Ninh Thư vẫn quyết định sẽ rời khỏi nơi này, bây giờ kinh thành đang rất náo loạn, binh lính khắp nơi đều đang tìm kiếm Hiên Hồng Vũ, đặc biệt là khu vực trong kinh thành, bốn bề đều là kẻ thù của Hiên Hồng Vũ.
Hiên Tiêu Thiên lần này bị Hiên Hồng Vũ đụng vào chỗ đau, điên cuồng vây bắt Hiên Hồng Vũ.
Nếu như họ không rời khỏi nơi này, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.
Nhưng điều khiến Ninh Thư không thể hiểu được, đó là tại sao Hiên Hồng Vũ không chịu rời đi, Hiên Hồng Vũ cho Ninh Thư cảm giác như hắn không còn quan tâm bất kỳ điều gì, kể cả mạng sống của mình, khiến cho mọi người cảm thấy căm hận.
Ninh Thư lòng như lửa đốt, tâm trạng cứ như thể đi thi đại học vậy, Ninh Thư nhìn sang dáng vẻ vô ưu vô lo của Hiên Hồng Vũ, được rồi, nếu như không chịu đi thì Ninh Thư sẽ dùng vũ lực bắt phải đi.
Để hoàn thành nhiệm vụ của mình, Ninh Thư đành phải liều mạng, nếu như không phải vì nhiệm vụ, thì Ninh Thư đã đứng đó nhìn Hiên Hồng Vũ chết mà không thèm lo rồi.
Sờ vào túi thuốc trong ngực, Ninh Thư khẽ cười một tiếng.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Ninh Thư quất ngựa chạy băng băng trên đường, đã biết được nơi mình sẽ đến.
Ninh Thư vén rèm che của xe ngựa, nhìn thấy Hiên Hồng Vũ và Hiên Diệt Tiêu đang say ngủ, đúng thật là nói nhẹ không nghe, thân lừa lại cứ ưa nặng.
Đây không phải là ti tiện thì là gì.
Cả đêm Ninh Thư không được chợp mắt, cứ thế đánh xe đi, muốn rời khỏi kinh thành càng xa càng tốt.
Đợi đến khi trời sáng, Ninh Thư dừng xe lại cho ngựa nghỉ ngơi một lát, rồi kiếm củi nhóm lửa nấu cơm.
“Đây…đây là nơi quái quỷ nào vậy?” Hiên Hồng Vũ bước xuống xe ngựa, lúc bước xuống còn đập đầu vào thân xe, người lảo đảo vài bước, Hiên Hồng Vũ sờ đầu choáng váng, nhìn xung quanh, rồi hỏi Ninh Thư: “Thập Nhất, ngươi làm gì thế?”
“Ngươi dám phạm thượng.” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn về phía Ninh Thư, đôi mắt híp lại tràn đầy sát khí.
“Thuộc hạ đều là vì sự an nguy của chủ tử, xung quanh khắp nơi đều là binh lính, nếu như chúng ta không đi, thì chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt.” Ninh Thư giải thích, họ chỉ có hai người, còn Hiên Tiêu Thiên lại có cả hàng vạn quân lính, làm sao có thể địch lại được chứ.
Hiên Hồng Vũ không màng đến mạng sống của bản thân, nhưng Ninh Thư có nhiệm vụ phải bảo vệ Hiên Hồng Vũ, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ của mình, thì Ninh Thư cũng sẽ bị giết chết.
Phải bảo vệ một tên chán sống thế này thật là khổ cực.
Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn về phía Ninh Thư, bước đến gần, nói với Ninh Thư: “Ta khát rồi, rót cho ta cốc nước.”
Ninh Thư đến bên xe lấy ra một bình nước rót ra nắp rồi đưa cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ với tay ra cầm lấy nhưng hắn lại để ý thấy cánh tay của mình, trong phút giây ấy hắn lặng người đi, nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình.
Hiên Hồng Vũ mặt trắng bệch, trên tay hắn đầy những vết sưng lở loét, bên trong còn có vết mủ màu vàng đục.
Hiên Hồng Vũ vô cùng kinh sợ, lật qua lật lại cánh tay mình, tại sao mới chỉ ngủ một đêm, mà cánh tay hắn lại biến thành như vậy, hắn sờ lên mặt, mặt hắn cũng xuất hiện những vết tương tự.
“Cái này, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Hiên Hồng Vũ biểu cảm vừa kinh hãi vừa lo sợ, bộ dạng như vừa nghe thấy điều gì đó kinh khủng lắm.
Biểu cảm của Ninh Thư cũng vô cùng đau khổ, khẽ mở miệng nói: “Chủ tử, người bị mắc bệnh phong.”
“Không thể như thế được.” Hiên Hồng Vũ ngay lập tức phản bác: “Không thể nào, tại sao ta lại mắc bệnh phong chứ?”
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: “Ngươi đã làm gì ta?”
“Thuộc hạ không làm gì cả.” Ninh Thư lắc đầu lia lịa: “Thuộc hạ chỉ cho vào bát của chủ tử một ít thuốc ngủ, thuộc hạ thật sự không biết tại sao chủ tử lại bị thành ra như vậy, chủ tử, người không ăn phải thứ gì lạ chứ ạ?”
Ninh Thư nói với vẻ mặt thành thật trung thành: “Chủ tử, đến thị trấn phía trước, chúng ta sẽ đi tìm đại phu.”
