nói rộn rã.
Tô Ý Chi cảm thấy mình đã có hơi say, muốn tìm Thích Ấu Vy cùng quay về. Nhưng khi rẽ sang một đoạn boong, cô lại nhìn thấy Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ đang ôm chặt lấy nhau, hôn thật lâu. Sau đó, cả hai có chút chột dạ, tay nắm tay cùng đi lên phòng khách ở tầng ba.
Tô Ý Chi như vừa phát hiện ra một bí mật to lớn, lén lút rón rén quay lại khoang tàu.
Đúng lúc cô loạng choạng sắp ngã, thì cậu bạn đẹp trai lớp B nhanh tay đỡ lấy: “Bạn học Tô, cậu định về rồi à?”
“Ừ?” Mắt Tô Ý Chi có chút hoa, ngơ ngác gật đầu, thậm chí còn không nhìn rõ người trước mặt là ai.
“Vậy thì tốt quá, tôi cũng định về, để tôi đưa cậu đi. Du thuyền của tôi ở ngay phía dưới.”
“Cảm ơn nhé.” Tô Ý Chi cười đáp, “Quản gia của tôi đang chờ ở bờ, cậu đưa tôi tới đó là được.”
Cậu bạn lớp B dìu cô lên du thuyền, còn đặc biệt dặn thuyền trưởng chạy chậm.
Cô tựa vào cửa sổ, ánh trăng trong trẻo chiếu lên gương mặt kiều diễm rực rỡ, cậu bạn kia nhìn đến ngây dại, không biết đã phải nuốt nước bọt bao nhiêu lần.
Ban đầu, cậu ta ngồi đối diện. Sau đó… lại dịch người sang ngồi cạnh bên.
Cậu ta đưa tay, định chạm vào cánh tay trắng ngần không tì vết ấy, nhưng trong lòng lại xen chút e dè kính nể… Thế là do dự mãi, cuối cùng thuyền cũng cập bến.
Cậu ta nhân cơ hội đỡ Tô Ý Chi lên bờ, trong lòng lại ngứa ngáy, một đại mỹ nhân thế này, ai mà chẳng động lòng chứ, thật sự chỉ muốn ôm cô vào lòng.
“Bạn học Tô, hình như không thấy quản gia của cậu đâu.” Cậu bạn lớp B đứng ở lối ra, đảo mắt quanh bến tàu, vội vàng nói, “Hay để tôi đưa cậu về, xe tôi đang đỗ ngay kia.”
Nói xong, không chờ cô từ chối, cậu ta đã nhanh chóng ra hiệu cho tài xế mở cửa xe.
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen bên vệ đường vang lên tiếng còi chói tai.
Kính xe tối màu từ từ hạ xuống.
Cậu bạn lớp B ngẩng lên, sững sờ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo u ám của Đoạn Tự Lý trong xe.
“Đoạn… Đoạn Chủ tịch.”
“Cậu định đưa vị hôn thê của tôi đi đâu?”