Tĩnh Thù Lâu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Hứa Yên đã trông thấy Trì Hoan Ý.
Cô ta tựa người vào cánh cửa kim loại, miệng nhai kẹo cao su, thổi ra một quả bóng nhỏ dính trên môi.
Thấy Hứa Yên, cô ta nhướng mày một cái.
Hứa Yên lặng lẽ đi lướt qua, chẳng buồn để tâm. Nhưng Trì Hoan Ý lại lười nhác giơ tay chặn đường.
“Có người muốn gặp cậu.”
Cô quệt lưỡi qua viên kẹo, nhai lại rồi quay người đi về phía phòng 308.
Vừa đi được vài bước, phát hiện sau lưng vẫn im lìm, Hứa Yên hoàn toàn không có ý định đi theo!
Trì Hoan Ý mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Đi mau!”
Hứa Yên lại rẽ sang cuối hành lang, né cô ta qua một bên, giọng thản nhiên: “Muốn gặp tôi thì tới phòng 311, trước mười giờ rưỡi. Quá giờ thì thôi.”
“Cậu…!”
Trì Hoan Ý nghẹn lời, tức đến đỏ bừng cả mặt: “Ra vẻ cái gì cơ chứ!”
Hứa Yên chẳng buồn đáp, cứ thế quay về phòng.
Sau lớp rèm mỏng, Thích Ấu Vy vẫn đang nấc mãi không thôi, thấy vậy bèn ngượng ngùng cười một cái.
Chưa đầy mười phút sau, cửa phòng 311 đã vang lên tiếng gõ.
Thích Ấu Vy xỏ dép mở cửa, thấy là Tô Vãn An thì sững người đến nỗi nấc cũng ngừng hẳn.
Tô Vãn An tránh qua cô, tiến thẳng tới bàn của Hứa Yên.
Ngay khi cô bước vào, căn phòng lập tức ngập trong hương trà trắng ngọt dịu.
Một người đứng, một người ngồi, Hứa Yên đang lật xem một cuốn tạp chí tiếng Anh, bìa là hóa thạch bộ xương của loài chim rồng.
Cô gấp cuốn tạp chí lại, ngẩng mắt liếc nhìn đối phương: “Hello.”
Tô Vãn An nhìn sườn mặt của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Cô ta nhớ tới… một người đã khuất.
Cảm giác chán ghét dồn nén vô cớ trỗi dậy trong lòng, Tô Vãn An nở nụ cười lịch sự: “Hứa Yên, lần trước trong lễ chuyển giao, nhờ có cậu mà mọi chuyện mới ổn thỏa. Lưu Hội đột nhiên xảy ra sự cố, đội lễ nghi lại bị điều đi hết, lúc đó thực sự không kịp xoay xở. Tôi nghĩ,cậu là tân sinh, chắc cũng muốn trải nghiệm không khí hoạt động của trường Bồ Tinh chúng ta.”
Hứa Yên bình tĩnh đáp: “Vậy thì đúng là tôi đã cảm nhận được rồi.”
“Từ trước tới nay chưa có dịp giới thiệu, tôi là Tô Vãn An, phụ trách bộ phận tuyên truyền của Hội học sinh.”
“Nghe danh tiếng từ lâu.”
Tô Vãn An luôn cảm thấy trong lời cô có gì đó là lạ, nhưng lại không thể chỉ ra điểm nào cụ thể, vì Hứa Yên vẫn đang cười với cô ta.
Cảm giác hơi khó chịu, nhưng chẳng thể bắt bẻ.
“Thật ra hôm cậu đến, Trì Hoan Ý và mấy bạn khác chỉ định trêu đùa cho vui để làm quen, chỉ là hơi quá tay một chút thôi.” Cô ta dựa tự nhiên vào cạnh bàn, “Cậu không giận chứ?”
“Sao lại giận được? Tôi thích mà.” Ánh mắt cô lướt qua Tô Vãn An, dừng lại ở Trì Hoan Ý đang đứng bên cửa với mặt mũi hằm hằm, “Chỉ không biết các cậu thì sao. Nghe nói có người mấy hôm liền toàn gặp ác mộng đấy.”
Tô Vãn An nhìn về phía sau, thấy Trì Hoan Ý đang dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi cào lên lớp sơn, cứ như tường chính là Hứa Yên vậy.
Bộ móng tay mới làm gần như dính đầy bụi bẩn.
Tô Vãn An vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cao Minh Lãng là bạn thân của tôi, sau này chắc còn nhiều dịp cùng nhau tham gia hoạt động. À đúng rồi, thứ bảy này cậu sẽ tới dự tiệc sinh nhật ở biệt thự Quận Nam chứ?”
“Ừm, nghe nói Đoạn Tự Lý đã cho mượn biệt thự rồi.”
