Hứa Ngôn không ép buộc nhất định phải gặp mặt, anh đã buông tay.
Điều này khiến Tô Ý Chi thở phào một hơi. Trên chuyến bay đi Malé, cô hỏi Đoạn Tự Lý: “Anh đã sớm đoán có thể Hứa Ngôn sẽ xuất hiện, nên mới sắp xếp người đi theo phải không?”
“Không hẳn.” Đoạn Tự Lý mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop, không ngẩng đầu: “Công tác an ninh thường lệ thôi.”
“Ồ.”
Tô Ý Chi muốn mở miệng cảm ơn, nhưng lời đến bên môi lại thấy khó nói ra, nghĩ nghĩ rồi thôi.
“Là người duy nhất đứng ra thay mặt nhà họ Tô.” Đoạn Tự Lý nhàn nhạt nói, “Em cũng nên bố trí một mạng lưới an ninh cho mình.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cân nhắc.”
Đoạn Tự Lý thấy cô gái có tâm sự nặng nề, nhưng anh không hỏi thêm, chỉ mở tài liệu tiếp tục làm việc.
Tô Ý Chi cảm nhận được suốt quãng đường này, không, mà là suốt thời gian vừa qua, Đoạn Tự Lý vẫn luôn giữ sự kiềm chế và dè dặt.
Sau hôm thẳng thắn hôm đó, cả hai đều cố gắng hướng mối quan hệ sang bạn bè, cũng tốt, đây vốn là kết quả Tô Ý Chi mong muốn.
Nhưng sâu trong lòng, vẫn có thứ cảm giác như vết thương đang lên da non, ngứa ngáy khó tả…
Không khó chịu, nhưng rõ ràng tồn tại.
Năm tiếng sau, máy bay lượn vòng trên không phận sân bay Malé. Nhìn qua cửa sổ, Tô Ý Chi thấy từng hòn đảo đầm phá xanh biếc như ngọc trai lam giữa Ấn Độ Dương, liền không kìm được mà rút điện thoại chụp ảnh.
Mọi chuyện không vui, cô đều bỏ hết sau lưng.
Cô đã tính sẵn, phải thả lỏng tâm tình, chuẩn bị ở Maldives chơi mấy ngày cho thật thoải mái.
Từ lúc xuống máy bay tới khi lấy hành lý, Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ liên tục chụp hình check-in, Tô Ý Chi cười nói với họ: “Mới đến đây thôi, chờ ra đảo nghỉ dưỡng rồi, có khi chụp cả album.”
Lộ Kỳ lại ôm vai Thích Ấu Vy, tình cảm dạt dào: “Mỗi phút giây bên nhau đều đáng được ghi nhớ.”
Mọi người đều cười, Thích Ấu Vy ngượng ngùng đẩy cậu ra: “Anh tự đi mà ghi nhớ, em chỉ muốn mau lên đảo, em phải đi lặn ngắm san hô!”
Lời còn chưa dứt, Tô Ý Chi nghe thấy tiếng “tách” một cái, quay đầu thì thấy Đoạn Tự Lý lấy điện thoại chụp chung với mình.
Chỉ là đầu cô khẽ lắc, nên ảnh bị nhòe, còn chụp đúng lúc mắt đảo ngược, trông y như quỷ.
Anh cúi đầu nhìn ảnh, có vẻ hơi tiếc.
“Đoạn Tự Lý!”
“Hiếm khi tôi có thời gian ra ngoài chơi, mỗi phút giây đều đáng được lưu lại.” Anh mượn lời Lộ Kỳ.
Tô Ý Chi muốn phản bác lại chẳng tìm được lời, chỉ gượng gạo nhắc: “Lần sau chụp ảnh phải nói trước, không được chụp lén.”
Nghe cô nói thế, Đoạn Tự Lý liền đường hoàng đưa điện thoại lại gần, cánh tay tự nhiên khoác lên vai cô, kéo xa tiêu cự, nói: “Vị hôn thê cũ, chụp một tấm nhé.”
Tô Ý Chi ngượng nghịu chụp với anh một tấm với phông nền sân bay.
Nam thanh nữ tú, dung mạo xuất sắc, nhìn thế nào cũng đẹp mắt. Đoạn Tự Lý lưu ảnh lại, nhận xét một câu: “Cười giả quá.”
Tô Ý Chi bĩu môi, đi sang cạnh Thích Ấu Vy, khoác tay cô.
Băng chuyền hành lý bắt đầu chạy, mọi người lần lượt lấy đồ. Hành lý của Đoạn Tự Lý có vệ sĩ đưa thẳng lên đảo, anh chỉ mang một chiếc túi chéo đen đựng laptop, nên tay trống không.
