Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 8

Trong phòng game, Cao Minh Lãng vừa nghe điện thoại xong quay trở lại, vẻ mặt như vừa thoát nạn, mừng rỡ nói:

“Nghe ngóng rõ rồi, tên cậu kia là Hứa Ngôn, con cả nhà họ Hứa ở Thiện Bang, anh ruột của Hứa Yên đấy!!!”

“Thảo nào cô ấy lại lo lắng cho cậu ta như thế.”

“Nếu là anh em ruột thì cũng dễ hiểu thôi.”

Đoạn Tự Lý chẳng buồn ngẩng đầu.

Từ lúc trận đấu kết thúc, Cao Minh Lãng như thể thất tình, hồn vía lên mây.

Đến lúc biết người ta là anh em ruột, lại như được tiếp thêm máu, tỉnh táo hẳn lên, vui vẻ trở lại.

Thật sự là bệnh nặng rồi.

“Lúc nãy tôi sốc thật sự, cứ tưởng cô ấy với Hứa Ngôn… có gì đó cơ.”

Đến giờ, Cao Minh Lãng vẫn còn hoảng hốt, vừa vỗ ngực vừa lẩm bẩm: “Cứ tưởng con vịt đã nấu chín đến nơi lại bị kẻ khác vớt mất rồi.”

Đoạn Tự Lý tháo một bên tai nghe xuống, giọng khó chịu: “Cậu nói xong chưa?”

“Nhưng mà nói thật, gen nhà họ Hứa mạnh thật đấy, anh em đều đẹp như nhau.”

Đoạn Tự Lý nhớ lại hình ảnh Hứa Yên lao lên sân bóng ban nãy, lại đeo tai nghe lên: “Trừ việc không giống nhau thì cũng không có gì bất thường.”

“Ừ, đúng là không giống.” Cao Minh Lãng xoa cằm, “Em gái thì hai mí, mà anh trai lại mắt một mí, cứ kỳ kỳ.”

“Bị trẹo chân thôi mà căng thẳng thế cơ à.” Đoạn Tự Lý nói một cách có lý, “Anh em bình thường thì phải cãi nhau chí chóe chứ.”

Cao Minh Lãng nghĩ đến cảnh sinh hoạt hằng ngày với cô em gái ngỗ nghịch của mình, gật gù đồng tình.

Nếu anh mà bị trẹo chân ở sân bóng, con nhóc học cấp hai nhà anh chắc chắn sẽ chạy đến đá thêm một cái, rồi còn đăng lên mạng trêu chọc nửa tháng.

“Vẫn là cậu nhìn thấu vấn đề.” Cao Minh Lãng nhún vai, “Nhưng dù sao là anh em ruột thì… giống hay không cũng chẳng quan trọng.”

Đoạn Tự Lý liếc xéo: “Nếu là anh em ruột mà yêu nhau thì mới thú vị đấy.”

“…”

Cao Minh Lãng nghẹn họng: “Cậu… tâm lý lệch lạc đến mức đó à?”

Thực ra, trong lòng Đoạn Tự Lý đúng là có nhiều góc tối. Từ trước đến nay cậu luôn sắc sảo, khả năng quan sát vô cùng tinh tế.

Ví như trận bóng rổ hôm nay, với kỹ thuật của Hứa Ngôn, chỉ vì một pha bị chặn bóng mà trẹo chân, cậu thấy thật khó hiểu.

Đoạn Tự Lý biết rõ mình dùng bao nhiêu lực.

Thậm chí cậu nghi ngờ Hứa Ngôn cố tình ngã.

Còn lý do là gì thì… vẫn chưa rõ.

Trầm ngâm một lát, cậu tháo tai nghe xuống, nhìn thẳng Cao Minh Lãng, nói: “Tôi thấy cậu đang tự mình đa tình.”

“Hả?” Cao Minh Lãng sững người.

“Cô ấy không thích cậu.”

“Này này, câu này tôi không thích nghe đâu nhé.”

