Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 429

Đám phóng viên thấy Ninh Thư đã tới, lập tức nhào đến như ong vỡ tổ, thiếu chút nữa nhét míc vào trong miệng Ninh Thư.

"Tổng giám đốc Cung, anh và An Noãn có quan hệ gì?"

"Tại dạ tiệc tối hôm qua, vì lí do gì mà đánh người?"

"An Noãn là nhân viên công ty anh, có phải trước đây giữa hai người có quan hệ đặc biệt gì đó không? Anh đánh Tông Chính Bân là vì hắn ta cướp mất An Noãn sao? Nói như vậy nghĩa là An Noãn đã có ngoài luồng à?"

Đám nhà báo này đều ra sức muốn moi được nội tình nào đó, thể loại ân oán tình thù trong nhà giàu là dễ thu hút sự quan tâm của quần chúng nhất, lên báo sẽ đắt như tôm tươi.

Ninh Thư thật sự phiền chết đi được, tại sao lại bị lôi vào chuyện như thế này, kiểu tình tiết này quả thực là máu chó mà.

Sao vậy ta, không làm nam chính nữa mà trở thành nhân vật phản diện rồi?

Trong lòng Ninh Thư cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tôi và An Noãn không có quan hệ gì, còn về chuyện tôi đánh Tông Chính Bân, hoàn toàn là bởi vì chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn, mọi việc đang tiến hành rất thuận lợi, Tông Chính Bân bỗng nhiên lật lọng khiến tập đoàn Cung thị phải chịu nhiều thiệt hại."

Phóng viên không hề thỏa mãn với câu trả lời này, hỏi một câu đầy sắc sảo: "Lúc đó An Noãn cũng có mặt ở hiện trường, còn có người nhìn thấy An Noãn ôm cánh tay của anh, anh giải thích chuyện này thế nào?"

"Sao tôi phải giải thích? Tôi là người đã đính hôn, vợ tương lai xinh đẹp, đoan trang lại có gia thế tốt đẹp như vậy, cớ gì tôi phải đi thích một người không có gì cả như An Noãn?" Ninh Thư cười lạnh một tiếng: "Tôi và An Noãn không có quan hệ gì."

Bảo vệ đẩy đám phóng viên sang hai bên để Ninh Thư bước vào công ty.

Ninh Thư vuốt mặt một cái, xem ra đã kết thù với Tông Chính Bân rồi, nếu cô ở vị trí của Tông Chính Bân, nhất định cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lật đổ tập đoàn Cung thị.

Trong kịch bản, chuyện Cung Lạc thích làm nhất chính là khiến một vài công ty phá sản, dĩ nhiên đều là vì An Noãn.

Tông Chính Bân cũng sẽ làm những chuyện như vậy để thể hiện tình yêu đối với An Noãn.

Ninh Thư mở cuộc họp cổ đông, sắp xếp trước để ngăn chặn những đòn tấn công về kinh tế đến từ tập đoàn Đỉnh Phong.

An Noãn ở trong khu nhà cao cấp xem ti vi, nghe được những lời Ninh Thư nói thì nổi giận đùng đùng, tức tối nói với Tông Chính Bân: "Tông Chính, sao hắn ta có thể nói như vậy, khó nghe chết đi được."

Tông Chính ôm chặt An Noãn, cười nói: "Thực ra anh rất vui khi nghe hắn ta nói vậy, hắn không biết em tốt đến thế nào."

"Anh còn cười được." An Noãn bực bội nói: "Hắn nói em chẳng có gì, không có gia thế tốt đẹp, cũng không có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần."

"Anh cũng thấy như vậy có phải không?" An Noãn gầm gừ uy hiếp Tông Chính Bân.

Tông Chính Bân cười ha ha một tiếng lập tức động đến vết bầm trên mặt. An Noãn lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Anh không sao." Tông Chính Bân cười ngọt ngào: "Đấy là thằng cha đó không biết những điểm tốt của em, may mà anh ra tay trước, sau này Cung Lạc sẽ phải hối hận, chỉ có điều hắn ta dám nói người phụ nữ của anh như vậy, thì cũng phải trả giá một chút chứ nhỉ?"

"Anh định làm gì?" An Noãn ôm Tông Chính Bân hỏi.

Tông Chính Bân xoa đầu An Noãn nói: "Không có chuyện gì, chuyện này em không cần phải bận tâm. An Noãn, chúng ta kết hôn đi."

Trên mặt An Noãn lộ ra vẻ lưỡng lự: "Nhưng mà cha mẹ anh chưa hề chấp nhận em."

"Không sao. Những chuyện khác em không cần để tâm." Tông Chính Bân cười nói, cặp mắt đào hoa mang theo sóng nước mênh mang.

Đối diện với ánh mắt yêu sâu sắc, đắm đuối, mang theo yêu thương vô tận ấy, An Noãn không ngừng rung động trong lòng, ôm chầm lấy Tông Chính Bân.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Ninh Thư, Tông Chính Bân thực sự ra tay với Cung thị, hắn âm thầm thu mua cổ phiếu rải rác của Cung thị.

Ninh Thư cảm giác như nuốt phải một ngụm máu chó, như vậy mà cũng ra đòn thật, cơ bản không phải là lý do xứng đáng.