Ba chữ ấy vừa thốt ra đã khiến Tô Vãn An lập tức cảnh giác.
Nhưng trong khi cái tên ấy với người khác như cấm kỵ, thì qua miệng Hứa Yên lại thản nhiên như chẳng có gì.
“Quận Nam khá xa, bắt xe phải đi cả thành phố, lại dễ kẹt đường. Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?” Tô Vãn An đề nghị.
“Được thôi.”
“Vậy khi nào đi tôi gọi cậu.”
“Được.”
“Cho tớ v đi, để tiện liên lạc. Cậu quét mã tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, Hứa Yên đã đưa điện thoại tới trước mặt cô ta, mã QR đã mở sẵn.
Như thể tất cả những gì cô định làm, Hứa Yên đều đã đoán trước.
Mỗi bước đi, đều nằm trong tính toán của cô.
Tô Vãn An hơi khựng lại trong thoáng chốc.
Người này…
Còn Hứa Yên thì chống cằm bằng một tay, mỉm cười nhẹ, ngón tay lật lật mấy trang tạp chí, phát ra âm thanh sột soạt.
Tô Vãn An cố nặn ra nụ cười gượng, “tít” một tiếng, quét mã kết bạn.
Ra khỏi phòng 311, cô ta gần như sắp tức nổ phổi, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Thấy vậy, Trì Hoan Ý định bước tới chia sẻ mấy câu, nhưng Tô Vãn An đã đi thẳng vào phòng 308.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại.
Cả tầng lập tức sáng rực đèn cảm biến.
…
Chiều thứ nảy, Hứa Yên đến phòng tranh Monet ngoài trường để lấy tranh.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận gói bức tranh 600×800 lại, không quên tấm tắc: “Vẽ đẹp thật đấy, hiếm ai trong thời gian ngắn mà làm được tác phẩm chất lượng thế này.”
Cô ngước mắt nhìn Hứa Yên: “Em học mỹ thuật chuyên nghiệp à?”
Hứa Yên chỉnh lại lớp vải bọc quanh khung tranh, khiêm tốn đáp: “Em chỉ học vài năm thôi.”
Ôm bức tranh xuống tầng một của trung tâm thương mại, ngoài trời đang mưa lâm râm.
Hứa Yên gọi cuộc gọi thoại cho Tô Vãn An, báo rằng mình đã đến điểm hẹn.
“Cậu đợi một lát nhé, tôi sắp đến rồi.”
“Ừ.”
Hứa Yên ngồi chờ bên chiếc ghế dài trong trung tâm thương mại gần bốn mươi phút, dõi mắt nhìn dòng người đi qua đi lại mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Vãn An đâu.
Mưa nhẹ nghiêng nghiêng quét qua tấm kính lớn, từng vệt dài như nét mực tàu phết ngang trên giấy xuyến chỉ.
Cô cũng không lấy gì làm lạ, liền gọi cho Tô Vãn An.
Đầu dây bên kia, Tô Vãn An cố tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, tôi đi đón Lưu Hội rồi, trong xe không còn chỗ nữa, cậu bắt taxi tới đi.”
Vừa cúp máy xong, Cao Minh Lãng đã gọi tới: “Yên Yên, cậu đến đâu rồi?”
“Tôi vừa ghé inn99 lấy quà cho cậu, nên hơi muộn chút.” Hứa Yên gác tay lên khung tranh, liếc nhìn mưa ngoài cửa sổ, “Giờ đang mưa, tôi sợ quà bị ướt.”
“Inn99 à? Gần chung cư Hồ Quang Tự của anh cậu đấy. Đúng lúc, anh Tự vừa bảo là đang ra ngoài, để tôi nhờ anh ấy tiện đường qua đón cậu nhé.”
“Có tiện không?”
“Cùng đường thôi mà, có gì mà không tiện.” Giọng cậu nhanh hẳn lên, “Tôi cúp máy đây, không là anh ấy đi xa mất!”
“Ừ.”
Hứa Yên lại ngồi xuống ghế, đầu ngón tay nhẹ vuốt theo mép khung tranh nhẵn bóng.
Màn hình điện thoại sáng lên, Tô Vãn An nhắn tin tới:
Vãn An An: “Mưa to quá, cậu gọi được xe chưa?”
butterfly: “Gọi được rồi.”
Vãn An An: “Vậy thì tốt.”
Vừa đặt điện thoại xuống, một chiếc Maybach đen dừng lại giữa màn mưa, chờ đợi một lúc.
Hứa Yên đứng yên ở cửa trung tâm thương mại, dáng vẻ điềm đạm, không nhúc nhích.
Chưa đến một phút, cửa xe mở ra.
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, che ô, giọng cung kính: “Cô Hứa, cậu chủ mời cô lên xe.”
“Bức tranh này, phiền anh rồi…”
“Để tôi lo.”
