Phòng ngủ sáng trưng, tất cả đèn đều bật.
Đoạn Tự Lý ngồi nghiêng trên chiếc sofa mềm mại đối diện chiếc giường lớn ở tầng hai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Ý Chi ôm gối, ngồi ở đầu giường.
Bên ngoài, cơn bão chẳng hề có dấu hiệu dừng lại, sóng biển vỗ ầm ầm vào lan can của căn nhà trên mặt nước, thậm chí còn dội thẳng vào cánh cửa kính sát sàn tầng một.
Đúng vào mùa gió mùa trên Ấn Độ Dương ở bán cầu Bắc, đây không phải lần đầu tiên Tô Ý Chi đối diện với tiếng gào thét hung hãn của biển cả. Nhưng lần trước, những con sóng khủng khiếp thế này đã nuốt chửng người thân của cô, suýt nữa cũng lấy đi mạng sống của cô.
“Đã sợ biển, tại sao còn muốn tới đây?” Đoạn Tự Lý hỏi.
“Không muốn làm mọi người mất hứng.”
“Bọn họ đều là những người bạn tốt nhất của em, sẽ chẳng ai vì vậy mà mất hứng cả.” Đoạn Tự Lý nhìn thẳng vào cô, giọng chắc nịch. “Hơn nữa, em vốn không phải kiểu người tự giày vò mình.”
Tô Ý Chi liếc anh, đôi mắt đen thẫm kia luôn dễ dàng bắt được suy nghĩ trong lòng cô.
Ở bên Hứa Ngôn mười năm, anh ấy chưa từng thực sự hiểu cô, điều đó ngẫm lại cũng là một điều may mắn. Bởi nếu người ấy là Đoạn Tự Lý, e rằng đến chết, cô cũng chẳng thể nào thoát khỏi lưới vây.
“Tôi biết cái gọi là bóng ma tâm lý đấy, có cố ép bản thân đối diện cũng hiếm khi ai có thể thật sự vượt qua được nó.” Giọng anh chậm rãi, ôn tồn dẫn dắt, “Không cần phải làm khổ mình, nếu không thích biển, thì đừng ép bản thân tới gần biển. Nếu có những hận thù không muốn quên, cũng không nhất thiết phải cố chôn vùi.”
“Tôi sẽ không quên đâu!” Thiếu nữ ngẩng đầu, kiên quyết nói. “Sẽ không bao giờ quên!”
Đoạn Tự Lý nhìn cô, trong mắt hiện lên tia thưởng thức.
Trong đôi mắt ấy, ngọn lửa chẳng bao giờ tắt. Đó là dáng vẻ anh thích nhất, dẫu cho ngọn lửa kia đang cháy lên vì thù hận anh.
Khi thấy anh lấy điện thoại ra gọi, Tô Ý Chi lập tức cảnh giác: “Anh gọi cho ai?”
“Quản gia.” Đoạn Tự Lý thản nhiên trả lời, “Để đổi cho em sang căn nhà trên cát, bên đó ít gió hơn.”
Tô Ý Chi vội vàng nhào tới giật lấy điện thoại, dập máy: “Không cần đổi, tôi không sao, tnh có thể về được rồi.”
“Tô Ý Chi, tôi nói rồi, không cần phải gượng ép. Thừa nhận bản thân yếu đuối cũng không có gì đáng xấu hổ cả.”
Cô ngồi phịch xuống mép giường, trong lòng nghẹn một cục khí, muốn phát ra mà không tìm được chỗ nào để xả.
“Anh sẽ để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt kẻ thù sao?” Cô ngẩng cằm, giọng run run phản bác.
“Kẻ thù thường lại chính là người hiểu em rõ nhất.”
Tô Ý Chi nghẹn lời, ôm gối quay lưng lại, nằm xuống giường, vẫn ngoan cố: “Tôi không đi, nếu đến nỗi chút sợ hãi này cũng không vượt qua được, tôi đã không còn là Tô Ý Chi nữa.”
Lặng im một lúc lâu, đột nhiên sau lưng vang lên một khúc nhạc nền vui nhộn. Cô quay đầu lại, thì thấy Đoạn Tự Lý đang… chơi “Đấu địa chủ”.
Tô Ý Chi: “?”
Đoạn Tự Lý giơ điện thoại lên, khẽ cong môi: “Chơi cùng tôi không?”
…
Nói ra thì cũng thật buồn cười.
Đêm đầu tiên ở Maldives, Tô Ý Chi lại cùng Đoạn Tự Lý chơi “Đấu địa chủ” đến tận sáng.
Mấy trò bài bạc này cô thật sự chẳng giỏi, thua sạch mấy lần, để anh nạp thêm không ít “hạt đậu vui vẻ”, còn mắc nợ anh một khoản.
