Editor: Gin
Sau này lại còn phải mở cho Dịch Hiểu Đông một triển lãm tranh nữa chứ.
Haiz, nghĩ thôi cũng đã thấy phải tiêu tốn rất nhiều tiền rồi.
Còn có cả giấy bút vẽ của Dịch Hiểu Đông.
Cô muốn tìm một công việc, có thể nuôi sống được Dịch Hiểu Đông và cô.
Buổi tối, cô và Dịch Hiểu Đông lên xe nằm ngủ.
Ninh Thư tu luyện, còn Dịch Hiểu Đông đi ngủ.
Hôm sau, Ninh Thư ra khỏi nhà đi nhặt sắt vụn, không đúng, là đi tiệm net xem xét tình hình, thám thính xem mọi chuyện phát triển thế nào rồi.
Ninh Thư trả tiền, bật máy lên, tìm tin tức của tập đoàn nhà họ Mẫn, xem tin tức dầu từ mỡ người chết.
Tin báo lúc trước của Ninh Thư bị xóa, website chính thức bị Ninh Thư hack cũng đã khôi phục lại bình thường.
Trang web chính thức của tập đoàn tuyên bố thanh minh, nói có người cố ý bịa đặt, bôi đen tập đoàn, sẽ truy cứu người đưa tin bịa đặt theo trách nhiệm pháp luật.
Ở trên mạng xã hội Weibo tuyên bố thanh minh.
Tin bài bị xóa, nhưng Ninh Thư cũng không nóng nảy, thành công ép công ty phải lên tiếng thanh minh, còn khiến tập đoàn phải đo lường kiểm tra tất cả sản phẩm, là thành công cực lớn.
Ninh Thư nhìn thoáng qua thị trường chứng khoán, giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Mẫn giảm liên tục.
An toàn thực phẩm là sinh kế của người dân, lại dám sử dụng dầu từ xác người chết.
Chẳng sợ nhà họ Mẫn tới cơ quan thực phẩm chất lượng uy tín kiểm tra sản phẩm, cũng chẳng sợ thực phẩm nhà bọn họ có đủ tư cách hay không, giờ có cầm giấy chứng nhận bày ra trước mặt công chúng, công chúng cũng không tin tưởng nữa.
Có đôi khi con người ta nguyện tin vào những gì họ nghĩ chứ không hề tin vào sự thật hiển nhiên, đa số đánh bại thiểu số.
Lúc này, Mẫn Hạo Sơ không rảnh tới gây sự với cô nữa.
Nhà mình xảy ra chuyện lớn tới vậy, Mẫn Hạo Sơ làm gì còn thời gian hay tâm trí mà đi dạy dỗ thú cưng được chứ.
Ít nhất trước mắt cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mục tiêu lúc này của cô là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Có tiền mới có thể giúp Dịch Hiểu Đông mở triển lãm tranh được.
Ninh Thư suy nghĩ, thôi thì thêu thùa đi, bây giờ việc gì cũng cần có chứng minh thư, người ủy thác còn chưa đủ mười tám đâu.
Còn chưa phải là người lớn nữa.
Vậy thì thêu thùa, nhưng thêu xong thì bán cho ai.
Trong tay người ủy thác không có tài nguyên nào cả, ngay cả một khách hàng tiềm năng cũng không có.
Không tiền, không nhà, không cha, không mẹ, không có lấy một người bạn tốt.
Chỉ có thể dựa dẫm, sống nương tựa lẫn nhau với em trai đầu óc ngờ nghệch.
Tu luyện suốt một đêm, Ninh Thư đưa linh khí trong cơ thể mình cho Dịch Hiểu Đông.
Trong cơ thể cô chỉ có hỏa năng, mà hỏa năng lại chỉ biết phá hư cơ thể.
Giống như lúc cô truyền hỏa năng vào trong cơ thể Đinh Ngưng Điệp, hỏa năng chậm rãi ăn mòn phá hủy cơ thể cô ta.