Bây giờ kịch bản đã thay đổi, Cung Lạc không còn là nam chính nữa rồi, dựa vào đâu mà vẫn còn được hưởng điều kiện tốt như vậy. Những phần cứng bên ngoài này là để cho Cung Lạc không chút kiêng kỵ mà yêu chiều An Noãn, nhưng hiện tại Cung Lạc lại chẳng phải nam chính nữa mà còn đòi chiếm điều kiện tốt như vậy sao.

Chim cút nhé.

Thế giới này chính là vì An Noãn mà xoay chuyển đó.

Cho nên kịch bản bây giờ là để Tông Chính Bân cướp hết hào quang của Cung Lạc sao?

Thế giới này có nam chính lợi hại là đủ rồi, người khác sao có thể đè đầu cưỡi cổ nam chính chứ!

Tập đoàn Cung thị có nguồn vốn hùng hậu hơn tập đoàn Đỉnh Phong, thế mà không hiểu vì sao Tông Chính Bân lại tự tin đối đầu với Ninh Thư như vậy.

Tự tin khó hiểu.

Trước đòn tấn công này của Tông Chính Bân, Ninh Thư trực tiếp phản kích, xem ai nhiều tiền hơn, hắn thu mua cổ phiếu tập đoàn Cung thị, cô thu mua cổ phiếu nhà hắn, xem rốt cuộc là ai hơn ai, có bản lĩnh thì lôi tiền ra liều mạng.

Đối phó với loại chuyện này nhất định phải quyết đấu đến cùng, hơn nữa còn phải đề phòng kẻ khác thừa nước đục thả câu.

Chuyện này khiến Ninh Thư khá mệt mỏi.

Điều khiến Ninh Thư không ngờ tới chính là lúc này Tống gia này lại ra mặt giúp đỡ, tiếp viện cho Cung thị.

Mặc dù bây giờ Cung thị vững như núi Thái Sơn, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, nhưng hành động này giúp đỡ lúc nguy nan của Tống gia khiến Ninh Thư có chút xúc động.

Phải biết rằng trong kịch bản bởi vì Tống Ngưng mà Tống gia suy yếu dần, mà sự suy yếu này dĩ nhiên là có công lao của Cung Lạc.

Nhưng bây giờ Tống gia lại vươn tay giúp đỡ vào lúc này, Ninh Thư cảm thấy rát mặt thay cho Cung Lạc.

Mặt đều bị vả cho sưng phồng rồi.

Dường như chỉ cần gặp An Noãn, chỉ số IQ của Cung Lạc liền offline.

Nhưng Ninh Thư thấy vẻ mặt đầy đắc ý của Tống Ngưng trước mặt, vẫn lên tiếng cảm ơn: "Lần này cảm ơn em, thực ra anh vẫn có thể đối phó được."

Tống Ngưng khoát tay nói: "Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, giúp anh cũng là điều nên làm. Những điều anh nói trên ti vi là thật chứ?"

Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư: "Anh nói em cao quý, trang nhã, gia thế tốt đẹp, nên anh coi thường An Noãn trong tay không có gì, có thật như vậy không?"

"Đương nhiên, những lời anh nói đều là thật lòng." Ninh Thư gật đầu.

Tống Ngưng cười càng thêm vui vẻ, khóe môi cong cong, có phần kiêu ngạo nói: "Trước đây em còn không biết là anh thích em cơ đấy, thích người ta thì cứ nói thẳng ra mà."

Ninh Thư:...

Đó là lí do mà tiểu thư của thế gia vọng tộc đều kiêu ngạo như vậy?

"Lần này em thuyết phục được cha em giúp đỡ anh, anh có phải nên mời em một bữa không?" Tống Ngưng nói với Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu, đúng là nên mời Tống Ngưng một bữa.

Chỉ là khi đến nhà hàng lại gặp phải Tông Chính Bân và An Noãn cũng đang ở đó.

Không chỉ có vậy, chỗ ngồi của Ninh Thư còn ngay cạnh bọn họ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Tống Ngưng thoải mái chào hỏi: "Hi, chào hai người."

An Noãn nhìn Tống Ngưng, lại nghĩ đến chuyện Cung Lạc trên ti vi khen ngợi Tống Ngưng quý phái, trang nhã, xinh đẹp, đoan trang, gia thế tốt đẹp trong khi đó lại nói mình là cái gì cũng không có.

Vì vậy bây giờ nhìn thấy Tống Ngưng, An Noãn bất chợt có chút ước ao, ghen tỵ, lại có phần hơi tự ti.

Trong lòng An Noãn thực ra rất để ý những lời Cung Lạc nói, có một khoảng thời gian, An Noãn thiếu chút nữa đã rung động trước người đàn ông tôn quý, cao ngạo này.

Lúc đó, cô ta muốn mượn tiền, hắn liền cho cô ta mượn, khi đó An Noãn cảm thấy tổng giám đốc là một người có trái tim ấm áp, dịu dàng, nhưng sau cùng mới nhận ra hắn thực ra là một kẻ máu lạnh vô tình.

Điều khiến An Noãn khó lòng chịu đựng nổi đó là đánh giá của Cung Lạc đối với cô ta, hắn nói cô ta không có gì cả. Đồ máu lạnh nhà hắn mới không có gì cả, trong mắt hắn chỉ có tiền, tiền và tiền.

Hắn mới là không có gì cả, nghèo túng đến nỗi chỉ còn dư tiền mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment