Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 430

Ninh Thư giúp Tống Ngưng kéo ghế ra, Tống Ngưng cười tươi nói lời cảm ơn, ngồi xuống, tiếp đó Ninh Thư mới ngồi xuống đối diện với Tống Ngưng.

Chọn món cũng để Tống Ngưng chọn trước.

An Noãn ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy Cung Lạc đối với Tống Ngưng rất mực dịu dàng.

Tông Chính Bân thấy An Noãn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, bất chợt có chút không vui, nói: "Chồng em ở đây này."

An Noãn lập tức cuời ngọt ngào với Tông Chính Bân, lại lấy dĩa xiên một miếng bò bít tết đút cho Tông Chính Bân.

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn hai người kia, cảm thấy ê hết cả răng, ở nơi này mà còn ân ân ái ái được.

Tống Ngưng chứng kiến một màn này chỉ cười nhạt không nói gì.

"Tổng giám đốc Cung, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây." Tông Chính Bân nâng ly rượu lên, giơ về phía Ninh Thư.

Ninh Thư lạnh lùng nâng ly rượu lên, đáp lễ với Tông Chính Bân, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không ngờ tới đấy."

"Tôi nói thật, thật sự chưa bao giờ gặp người phụ nữ mặt dày thế này, không đúng, phải nói là vong ân phụ nghĩa chứ." Ninh Thư nhìn An Noãn: "Cô đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn nhỉ?"

Tông Chính Bân cau mày: "Tổng giám đốc Cung, ăn nói cho cẩn thận."

Ninh Thư nhìn An Noãn nói: "Khi đó em trai cô bị bệnh, tôi cho cô mượn tiền chạy chữa nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người không đúng. Hai người cãi vã, cô lại còn lôi tôi vào làm bia đỡ đạn, bây giờ quan hệ giữa tập đoàn Cung thị và tập đoàn Đỉnh Phong căng thẳng, cũng đều là do cô mà ra."

An Noãn lắc đầu: "Tôi không muốn như vậy."

"Nhưng chính cô lại khiến cho sự việc trở nên như vậy." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Tôi dẫu là tay tư bản máu lạnh, cũng có công tạo ra của cải cho xã hội, còn cô thì sao, là một kẻ vô ơn, ăn cháo đá bát."

Ninh Thư một mực không hiểu nổi cô chỉ muốn lấy lại tiền đã cho An Noãn mượn, tại sao cô ta lại khó chịu như vậy. Vay tiền trả nợ, có chuyện vay mà không phải trả sao?

An Noãn luôn miệng nói "Tôi sẽ trả tiền lại cho anh", quả nhiên trả tiền chỉ là cái loại ăn ở thế đấy.

Ninh Thư cảm thấy mình đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

An Noãn bị lời nói của Ninh Thư khiến cho sắc mặt tái nhợt, muốn mở miệng phản bác nhưng không biết phải nói gì. Cô căn bản không có lòng dạ như lời người đàn ông kia nói.

An Noãn cảm thấy không thể chịu đựng nổi, mắt đã rưng rưng.

Ninh Thư nhấp một ngụm rượu: "Đừng khóc, khóc ở nơi như thế này thật không đẹp chút nào."

"Cung Lạc, chú ý thái độ của anh, người phụ nữ của tôi không đến lượt anh phải nói." Tông Chính Bân híp cặp mắt đào hoa, nhìn Ninh Thư đầy áp bức.

Ninh Thư cười một tiếng, giễu cợt: "Thật đúng là tổng giám đốc bá đạo nha."

Không để ý đến Tông Chính Bân nữa, Ninh Thư nói với Tống Ngưng: "Ăn thôi, ăn xong chúng ta cùng đi xem phim."

"Được." Tống Ngưng cười rạng rỡ, khóe miệng cong lên, có vẻ thẹn thùng khiêm tốn.

Thấy hai người bàn bên không đếm xỉa tới mình, An Noãn cực kì căm giận, tay đàn ông kia sao có thể đáng ghét như vậy.

An Noãn đứng phắt dậy, xách túi bỏ đi một mạch.

"Ơ kìa, An Noãn." Tông Chính Bân thấy An Noãn bỏ đi, lập tức đuổi theo ra khỏi nhà hàng.

Tông Chính Bân vươn tay bắt được An Noãn đang nổi giận đùng đùng, vẻ mặt không tốt cho lắm, hỏi: "Sao em phải chạy, em đâu có làm gì sai! Em căn bản không cần phải tránh mặt Cung Lạc."

Nước mắt An Noãn bỗng chốc tuôn rơi, tí tách rơi trên mu bàn tay của Tông Chính Bân. Tông Chính Bân vươn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt An Noãn, hôn nhẹ lên trán An Noãn, nói: "Em đừng khóc vì người khác, anh đau lòng lắm."

Nước mắt An Noãn lại rơi mau hơn, nghẹn ngào nói: "Lúc đó em trai đang nằm trong bệnh viện, cần tiền gấp nên em không còn cách nào khác đành phải mượn tiền Cung Lạc. Bởi vì tiền mà bây giờ tôn nghiêm của em bị Cung Lạc giẫm đạp, bởi vì em từng mượn tiền hắn nên bây giờ hắn mới có thể sỉ nhục em đến vậy."

