Không có đòn nào tiêu diệt được ma cà rồng, bởi chúng bất tử, đây là thứ con người khốn khổ theo đuổi.
Có vài người muốn được ma cà rồng ôm, để trở thành ma cà rồng cấp thấp, chỉ cần vậy cũng có thể trở thành bất tử.
Một khi đã là thành viên của tổ chức, sẽ không được có liên hệ với ma cà rồng.
Nếu trái với quy định, sẽ bị tổ chức quy thành tâm trí ô nhiễm, không còn thích hợp làm thợ săn nữa.
Sau đó, sẽ bị trừ khử.
Thợ săn ma cà rồng được hưởng lương cao, và nhiều đãi ngộ phong phú, nhưng một khi xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ có án mạng, hoặc là chết trong tay ma cà rồng hoặc là chết trong tay của những người trong tổ chức.
Trong trường hợp của Mina, sẽ có một phiên tòa, và có khả năng sẽ bị giết là rất lớn.
Jasmine lo sợ, bởi Mina là đồng đội của cô ấy, một khi Mina bị xét xử, cô ấy cũng có thể bị xét xử theo.
Cho nên Jasmine mới bảo Mina đừng qua lại với Ferry nữa, nếu không cả hai sẽ bị tổ chức kéo ra tòa xét xử.
Nhưng Mina kiên định tin tưởng Ferry khác với đám ma cà rồng kia.
Mặc kệ Jasmine khuyên nhủ thế nào cũng không ngừng, vẫn dây dưa với Ferry.
Cho dù Jasmine nhẹ giọng khuyên lơn hay chân tình góp ý, tận tình khuyên bảo cũng không thể thuyết phục Mina được.
Thật sự rất khó để trở thành đồng đội với người như Mina, tới khi cô ấy muốn tự cứu lấy mình thì đành phải báo cáo quan hệ của Mina với ma cà rồng cho tổ chức.
Sau khi tổ chức nhận được thông tin, trực tiếp bắt giam Mina lại.
Kết quả của phiên tòa là án tử, đồng nghĩa với việc Mina phải chết.
Kế tiếp, Ferry mang theo lượng lớn ma cà rồng xâm nhập vào căn cứ của tổ chức.
Trực tiếp phá hủy tổ chức, giải cứu Mina.
Trước khi đi, Ferry còn tự tay giết chết Jasmine, nguyên nhân là do Jasmine mật báo.
Mina còn chưa kịp ngăn cản, Jasmine đã bị móng tay sắc nhọn của Ferry xé thành hai nửa.
Một tên giết người cuồng bạo.
Ferry là quý tộc ma cà rồng, tự nhiên sẽ suy xét tới lợi ích của chúng.
Sự tồn tại của Vampire Hunter như cái gai ung nhọt trên lưng hắn, hơn nữa mạng sống của người con gái hắn ta yêu cũng bị đe dọa, một mũi tên trúng hai con nhạn, kết quả đành phải diệt trừ Vampire Hunter thôi.
Mina không quan tâm tới sự diệt vong của tổ chức, ngày bị kết án tử hình, Mina đã nhận ra rằng Vampire Hunter là một tổ chức tàn nhẫn.
Gắn bó với tổ chức từ nhỏ, tới giờ mới biết được nơi đây thật tàn nhẫn, nói giết là giết.
Trong lòng đầu tiên là thất vọng, sau đó khiếp sợ, cuối cùng là thoải mái.
Tất nhiên là Mina đi với Ferry rồi, sau đó Ferry trao cho cô ta cái ôm đầu tiên, trao cho cô ta cuộc sống vĩnh hằng bất tử và nhan sắc tuổi trẻ vĩnh viễn.
Và rồi, hai người bọn họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
(and then, they live happily ever after)
Tâm nguyện của Jasmine là được sống, nhất định phải mật báo thành công, quyết không để cho đôi nam nữ chó má đó được sống yên ổn.
Ninh Thư:.....
Ninh Thư cảm thấy Jasmine khá nhỏ mọn, Ferry nói cô mật báo nên giết, vì vậy lần này cô ấy nhất định phải mật báo thành công.
Có bản lĩnh thông đồng chim chuột với nhau, lại còn sợ người ta nói ra nói vào.
Ninh Thư tiếp thu cốt truyện xong, nhìn qua Mina đang nằm giường bên cạnh.
Nói chung là, sau khi tiếp nhận cốt truyện xong, Ninh Thư đã có ấn tượng sơ bộ về con mắm Mina này.
Thiện lương, trừ bỏ thiện lương không đúng chỗ ra thì chả có cái vẹo gì, không bản lĩnh, không kỹ năng, không tự tin.
Hơn nữa sự tử tế, tốt bụng của cô nàng này chỉ nhằm vào ma cà rồng, bao nhiêu người trong tổ chức vì cô ta ngã xuống như thế, cũng không thấy cô nàng phân phát ra tí tẹo lòng tốt nào.
Hoàn toàn làm lơ những người bị ma cà rồng giết chết, sao lúc đấy không thấy cô nàng phát ra tí tẹo lòng tốt nào đi?
Rõ ràng là thợ săn quỷ, thế mà lại rủ lòng thương xót ma cà rồng, cuối cùng còn cõng rắn cắn gà nhà.
Đấy, thiện lương lại còn chọn đối tượng, bày đặt.
Nếu ma cà rồng Ferry này lớn lên xấu đau xấu đớn, xấu tới nỗi ma chê quỷ hờn, thì chắc có lẽ câu chuyện đã đi theo hướng khác.
À tôi nhầm, không đẹp trai mà người vẫn sặc mùi tiền thì chắc lại thành bộ biu ti en dơ bít.
