Editor: Gin
Đây là một xã hội vô cùng thực dụng, nếu gia đình một người nào đó xảy ra vấn đề danh tiếng gì, người đó sẽ rơi thẳng từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Mẫn Hạo Sơ ở trường học được tất thảy thầy cô và chúng bạn hoan nghênh, được đám con gái vây xung quanh người tung hô là vương tử, khao khát được hắn rủ lòng thương.
Nhưng tất thảy mọi thứ hắn có được như bây giờ đều do gia đình hắn mang lại, nếu không có mấy thứ này đính kèm, hắn cũng chỉ là một thằng con trai không xu dính túi.
Thái độ của kẻ khác đối với hắn sẽ không giống như trước nữa.
Mẫn Hạo Sơ không biết liệu rằng có ai sẽ vươn tay ra giúp đỡ hắn không, nhưng công bằng mà nói, những thứ không có giá trị, chính hắn cũng sẽ không hao phí hay để tâm tư vào.
Nói đâu xa, ngay tới cả hắn có thể vươn tay ra giúp người có hoàn cảnh tương tự mình lúc này hay không, cũng khó có thể nói được.
Mặc kệ ra sao, phải giữ được công ty trước đã, không thể để giá cổ phiếu công ty sụt giảm thêm nữa được.
Ninh Thư ra tiệm net, lên mạng tìm hiểu thị trường thêu thùa may vá, thấy có cửa hàng chuyên về thêu thùa.
Cô làm ra một thành phẩm, đưa cho người xem.
Lấy kỹ năng thêu thùa cả đời của cô ra, Ninh Thư quyết định thêu hai mặt.
Quả nhiên, kĩ năng gì đã học được rồi cũng sẽ có lúc cần dùng.
Ninh Thư mua một vải vóc cộng thêm chỉ các màu, loại chỉ tốt không phai màu, đầy đủ màu sắc.
Ninh Thư cầm đồ về gầm cầu, phát hiện mấy người mặc quần áo tây, đi giày da đứng xung quanh xe.
Ninh Thư vội vàng chạy tới, Mẫn Hạo Sơ quay đầu nhìn, “Chúng mình lại gặp nhau rồi……..”
Lông mày Ninh Thư giật giật, sao Mẫn Hạo Sơ lại chạy tới chỗ cô gây sự rồi.
Trong nhà xảy ra việc như vậy, thế mà vẫn còn tâm tư đi tìm thú cưng như cô chơi à.
“Nhìn thấy mình cảm thấy ngoài ý muốn vậy sao?” Mẫn Hạo Sơ đào hoa nhìn Ninh Thư.
“Cậu đưa em tôi đi đâu rồi?” NT run rẩy hỏi.
Mẫn Hạo Sơ thấy Ninh Thư run bần bật lên như chuột thế này, lông mày mới bắt đầu thả lỏng.
“Mình muốn cậu giúp mình một chuyện, nếu cậu làm tốt mình sẽ buông tha cho hai chị em các cậu.” Mẫn Hạo Sơ từ trên cao nhìn xuống nói.
“Em trai tôi đâu?” Ninh Thư hỏi.
“Chị ơi, em ở trong xe, trong xe có nhiều đồ ăn lắm.” Dịch Hiểu Đông vươn đầu ra khỏi cửa xe, trong tay thằng bé còn có mấy túi đồ ăn vặt.
Ninh Thư:...........
Thật đúng là con nít ranh, có ăn là quên hết roi đòn, có tí trí nhớ cũng không nhớ nổi, hệt như não cá vàng.
Có điều thấy Dịch Hiểu Đông bình an, Ninh Thư mới thở dài nhẹ nhõm được một hơi.
Mẫn Hạo Sơ tới gần Ninh Thư nói, “Cậu cho rằng dọn nhà đi, sẽ không ai tìm tới cậu sao?”
Ninh Thư không hề thấy mình có thể thoát khỏi đám người này, tiền đề chủ chốt là bọn họ phải buông tha cho cô.