Lúc Tô Ý Chi kéo vali xuống, anh tự nhiên cầm lấy chiếc vali xanh nhạt của cô, dẫn đầu mọi người bước ra ngoài.
Thích Ấu Vy huých khuỷu tay vào Tô Ý Chi, nháy mắt trêu: “Chủ tịch chu đáo ghê.”
“Bởi vì anh ấy là chủ tịch.” Tô Ý Chi vội chữa: “Chăm sóc thành viên trong đoàn, chẳng phải nên thế sao?”
“Thế sao không chăm sóc tớ? Ai cũng có hành lý, sao anh ấy lại chọn cậu?”
“Bởi vì, cậu đâu thiếu người xách hộ.”
Tô Ý Chi liếc ra sau, Lộ Kỳ đang ôm trọn hai vali và hai túi của Thích Ấu Vy, vừa kéo vừa vác, lại còn cười tươi nhìn về phía họ.
Toàn thân như đang phát sáng trong tình yêu, chói cả mắt Tô Ý Chi.
Ra khỏi sân bay, có nhân viên khách sạn đến đón, đưa họ đến phòng chờ máy bay trên nước.
Khách sạn Okaa mà họ đặt là một trong những resort cao cấp nhất quần đảo. Phòng chờ máy bay ở đây còn là biệt thự riêng biệt.
Trong phòng chờ, họ nghỉ khoảng nửa tiếng, máy bay riêng của đảo đã sẵn ở cầu tàu. Thích Ấu Vy chụp liền mấy tấm bên cạnh máy bay, vì là thuê bao trọn gói nên chẳng cần vội giờ cất cánh.
Máy bay riêng sạch sẽ hơn nhiều so với máy bay chở khách thường. Dù khoang nhỏ, chứa chưa đến ba mươi người, nhưng chỉ có nhóm họ nên vẫn thoải mái.
Tiếp viên mang hoa quả ướp lạnh, đồ uống, còn chu đáo đưa cả tai nghe chống ồn.
Máy bay cất cánh từ mặt biển.
Khác với máy bay thường, máy bay trên mặt nước bay rất thấp, suốt chặng đều có thể ngắm toàn cảnh biển xanh thăm thẳm.
Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ chọn chỗ tầm nhìn đẹp nhất, chụp ảnh suốt. Còn Tô Ý Chi ngồi một mình ở hàng cuối, tránh xa cửa sổ.
Từ lúc máy bay cất cánh, trái tim cô đã treo lơ lửng.
Ngồi máy bay lớn thì không sao, nhưng máy bay trên mặt nước sát mặt biển, lại rung lắc dữ dội, Tô Ý Chi vốn đã có nỗi sợ tự nhiên với biển cả.
Cô không muốn tỏ ra quá căng thẳng, càng không muốn bị ai phát hiện, nên chọn ngồi cuối, cố gắng giảm bớt sự hiện diện.
Thế mà chẳng bao lâu, Đoạn Tự Lý đã ngồi xuống phía đối diện, ở cách lối đi.
Tô Ý Chi cau mày, liếc anh: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi hơi sợ, còn em thì sao?” Đoạn Tự Lý hỏi.
“Tôi…không sợ gì hết.”
“Vậy thì tốt.” Đoạn Tự Lý đứng lên, dứt khoát ngồi xuống chỗ trống cạnh cô, “Nói chuyện với tôi đi, để tôi phân tán chút sự chú ý.”
Tô Ý Chi thấy anh làm ra vẻ nghiêm túc như vậy, hơi bán tín bán nghi: “Thật đấy à? Ngồi máy bay trên mặt nước cũng sợ, đây còn là Đoạn Tự Lý sao?”
“Em nghĩ Đoạn Tự Lý thì phải không biết sợ à?”
“Ít nhất, không sợ chuyện này.”
“Xem ra trong lòng em, hình tượng của tôi cũng coi như cứng cỏi.”
Tô Ý Chi lườm anh: “Tôi không có ý khen anh, đừng hiểu nhầm.”
“Tôi luôn thấy khó hiểu, tại sao Hứa Ngự Đình lại coi em như con gái ruột.” Đoạn Tự Lý đổi chủ đề, bắt chuyện.