Tóm lại, tất cả chỉ là để kiếm cớ cho tình yêu.
Có lòng tốt vô bờ, lại xứng đáng được yêu thương.
Chẹp.
Ninh Thư chỉ muốn nói lòng tốt ruồi bâu.
Cô nàng còn không hiểu được trách nhiệm, bổn phận của mình, đã vậy còn làm liên lụy tới đồng đội, khi phải đối phó với ma cà rồng, chân tay lại cuống hết cả lên.
Ninh Thư bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, lần này lại phải đối phó với đám ma cà rồng bất tử.
Năng lực của Ferry ghê gớm phết đấy.
Có thể huy động và dắt theo số lượng lớn ma cà rồng, thêm cả hào quang nam chính trong người, lập tức tiêu diệt được tổ chức.
Sau đó về cơ bản không còn người nào có thể chế ước được ma cà rồng nữa.
Đấy, thiện lương của Mina đấy.
Làm sai thì phải chịu phạt, còn mẹ nó ở đấy mà ấm ức.
Đã thế còn không biết bổn phận, trách nhiệm của mình là gì.
Đây là vị diện hiện đại, cho nên linh khí không được nhiều cho lắm, nhưng trộm vía vẫn có.
Tu luyện tới bình minh, đan điền mới xuất hiện tia khí kình mảnh hơn cả sợi tóc.
Vẫn là tuyệt thế võ công của cô lợi hại.
Mina chớp chớp mắt thức dậy, Ninh Thư thu thế xuống giường rửa mặt.
Từ phòng tắm bước ra, vẫn thấy Mina ôm chăn ngủ nướng không chịu dậy.
Mina này không thích hợp là thợ săn ma cà rồng, nhưng vì lớn lên trong tổ chức, nên cô nàng chỉ có thể trở thành thợ săn ma cà rồng.
Không biết có phải não Mina bị rơi rớt phần nào không, những kỹ năng thợ săn nên học, đều không tiếp thu nổi.
Mà Jasmine, người trạc tuổi với cô nàng, không may phải trở thành đồng đội.
Trên cơ bản là gà bay chó sủa, khiến cho thành tích của cả hai đều quá kém.
Chả hiểu kiểu gì, lại có người tiếp nhận Mina.
Cũng không khó hiểu cho lắm, bởi thực ra thì Mina vẫn có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu.
Lại cộng thêm cả ngây thơ tốt bụng.
“Jasmine, tối nay chúng ta có mặc lễ phục cho buổi dạ hội hóa trang không?” Mina ngồi dậy hỏi Ninh Thư.
Cô nàng cười đến cong khóe mắt, cộng thêm làn da trắng muốt, cùng những mạch máu xanh trên cổ, máu chảy róc rách trong động mạch.
Mina còn có tính ham chơi, cái gì cũng tò mò.
Cũng là do, Mina và Jasmine mới mười tám mười chín tuổi, là lúc thanh xuân phơi phới tràn đầy sức sống.
“Chắc chắn phải thay lễ phục, nếu không sao chúng ta vào được.” Ninh Thư vừa nói vừa lau tóc.
Mắt Mina sáng lên, có lẽ là nghĩ tới lễ phục xinh đẹp, và mặt nạ che mặt.
Thật rồ mán tịc và đầy đam mê.
Ninh Thư hững hờ nói: “Chúng ta đi giám sát ma cà rồng, chứ không phải thật sự tham gia vũ hội.”
Mina ôm gối nói: “Ừ thì là đi giám sát ma cà rồng thật đấy, nhưng cậu cũng không cần phải nghiêm túc quá đâu, ở nơi nhiều người như vậy, ma cà rồng sẽ không dám ra tay đâu.”
Ninh Thư nhìn Mina hỏi: “ Cậu cảm thấy ma cà rồng là dạng tồn tại gì?”
“Ma cà rồng là những người bị trời cao nguyền rủa, họ phải sống trong sự nguyền rủa của bất tử, và phải chịu tra tấn bởi thời gian và không gian, không biết bao giờ mới kết thúc.” Mina đáp.
Ninh Thư nhướng mày, đây là đang đồng tình với ma cà rồng sao?
Dù sống mãi thì cũng có thể tự vẫn mà, ma cà rồng nào có đáng thương như suy nghĩ của cô nàng đâu.
Giàu có, tuổi thọ, thanh xuân vĩnh cửu, ma cà rồng có được những điều đó dễ như trở bàn tay.
Rõ ràng là áp đảo, đứng trên loài người.
Còn không tới phiên cô nàng đồng tình, thương cảm đâu.
Ninh Thư nhìn Mina, “Đừng quên cậu là thợ săn ma cà rồng, mục đích tồn tại của cậu là kiềm chế ma cà rồng.”
“Giờ không phải đã có máu nhân tạo rồi đó sao, kỳ thật con người và ma cà rồng có thể chung sống hòa bình.” Mina nói
Sắc mặt Ninh Thư không đổi: “Cậu có thể cho ma cà rồng uống máu do con người chế tạo không?”
Mina tỏ vẻ xấu hổ, làm sao cô nàng có thể khiến đám ma cà rồng đó uống máu nhân tạo được đây, người ta nào có nghe lời cô nàng nói.
“Cho nên phải đặt mình vào đúng vị trí. Cậu là thợ săn ma cà rồng, cậu không thể dính líu tới lũ ma cà rồng, nếu không cả tôi và cậu sẽ đều gặp xui xẻo.”
Mina không nhịn được chẹp miệng: “Vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, vậy mà cậu còn ở đây thuyết giáo.”