Người tài xế một tay xách khung tranh đã được bọc kỹ, nghiêng hẳn ô về phía nó, nửa người bên kia của anh đã bị mưa thấm ướt.
Hứa Yên cũng lấy ô từ balo ra, che cùng anh, cẩn thận hết sức để không một giọt mưa nào chạm vào tranh.
Qua lớp kính đen nhạt, một cậu thiếu niên vừa ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí, nhìn ra thân hình mảnh mai đang che ô giữa mưa ấy.
Bức tranh kia quá lớn, lại có phần không hợp cảnh.
Thứ quái gì vậy chứ.
Cửa xe mở ra, tranh được đưa vào trước, rồi cô gái cũng lên xe theo. Chiếc váy vải lanh nhẹ nhàng vướng chút hơi mưa.
Khung tranh gần như chạm sát mặt Đoạn Tự Lý.
Anh nghiêng người tránh đi, nén lại sự bực bội: “Cậu mang cái gì thế?”
“Quà sinh nhật cho Cao Minh Lãng.”
Lông mi của Hứa Yên lấm tấm những hạt nước, cô nhẹ nhàng đặt bức tranh xuống ghế: “Nếu không nhờ cậu đi ngang qua, tôi cũng không biết phải làm sao. Mưa lớn thế này, nếu ướt tranh, lớp màu dầu sẽ bị trôi hết.”
Nụ cười của cô gái trong trẻo, ngây thơ: “Thật sự làm phiền cậu rồi.”
Đoạn Tự Lý hiếm khi hứng thú, vén lớp vải bọc lên xem.
Trên tranh là cảnh một thiếu niên đang chơi bóng rổ bằng chất liệu sơn dầu.
Khoảnh khắc cậu ấy thực hiện cú lên rổ ba bước thật đẹp, bóng chạm rổ cũng chính là lúc khung hình được đông cứng lại.
Nhìn là biết vẽ Cao Minh Lãng.
Vừa giống lại vừa không.
Cao Minh Lãng trong tranh như được phủ lên một lớp hiệu ứng mộng mị của mấy cô fan cuồng, đến cả Đoạn Tự Lý cũng không nhịn được mà liếc thêm vài lần.
Những người xung quanh bị làm mờ thành những mảng màu, như để làm nền cho cậu ta, bức tranh này hiển nhiên là chỉ vẽ riêng cho một người.
Cao Minh Lãng mà nhìn thấy, có lẽ sung sướng đến ngất mất.
Hứa Yên hơi lo, hỏi cậu: “Cậu thấy bức tranh này sao? Cậu ấy có thích không? Tôi đã sửa đến mười mấy lần theo video trận đấu, chỉ sợ không giống.”
Đoạn Tự Lý không trả lời câu hỏi, chỉ thản nhiên nói: “Nếu cậu không định quyến rũ cậu ta, tôi nuốt luôn bức tranh này.”
Phụt…Hứa Yên bật cười.
Chiếc lúm đồng tiền dịu ngọt thoắt ẩn thoắt hiện.
Đoạn Tự Lý liếc lại bức tranh lần nữa.
Thật sự… rất chướng mắt.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy qua cổng khu biệt thự Quận Nam. Cả khu xây dọc theo hồ, lối đi uốn lượn.
Hai bên là hàng rào xanh được cắt tỉa gọn gàng, những cột đèn đường kiểu Âu thấp thoáng nối tiếp nhau. Mặt hồ lấp lánh ánh nắng sau mưa, vài chú con cò trắng lướt nhẹ trên mặt nước.
Ở phía xa, vài biệt thự sát hồ có cả bến tàu riêng, đang neo đậu du thuyền.
“Đoạn Tự Lý, biệt thự này là của cậu à?” Hứa Yên chống tay lên cửa kính, nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Biết rồi còn hỏi.” Cậu lười nhác đáp lại.
“Chỗ này đẹp thật, bên kia ngôi nhà kia, chắc ra vườn là có thể câu cá nhỉ?” Cô chỉ vào căn biệt thự có bãi cỏ kéo dài tới bờ hồ, “Tôi thích câu cá.”
“Nhìn ra rồi đấy, nhưng kỹ năng không được tốt lắm.”
Hứa Yên quay sang nhìn anh.
Đoạn Tự Lý chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, đầu ngón tay chạm thái dương, ánh mắt nửa cười nửa trêu.
Cô không bắt bẻ lại: “Lần sau, cậu có thể mời tôi tới nhà câu cá không? Tôi cũng biết nấu, tay nghề không tệ đâu.”
“Tôi bị dị ứng với cá.”
“Thế à.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt chân thành, “Vậy ngoài cá ra, cậu còn dị ứng với gì nữa không?”
“Cậu.”
Hứa Yên khẽ né tránh ánh mắt cậu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt thoáng qua chút ngại ngùng.