Để tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Ý Chi dứt khoát đáp: “Con gái nhà họ Hứa mất rồi, Hứa Ngự Đình tìm đủ loại tà thuật Đông Nam Á để gọi hồn, ông ta vô cùng tin mấy thứ này, nhất là phép chuyển kiếp của quỷ đồng. Một pháp sư nói với ông ta, muốn Hứa Yên chết rồi sống lại, vô cùng khó, nhất định phải từng qua quỷ môn quan, kiểu đại nạn không chết ấy… Từng điều kiện riêng lẻ thì không khó, nhưng hợp lại thì người phù hợp cực hiếm. Vừa hay… tôi lại trùng khớp tất cả.”
Tô Ý Chi ngẩng mắt, chạm phải ánh nhìn đen sâu thẳm, lắng nghe chăm chú của anh, như thể từng chữ cô nói đều được anh ghi khắc vào lòng.
Cô mở lời: “Hứa Ngôn đã mua tôi về từ tay bọn buôn người, đưa đến một căn phòng tối om. Anh ấy nói, nếu tôi muốn thoát khỏi số phận bị bán làm gái, thì từng câu chữ tiếp theo anh ấy nói, tôi đều phải khắc ghi trong lòng, không được quên lấy một từ, đây là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận. Từ đó, tôi trở thành Hứa Yên, học cách bắt chước từng cử chỉ, thói quen, giọng nói của cô ấy, dùng từng phút từng giây của mạng sống này để diễn vai một cô gái xa lạ. Giả vờ quá lâu, đến lúc chính bản thân tôi cũng bắt đầu tin là thật.”
Tô Ý Chi khẽ bật cười lạnh: “Tưởng mình chính là cô ấy, tưởng chưa từng trải qua biến cố gia đình, chưa từng mất đi bố mẹ. Bố mẹ tôi vẫn còn sống, tôi còn có một người anh trai luôn yêu thương mình, tôi rất hạnh phúc.”
“Em chưa bao giờ là Hứa Yên.” Đoạn Tự Lý nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chắc nịch, “Em chưa bao giờ quên tên của mình.”
Câu nói ấy bất ngờ chạm vào tận sâu tim Tô Ý Chi.
Những gợn sóng tinh vi dần lan tỏa trong lòng cô…
So với bất kỳ ai, thậm chí cả Hứa Ngôn, người đã ở bên cô hơn mười năm, Đoạn Tự Lý nhìn thấu cô hơn hết.
Nói chuyện chưa bao lâu, máy bay trên mặt nước đã bắt đầu hạ cánh xuống cầu tàu của đảo nghỉ dưỡng Okaa.
Tô Ý Chi liếc Đoạn Tự Lý một cái, anh đứng dậy vươn vai: “Cảm ơn đã ngồi chuyện trò với tôi, thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“Không cần cảm ơn.”
Dù sao thì sự căng thẳng trong lòng cô cũng vơi đi thật nhiều…
Ngay khi xuống máy bay, họ đã được chào đón bằng một nghi thức nồng nhiệt: nhân viên trên đảo nhảy điệu vũ thổ dân để đón khách quý.
Quanh trung tâm tiếp đón lộ thiên là bãi cát trắng mịn, trong lúc làm thủ tục nhận phòng, lễ tân mang đến dừa mát và trái cây tươi.
Lộ Kỳ nhỏ giọng hỏi Thích Ấu Vy: “Một đêm ở đây hết bao nhiêu tiền thế?”
“Em lén tra rồi.” Thích Ấu Vy liếc sang Đoạn Tự Lý, “Ba vạn một đêm, tính theo đầu người.”
“Đắt thế cơ à?!”
“Còn là đô la nữa.”
Lộ Kỳ hoảng hốt che miệng, đến quả dừa trên tay cũng không dám uống thêm ngụm nào.
Một hớp này, chẳng phải mấy trăm đô lập tức bay đi rồi sao?
Rất nhanh, sau khi hoàn tất thủ tục, quản gia riêng dẫn mọi người về biệt thự trên biển.
Mỗi căn biệt thự đều nằm giữa đầm phá xanh ngắt, cát trắng biển xanh, ánh sắc trong veo như thạch. Biệt thự được thiết kế dạng song lập, tầng hai còn có cầu trượt xoắn nối thẳng xuống biển.
Trên đường đi, tiếng trầm trồ không ngớt.
Ngoại trừ Đoạn Tự Lý và Tô Ý Chi, còn lại ai nấy đều tròn mắt. Đây là trải nghiệm nghỉ dưỡng xa hoa mà họ hầu như chưa từng có.
Lộ Kỳ thì thầm với Thích Ấu Vy: “Coi như bọn mình đi hưởng tuần trăng mật trước đi.”
“Ai trăng mật với anh chứ!” Thích Ấu Vy đi sang cạnh Tô Ý Chi, “Em muốn ở cùng Ý Chi.”
