Dịch: Moringa
Ninh Thư hy vọng đầu Trình Phi tàn luôn đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến những trò xấu xa nữa.
“Cũng may, chỉ là hơi chấn động não, cũng không quá nghiêm trọng, bản thân anh là bác sĩ, tình trạng cơ thể anh hiểu rõ, em đừng lo lắng.” Trình Phi ôn hòa nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư sáng lấp lánh.
Ninh Thư: Căn bản không hề.
Trong lòng thì ảo não, nhưng trên mặt Ninh Thư vẫn làm bộ vô tình hỏi: “Anh còn hiểu pháp luật nữa nha.”
“Trước kia không phải anh đã nói với em rồi à, anh từng chọn môn pháp luật là ngành phụ, có điều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng công việc chính của anh là bác sĩ.” Trình Phi nhìn Ninh Thư, “Em không nhớ à.”
Ninh Thư buông tay, “Hoàn toàn không nhớ, có lẽ anh từng nói, nhưng em chẳng có ấn tượng gì.”
Ninh Thư cảm thấy Trình Phi đang thử mình, đơn giản chỉ cần nói mình không biết là xong.
Lỡ đâu hắn chưa từng kể với Ngải Vân thì sao.
Trình Phi thở dài một hơi, vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Ninh Thư, “Em đấy.”
“Anh hơi đói bụng, anh muốn ăn gì đó.”
Ninh Thư hỏi ngược lại: “Hiện giờ anh có thể ăn được sao?”
Đừng ăn vào rồi đi gặp em Huệ đấy.
Trình Phi gật gật đầu, “Anh cảm giác không khó chịu như trước nữa.”
Ninh Thư ra ngoài mua đồ ăn cho Trình Phi, Trình Phi gọi với lại, Ninh Thư quay đầu nhìn về phía hắn, Trình Phi cười nói: “Mua ít cháo là được rồi.”
Ninh Thư gật đầu.
Ninh Thư mua xong, nhờ người đưa lên, cô lười quay lại bệnh viện, nên đi dạo ven đường.
Rốt cuộc cô nên đối phó Trình Phi như thế nào đây.
Thứ mà Trình Phi muốn có, cô còn không biết là thứ gì.
Chẳng lẽ là vì lừa gạt chiếm đoạt tiền bảo hiểm.
Có điều Trình Phi nhìn không giống loại thiếu tiền, có phòng có xe đủ cả.
Nhìn qua còn là người rất có tình thú, nói anh ta chỉ vì tiền, Ninh Thư không tin lắm.
Làm những việc này, cảm giác càng giống sùng kính một lý tưởng nào đó hơn.
Ninh Thư còn chưa từng gặp loại người này đâu đấy.
Nếu Trình Phi thật sự muốn giết hai vợ chồng Ngải gia, thậm chí giết Ngải Vân.
Vậy Trình Phi mới thực sự là kẻ tâm thần, hơn nữa còn là loại tâm thần ngoài mặt là tinh anh xã hội, IQ cao còn giỏi che dấu.
Ninh Thư:……
Đúng là ba ngàn thế giới, sống lâu mới thấy việc lạ gì cũng có.
Ninh Thư không muốn đem chuyện này nói cho hai vợ chồng Ngải gia.
Vì hình tượng Trình Phi bày ra trước mặt người ngoài, đều là chính trực tích cực.
Ngoại hình đạt chuẩn, tiền nhiều, nhân phẩm tốt.
Như lúc cô muốn ly hôn, mẹ Ngải vẫn luôn khuyên cô bỏ ý định đi, Trình Phi là người đàn ông tốt.
Còn là loại đàn ông mà đời này bỏ lỡ, kiếp này có khi cũng không gặp được nữa.
Ai thấy anh ta cũng phải khen ngợi giơ ngón cái.
Mẹ nó, kinh doanh hình tượng tốt thật.
Ninh Thư đến cục cảnh sát, tính tìm cảnh sát hỏi một chút.
Dù Trình Phi có là tên thiện nghệ ngụy trang thì đã sao, có đủ chứng cứ vẫn trốn không thoát được đâu.
Ninh Thư đến chỗ cảnh sát, lấy ip địa chỉ lúc trước mình tìm được, đưa địa chỉ thật cho cảnh sát xem.
“Chính tài khoản này đã đánh cắp account của Điền Hải, cũng kẻ này ở phía sau xúi giục Lý Cường phạm tội, cho nên chắc chắn phải tìm ra được hắn.”
Cảnh sát cầm chứng cứ Ninh Thư đưa, “Mấy thứ này, người của bộ kỹ thuật cũng tìm ra được, vấn đề là ip này ở quán cà phê, quán cà phê mỗi ngày có quá nhiều người ra vào.”
“Người sử dụng wifi của quán còn nhiều hơn, cho nên không thể điều tra bắt đầu từ đây được.” Cảnh sát nói.
Trong lòng Ninh Thư hoài nghi Trình Phi, nhưng cô không thể nói thẳng ra, “Lý Cường nhiều nhất chỉ là người chấp hành mệnh lệnh, kẻ xúi giục Lý Cường phạm tội mới là chủ mưu, tôi hoài nghi là kẻ thù của ba tôi, hắn tìm được Lý Cường, lợi dụng Lý Cường để đạt được mục đích báo thù của mình.”
