iên Hồng Vũ khoác lên mình chiếc áo choàng, toát lên vẻ nghiêm nghị, khẽ kéo miếng vải đen trên mũ trùm kín khuôn mặt.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Hiên Hồng Vũ nhìn sang Ninh Thư qua miếng vải đen che trước mặt.
“Thuộc hạ vốn định đưa người đến thị trấn nơi có khu đất phong của Vương gia, nhưng bây giờ Vương gia xảy ra chuyện như vậy, thuộc hạ quyết định sẽ đưa chủ tử đi chữa bệnh.” Ninh Thư nói một cách nghiêm túc.
Hiên Hồng Vũ lặng im không nói câu nào, miếng vải đen đã che kín toàn bộ khuôn mặt hắn, không thể đoán được biểu cảm của hắn hiện giờ ra sao.
Hiên Diệt Tiêu ngồi trong xe đã tỉnh lại, Ninh Thư ôm lấy Hiên Diệt Tiêu ngồi dậy, đút cho nó ăn chút đồ ăn, Hiên Hồng Vũ lặng lẽ ngồi xuống ở phía bên kia đống lửa, cách Ninh Thư và Hiên Diệt Tiêu xa một chút.
“Chủ tử, không sao rồi, lát nữa ta sẽ bôi chút nước ép lá ngải cứu lên mình của đứa trẻ, sẽ không bị nhiễm bệnh đâu.” Ninh Thư nói.
Hiên Hồng Vũ chỉ ừ khẽ một tiếng.
“Không cần đi tìm đại phu nữa đâu, chúng ta trở về kinh thành thôi.” Hiên Hồng Vũ nói tiếp.
Ninh Thư: Phụt…
Người này thật lạnh lùng.
“Tại sao vậy chủ tử, nếu cứ thế này quay trở về, chỉ càng khiến mấy người coi thường chủ tử càng đắc ý mà thôi, việc bây giờ cần làm là phải chữa khỏi căn bệnh phong cho chủ tử, chủ tử nhất định sẽ khỏi bệnh.” Ninh Thư không muốn Hiên Hồng Vũ quay trở về.
Hiên Hồng Vũ không nói thêm câu nào, Ninh Thư coi như im lặng chính là đồng ý.
Ninh Thư bôi thêm nước ép ngải cứu lên người của Hiên Diệt Tiêu, sau đó đứng dậy nói với Hiên Hồng Vũ đang đứng ngây người như khúc gỗ: “Chủ tử, chúng ta đi thôi.”
Hiên Hồng Vũ không bước lên xe ngựa, lặng lẽ ngồi bên cạnh Ninh Thư, để mình Hiên Diệt Tiêu ngồi trong xe ngựa.
Hiên Hồng Vũ rõ ràng là không muốn ngồi cạnh Hiên Diệt Tiêu, sợ rằng sẽ lây bệnh phong cho Diệt Tiêu.
Ninh Thư hét lên một tiếng, quật mạnh dây cương, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Hiên Hồng Vũ, miếng vải đen che kín khuôn mặt hắn, khiến cho Ninh Thư không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn hiện giờ.
Chắc chắn ẩn sau tấm vải đen đó không phải là gương mặt đáng yêu gì, Ninh Thư thật sự rất muốn nhìn sắc mặt hắn hiện tại.
“Chủ tử…”
“Đừng nói gì cả.” Hiên Hồng Vũ không muốn nói chuyện.
Ninh Thư khẽ bĩu môi.
Ninh Thư điều khiển xe ngựa chạy với tốc độ thong thả, đi suốt cả một đêm, hiện tại họ đã cách kinh thành một khoảng cách khá xa rồi.
Ninh Thư vừa điều khiển xe ngựa, vừa khẽ gạt tấm rèm che để kiểm tra tình trạng của đứa trẻ, tâm trạng lo lắng, Hiên Diệt Tiêu đã ngủ say rồi.
“Vút…” Đột nhiên có một cành cây sắc nhọn từ bên đường phóng về phía chiếc xe ngựa, Ninh Thư ghìm chặt dây cương, dây cương đã bị cành cây quấn lấy, bị kéo sang một bên.
“Hãy giao hết những thứ đáng giá của các ngươi ra đây.” Rất nhiều người xông ra từ phía trong rừng, người nào cũng cầm đao trong tay, gương mặt lộ rõ vẻ hung hãn của bọn thổ phỉ.
Họ gặp phải bọn cướp rồi.
“Ái chà, có một con bé nữa nè, tuy rằng nhan sắc có phần xấu xí nhưng dù sao cũng là con gái.” Một tên thổ phỉ nhìn Ninh Thư, rồi quay sang nhìn Hiên Hồng Vũ đang che kín khuôn mặt, rồi nói với tên cầm đầu: “Lão đại, người này che kín khuôn mặt, không phải là mỹ nhân thì sẽ là một tên cực xấu xí.”
“Hãy bắt lấy bọn chúng.” Tên thổ phỉ lén nhìn ánh mắt của Hiên Hồng Vũ qua tấm vải đen: “Để ta nếm thử xem nào.”
Khí chất của Hiên Hồng Vũ quả không thể đùa được, cho dù bị che kín bởi miếng vải đen, nhưng cũng có thể làm cho mấy tên kia không dám lại gần.