“Này này này! Sao thế được!”
Tô Ý Chi không dám tranh người với Lộ Kỳ, bật cười: “Ai thèm ở với cậu, tớ muốn một mình hưởng thụ bể bơi riêng trong biệt thự cơ.”
“Một mình ở căn phòng rộng thế không lãng phí à, hai người ở mới vừa.”
“Dù sao thì đã có người đã bao trọn gói hết rồi, sao tớ phải lo tiết kiệm cho anh ấy.”
Nói xong, Tô Ý Chi liền đẩy Thích Ấu Vy về phía Lộ Kỳ, Lộ Kỳ mừng rỡ, còn len lén chắp tay cảm ơn cô.
Cuối cùng, Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ ở chung, Đường Thận và Cao Minh Lãng ở chung, Tô Ý Chi và Đoạn Tự Lý mỗi người một căn. Các biệt thự sát nhau, khoảng cách không xa, tầng dưới là phòng khách, tầng trên là phòng ngủ đơn, đồ dùng đều thuộc hàng xa xỉ bậc nhất. Từ tấm sàn kính lớn trong phòng khách nhìn xuống, có thể thấy rùa biển và cá đuối bơi lượn ngay dưới chân.
Đúng lúc này, mặt trời đang nghiêng xuống đường chân trời, ánh hoàng hôn rải sắc tuyệt đẹp trên mặt biển.
…
Vốn tưởng thời tiết sẽ luôn thuận hòa, không ngờ nửa đêm, Tô Ý Chi bị một tiếng sấm dữ dội làm bừng tỉnh.
Nằm trên giường, cô cảm giác những chấn động dữ dội… khiến cô lầm tưởng là động đất.
Cả chiếc giường cùng căn nhà gỗ trên biển rung lắc dữ dội trong gió mưa cuồng nộ.
Tiếng gió rít ngoài cửa sổ, ghê rợn, như thể căn nhà có thể sập đổ bất cứ lúc nào…
Sấm sét hòa cùng mưa gió, Tô Ý Chi hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Cô ngồi bật dậy, bước tới bên cửa sổ kéo rèm.
Đúng lúc ấy, một tia chớp trắng lóa xé rách bầu trời, soi sáng trọn mặt biển.
Trước mắt cô là bóng đen khổng lồ như dãy núi đang gào thét ập tới, sóng biển dữ dội, đập thẳng vào căn nhà gỗ.
Tô Ý Chi hoảng loạn lùi liền mấy bước.
Chẳng ai nói với cô, nhà gỗ trên biển ở Maldives lại khủng khiếp đến vậy!
Những ký ức đáng sợ ập về… làn nước lạnh buốt, sự ngạt thở khi bị nước tràn vào mũi miệng, bóng dáng bố mẹ chìm dần xuống biển, rồi biến mất không tung tích…
Cô gần như lao ngay về giường, chui vào chăn, quấn chặt lấy mình, co người lại.
Nhưng pháo đài nhỏ bé ấy chẳng có tác dụng gì, giường vẫn rung lắc theo từng nhịp gió cuồng nộ, tựa hồ có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ như những dây leo, len lỏi vào máu thịt, quấn lấy tứ chi, nội tạng cô.
Đúng lúc ấy, cô dường như nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Nhưng Tô Ý Chi không chắc đó là tiếng gõ cửa, hay chỉ là tiếng gió mưa gào thét ngoài kia.
Song âm thanh ấy vẫn kéo dài, cộc, cộc, cộc… không theo nhịp, không giống tiếng mưa đập.
Tô Ý Chi ôm gối, chân trần dẫm lên nền nhà lạnh buốt, từng bước tiến về phía cửa.
Trong thời tiết quái ác thế này, ai lại tìm đến đây?
“Ai… ai đấy?” Cô thử hỏi, giọng khẽ run.
Một giọng trầm thấp quen thuộc vọng lại: “Đoạn Tự Lý…”
Tô Ý Chi mở cửa.
Bên ngoài, Đoạn Tự Lý chống một chiếc ô đen suýt bị gió hất tung, toàn thân ướt sũng, đứng trong cơn mưa xối xả.
Sau lưng anh là biển cả đen kịt, sóng lớn cuồn cuộn như muốn nuốt chửng tất cả.
“Anh… anh đến làm gì?”
“Trời mưa rồi, tôi sợ.” Đoạn Tự Lý thẳng thắn nói.
“Anh… anh sợ gì chứ?”
“Sợ em không dám ngủ.” Ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt tái nhợt, đầy hoảng hốt của cô, “Sợ em sẽ khóc.”