Dịch: Moringa***
Ninh Thư rốt cuộc cũng không tới bệnh viện chăm sóc Trình Phi, mà là cầm lấy cây chổi lau nhà bắt đầu tổng vệ sinh.
Cô muốn kiểm tra xem ở nhà họ Ngải có lắp mấy thứ linh tinh như cameras hay không.
Tình hình là giờ nhìn gì cũng trông gà hoá cuốc cả.
Cô cần phải bảo đảm sự an toàn của hai vợ chồng họ Ngải, hai người họ không làm gì sai hết.
Họ tin tưởng Trình Phi, gả con gái mình cho Trình Phi, đối tốt với hắn, thế mà cuối cùng còn vì vậy mà bỏ mạng.
Giờ trách ai, đó là lỗi của hai vợ chồng sao, trách họ ngu xuẩn, vì đã tin lầm người ư?
Ai mà tưởng được con rể mình lại là loại người như vậy.
Người bình thường sẽ không đề phòng những người thân cận xung quanh mình.
Mẹ Ngải ngồi trên sô pha, nhìn Ninh Thư thở phì phì quét dọn, “Đừng làm nữa, tới bệnh viện chăm Trình Phi đi, có chuyện gì cũng đừng tuyệt tình quá, làm lạnh lòng người.”
“Dẫu có là người xa lạ cứu con, con cũng không nên như vậy, huống hồ Trình Phi là chồng con, là chốn dựa đi hết quãng đời còn lại.”
Ninh Thư ngồi dậy, nhịn không được ngoáy lỗ tai: “Mẹ à, mẹ đừng suốt ngày càm ràm về Trình Phi bên tai con nữa, giờ cứ nghe tên Trình Phi con lại thấy bực bội.”
Mẹ Ngải há miệng, nhưng không nói được một câu nào, Ninh Thư xem bà như vậy, hơi mềm lòng, nói: “Mẹ, chuyện mẹ bị bắt cóc vẫn còn những nghi vấn khác, ngoài Lý Cường, vẫn còn có kẻ đứng sau, hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra hung phạm.”
“Cảnh sát khuyến cáo người nhà chúng ta nên ít ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện thoại, Trình Phi sẽ không sao đâu.”
Mẹ Ngải cũng không nói về chuyện Trình Phi nữa, lại sợ con gái nghe nhiều thành phiền chán sinh ra tâm lý phản nghịch.
Bà thật sự không muốn mất một người con rể tốt như vậy, hơn nữa còn đối xử tử tế với con gái bà, đổi lại là những người khác, nếu thật sự không ở nổi với nhau nữa, mẹ Ngải sẽ không nói gì.
Vì con gái mình ngay cả mạng cũng không từ, mẹ Ngải cảm thấy không có gì là không cho qua được.
Nhìn thấy mẹ Ngải không nói nữa, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm trong lòng, cảm giác mẹ Ngải giờ đang mắc triệu chứng thời kỳ mãn kinh, một sự việc cứ thích lải nhải mãi.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng là quá vừa mắt đứa con rể Trình Phi này.
Ninh Thư quét dọn tiếp, ngay cả dưới bàn cũng không bỏ qua, chỉ sợ có máy nghe lén cũng không biết chừng.
Mẹ Ngải nhìn Ninh Thư bò trên mặt đất giống như mấy con thạch sùng bám trên tường, bà trợn mắt
Đứa con gái này đúng là bất thường.
Ninh Thư tạm thời không tìm được thứ gì kỳ lạ, cô ngồi xuống.
Cô nhớ tới tinh thần lực của mình, tức khắc phóng tinh thần lực ra.
Một cơn sóng tinh thần vô hình phóng xuất từ Ninh Thư, nơi tinh thần lực quét tới, bất cứ thứ gì đều không thể che giấu.
Ninh Thư thậm chí thấy dưới sô pha có một đồng tiền xu, trên còn có một lớp tro bụi thât dày.
Tinh thần lực quả thật hữu dụng, thật là khổ cho cô trước kia cứ dẩu mông tìm khắp nơi.
Lúc đảo qua mẹ Ngải, Ninh Thư có thể thấy bà hôm nay mặc nội y gì, quần lót màu gì, những đặc điểm cá nhân trên cơ thể đều có thể thấy rõ.
Mẹ Ngải trước mắt cô giống như không hề mặc quần áo vậy.
Cô có thể nhìn xuyên thấu mọi vật.
Có điều sử dụng như vậy vô cùng hao phí tinh thần lực, chỉ qua một lúc mà sắc mặt Ninh Thư đã tái nhợt, ảnh hưởng của việc tiêu hao tinh thần lực quá mức.
Ninh Thư nằm ngã trên sô pha, đau đầu vô cùng.
Ninh Thư lại phát hiện một kỹ năng mới, tinh thần lực lại hữu dụng như vậy.
Lần trước lúc đang lẩn trốn khi đào thoát khỏi tinh cầu Selde, cô sử dụng tinh thần lực để tránh né phi thuyền rà quét.
Lần này cô lại một lần nữa khai quật tác dụng mới của nó.
