Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 64

Gió đêm hơi lành lạnh, chỉ mở nửa khung cửa sổ để thoáng khí.
Người lái xe thỉnh thoảng lại lén liếc về hàng ghế sau, Tô Ý Chi ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Đoạn Tự Lý, ngủ rất yên ổn.
Để cô được ngủ thoải mái hơn, anh hạ thấp vai, tư thế ngồi không dễ chịu.

Đoạn Tự Lý lúc đầu không ngăn cản, cho đến khi bàn tay cô càng lúc càng không yên phận.
Anh mới lạnh mặt, gạt tay cô ra.
Uống nhiều rồi biến thành nữ lưu manh, đúng là lần đầu tiên anh thấy.

Tô Ý Chi dứt khoát vòng tay qua vai anh, để mình dựa sát vào hõm cổ anh, ngủ càng yên giấc, thậm chí còn cứ rúc vào người anh.
Cho đến khi xe chậm rãi chạy vào gara, tài xế quay lại, Đoạn Tự Lý chỉ cần ánh mắt đã ra hiệu cho anh ta đi trước.
Người lái xe lập tức hiểu ý, cung kính rời khỏi xe.

Cô gái nhỏ ngủ say trong vòng tay anh, trong mơ còn lẩm bẩm mấy câu không rõ tiếng. Đoạn Tự Lý ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, để cô nằm gọn trong ngực mình, yên lặng thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, trăng dần lặn về tây.
Cuối cùng anh cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, bế ngang cô ra khỏi xe, đưa vào phòng.

Nhìn gương mặt an tĩnh lúc ngủ say của cô, anh ở lại bên giường một lát lâu. Đi được vài bước, lại quay trở lại, cúi người đặt xuống bên trán cô một cái hôn thật nhẹ, khẽ đến mức không đánh thức được giấc mơ đẹp.

Tô Ý Chi ngủ đến tận trưa mới lơ mơ tỉnh lại, đầu óc nặng nề, thái dương nhức buốt.
Cô không nhớ nổi tối qua mình đã về nhà thế nào, chỉ nhớ là mình có gọi quản gia đến đón, chắc là ông ấy đưa về.

Để chắc chắn, Tô Ý Chi vẫn gọi điện cho chú Chu quản gia.
“À, là…” Trong điện thoại, ông cũng theo đúng lời dặn của ai đó, “Là tôi đưa tiểu thư về.”
“Ừ, thế thì tốt.”

Cúp máy xong, Tô Ý Chi bất chợt nhớ tới mảnh ký ức đứt đoạn cuối cùng đêm qua, lập tức kích động gọi điện thoại cho Thích Ấu Vy.
Điện thoại reo cả chục giây, mới nghe giọng cô uể oải, hình như vừa tỉnh ngủ: “Tiểu thư ơi, giờ mới mấy giờ chứ?”
“Cậu đang ở với ai đấy? Hả hả hả? Khai thật đi.”
“Ơ… không, không có ai mà.”
“Cậu còn định giấu tớ à? Tớ nhìn thấy hết rồi nhé!”
“Cậu thấy cái gì cơ?”
“Cái nên thấy hay không nên thấy, tớ đều thấy hết cả rồi!”

Thích Ấu Vy đỏ bừng cả mặt: “Tớ…tối qua tớ uống nhiều qúa, thật ra cũng chẳng có gì, bọn tớ chỉ… ở chung một phòng, ngủ một giấc thôi.”
“Ừ ừ ừ, nói tiếp đi.”
“Nói tiếp cái gì chứ?”
“Ngủ mấy lần, tư thế nào, mỗi lần bao lâu…”
“Tô Ý Chi!! Không ngờ cậu… cậu lại nhiều chuyện thế đấy!”

Tô Ý Chi nằm trên giường, nắng chiếu nghiêng qua khung cửa sổ hắt lên gương mặt cô. Cô nheo mắt, mỉm cười: “Người khác tớ còn lười quan tâm, cậu là người tớ để tâm nhất, tất nhiên phải hỏi cho kỹ. Mà này, có dùng bao không đấy?”
“Thật sự không có, tối qua bọn tớ… chỉ ôm nhau ngủ thôi.”
“Trong sáng thế cơ à?”
“Thật ra…” Thích Ấu Vy biết không thoát nổi, đành thú nhận, “Cậu ấy ngốc quá, không tìm được…”
Tô Ý Chi che miệng: “Không thể nào.”
“Đúng thế, dù cố mãi cũng không được, cuối cùng bỏ cuộc.”
“Thế cậu không giúp cậu ấy à?”
“Tô Ý Chi!!!”