“Cậu thích hay không là việc của cậu, tôi chỉ nói cảm nhận của mình.” Giọng Đoạn Tự Lý lạnh tanh. “Cậu nghĩ cô ấy đối xử tốt với cậu, nhưng loại con gái luôn mang mặt nạ hoàn hảo như cô ấy, ai cô ấy cũng đối xử tốt như vậy cả. Cậu không có gì đặc biệt.”

Mặt Cao Minh Lãng đỏ gay, cố lục lọi ký ức tìm ví dụ phản bác, muốn chứng minh Hứa Yên thật sự đối xử đặc biệt với mình.

Nhưng nghĩ mãi… cũng không tìm được.

“Thế nào là thích, thế nào là đặc biệt?” Đoạn Tự Lý bình thản nói, “Cách cô ấy đối với anh cô ấy, mới là như thế.”

Cao Minh Lãng há miệng, nhưng không thốt nên lời.

Một lúc sau, cậu chán nản vò đầu: “Nghe cậu nói vậy… thấy cũng có lý. Thôi thì tôi kiềm chế một chút vậy.”

Hứa Yên dìu anh trai về căn hộ ngoài trường.

Anh không quen ở ký túc xá, lại thường xuyên phải giúp bố xử lý công việc của công ty mới ở khu HongKong Macao, nên thuê một căn hộ bên ngoài để ở.

Căn hộ cao cấp nhìn ra toàn bộ mặt hồ, lại rất gần trường Phổ Tư Lai và Bồ Tinh, là khu chung cư cao cấp nhất trong vùng.

Hứa Ngôn để em gái đến chỗ khoá mật mã cạnh cửa, thêm dấu vân tay: “Cuối tuần đến đây ở tạm, anh nấu thêm món ngon cho, cải thiện bữa ăn.”

“Căng tin trường Bồ Tinh món nào cũng ngon, hương vị nào cũng đủ cả.”

“Ngon hơn cơm anh nấu à?”

Hứa Yên nhìn thiếu niên đang ngồi cạnh sofa, cười: “Tất nhiên là không bằng tay nghề của anh rồi.”

“Lâu lắm rồi anh chưa nấu cho em ăn.”

“Vâng, em cũng nhớ đồ anh nấu. Vậy cuối tuần em sang, hai anh em mình cùng nghỉ cuối tuần.”

“Ừ.”

“Dạo gần đây anh nghe nhiều tin đồn về em, từ Bồ Tinh lan cả sang Phổ Tư Lai rồi.” Hứa Ngôn nhìn cô, đuôi mắt như cười như không. “Đúng là em gái anh đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi người.”

Hứa Yên ngồi xuống bên cạnh, cau mày: “Anh còn sắp đặt màn ra mắt nổi bật thế kia, bảo người ta không chú ý cũng khó.”

“Vậy… em đã thu hút được sự chú ý của người đó chưa?”

“Khó hơn em tưởng.” Hứa Yên nhìn sang cái chân bó bột của anh, vội chuyển đề tài: “Chỉ là một trận đấu bình thường thôi mà, sao phải liều vậy?”

“Em có điều em kiên trì, anh cũng vậy.”

“Trước giờ em đâu có biết, anh lại yêu bóng rổ đến thế.”

Hứa Ngôn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô.

Đến khi cô quay sang, anh lại nhanh chóng dời mắt đi: “À, cuối tuần này, bố sẽ qua. Chủ nhật nhớ về nhà đấy.”

Nghe đến đó, sắc mặt Hứa Yên nhanh chóng tối lại.

“Vâng… được.”

“Tranh thủ luyện đàn đi.” Hứa Ngôn nhắc, “Bố sẽ kiểm tra, nếu chơi không tốt, em biết hậu quả rồi đấy.”

Hứa Yên đeo cặp lên vai: “Biết rồi, anh, em đi trước đây.”

Hứa Ngôn chống nạng, tiễn cô ra cửa, đứng yên nhìn bóng cô rời đi.

Khi cửa thang máy sắp khép lại, từ khe hở, Hứa Yên vẫn thấy anh còn đứng nguyên tại chỗ.

Anh vẫy tay chào tạm biệt cô, Hứa Yên cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái vẫy tay.

Những năm qua, nếu không có Hứa Ngôn… có lẽ cô đã chẳng thể kiên trì được đến giờ phút này.