Khiến cô ta luôn phải chịu đau đớn, tuy không phải là rất đau, nhưng phải chịu đau từ ngày này qua ngày khác, từ năm này sang năm nọ.
Linh khí thì khác, ôn hòa dễ chịu, có thể tẩm bổ cho cơ thể.
Dịch Hiểu Đông bẩm sinh trí tuệ đã kém phát triển, không có thuốc nào có thể trị được bệnh này.
Ninh Thư làm bữa sáng cho Dịch Hiểu Đông, sau đó mới đi ra ngoài.
Dịch Hiểu Đông chỉ cần có thể vẽ tranh sẽ không làm phiền người khác, Ninh Thư kéo cửa xe lại, đứng chỗ cửa xe dặn dò Dịch Hiểu Đông, “Hiểu Đông, đừng chạy linh tinh nhé, ngoan ngoãn ở nhà chờ chị về.”
“Không được mở cửa cho người lạ, chị sẽ nhanh về thôi.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư cầm sắt vụn mình nhặt được đi bán, sau đó tới tiệm net.
Không có tiền khổ sở vậy đấy, muốn biết tin gì cũng phải tới tiệm net mới biết được.
Ninh Thư chú ý chuyện nhà họ Mẫn, xem nhà họ Mẫn xử trí thế nào.
Mẫn Hạo Sơ là trung tâm đầu têu mọi chuyện, là thằng cầm ch1ch, Ẩu Hạo Hiên là đứa thực thi nhiệm vụ, còn Mục Dạ Diệu ở đằng sau hỗ trợ.
Nghĩ ra đủ trò để tra tấn hành hạ người khác.
Cô không tin trong nhà xảy ra chuyện, Mẫn Hạo Sơ còn tâm tư nghĩ ra cách tra tấn người khác.
Ninh Thư nhấp chuột, xem tin tức tập đoàn nhà họ Mẫn.
Tập đoàn nhà họ Mẫn tổ chức họp báo, mời ký giả tới, thậm chí nói rằng đó là do cạnh tranh ác ý giữa các công ty cùng ngành, mới nghĩ ra mánh khóe này.
Nói thực phẩm của nhà họ Mẫn đã trải qua kiểm nghiệm nghiêm khắc, cẩn thận, dầu mỡ từ xác chết gì đó chỉ là lời nói vô căn cứ, bịa đặt.
Tuy tập đoàn nhà họ Mẫn tích cực làm sáng tỏ, lại tổ chức họp báo, tới các chuyên ngành để kiểm nghiệm sản phẩm, nhưng gièm pha trên mạng lúc này đã lên men.
Không ít người nổi tiếng mua mì ăn liền của tập đoàn, nói là muốn nếm thử mùi vị mỡ người chết, còn phát livestream ăn mì ăn liền.
Khiến ấn tượng về tập đoàn nhà họ Mẫn sản xuất thực phẩm có mỡ người chết lại gia tăng.
Giá cổ phiếu lại càng tụt mạnh, khiến ba Mẫn Hạo Sơ sầu đến bạc cả tóc.
“Có phải mày đắc tội người nào không, rõ ràng là có người đang nhắm vào nhà mình?” Ba Mẫn Hạo Sơ nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy tất cả là do Mẫn Hạo Sơ ở trường đắc tội với người.
Người học ở học viện quý tộc, cơ hồ tụ tập toàn bộ quốc gia, của cải của toàn bộ xã hội.
Nếu do Mẫn Hạo Sơ đắc tội với người ở trong trường học, thì có khả năng có người nhắm vào nhà họ Mẫn.
Mẫn Hạo Sơ ngơ ngác, cậu ta có làm cái m* gì đâu.
Ở trên trường trên lớp nho nhã lễ độ quan hệ tốt lắm mà.
Mẫn Hạo Sơ rất biết người biết ta, biết ứng xử phải phép lắm mà.
Có bắt nạt cũng chỉ dám bắt nạt những đứa không có chỗ dựa, không có bối cảnh mà thôi.