Nếu những người này không tha cho cô, cho dù cô có chạy tới chân trời góc biển cũng không thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ.
Ninh Thư cúi đầu nhìn giày, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể làm gì giúp cậu?”
“Chắc chắn là chuyện tốt, sau khi chuyện này thành công, cậu sẽ có được một khoản tiền, cậu và em trai sẽ không phải lo về chuyện tiền bạc ăn uống sau này nữa.” Mẫn Hạo Sơ hứa hẹn.
Ninh Thư kinh ngạc ngẩng đầu, song vẫn co rúm cả người.
“Chuyện gì?” Ninh Thư cẩn thận, dè dặt hỏi.
“Ở trước mặt phóng viên nói, bảo tất cả những lời đồn đại trên mạng đều do một mình cậu thêu dệt lên.”
Ninh Thư lại càng thêm ngơ ngác, vẻ mặt như ngủ mơ giữa ban ngày hỏi: “Lời đồn đại gì, tôi có biết đâu.”
Mẫn Hạo Sơ thấy dáng vẻ này của Ninh Thư không có gì ngoài ý muốn, suy cho cùng không di động, không internet, sao có thể biết được mấy chuyện này.
Mẫn Hạo Sơ lấy di động của mình cho Ninh Thư xem, “Tự xem đi.”
Ninh Thư xua tay, “Tôi không xem đâu.”
Mẫn Hạo Sơ mất kiên nhẫn, không muốn mất thời gian với con bé thu nhặt sắt vụn như Ninh Thư.
Nhưng nghĩ tới chuyện nhà mình cần một đứa bù nhìn để đưa ra gánh nồi dùm.
Mẫn Hạo Sơ chỉ có thể nhẫn nại, đè nén tính tình của mình lại để kể cho Ninh Thư những chuyện đã xảy ra.
Ninh Thư trợn mắt nhìn Mẫn Hạo Sơ, “Vậy, vậy là phạm pháp rồi, nếu tôi thừa nhận, tôi sẽ phải ngồi tù đấy.”
Mẫn Hạo Sơ kinh ngạc, không ngờ rằng con bé nhặt sắt vụn như Ninh Thư còn biết chuyện này là phạm pháp.
Ninh Thư liên tục lắc đầu, “Tôi không làm được đâu, nếu tôi xảy ra chuyện gì, em trai tôi phải làm sao bây giờ?”
Trong đầu Ninh Thư có cảm giác chó gặm, bắt cô thừa nhận chuyện bịa đặt, chỉ sợ sau khi phỏng vấn, cô sẽ không có kết cục tốt gì đâu.
Còn dám lấy tiền, đi lừa người khác.
Dám nói chuyện bạo lực học đường biến thành chuyện mấy đứa trẻ trêu đùa giỡn chơi với nhau, sau đó cô ghi hận trong lòng, nên mới gây ra loại chuyện này.
Đây là loại chuyện phá hủy danh dự, trở thành kẻ bị dư luận sỉ vả.
Nếu cô nhận lời, Dịch Hiểu Đông yếu thế ban đầu sẽ phải gánh lấy tiếng xấu này.
Mẫn Hạo Sơ chỉ biết chăm lo tính toán cho gia đình của mình, nào có quan tâm tới sống chết của cô.
Sau khi họp báo, có khả năng cô sẽ bị tống vào tù, vậy thì Dịch Hiểu Đông phải làm sao bây giờ, tới lúc Dịch Hiểu Đồng trở về, lại phát hiện chính mình đang ngồi trong tù.
Cả đời coi như đã bị hủy hoại.
Nhiệm vụ nghịch tập của cô coi như thất bại, muốn cô phải làm sau nhiệm vụ liên tục à, không có cửa vậy đâu.
“Chuyện này không phải là chuyện cậu có muốn hay không, nếu cậu tình nguyện làm, tất nhiên sẽ có chỗ lợi với cậu, còn nếu không chịu, cậu thử nghĩ xem kết cục của cậu và em trai mình đi.” Mẫn Hạo Sơ uy hiếp nói.