Khi cánh cửa cuộc đời khép lại trước mắt, thì trong bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất còn sót lại.

Cho cô một chút không khí để thở giữa màn đêm ngột ngạt ấy.

Vào thang máy rồi, cô mới sực nhớ quên dặn Hứa Ngôn thay thuốc.

Cúi đầu soạn tin nhắn, cô không để ý thang máy đã bắt đầu chạy lên. Một tiếng “ting” vang lên, cửa mở ở tầng 29.

Hai nam sinh lần lượt bước vào, đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng khựng lại khi trông thấy cô.

Đặc biệt là Đoạn Tự Lý, nụ cười trên môi vụt tắt chỉ trong tích tắc.

Ánh mắt lãnh đạm lướt qua người cô, rồi cúi đầu nghịch điện thoại, như thể không hề nhìn thấy cô.

Cao Minh Lãng thì mắt sáng rỡ: “Hứa Yên, cậu cũng ở đây à?”

Hứa Yên lảng tránh ánh mắt của cậu ta, nhưng lại nhìn thấy người phía sau.

Ánh đèn trần thang máy chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến những đường nét đậm chất Âu thêm phần sắc sảo. Nhưng đôi mắt ấy lại bình thản, dửng dưng, chẳng hề đặt cô trong tầm nhìn.

“Tôi đưa anh trai về.” Hứa Yên giải thích, “Anh ấy ở đây.”

“Trùng hợp thật! Cậu biết không, anh Tự cũng ở tòa này đấy!” Cao Minh Lãng lập tức hào hứng hẳn lên, hoàn toàn quên mất chuyện ban nãy còn thề thốt sẽ ‘kiềm chế’, “Anh cậu ở tầng mấy?”

“Tầng 28.”

“Ngay dưới bọn tôi! Đúng là có duyên quá.”

Cậu ta nhiệt tình mời: “Bọn tôi đang định sang Kỳ Chi ăn đồ Nhật, cậu có muốn đi cùng không?”

Hứa Yên chưa vội trả lời, đưa mắt nhìn về phía Đoạn Tự Lý.

Thực ra Cao Minh Lãng cũng đang liếc cậu ấy. Nếu đối phương không vui, cậu ta cũng chẳng dám tùy tiện quyết định.

Từ đầu đến cuối, Đoạn Tự Lý chẳng nói lấy một lời.

Cao Minh Lãng huých khuỷu tay vào người cậu, ánh mắt ra hiệu liên hồi, suýt chút nữa thì quỳ xuống cầu xin rồi.

Cuối cùng, Đoạn Tự Lý cũng chịu mở miệng, nhả ra một chữ nhàn nhạt: “Tùy.”

Cao Minh Lãng như được đại xá, lập tức quay sang Hứa Yên: “Giờ này chắc căng tin cũng chẳng còn gì ngon, đi với bọn tôi nhé?”

“Ừm.” Cô gái gật đầu đồng ý.

Thang máy tiếp tục đi xuống. Trong không gian chật hẹp ấy, không ai nói thêm lời nào.

Đoạn Tự Lý vẫn đứng ở góc xa nhất, giữ một khoảng cách rõ ràng với cô.

Cao Minh Lãng thì cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt long lanh như có sao.

Đoạn Tự Lý từng thấy con gái si mê con trai, chứ chưa từng thấy một tên con trai nào lại phát cuồng vì con gái như thế, liền lườm nguýt một cái, là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy.

Chiếc Maybach đỗ bên đường. Khi ba người tiến lại gần, cửa xe tự động mở khóa.

Đoạn Tự Lý kéo cửa ghế sau ra, bước lên. Cao Minh Lãng thì thuần thục chui vào ghế phụ, sự ăn ý ngầm giữa hai người đã thành thói quen.

Tự nhiên, Hứa Yên cũng cùng Đoạn Tự Lý ngồi ở hàng ghế sau.

Trong xe thoang thoảng mùi trái cây dễ chịu, nhẹ nhàng mà tinh tế.

Vừa lên xe, Đoạn Tự Lý lấy ra một cuốn tạp chí từ trong ba lô, bìa in hình hóa thạch của một loài sinh vật thời tiền sử, toàn bộ là chữ tiếng Anh.