Mẫn Hạo Sơ đột nhiên nghĩ tới hai chị em Ninh Thư, nhưng ngay lập tức lắc đầu, hai kẻ hèn hạ như lũ chuột bọ vậy, chỉ đáng để bị bọn họ chơi tới xoay vòng mà thôi.
Nhìn thấy bọn họ chẳng khác gì chuột thấy mèo, run bần bật.
Sao có thể làm ra loại chuyện to gan lớn mật thế được.
“Sao rồi, đã nghĩ ra được ai chưa?” Ba Mẫn Hạo Sơ nhìn mặt mũi con trai dồn dập hỏi, “Có phải đã đắc tội với người nào rồi không?”
“Không có, con không đắc tội với ai cả.” Mẫn Hạo Sơ lắc đầu.
“Phải tìm được tên chơi xấu sau lưng này.”
Mẫn Hạo Sơ suy nghĩ, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người, “Ba à, con nghĩ tới một người.”
“Ai?” Ba Mẫn Hạo Sơ hỏi.
Mẫn Hạo Sơ nhàn nhạt trả lời, “Là một người nhỏ bé không đáng nhắc tới.”
Mẫn Hạo Sơ kể tình huống của Ninh Thư cho ba mình nghe, đương nhiên cũng nói luôn chuyện hắn bắt nạt Ninh Thư.
“Cho nên, con nghi là con bé này muốn trả thù nhà chúng ta, chúng ta có thể bắt con bé này tới, để nó đứng trước phóng viên nói ra chân tướng sự thật.”
“Tao đã nhắc mày bao nhiêu lần rồi, đinh nhỏ mà mày dẫm chân vào cũng có thể gây uốn ván, chảy máu, nó đánh mày chính diện thì còn đỡ được, nhưng mà lũ tiểu nhân chơi xấu sau lưng, thì mày đỡ bằng mắt con ạ, đây rõ ràng là có kẻ ác chơi xấu sau lưng. (Mày có biết các cụ có câu dạy thế này chưa, đừng bao giờ gây thù chuốc oán với lũ tiểu nhân và đàn bà, đến lúc nó đâm lại cho thì chỉ có ở đấy mà khóc thôi con ạ).” Ba Mẫn Hạo Sơ xoa mày nói.
“Cho dù không phải con bé này làm, nhưng trước mắt cách này là cách giải quyết tốt nhất.” Ba Mẫn Hạo Sơ nói.
“Song dựa trên tình hình thực tế mà nói, chuyện mấy đứa chúng mày bắt nạt hai chị em yếu ớt nhỏ bé mà lộ ra, sẽ gây ra ảnh hưởng xấu tới tương lai của chúng mày, đã vậy còn làm liên lụy tới nhà họ Ẩu và nhà họ Mục nữa.”
“Đặc biệt là nhà họ Mục đi theo con đường chính trị, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, rất có khả năng trở thành vết nhơ trong lý lịch chính trị, cho nên, phải thay đổi lại cách nói.” Ba Mẫn Hạo Sơ nói.
“Dịch Hiểu Đông có một thằng em trai bị ngốc, con bé ấy rất quan tâm, để ý thằng em này.” Mẫn Hạo Sơ nói.
“Chuyện này không thể để xảy ra sai sót, đây là một bước đi nguy hiểm đấy.” Ba Mẫn Hạo Sơ suy nghĩ, thấy không ổn, “Có khi bỏ đi, chuyện này mà lộ ra lại kéo cả nhà họ Mục và nhà họ Ẩu vào thì chết.”
“Vậy nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mẫn Hạo Sơ nôn nóng nói, “Nhà chúng ta không thể vì chuyện này mà sụp đổ được.”
“Con nghe mấy giám đốc nói, các đại lý không còn tới công ty chúng ta lấy hàng nữa, tới cả giá cổ phiếu cũng giảm mạnh.” Mẫn Hạo Sơ sốt ruột.
P.s: khi nào thế lực thần bí bảo mình ra chương thì mình ra chương nhé, chứ không có lịch ra chương đâu.