Cô cười đến mức không ngậm nổi miệng, rồi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng ngái ngủ của Lộ Kỳ: “Em đang nói chuyện với ai thế?”
Cô bật cười: “Cậu ấy tỉnh rồi, hai người tiếp tục đi, tớ không làm phiền nữa.”
“Ê!” Thích Ấu Vy vội gọi với, “Tớ còn chuyện muốn nói. Hè này cậu có định đi du lịch không, đi cùng nhau nhé?”
“Hẹn đi du lịch á? Được thôi, cậu muốn đi đâu?”
Thích Ấu Vy đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, buông bốn chữ: “Maldives.”
Tô Ý Chi đồng ý ngay, trước khi cúp máy, cô còn nghe thấy Lộ Kỳ ở bên cạnh thì thầm: “Anh học được rồi, hay là… mình thử lại nhé?”
Ngay sau đó, dường như có tiếng ai đó bị đánh. Cô cố nhịn cười, dứt khoát ngắt máy.

Toàn bộ vé máy bay, khách sạn, thủ tục xuất nhập cảnh cho chuyến đi Maldives đều do Thích Ấu Vy lo liệu, Tô Ý Chi chẳng phải bận tâm gì. Lịch trình được sắp vào giữa tháng bảy.
Thời gian này, cô luôn ở nhà bầu bạn với ông nội.
Ông nhớ được cô nhiều hơn, nhưng đi câu cá lại quen biết thêm mấy ông bà hàng xóm, tụ tập vui vẻ, cũng chẳng cần cô chơi cờ cùng, mỗi ngày đều tự tìm được niềm vui.

Đoạn Tự Lý thì vẫn bay khắp nơi trong và ngoài nước, hai người hiếm khi gặp nhau ở nhà. Tô Ý Chi lại thường xuyên thấy anh trên ti vi.
Tập đoàn Đoạn thị bị Đoạn Minh Đài làm cho tổn hại nặng nề, anh mất nửa năm để chỉnh đốn lại, giờ bắt đầu mở rộng mạnh mẽ, tham vọng còn lớn hơn cả Đoạn Minh Đài.

Không biết có phải do ít gặp không, mà Tô Ý Chi cảm thấy khí chất của anh đã thay đổi.
Trở nên sắc bén, mang nhiều tính xâm lược hơn.

Chuyến đi Maldives, cô không hề nói với Đoạn Tự Lý. Sau khi sắp xếp người chăm sóc ông nội xong, cô mới lên đường.
Cô hẹn gặp Thích Ấu Vy ở sân bay.

Đến sảnh quốc tế, Tô Ý Chi nhìn thấy ngoài hai người bọn họ, còn có cả Cao Minh Lãng và Đường Thận.
Nhìn thấy hai người ấy, một dự cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại, cô đã thấy Đoạn Tự Lý bước ra từ phòng chờ hạng thương gia.

Một thân ăn vận bộ đồ hiphop thời thượng, trên đầu còn đội chiếc kính râm màu nhạt, trông vừa rạng rỡ vừa ngông cuồng, khiến mấy cô gái xung quanh lén lút giơ điện thoại lên chụp hình.
Tô Ý Chi nghĩ, nếu anh không phải kế thừa sản nghiệp nhà họ Đoạn, thật sự có thể ăn nên làm ra trong giới idol hạng nhất.

Cô bực mình liếc Thích Ấu Vy, Thích Ấu Vy nhỏ giọng giải thích: “Cái này… tớ chưa kịp nói với cậu, chuyến đi tốt nghiệp lần này… là hoạt động của Hội học sinh, chủ tịch bao trọn toàn bộ chi phí đấy.”
“Hội học sinh?” Tô Ý Chi không tin, “Hội học sinh có bao nhiều người đi, chẳng phải cũng chỉ có bọn họ thôi sao.”