Cậu cúi đầu lật giở từng trang, ngón tay thon dài đôi lúc dừng lại trên mặt giấy.

Cao Minh Lãng tuy ngồi ghế phụ nhưng gần như nhoài cả người ra phía sau: “Hứa Ngôn là anh ruột cậu à?”

“Ừ.”

“Trông không giống nhau gì cả.”

“Nhiều người nói thế.”

“Cũng bình thường thôi, tôi với em gái tôi cũng chẳng giống nhau, vì nó là con riêng của bố tôi mà.”

Vừa nói xong, không khí trong xe lập tức trở nên lặng ngắt.

Cao Minh Lãng cũng nhận ra mình vừa nói câu vô duyên, vội vàng chữa lại: “Xin lỗi nhé, tôi không có ý gì đâu, tôi không có ý nói cậu…”

“Không sao.” Hứa Yên bình thản đáp, “Tôi không để bụng đâu.”

Cao Minh Lãng không dám nói thêm gì nữa, ngượng ngùng quay mặt đi, lén gửi cho Đoạn Tự Lý một tin nhắn trên WeChat.

Bạn học Tiểu Minh: “Xong rồi xong rồi chết mất thôi!! Ngu ngốc hết chỗ nói!!!”

Đoạn Tự Lý liếc qua điện thoại, không thèm trả lời.

Căn bệnh “dị ứng với sự ngu ngốc” của cậu lại tái phát rồi.

Quán đồ nhật nằm khuất sau tấm rèm tre, cánh cửa shoji hé mở, lộ ra một góc sân vườn khô sơ với tiểu cảnh núi non.

Hứa Yên theo sau họ cởi giày, bước lên tấm chiếu tatami mềm mại.

Cao Minh Lãng đầy mưu tính sắp xếp để cô ngồi cạnh mình, còn Đoạn Tự Lý ngồi đối diện, cạnh khung cửa sổ.

Vì muốn chuộc lỗi vụ nói hớ khi nãy, Cao Minh Lãng vô cùng sốt sắng đưa máy tính bảng cho Hứa Yên, bảo cô cứ tự nhiên gọi món, hôm nay cậu ta mời.

Thế nhưng, đĩa sashimi bốc khói lạnh còn chưa kịp bày lên bàn, cậu ta đã phải chạy ra nghe điện thoại. Lúc quay lại, vẻ mặt có phần cuống quýt:

“Xin lỗi nhé, nhà tôi có chút chuyện, con bé em gái trời đánh lại trốn đi chơi rồi. Bố tôi bắt tôi phải lập tức về tìm nó, tôi phải đi ngay.”

Hứa Yên lập tức đứng dậy: “Cần tôi giúp gì không?”

“Không không không, cậu cứ ăn đi.” Cao Minh Lãng nghe thế thì có chút cảm động, vội vàng ấn cô ngồi xuống lại, “Em tôi khó chiều lắm, để tôi tự lo là được.”

Quay sang, cậu ta áy náy nói với Đoạn Tự Lý: “Anh Tự, lát nữa phiền cậu đưa Yên Yên về giúp. Tiền cơm tôi trả rồi nhé, thật sự xin lỗi, phiền cậu nhé!”

Đoạn Tự Lý chỉ đáp lại một chữ:

“Biến.”

Cao Minh Lãng vừa rời đi, Hứa Yên liền khẽ thở ra một hơi, tư thế ngồi cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhận thấy Đoạn Tự Lý đang nhìn mình, cô mỉm cười với cậu, rồi gắp một miếng sushi: “Tôi sắp chết đói rồi, Đoạn Tự Lý, tôi ăn trước nhé.”

Đoạn Tự Lý ung dung mở hộp đựng đũa mạ vàng, gắp một lát sò đỏ, chấm một vòng trong mù tạt, rồi đặt nhẹ vào chiếc đĩa sứ nhỏ trước mặt Hứa Yên.

“Vậy thì… ăn nhiều một chút.”

Hứa Yên nhìn chằm chằm miếng sò đỏ tẩm đầy sốt màu xanh kia: “Thật ra, tôi không thích sashimi lắm.”