“Tôi cảm thấy hẳn nên bắt đầu từ khu vực chung quanh quán cà phê.”
“Người cách xa quán, sẽ không đi một quãng đường xa tới uống cà phê đâu, hẳn là người chung quanh.”
Cảnh sát gật gật đầu, “Chúng ta đã phái người đến canh chừng xung quanh quán, việc này cô có thể yên tâm.”
Ninh Thư gật đầu.
Cảnh sát ngẫm nghĩ, hỏi Ninh Thư: “Khu vực chung quanh quán này, còn có phòng khám của chồng cô, cô thấy sao?”
Ninh Thư nhướng nhướng mày, đây là nghi tới Trình Phi à?
Ninh Thư tỏ vẻ, mọi người hoài nghi có trình độ đấy.
Ninh Thư lắc đầu, “Phòng khám chồng tôi ở gần đó, nhưng chồng tôi tuyệt đối không liên quan đến việc này.”
“Chuyện này chúng tôi cảm thấy là người quen gây án.” Cảnh sát nói.
“Chuyện này gia đình cô có muốn điều tra tiếp không?” Cảnh sát hỏi.
Ninh Thư cắn cắn môi, thần sắc rối rắm, ngay sau đó kiên định gật đầu, “Chuyện này nhất định phải tra rõ, nó quan hệ đến sự an toàn của người thân tôi.”
“Nhưng hẳn không phải do chồng tôi làm đâu, anh ấy luôn luôn vô cùng hiếu thuận, coi cha mẹ tôi như ba mẹ ruột của mình, cho nên chuyện này nhất định không phải chồng tôi làm.”
“Cho dù sắp ly hôn, anh vẫn đối xử với nhà chúng tôi tốt như cũ.”
“Mạo muội cho hỏi một câu, hai người muốn ly hôn sao?” Cảnh sát hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, “Chúng tôi muốn ly hôn.”
“Vậy nguyên nhân ly hôn là gì?” Cảnh sát hỏi tiếp, vừa hỏi vừa ghi chép lại.
“Chuyện này…” Ninh Thư do dự không muốnnói.
“Mong cô nói đúng sự thật để chúng tôi nắm được tình hình thực tế, có khi sẽ hỗ trợ được trong quá trình điều tra.” Cảnh sát cổ vũ Ninh Thư.
Ninh Thư bất đắc dĩ nói Trình Phi lén lắp cameras trong nhà, lại còn khâu dị vật vào vết thương của cô cho cảnh sát.
Cảnh sát biểu hiên nghiêm túc, hỏi: “Sao anh ta lại trang bị định vị trong vết thương của cô, lại còn lắp nhiều cameras như thế để giám thị cô nữa.”
Ninh Thư lại thở dài một hơi, nói là chồng cô cảm thấy cô có vấn đề về tinh thần.
Cảnh sát tìm hiểu một chút thông tin từ Ninh Thư, sau đó bảo cô về nhà, nói là có phát hiện gì mới sẽ thông báo với cô.
Họ nói nếu có thể, muốn Ninh Thư đưa chìa khóa phòng khám Trình Phi cho họ, để họ tiện tra xét một chút.
Ninh Thư lắc đầu, cô không có chìa khóa phòng khám của Trình.
Ngay chìa khóa còn không có, còn gọi gì là vợ chồng.
Có khác chi dưỡng chim hoàng yến trong lồng đâu.
Ngải Vân căn bản không tham dự vào bất kỳ điều gì trong công việc của Trình Phi, Trình Phi mua gì, Ngải Vân đều không biết. Ninh Thư về nhà, mẹ Ngải mụ mụ đã dậy rồi, nhìn thấy Ninh Thư, hỏi: “Con không ở viện trông à? Bên cạnh Trình Phi không có ai, nó là người bệnh làm gì cũng bất tiện.”
Ninh Thư:……
Mỗi lần nghe mẹ Ngải nói về Trình Phi đều mang bộ dáng đau lòng khôn tả, cảm thấy Trình Phi đáng thương biết mấy.
Càng như vậy, trong lòng Ninh Thư càng khó chịu, dùng phương thức như vậy lừa gạt nhân tâm, ngụy trang giỏi thật.
“Bệnh viện có nhiều hộ sĩ như thế, có chuyện gì đều có thể tìm y tá.” Ninh Thư buông tay nói.
Vẻ mặt mẹ Ngải hơi cạn lời, “Con đấy, chồng con ngã từ tầng lầu cao mười mấy mét xuống như thế, con vẫn thờ ơ như vậy, con nói xem con bị sao?”
“Dạ dạ, con vô tình, vô nghĩa, con vô cớ gây rối được chưa.” Ninh Thư phiền muộn nói.
“Đúng vậy, con chính là đứa vô tình vô nghĩa, vô cớ gây rối.”
Ninh Thư:……
Luận về một người đàn ông có nhan sắc cao, kinh tế mạnh gây ra bao nhiêu lực sát thương với phụ nữ.
Cảm giác mẹ ngải cứ cố sống cố chết ép cô và Trình Phi cột vào cùng nhau.
So sánh một chút, giáo sư Ngải liền có vẻ lý tính hơn nhiều.
Mẹ Ngải thì quá cảm tính.