Hiên Hồng Vũ nhíu mày, gương mặt run rẩy, bộ dạng lo sợ, nhìn Ninh Thư và nói: “Nhất định là ngươi đã hại ta đúng không?”
“Thuộc hạ không làm gì cả, thuộc hạ đâu dám làm chuyện đại nghịch bất đạo với chủ tử chứ.” Ninh Thư hết sức thành thật thề thốt: “Thuộc hạ cũng không có cái bản lĩnh ấy.”
Hiên Hồng Vũ lại nhíu mày, hơi cúi đầu xuống, trong phút chốc cảm thấy vô vọng, ở thế giới này, mắc bệnh phong thì coi như là bệnh nan y.
“Được rồi, nếu đã như vậy, thì chúng ta quay về, về kinh thành.” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói.
Ninh Thư: Phụt…
Chắc không phải vì nghĩ bản thân không còn sống được bao lâu nữa, nên tự mình nộp mạng cho Hiên Tiêu Thiên, rồi truyền nhiễm căn bệnh phong của mình cho mọi người chứ.
Ninh Thư khẽ nói: “Chủ tử, hiện tại ở lại kinh thành không an toàn, cả nước không thiếu đại phu giỏi, căn bệnh phong của chủ tử nhất định sẽ có cách cứu chữa, chủ tử, cho dù là bệnh nan y, chúng ta cũng phải kiên cường, kiên cường!”
Ninh Thư cổ vũ Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ quay sang nhìn Ninh Thư với ánh mắt lạnh lùng: “Có phải ngươi đã hạ độc ta?”
Hiên Hồng Vũ cho dù thế nào cũng không chịu tin bản thân đã mắc bệnh phong, bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với người bệnh phong, sao có thể bị mắc căn bệnh này được chứ.
Ninh Thư liền vội lắc đầu: “Chủ tử, thuộc hạ không có lý do gì để làm như vậy, thuộc hạ một lòng trung thành với chủ tử, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo đó, thuộc hạ còn không biết loại độc nào đã gây ra căn bệnh này.”
“Nếu như ta đã mắc bệnh phong, thì sao ngươi lại không sợ ta. Thứ này có thể lây nhiễm sang người khác đấy.” Hiên Hồng Vũ liếc sang Ninh Thư.
Ninh Thư ngay lập tức ưỡn ngực lên nói rất dõng dạc: “Thuộc hạ là tử sĩ của chủ tử, chủ tử sống hay chết thuộc hạ cũng nguyện theo, thuộc hạ nguyện vì chủ tử mà lao vào núi đao biển lửa, chủ tử mắc bệnh phong thuộc hạ cũng không sợ.”
Hiên Hồng Vũ lạnh lùng cười một tiếng, cùng với gương mặt lở loét của hắn, thật là đáng sợ không tả xiết, nhìn thấy gương mặt đẹp thế này mà bị hủy hoại đến thế, Ninh Thư lặng lẽ hướng ánh mắt về nơi khác, trong lòng khẽ niệm A Di Đà Phật.
Gương mặt đẹp như vậy mà bị người ta hãm hại, thật là bi kịch.
Hiên Hồng Vũ cứ lặng nhìn hai cánh tay mình, biểu cảm lạnh lùng, NInh Thư sợ Hiên Hồng Vũ nghĩ quẩn, bèn nói: “Chủ tử, người cảm thấy thế nào, có ngứa không, ngứa cũng không được gãi, gãi sẽ càng làm cho vết thương nặng hơn, chủ tử, chờ đến khi chúng ta đến thị trấn trước mặt, thuộc hạ sẽ đi tìm đại phu, nghe nói có một vị thần y, thuộc hạ sẽ đi tìm vị thần y này đến chữa cho chủ tử.”
“Chủ tử, ngứa cũng không được gãi đấy.” Ninh Thư cứ dặn đi dặn lại.
Hiên Hồng Vũ trước đó không có cảm giác gì, bây giờ nghe Ninh Thư cứ nhắc đi nhắc lại từ ngứa, bỗng nhiên cũng cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, không chịu nổi cứ muốn gãi.
“Chủ tử, người không được gãi.” Ninh Thư lập tức ngăn Hiên Hồng Vũ lại: “Chủ tử, người hãy nhẫn nhịn đi, cho dù có ngứa cũng không được gãi, nhất định không được gãi, càng gãi càng ngứa.”
“Ngươi đừng nói nữa, ngươi càng nói ta càng ngứa.” Hiên Hồng Vũ hét lên với Ninh Thư, Ninh Thư lập tức ngậm miệng.
Ninh Thư lấy từ trong xe một chiếc áo choàng rồi đưa cho Hiên Hồng Vũ: “Chủ tử, bệnh phong phải tránh gió, người hãy khoác chiếc áo này vào.”
Hiên Hồng Vũ cười lên một tiếng: “Ngươi còn chuẩn bị cả áo choàng, Thập Nhất, ngươi mà không có ý đồ gì, ta sẽ tự sát cho ngươi xem.”
Ninh Thư cầm chiếc áo choàng, trong lòng cảm thấy rất oan uổng: “Chủ tử, trong lòng thuộc hạ không có ý đồ gì, thuộc hạ mang theo áo choàng vì người có vẻ ngoài xuất chúng, dùng áo choàng có thể che bớt đi uy phong của người mà thôi.”