“Không thích mà vẫn đi ăn đồ Nhật cùng bọn tôi?”

“Có lẽ là vấn đề ở tôi, tôi không giỏi từ chối người khác. Có lúc, khi thấy người ta đối xử với mình nhiệt tình quá, tôi lại không muốn làm họ thất vọng.” Hứa Yên gắp miếng sashimi phủ đầy mù tạt, đưa vào miệng. “Cho nên…”

“Ưm…”

Cảm giác cay nồng của mù tạt lập tức xộc thẳng lên mũi, khiến Hứa Yên vội đưa tay bịt lấy, nhắm chặt mắt, nước mắt suýt trào ra.

Đoạn Tự Lý khẽ bật cười một tiếng.

Cô gái nhỏ vừa xót vừa cay, hai tay liên tục quạt trước mặt, mắt hoe đỏ, dáng vẻ đáng thương như thể vừa bị cậu bắt nạt.

Mà chính cái hình ảnh ấy, lại khiến trong lòng cậu thoáng dậy lên một tia kh*** c*m thầm kín.

Cậu muốn bắt nạt cô…bắt nạt cô một cách thật mạnh mẽ…

Ngón tay đang cầm ly nước của Đoạn Tự Lý siết chặt.

Chỉ một lát sau, lấy lại vẻ bình tĩnh, cậu đẩy ly nước chanh chưa đụng đến trước mặt Hứa Yên.

Hứa Yên đón lấy, uống hết sạch, lúc này mới đỡ hơn.

Đôi mắt đen sâu hút của cậu nhìn xoáy vào cô: “Tôi nhìn ra rồi, cậu đúng là không biết từ chối ai.”

“Ừ, từ bé đã vậy.” Cô nhẹ nhàng khuấy bát nước chấm, giọng mềm mại, “Anh tôi bảo tôi có chút giống kiểu người muốn làm vừa lòng người khác. Dù biết như vậy là không tốt, nhưng tôi vẫn muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.”

Từng chữ từng lời, giọng nói chân thành, đôi mắt tròn sáng ngây thơ như hạt mơ, khiến ai nhìn cũng phải động lòng.

Chỉ có điều, Đoạn Tự Lý không trúng chiêu này.

Chuyên gia kiểm định ‘trà xanh’ hạng nhất.

“Cao Minh Lãng bị cậu làm cho mê mẩn, đến cả chuyện con cái sau này học trường nào cũng nghĩ sẵn rồi.” Cậu dùng khăn giấy chậm rãi lau đôi môi mỏng của mình. “Nếu cậu không thích cậu ta, thì đừng có quyến rũ.”

“Tôi không có!” Hứa Yên vội giải thích, “Tôi chỉ đối xử với cậu ấy như một người bạn bình thường, chỉ vậy thôi.”

“Tôi không nghi ngờ chuyện đó. Cậu luôn đối xử tốt với mọi người, là cậu ta tự mình hiểu sai.”

“Ừ.”

“Vậy bây giờ, cậu biết cậu ta thích cậu, mà vẫn không từ chối?”

“Tôi không thể từ chối.” Hứa Yên dùng đũa chọc chọc vào chút mù tạt còn sót lại trên đĩa, giọng nhẹ nhàng, “Bởi vì… cậu ấy chưa từng tỏ tình với tôi.”

Bất ngờ, Đoạn Tự Lý bật cười.

Cười vì tức.

Cậu nhướn mi, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.

Hứa Yên điềm tĩnh nhìn lại cậu.

Ánh mắt bình hòa nhưng lại mang theo thứ sức mạnh như nước sâu chảy lặng.

Có thể đối đầu với cậu, trả lời rành mạch rõ ràng, lại chẳng hề lép vế… người như vậy, Đoạn Tự Lý chưa từng gặp.

“Ăn đi nhanh lên, tối tôi còn có việc.” Đoạn Tự Lý không muốn nói thêm nữa.

Hứa Yên kéo đĩa sushi lại trước mặt, ăn từng miếng lớn, trông thực sự giống như đói lắm rồi.