Sau đó, không biết lúc nào trò chơi dừng lại, cô mơ mơ màng màng ngủ quên mất…
Khi tỉnh dậy, nhìn điện thoại, đã là một giờ chiều. Giấc ngủ này trực tiếp khiến cô bỏ lỡ buổi sáng tuyệt đẹp đầu tiên ở Maldives!
Có chút tiếc nuối.
Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra có gì đó bất thường.
Cảm giác dưới thân không giống đệm giường, mà là một thứ có nhiệt độ, thậm chí hơi cứng.
Tô Ý Chi nghiêng đầu, tầm mắt dần dịch lên, chạm phải đường nét quai hàm cứng cáp, hoàn hảo của Đoạn Tự Lý.
Anh vẫn say ngủ, hô hấp đều đều, hàng mi dài rủ xuống, thậm chí còn dài hơn cả con gái.
Cô ngẩn ngơ nhìn, dù bao nhiêu lần đi nữa, nhan sắc rực rỡ này vẫn khiến cô choáng váng.
Cúi đầu xuống, cô mới thấy đôi tay rắn chắc của anh đang vòng lấy cô, ôm trọn vào trong lòng.
Sao lại ngủ trong tư thế này, chính cô cũng không biết. Theo phản xạ, cô muốn giãy ra, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cốc cốc cốc”.
“Ý Chi, đi lặn ngắm san hô không?” Giọng Thích Ấu Vy truyền vào.
Đoạn Tự Lý cũng tỉnh lại, cánh tay buông lỏng, Tô Ý Chi lập tức bật dậy, tránh ra xa anh ba mét, cảnh giác.
Anh xoa mái tóc rối, ngước mắt lười biếng: “Chào buổi sáng.”
Cô không thèm đáp, xỏ vội dép xuống lầu mở cửa.
“Nhắn tin cho cậu mà không thấy trả lời, tớ đoán chắc cậu còn đang ngủ.” Ngoài cửa, Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ đã thay đồ lặn, ngay cả đồ bơi cũng mua đồ đôi. “Trưa nay cậu cũng không ra ăn cơm, ngủ đến tận giờ này à!”
“Ừ.” Tô Ý Chi duỗi lưng, “Ở đây dễ ngủ quá. Với lại đêm qua mưa lớn, tớ bị đánh thức, nên mãi không ngủ lại được.”
“Bên biệt thự của Đoạn Tự Lý cũng im re.” Lộ Kỳ chen vào, “Hai người thức trắng đêm đấy à?”
Tô Ý Chi chột dạ: “Ai biết đâu.”
Thích Ấu Vy quay sang bảo: “Cậu đi gọi chủ tịch đi, chiều cùng chơi.”
Lời vừa dứt, cửa phòng phía sau liền bật mở.
Đoạn Tự Lý đi ra, áo choàng ngủ đen hờ hững buông lỏng, lộ ra cơ bụng rắn chắc. Thích Ấu Vy nhìn mà suýt chảy máu mũi.
Anh nói với Tô Ý Chi: “Tôi về tắm đã, rồi cùng ăn trưa.”
Dứt lời, anh thản nhiên bước ngang qua, để lại Lộ Kỳ và Thích Ấu Vy đứng ngẩn tò te, đồng loạt nhìn về phía cô.
…
Trong bữa trưa, Tô Ý Chi phải giải thích khản cả giọng, hai người kia mới tạm tin rằng đêm qua cô và Đoạn Tự Lý thật sự chỉ… chơi “Đấu địa chủ” đến sáng.
“‘Đấu địa chủ’ là kiểu play mới à?” Lộ Kỳ nghi ngờ hỏi.
Thích Ấu Vy: “Tớ còn nhỏ, tớ không hiểu đâu.”
“Thật sự chỉ là chơi bài thôi.” Tô Ý Chi bèn lôi điện thoại ra cho họ xem lịch sử ván đấu. Hai người lập tức bị hút hết sự chú ý vào chuỗi chiến thắng bất bại của Đoạn Tự Lý.
“Ghê thật, sao cậu ấy chơi mấy chục ván mà không thua lấy một ván nào?”
“Nhưng mà, trai gái ở chung một phòng cả đêm, chỉ chơi bài thì đúng là hơi… lạ.”
Cô cố gắng hết lời, cuối cùng họ cũng tin.
Dù chẳng cần thiết phải giải thích nhiều đến vậy, nhưng Tô Ý Chi ghét bị hiểu lầm. Chuyện rõ ràng chưa từng xảy ra, mà lại bị bạn thân ngờ vực, thật sự rất khó chịu.
Đặc biệt là suốt nửa năm nay, hai người kia một lòng chỉ tập trung vào một việc: chính là điên cuồng tạo cơ hội để cô và Đoạn Tự Lý ở bên nhau, không có cơ hội thì tự nghĩ cách tạo ra.