Mưa rào đã gần như tạnh hẳn, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu rọi lên những tán lá khiến chúng trở nên trong vắt.
“Đoạn Tự Lý, tôi xuống ở đây nhé, đi bộ vào, kẻo lại bị mấy người kia nhìn thấy tôi đi cùng xe cậu.”
“Thế là vừa nhát gan, lại vừa thích trêu người?”
“Cậu có muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là người suốt ngày nói mấy câu kỳ quặc không?” Hứa Yên cuối cùng cũng giống như chú thỏ nhỏ, khẽ cắn nhẹ một cái.
Ngay cả phản ứng cũng đáng yêu đến thế.
Đoạn Tự Lý khẽ cười một tiếng qua sống mũi.
Không vội.
Cái đuôi của con cáo nhỏ ấy, sớm muộn cũng sẽ lộ ra thôi.
Cậu giơ tay lên, ra hiệu cho tài xế dừng xe ở ngã rẽ phía trước. Hứa Yên xuống xe, bật chiếc ô màu nhạt, che đi ánh nắng đang chói chang.
Sau khi cô rời đi, tài xế dường như muốn nhắc nhở điều gì đó với Đoạn Tự Lý, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, lúc Đoạn Tự Lý định bước xuống, anh mới phát hiện ra bức tranh sơn dầu kích thước 800×600 mà cô cẩn thận mang lên vẫn còn nằm trong xe.
Càng nhìn, càng thấy chướng mắt.
Anh ngoái đầu nhìn lại, cô gái nhỏ vẫn đang thong thả đi dọc đường núi, chẳng có vẻ gì là vội vàng.
“Thiếu gia.”
“Nhìn gì nữa, mang xuống đi.”
Tài xế vội vàng bước tới, nhẹ nhàng khiêng bức tranh bọc sơ sài ấy xuống xe.
Ngay lúc đó, Đoạn Tự Lý vừa tới, toàn bộ mọi người có mặt, dù là nam hay nữ, đều lập tức ùa tới vây quanh.
Tô Vãn An hôm nay cố tình chọn một chiếc váy liền màu vàng nhạt ôm sát, khoe trọn dáng người, là người đầu tiên nhiệt tình bước tới chào anh: “Tự Lý, cậu đến rồi à, nắng lắm phải không, vào trong uống chút đồ mát đi, tôi ép sẵn nước dưa hấu cho cậu rồi.”
“Ừ.”
Ánh mắt Đoạn Tự Lý không hề dừng lại trên người cô, mà hướng thẳng về phía Cao Minh Lãng đang đảo mắt tìm kiếm ai đó, giọng không kiên nhẫn: “Mang cái thứ vướng víu này vào đi.”
Đã làm phiền cậu suốt cả đoạn đường.
Cao Minh Lãng chạy tới: “Cái gì đấy?”
“Có người tặng cậu.”
Chỉ một câu “có người”, lông mày Tô Vãn An lập tức nhíu lại đầy nhạy cảm.
Cao Minh Lãng tò mò mở lớp vải bọc, lập tức sững sờ khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu ghi lại khoảnh khắc mình đang ném bóng lên rổ.
“Anh, anh tự, là cậu tặng tôi sao? Trong mắt cậu, tôi lại phong độ, rực rỡ, đẹp trai thế này à, tôi xúc động muốn khóc quá! Tranh đẹp quá đi mất!”
Đoạn Tự Lý lạnh lùng tạt cho cậu ta gáo nước lạnh: “Cậu nghĩ có khả năng không?”
“Vậy… ai tặng tôi thế?”
Đoạn Tự Lý không trả lời, chỉ mất kiên nhẫn nói: “Cậu lấy không? Không lấy tôi vứt đấy.”
“Lấy! Lấy chứ!” Cao Minh Lãng dường như đã hiểu ra người gửi là ai, vội vàng ôm bức tranh vào lòng, nâng niu như báu vật mà ôm về biệt thự, “Để tôi yên tĩnh một lúc, tôi muốn ngắm kỹ bức tranh này một mình!”
Đám đông lại vây quanh Đoạn Tự Lý, cùng anh bước vào biệt thự.
Bức tranh sơn dầu ấy, chẳng mấy chốc đã bị người ta quên lãng.
Chỉ còn Tô Vãn An đứng yên một chỗ, tay chân lạnh ngắt.
Không phải vì trong điện thoại cô ta vẫn còn nguyên tin nhắn của Hứa Yên tối qua, nói rằng sẽ đến lấy tranh, rồi bức tranh đó lại do chính Đoạn Tự Lý mang tới.
Mà là…
Hứa Yên… giống với con người đê tiện đó.
Vẽ chân dung nhân vật, lại được vẽ sinh động đến nhường ấy.
Như cơn ác mộng vừa mới bắt đầu.