Đoạn Tự Lý biết Tô Ý Chi không muốn nói chuyện với mình, cũng rất có chừng mực, không quấy rầy, chỉ nói với tất cả mọi người: “Ra nước ngoài rồi, đừng đi lung tung, đừng tách riêng, tôi đã bao hết chi phí thì đương nhiên phải có trách nhiệm với sự an toàn của mọi người. Đừng nói chuyện với người lạ.”
Anh liếc sang Đường Thận và Cao Minh Lãng: “Cũng đừng đi bắt chuyện với mấy cô gái ngoại quốc.”
Rồi… ánh mắt lại đầy ẩn ý nhìn Tô Ý Chi: “…và cả mấy anh chàng ngoại quốc.”

Thích Ấu Vy không ngừng huých tay Tô Ý Chi, cô liền đẩy ra, bảo thôi đừng có làm loạn.

Qua mấy vòng an ninh xuất cảnh, họ lên máy bay, khoang hạng nhất gần như bị họ bao trọn. Lộ Kỳ và Thích Ấu Vy vốn chẳng mấy khi ngồi hạng nhất, tò mò nhìn quanh đầy hứng thú.
Tô Ý Chi vốn định đổi chỗ với Lộ Kỳ để được ngồi cạnh Thích Ấu Vy, nhưng Lộ Kỳ kiên quyết không chịu, khăng khăng giữ chặt bạn gái, còn tự tay đưa cô ngồi xuống cạnh Đoạn Tự Lý, cười hì hì nói: “Ai ngồi chỗ nấy, đừng đổi đi đổi lại nữa.”

Bất đắc dĩ, cô đành ngồi xuống bên cạnh anh.
Trước đây đi hạng nhất đều là ghế đơn, nhưng chuyến bay lần này lại là ghế đôi.
Việc cô và Đoạn Tự Lý ngồi cạnh nhau hoàn toàn do trùng hợp. Khi làm thủ tục chọn ghế, Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ chọn hai ghế liền kề, Đoạn Tự Lý đúng lúc xếp sau, nhân viên làm thủ tục liền sắp xếp họ ngồi chung.

“Muốn ngắm cảnh ngoài cửa sổ không?” Đoạn Tự Lý ngồi phía trong hỏi, “Có thể đổi chỗ cho em.”
“Không cần, cảm ơn.” Cô lễ phép đáp.
“Không có gì.” Nói xong, anh đeo tai nghe, mở laptop làm việc, cúi đầu chăm chú.
Nhìn thế nào cũng giống như hai người còn xa lạ hơn cả bạn bè bình thường.

Tô Ý Chi quay đầu, ghé qua khe ghế hỏi Thích Ấu Vy: “Bọn mình phải quá cảnh ở Thái Lan à?”
“Ừ, từ sân bay Macao không có chuyến bay thẳng đến Maldives, quá cảnh ở Thái Lan là tiện nhất.”
Tô Ý Chi gật gật đầu, trong lòng lại hơi thấp thỏm.

Nửa năm nay, Hứa Ngôn chưa từng tìm đến cô, dường như đã buông bỏ rồi.
Nhưng cô vẫn chưa xóa WeChat của anh, thỉnh thoảng vẫn thấy anh chia sẻ bài của tập đoàn. Suốt nửa năm nay, giống như Đoạn Tự Lý, anh cũng vùi đầu vào công việc, mở rộng sức mạnh tập đoàn ra khắp Đông Nam Á.
Có lẽ, anh đã hận cô thấu xương vì sự phản bội.
Cũng có lẽ, anh đã không còn để tâm nữa.

Những năm tháng sống dưới sự áp chế của Hứa Ngự Đình, bên cạnh anh chỉ có mình cô để trò chuyện. Nhưng nay đã khác xưa, Hứa Ngôn hiện nắm cả tập đoàn Hứa thị trong tay, muốn có bao nhiêu phụ nữ chẳng được.
Có lẽ, anh thực sự đã quên cô rồi.
Mong là vậy.

Tô Ý Chi nghĩ đến đó, ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt đen thẳm của Đoạn Tự Lý đang dán chặt vào mình.
Tim cô khẽ thót.
Anh hỏi: “Anh đang nghĩ đến ai thế?”
“Không ai cả.”