Cô muốn để bọn họ hiểu rằng, giữa cô và Đoạn Tự Lý đã là chuyện của quá khứ, không còn khả năng nào nữa.
“Xem ra thật sự hết hy vọng rồi.” Thích Ấu Vy thở dài, có chút thất bại, “Hai người ở chung một phòng cả đêm, vậy mà chỉ chơi Đấu địa chủ thôi.”
Lộ Kỳ an ủi: “Chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được.”
Tô Ý Chi gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, chính là không thể miễn cưỡng.”
Lúc này, Đoạn Tự Lý bưng khay đồ ăn tự chọn bước đến, ngồi ngay cạnh cô.
Lộ Kỳ hỏi: “Chủ tịch, tối qua ngủ ngon không?”
“Không ngon lắm, bị cô ấy đè cả đêm, eo còn hơi ê ẩm.”
Lời vừa dứt, cả hai đồng loạt trừng to mắt, ánh nhìn trêu chọc lập tức dồn hết về phía Tô Ý Chi.
Cô ném luôn cái thìa.
Dmm, hủy diệt đi cho rồi.
…
Buổi chiều, Thích Ấu Vy, Lộ Kỳ cùng Đường Thận bọn họ đều mang đồ ra điểm lặn gần rãnh biển ngoài bãi cát, ngắm đàn cá bơi lượn bên rạn san hô.
Chỉ có Tô Ý Chi nằm một mình bên ghế dài, đeo kính râm, thảnh thơi phơi nắng.
Cao Minh Lãng ngoi lên từ mặt nước, tháo kính lặn, vẫy tay gọi: “Ý Chi, mau lại đây, dưới này có con rùa khổng lồ!”
Đường Thận vỗ lên đầu cậu: “Cậu mới giống rùa đấy, rõ ràng là rùa biển.”
“Mau lại xem rùa biển đi!”
Thực ra Tô Ý Chi cũng hơi ngứa ngáy, nhưng vẫn không dám xuống. Ở bể bơi thì còn được, nhưng biển cả…thì thôi.
Cô đang định từ chối, thì thấy Đoạn Tự Lý vác một túi đồ tới, thả xuống cát trước mặt, rồi ngồi nửa quỳ, lấy ra một bộ dây an toàn màu cam, hai bộ đồ lặn cùng áo phao.
“Ở trong nước khó mà tìm được điểm lặn gần bờ như thế này, xuống thử xem?”
“Không.”
Chưa kịp để cô từ chối, anh đã khoác áo phao lên người cô, “tách” một tiếng, dây an toàn được gắn vào chốt áo phao, đầu kia anh buộc chặt vào gốc dừa trên bờ.
“Em muốn vượt qua nỗi sợ, để tôi giúp.”
Tô Ý Chi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Ở anh luôn toát ra một cảm giác vững chãi, an toàn đến kỳ lạ.
Anh nắm lấy cổ tay cô, dẫn xuống nước, cô cứng đầu hất tay anh ra, chỉ siết chặt dây an toàn, chậm rãi bước xuống biển.
Màu nước ở rãnh biển và bãi cát ranh giới rõ ràng, một bên xanh nhạt, một bên xanh thẫm.
Cát trắng nơi vùng nông mịn như bột, mặt nước trong veo như thạch, vậy mà chỉ cách vài bước, phía trước đã là vực biển thăm thẳm khó lường.
Càng tiến gần về phía rãnh, chân bắt đầu không chạm được đáy, tim Tô Ý Chi cũng dần trĩu xuống, hoảng loạn kéo đến. Cô vô thức muốn níu lấy dây an toàn bơi ngược về bờ, chần chừ hơn hai mươi phút vẫn không dám đi tiếp.
Đoạn Tự Lý kiên nhẫn ở bên, lúc thì trêu chọc, lúc thì khích lệ. Cuối cùng cũng dỗ dành được cô cúi đầu, nhúng mặt xuống nước.
Nước biển dịu dàng bao lấy, theo nhịp sóng dập dềnh, Tô Ý Chi như chiếc lá nổi lềnh bềnh nơi biển nông.
Dưới chân là nền cát trắng mềm mịn, tầm nhìn trong suốt. Trước mắt, từng đàn cá nhỏ đủ sắc màu bơi qua, tò mò mổ mổ vào tay cô, như đang chờ cô cho ăn.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn về phía anh.
“Có thể là khách du lịch thường mang bánh mì cho chúng, nên không sợ người.”
Ở xa, Thích Ấu Vy thấy cô đã xuống nước, liền hò to: “Ý Chi, mau lại đây, bên này có cá mập y tá này! Nhiều lắm, chơi thích cực!”
“Cá mập cơ á? Cậu dám lại gần thật hả!”
Đoạn Tự Lý giải thích: “Cá mập y tá là loài ăn lọc, không hại người, giống cá voi thôi.”