Ninh Thư: Tao lại sợ mày quá,.......
“Cậu đừng làm hại tới em trai tôi, cậu để tôi suy nghĩ đã.” Ninh Thư cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Suy nghĩ cho chín vào, cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, cậu có trốn cũng không thoát được đâu, cho cậu một ngày để suy nghĩ, đừng có mà chạy trốn đấy nhé, bé ngoan.” Mẫn Hạo Sơ tủm tỉm nhìn Ninh Thư.
“Chạy rồi sẽ không còn quả ngọt để ăn đâu, để mình phát hiện ra cậu chạy trốn, em trai cậu sẽ không có trái tốt gì để ăn đâu.” Mẫn Hạo Sơ cho bảo tiêu lôi Dịch Hiểu Đông đi.
Ninh Thư chạy nhanh nói: “Tôi sẽ không trốn đi đâu, vậy nên đừng bắt em tôi đi, tôi hứa.”
Mẫn Hạo Sơ chỉ vào Ninh Thư, “Tốt nhất là nghĩ cho chín vào.”
Ninh Thư liên tục xua tay, cả người yếu đuối vô lực, “Tôi sẽ không trốn, nhất định không trốn đi đâu, cậu, cậu cứ yên tâm.”
Mẫn Hạo Sơ phái người thủ tại chỗ này, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Ninh Thư chạy nhanh vào trong xe, nhìn Dịch Hiểu Đông đang ăn, ăn tới quên trời quên đất, thấy Ninh Thư, nhanh tay nhét đồ ăn vào trong tay Ninh Thư nói, “Chị ơi nhanh ăn nào.”
“Thằng khốn nạn kia có tốt đẹp gì đâu, lúc trước nó bắt nạt em, giờ em vẫn còn ăn đồ của nó được à.” Ninh Thư tức giận nói.
“Mấy thứ này ăn ngon lắm đó, chính bởi vì lúc trước bọn nó bắt nạt chị em mình, nên giờ chị em mình mới ăn sạch đồ của bọn nó.” Dịch Hiểu Đông ngay thẳng nói.
Ninh Thư:............
Ờ thì logic này cũng không hề sai.
Ninh Thư nhặt túi đựng bánh mì lên ăn, nhìn đám người canh giữ ở bên ngoài.
Lại nhìn sang Dịch Hiểu Đông ngây thơ không hiểu chuyện gì, khiến lòng Ninh Thư âu sầu vãi chưởng.
Ninh Thư nhét hết những thứ có giá trị lên trên người, xong xuôi kéo Dịch Hiểu Đông ra khỏi nhà xe.
“Mấy người muốn đi đâu?” Bảo tiêu mặc đồ đen đứng trước cửa xe cản đường Ninh Thư.
“Em tôi muốn đi ị thối.” Ninh Thư nói.
Trong mồm Dịch Hiểu Đông nhét một đống đồ, biểu thị việc chị nói gì thì chính là như vậy.
Bảo tiêu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Dịch Hiểu Đông, trong ánh mắt còn mang theo khinh thường, kiểu ở đâu vừa ăn vừa ị.
Ninh Thư kéo Dịch Hiểu Đông tới chỗ hẻo lánh ị phân, hai bảo tiêu vẫn luôn theo sát Ninh Thư.
“Em ở chỗ này ị thối, chị đi làm chút việc, nhớ ị lâu một chút.” NT khom lưng nói.
Dịch Hiểu Đông nuốt thức ăn trong miệng nói, “Nhưng em không muốn ị.”
“Vậy ngồi xổm ở đây, nếu bọn họ thấy em không ị, em nói chị đi tới WC nữ gần đây nhé, WC nữ ấy.” NT vỗ vai Dịch Hiểu Đông, “Chị lập tức sẽ quay lại ngay.”
P.s: Các bác cmt cho xôm xôm tí đi nào, cho em có tinh thần post truyện cái.