Tô Ý Chi chột dạ, quay đầu nhìn ra ngoài mây trời.
Càng nghĩ càng thấy bực.
Chột dạ cái gì chứ! Có gì phải chột dạ!
Trong đầu cô nghĩ gì thì liên quan gì đến anh. Đừng nói một Hứa Ngôn, cho dù là mười Hứa Ngôn, một trăm Hứa Ngôn, thì cô muốn nghĩ là nghĩ, liên quan gì đến anh.

Thế nhưng, đời thường là vậy, khi cô càng nghĩ càng tức, thậm chí đã soạn sẵn lời phản công để cãi nhau một trận, thì thời điểm tốt nhất lại trôi qua mất.
Đoạn Tự Lý vẫn đeo tai nghe làm việc, để ý thấy Tô Ý Chi hằm hằm nhìn mình, anh nghiêng đầu tháo tai nghe: “Sao thế?”
“…”
Thôi vậy. Cô mất hứng, quay đi.
Tạm tha cho anh một lần.

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống nhà ga T1, sân bay Don Mueang.
Dù hành trình hơi vất vả, nhưng vì là đi chơi, ai nấy đều hào hứng. Sau khi làm thủ tục nhập cảnh, thậm chí Cao Minh Lãng và Đường Thận còn muốn đi dạo một vòng Bangkok.
Đoạn Tự Lý chỉ đồng hồ, nhắc nhở: “Chỉ có ba tiếng để nối chuyến, lỡ thì cứ ở lại đây.”
Đường Thận huých vai Cao Minh Lãng: “Ở lại cũng được, để cậu Minh Lãng nhà ta đi bar chuyển giới nhảy thoát y kiếm tiền mua vé về.”
Cao Minh Lãng lập tức phản bác: “Sao cậu không đi?”
“Tôi đâu đẹp trai bằng cậu.”
“Công nhận, câu này đúng.”

Vừa xuống máy bay, Tô Ý Chi đã theo phản xạ bám sát Đoạn Tự Lý.
Dù biết chắc cũng không có chuyện gì, nhưng đi sát anh vẫn an toàn hơn.

Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cửa kiểm soát ở Thái Lan, đã có ba người đàn ông mặc vest tiến tới trước mặt cô.
Trong đó có một người, Tô Ý Chi nhận ra, chính là vệ sĩ thân cận của Hứa Ngôn.
Họ cung kính cúi chào: “Tiểu thư, anh Hứa muốn gặp cô.”
“Anh ấy muốn làm gì?” Tô Ý Chi lùi lại một bước, hơi sợ hãi, thứ cô sợ không phải cho bản thân, mà là sợ liên lụy tới bạn bè đi cùng.
“Ở quán cà phê tầng hai sân bay thôi. Anh ấy chỉ muốn nói chuyện với cô vài câu, tuyệt đối không ảnh hưởng đến hành trình.”

Tô Ý Chi còn đang do dự, thì Đoạn Tự Lý đã bước lên một bước, chắn trước mặt cô: “Về nói với Hứa Ngôn, cô ấy không rảnh.”

Ngay lúc đó, trong đám đông sân bay xuất hiện thêm mấy vệ sĩ ngoại quốc, trước sau vây thành vòng bảo vệ xung quanh Tô Ý Chi.
Tất cả đều là người Đoạn Tự Lý sắp xếp.

Cô không ngờ anh còn chuẩn bị cả bước này. Ở sân bay Thái Lan, cho dù là Hứa Ngôn cũng không dám gây ra chuyện lớn.

Nhưng người của Hứa Ngôn vẫn không rút lui, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Ý Chi sau lưng Đoạn Tự Lý.
“Tiểu thư, hôm qua anh Hứa nghe tin cô đi du lịch, cả đêm không ngủ, vội vàng chạy đến đây, chỉ muốn gặp cô một lần, nói vài câu thôi, tuyệt đối không làm hại cô.”

Tô Ý Chi ngẩng đầu nhìn lên quán cà phê tầng hai.
Qua lớp kính mờ, phản chiếu ra một bóng hình quen thuộc…

“Phiền các anh nói với anh ấy, tôi rất cảm kích vì những năm qua anh ấy đã chăm sóc, nhưng tôi đã bội tín bội nghĩa, không còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa.”

Bình Luận (0)
Comment