Tô Ý Chi lấy thêm dũng khí, nhen chút tò mò. Cô đeo mặt nạ, từng chút một trôi về phía Thích Ấu Vy, dây an toàn buộc ngang hông giúp cô cảm thấy an tâm hơn.
Khi vượt qua ranh giới xanh nhạt và xanh thẫm, trước mắt cô mở ra cả một vườn san hô rực rỡ, cá bơi tung tăng khắp nơi.
Thế nhưng, khi lướt đến chỗ dốc thoải của rãnh, ngẩng nhìn về trước, chỉ thấy một vùng xanh đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy, như muốn nuốt chửng tất cả…
Vực biển này, cô từng thấy. Ở nơi biển sâu ấy, cô đã chôn cất người yêu thương nhất, cũng suýt chôn cả mạng sống mình.
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ nghẹt thở lập tức siết chặt lấy cô.
Không thở nổi, chỉ muốn bỏ chạy!
Nhưng chẳng bấu víu được gì, tay chân vung l**n tr*ng n**c. Dây an toàn đâu? Cô không tìm thấy!
Đúng lúc hoảng loạn, một cánh tay siết ngang hông ôm lấy cô, đỡ người cô nổi lên, đồng thời tháo mặt nạ lặn, để cô hít thở từng ngụm khí lớn.
Cô căng thẳng quay đầu, bắt gặp ánh mắt hoa đào của Đoạn Tự Lý, hơi nheo lại.
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
…
Một buổi chiều chơi thỏa thích, cả nhóm ngồi trên bãi cát dài đợi ngắm hoàng hôn. Thích Ấu Vy có chút ghen tỵ: “Cậu có cái buff gì kỳ lạ thế? Sao rùa biển, cá nhỏ, rồi cá mập y tá đều thích bu quanh cậu vậy?”
Tô Ý Chi cúi đầu nhìn video và ảnh Đoạn Tự Lý vừa quay dưới nước: “Tớ vẫn còn hơi run đây.”
“Tớ cũng muốn được rùa vây quanh cơ! Nhất định kiếp trước cậu là nàng tiên cá rồi.”
Tô Ý Chi bật cười, đưa mắt ngắm chân trời nơi mặt trời đỏ rực đang dần chìm xuống, sóng biển dịu dàng vỗ bờ cát trắng.
Khoảnh khắc ấy, đẹp đến yên bình.
Nỗi sợ biển cả, dường như thật sự đã vơi đi nhiều.
Chiều muộn, cả nhóm xách đồ lặn, hai ba người cùng nhóm, cùng nhau bước trên cát mịn trở về nhà nổi.
Tắm rửa xong, Tô Ý Chi trang điểm nhẹ, bởi tối nay có tiệc nướng ngoài bãi biển rất náo nhiệt, cô thay một chiếc váy dài vàng nhạt kiểu yếm, rồi đi ra.
Một mình bước tới bãi cát đầu cầu tàu, cô đứng chờ Thích Ấu Vy và mọi người cùng sang dùng bữa tối.
Từ chiều đến giờ, tâm trạng của cô luôn rất tốt, đã lâu lắm rồi cô mới có thể thả lỏng đến vậy, đến mức chẳng còn nhớ lần cuối cùng ra biển vui chơi là khi nào nữa.
Có lẽ… là hồi nhỏ, khi đi cùng bố mẹ.
Giờ đây, cô đã có những người bạn mới, thậm chí có thể nói là một gia đình mới, bao ngày u ám từng che phủ trái tim, đang dần tan biến. Ánh chiều chiếu xuống, từng chút một soi sáng lại thế giới của cô.
Cô khẽ nhấc vạt váy, ngồi xổm xuống bãi cát, chăm chú nhìn con ốc mượn hồn đào hố.
Ở phía xa bến tàu, chuyến thủy phi cơ cuối cùng trong ngày vừa chở du khách đến, cô cúi đầu chụp một tấm ảnh con ốc, gửi cho Thích Ấu Vy.
Một bóng dáng cao gầy từ phía sau phủ xuống, che trọn lấy cô.
“Chậm quá, tớ chờ các cậu lâu lắm rồi.” Tô Ý Chi kéo vạt váy đứng lên, nhưng ngay sau đó, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Ý Chi.”
Bóng lưng cô bỗng khựng lại, cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Người đàn ông từ phía sau ôm trọn lấy cô, giam chặt cô trong vòng tay tựa như lồng giam.
Vòng ôm quen thuộc, nóng bỏng rực cháy.
Hứa Ngôn vùi mặt vào những sợi tóc mềm mại nơi gáy cô, tham lam hít sâu hương thơm quen thuộc.
“Có biết anh nhớ em đến nhường nào không? Tại sao… lại không ngoan như thế?”