Cảnh sát lại một lần nữa mời Ninh thư tới nói chuyện, đều là dò hỏi về chuyện Trình phi, ngay cả giáo sư Ngải cũng được mời đến.
Ninh thư thấy cảnh sát như thế, trong lòng có chút nhảy nhót, hiện giờ họ chắc chắn đã hoài nghi Trình phi.
Giáo sư Ngải nghe được câu hỏi của cảnh sát thì hơi chút sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, thành thật trả lời.
Cảnh sát hỏi Ninh thư: “Cô cảm thấy chồng cô là kiểu người như thế nào.”
“Anh ấy rất tốt, vô cùng tốt.” Ninh thư nói.
Giá trị nhan sắc cao, có năng lực, biết kiếm tiền.
“Chúng tôi tới khu vực xung quanh phòng khám điều tra một chút về chồng cô, thanh danh chồng cô vô cùng tốt, đánh giá về anh ta rất cương trực, ngoại trừ việc trang bị cameras trong nhà, cấy máy định vị trong cơ thể cô, còn có chuyện gì khác nữa không?”
“Mong cô nghĩ thật kỹ, rồi thành thật trả lời chúng tôi.” Cảnh sát nhìn Ninh Thư.
Ninh thư lắc lắc đầu, “Không có gì, anh ấy không làm chuyện gì quá mức cả.”
Cảnh sát nhìn thái độ Ninh Thư hơi do dự, dường như đang dấu diếm chuyện gì, lập tức nói: “Mong cô khai báo đúng sự thật.”
Ninh thư buông tay, “Tôi không có gì để nói nữa, cũng không dấu diếm chuyện gì.”
“Cô Ngải, cô nên nghĩ kỹ, bên cạnh cô có một người vô cùng nguy hiểm, uy hiếp đến sự an toàn của thân nhân cô, chẳng lẽ cô vẫn muốn bao che hay sao?”
Ninh thư thần sắc không thay đổi, “Tôi nói rồi, chồng tôi không phải là người như vậy, mấy người muốn tôi nói mấy lần nữa, sao không đi điều tra những người khác, vì cái gì cứ nghi cho chồng tôi.”
“Cô Ngải, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, không riêng gì Lý cường, còn ảnh hưởng tới trường nơi cha cô dạy học nữa.”
“Hơn nữa chuyện này hiệu trưởng trường cô cũng nhờ chúng tôi điều tra cặn kẽ, nó gây ảnh hưởng đến thanh danh trường học.”
“Học sinh chủ động bắt cóc, cùng với việc bị xui khiến bắt cóc mang tính chất hoàn toàn khác nhau.” Cảnh sát nói.
Ninh thư vuốt túi của mình, thần sắc do dự.
Cảnh sát nhìn thấy hành động của Ninh Thư, hỏi: “Cô Ngải, tôi hy vọng cô có thể suy xét rõ ràng.”
Ninh thư hít một hơi thật sâu, lắc đầu, “Chồng tôi không phải người như vậy, tôi không có gì muốn nói nữa.”
Ninh thư đứng lên, xách túi đi mất.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, giáo sư Ngải cau mày nói: “Cảnh sát hiện giờ lại hoài nghi Trình Phi?”
“Cũng không hẳn là hoài nghi Trình phi, mà do chuyện này là người quen gây án, vừa lúc phòng khám của Trình Phi lại ở khu vực xung quanh quán.”
“Bất kỳ một hành vi gì của con người đều có tính mục đích và ý nghĩa, Trình Phi sao lại làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ba chấp nhận cho con và nó ly hôn.”
“Hơn nữa, với điều kiện của Trình Phi, dù có ly hôn cũng có thể cưới được cô gái có điều kiện tốt, thực sự không cần phải mạo hiểm trả một cái giá lớn như vậy.”
Ninh thư buông tay, “Ai mà biết Trình Phi nghĩ gì trong đầu.”
“Có điều, ba cảm thấy nếu thật sự là Trình Phi ra tay, hắn sao lại muốn cứu con, đã khiến cho bản thân chật vật như vậy, còn rơi từ trên lầu xuống, không những khiến mình bị thương, thậm chí còn có khả năng mất mạng.”
Giáo sư Ngải nghĩ đi nghĩ lại, cũng không hiểu được mục đích của Trình Phi, “Hơn nữa, vì sao còn để lại một địa chỉ ip thật, để người ta tra ra.”
Ninh thư cũng nghĩ trăm lần mà không ra.
“Chuyện này trước đừng nói cho mẹ con, bà ấy vừa mới gặp cú sốc như vậy, còn chưa phục hồi lại.” Giáo sư Ngải dặn dò ninh thư.
Ninh thư gật đầu, “ Con biết.”
“Con cũng đừng ghét bỏ mẹ con lải nhải, mẹ con đều là vì con, bà ý lo về sau hai ta đi rồi, một mình con không ai chăm sóc, Trình Phi thoạt nhìn là một người đàn ông rất có trách nhiệm.”
“Mẹ con vẫn kiên quyết không cho bọn con ly hôn.” Giáo sư Ngải xoa xoa giữa mày.