"Đừng nói nữa, anh biết chứ, anh chỉ hận không gặp em sớm hơn, khiến em và hắn xuất hiện quan hệ như thế." Tông Chính Bân ôm lấy An Noãn, an ủi cô ta.

Trong nhà hàng, Tống Ngưng buông dao nĩa xuống, nói với Ninh Thư: "Em ăn xong rồi. Anh nói mời em đi xem phim có thật không vậy?"

"Tất nhiên là thật." Ninh Thư đứng lên, nói với Tống Ngưng.

Tống Ngưng cười một cái.

Buổi chiều Ninh Thư không đi làm mà cùng Tống Ngưng đi xem phim, sau đó đi mua sắm, cảm giác giống như đôi bạn thân cùng nhau đi shopping.

Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, biết đâu lúc Cung Lạc quay về, Tống Ngưng và Cung Lạc có thể tu thành chính quả cũng nên.

Theo Ninh Thư thấy, Cung Lạc và Tống Ngưng mới thật xứng đôi, môi trường sống tương tự nhau, tầm mắt cũng thuộc cùng một đẳng cấp, tam quan cũng rất phù hợp.

Hai người ở bên nhau căn bản không cần phải vì tam quan của đối phương mà thỏa hiệp hay nhượng bộ.

Từ xưa đến nay người ta đều coi trọng môn đăng hộ đối, điều đó hoàn toàn có lý.

Rồng không lẫn vào bầy rắn.

Cha của Lọ Lem vẫn là Bá tước đấy thôi, bằng không Lọ Lem sao có cửa tham dự yến hội cung đình.

Tập đoàn Đỉnh Phong tăng cường chèn ép tập đoàn Cung thị, Ninh Thư cũng phản công không chút khách khí. Người đối xử với ta thế nào, thì ta sẽ đối xử với người y như vậy.

Theo như Ninh Thư thấy, bây giờ Tông Chính Bân không lý trí chút nào, thật không hiểu nổi Tông Chính Bân sao cứ cố chấp muốn Cung thị phá sản?

Có lẽ là vì An Noãn, cũng có thể là do sức mạnh của cốt truyện.

Tóm lại, Ninh Thư tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết, các người yêu thì cứ việc yêu, cớ sao cứ phải làm như vậy?

Cung Lạc trong cốt truyện cũng giống hệt Tông Chính Bân bây giờ, song Cung Lạc mạnh mẽ hơn Tông Chính Bân gấp nhiều lần, muốn đối phó với kẻ khác căn bản không tốn nhiều sức lực như Tông Chính Bân.

Tông Chính Bân ban đầu vốn được sắp xếp làm nam phụ, bây giờ lại âm thầm muốn lên làm nam chính, vị thế đương nhiên cần phải tăng cường, hắn ra tay với tập đoàn Cung thị, hiển nhiên có thể khiến tài lực tập đoàn Đỉnh Phong tăng thêm vài bậc.

Tông Chính Bân ra tay độc ác với cô, cô cũng không khách khí, nhưng phía Ninh Thư còn có Tống gia giúp sức, khiến những kẻ chầu chực như hổ đói rình mồi chờ thời cơ xông lên cắn một nhát đều không thu được gì. Trong khi đó tập đoàn Đỉnh Phong trong cuộc chiến này lại bị đối thủ cạnh tranh cướp mất không ít tài nguyên kinh doanh.

Trong lúc hai bên đang hừng hực khí thế tranh đấu thì một tấm thiệp cưới được đặt trên bàn làm việc của Ninh Thư.

Ninh Thư mở tấm thiệp ra, là thiệp mời của Tông Chính Bân và An Noãn. Ninh Thư dùng ngón tay búng tấm thiệp mời một cái, vậy là cũng kết hôn rồi, chỉ có điều hơi nhanh đó.

Ngày diễn ra hôn lễ, Ninh Thư mang theo mấy vệ sĩ đến khách sạn sang trọng tham dự lễ thành hôn của Tông Chính Bân và An Noãn.

Tông Chính Bân khoác trên người bộ lễ phục comple trắng tinh, thấy Ninh Thư dẫn theo mấy tay vệ sĩ đeo kính đen cùng đến, cặp mắt đào hoa càng thêm sáng rỡ, khiến cả người hắn thêm phần anh tuấn, đa tình.

"Cung Lạc, tới tham dự hôn lễ của tôi mà phải mang nhiều vệ sĩ như vậy, trước giờ không biết anh lại nhát gan thế này." Tông Chính Bân đưa tay ra bắt tay Ninh Thư.

Ninh Thư không thèm để ý lời giễu cợt của Tông Chính Bân, lạnh nhạt nói: "Tôi trước giờ vẫn nhát gan như vậy, huống hồ hôm nay đông người như thế, dễ xảy ra chuyện nhất."

Sắc mặt của Tông Chính Bân hơi khó coi, cảm thấy đây là Cung Lạc đang rủa hôn lễ của hắn và An Noãn xảy ra sự cố.

Đây là thời khắc tươi đẹp nhất trong đời hắn và An Noãn, sao có thể dễ dàng để xảy ra sự cố được, cho nên Cung Lạc lo quá xa rồi. Tông Chính Bân căn bản không hề nghĩ sẽ làm gì Cung Lạc, cho dù có muốn đối phó với Cung Lạc cũng không phải là lúc này.
Bình Luận (0)
Comment