Không hề giữ dáng vẻ tiểu thư, càng không có chút kiểu cách nào như Tô Vãn An vốn luôn thanh nhã dịu dàng.

Nhìn cô ăn, lại khiến người ta có cảm giác… thèm ăn theo.

Đến mức Đoạn Tự Lý còn phải tranh với cô từng miếng, mới giành được miếng sushi gan ngỗng cuối cùng.

“Này, cậu chưa no à? Có muốn gọi thêm không?” Cô quan tâm hỏi.

“Tôi thấy là cậu chưa no.”

“Thế… gọi thêm nhé?” Cô cười nói, “Món gan ngỗng này ngon thật đấy. Gọi thêm một phần sầu riêng nướng nữa, còn sashimi thì thôi, tôi không thích.”

Đoạn Tự Lý vừa lướt máy tính bảng chọn món, vừa nói: “Sao? Bảo là người hay làm vừa lòng người khác, mà tôi không thấy gì cả.”

“Vậy thì chủ tịch, cậu tìm hiểu tôi sâu hơn đi?”

“Sâu đến mức nào?”

Chủ đề bất ngờ trở nên nguy hiểm, Hứa Yên vội thu lại: “Chủ tịch, tôi muốn vào hội học sinh.”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Cậu là chủ tịch mà.”

“Thế thì sao?”

“Không, tôi chỉ nói vậy thôi, không cần mở cửa sau cho tôi đâu.”

Đoạn Tự Lý rút khăn giấy lau môi, dựa người vào tường gỗ: “Ở chỗ tôi, cậu không có cửa sau đâu.”

Ăn xong bữa tối, dù Cao Minh Lãng đã trả tiền, nhưng cô lại khiến Đoạn Tự Lý tốn thêm hơn ba nghìn tệ.

Vừa ăn vừa gói mang về, bảo là bạn cùng phòng buổi tối hay đói, cần chút đồ ăn đêm.

Đoạn Tự Lý thanh toán, bước ra khỏi quán đồ nhật.

Cúi đầu cắn điếu thuốc, ngón tay bật lửa, gió thổi qua, ngọn lửa vừa bùng lên đã tắt ngấm.

Mấy lần liền, cậu bắt đầu thấy bực, chau mày.

Đúng lúc ấy, một tiếng “tách” vang lên, ánh lửa cam lóe sáng trước mắt cậu, soi rõ gương mặt Hứa Yên ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Cô khẽ nhón chân, tay cầm một chiếc bật lửa nữ nhỏ xinh, trên thân có hoa văn bướm nổi mờ.

Đoạn Tự Lý cúi mắt, nhìn cô.

Dưới ánh đèn đường, hàng mi cô khẽ cụp xuống, bóng mi in một đường mờ nhạt trên mí mắt.

Khoảng cách quá gần, hơi thở hòa quyện.

Gần đến mức có thể ngửi thấy hương nhài thoang thoảng trên tóc cô.

Rõ ràng là dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Nhưng hành động này… lại ẩn sâu chút gì đó không ngoan.

Ngọn lửa vụt tắt, ngay khi Hứa Yên định lùi lại, cổ tay cô bỗng bị giữ chặt.

Cô giãy giụa mấy lần, nhưng không thoát được.

Chiếc bật lửa rơi xuống đất.

Đoạn Tự Lý bị thương dùng sức, kéo cô lại gần hơn. Bóng hai người dưới ánh đèn đường quấn lấy nhau, chồng lên nhau.

Mùi hương nhài thoảng nhẹ trên tóc cô giờ trở nên nồng nàn hơn, hòa quyện cùng hương thuốc lá bạc hà lạnh lẽo vương trên áo cậu…

Cuốn lấy nhau, quấn quýt.

Đoạn Tự Lý cúi đầu, khoảng cách giữa họ gần đến mức gần như kề tai…

“Muốn cùng tôi ‘tìm hiểu’ sâu hơn, không cần vòng vo qua người bên cạnh tôi đâu, trực tiếp đến tìm tôi là được.”

Rõ ràng là những lời mang sắc thái mập mờ, trêu ghẹo, nhưng Hứa Yên lại nghe ra lời đe dọa.

Bình Luận (0)
Comment