Ninh Thư: …
Để ta đi, mấy tên này cứ tưởng Hiên Hồng Vũ là nữ nhân, nữ nhân mà có vóc dáng to lớn như thế này ư, mấy tên này đúng là ăn tạp?
Chắc do bên ngoài ồn ào quá, nên Hiên Diệt Tiêu bên trong xe ngựa lo lắng tỉnh giấc, khóc không ngừng.
“Còn có cả trẻ con bên trong.” Tên thổ phỉ khẽ liếm môi, trông thật ghê rợn.
Ninh Thư vẫn chưa có động thái gì, Hiên Hồng Vũ đã vội lấy cây roi da trong tay của Ninh Thư, bước xuống xe ngựa, đến trước mặt tên thổ phỉ, quất một roi thật mạnh vào đầu hắn.
Những tên thổ phỉ còn lại nhìn thấy thế, định xông lên ứng cứu cho lão đại của mình, Hiên Hồng Vũ không hề hoang mang lo sợ, quất mạnh một roi hướng về phía tên thổ phỉ định chạy tới phía mình, tên thổ phỉ bị trúng một roi ngã lăn về phía sau, không thể đứng dậy được, miệng phun ra toàn máu tươi kêu la rất đau đớn.
Mấy tên thổ phỉ nhìn thấy mỹ nhân võ công cao cường như vậy, nhất thời không dám manh động xông tới, chỉ dám đứng nhìn các huynh đệ bị đánh đến xây xẩm mặt mày.
Tên thổ phỉ cầm đầu muốn bỏ chạy cũng không xong, mỗi lần định đứng dậy thì bị roi da quất cho một cái lại nằm lăn ra đất.
Hiên Hồng Vũ rất điềm tĩnh quất từng đợt roi da, mỗi lần roi da đánh trúng người tên thổ phỉ hắn lại kêu la rất đau đớn, không ngừng kêu cứu.
Ninh Thư cảm nhận được sự tức giận bên trong người của Hiên Hồng Vũ, hắn đang trút giận lên người của tên thổ phỉ xấu số này.
Tiếng roi da quất mạnh trong không khí khiến cho người ta thấy ớn lạnh, mấy tên thổ phỉ còn lại không dám tiến lại gần Hiên Hồng Vũ, chuyển hướng về phía Ninh Thư, muốn xông tới khống chế Ninh Thư, Ninh Thư nhanh chóng rút kiếm chém chết tên thổ phỉ vừa xông tới.
Mấy tên này chỉ kiếm sống bằng nghề cướp bóc, không chỉ cướp tiền mà còn giết người nữa.
Ninh Thư ra tay rất nhanh gọn và quyết đoán, khiến cho mấy tên thổ phí kia cũng không dám lại gần nữa.
Hiên Hồng Vũ vẫn tiếp tục quất từng roi lên người của tên thổ phỉ cầm đầu, những chỗ bị roi da quất vào lộ rõ cả xương cốt trắng hếu.
Sau khi đánh chết tên thổ phỉ cầm đầu, Hiên Hồng Vũ hướng mắt nhìn về mấy tên còn lại, cho dù Hiên Hồng Vũ đang che mặt, nhưng ánh mắt sắc bén quét qua từng tên thổ phỉ, khiến toàn thân chúng ớn lạnh, sau đó bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Hiên Hồng Vũ vội đuổi theo mấy tên thổ phỉ, có ý muốn đuổi tận giết tuyệt. Ninh Thư cất giọng gọi chủ tử, Hiên Hồng Vũ không thèm để ý đến lời của Ninh Thư, vẫn tiếp tục truy đuổi.
Ninh Thư chỉ còn biết ngồi chờ chủ tử quay lại, sau đó chạy vào bên trong dỗ Hiên Diệt Tiêu, đưa cho đứa trẻ chút đồ khô để ăn.
Một lúc lâu sau, Ninh Thư dựa vào xe ngựa ngủ thiếp đi, cả đêm chạy xe không được ngủ, thế nhưng đã lâu như vậy vẫn chưa thấy Hiên Hồng Vũ quay lại, Ninh Thư có chút lo lắng.
Ninh Thư trong lòng thấy lo lắng không yên, vội quay xe ngựa chạy ngược trở lại, chắc chắn Hiên Hồng Vũ đã nhân cơ hội này trở về kinh thành rồi.
Chạy xe được một lúc, Ninh Thư cuối cùng cũng đã thấy bóng dáng của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ quay đầu lại nhìn thấy NInh Thư, vội vàng chạy nhanh hơn, nhưng đôi chân của người thường sao có thể sánh được với xe ngựa chứ.
“Chủ tử, người định đi đâu vậy?” Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ trả lời: “Ta đã nghĩ kĩ rồi, ta cho rằng vẫn nên quay trở lại kinh thành, đại phu ở kinh thành dù sao cũng có y thuật cao siêu hơn mất tên lang băm ở nông thôn kia.”
“Ha ha…” Ninh Thư nhoẻn miệng cười lên một tiếng rồi nói: “Chủ tử, người nghĩ xem người bây giờ đang mang trọng bệnh, mà còn là bệnh phong dễ truyền nhiễm, đến cửa kinh thành người còn không thể vào được, thì làm sao có thể đi tìm đại phu được chứ?”
Không về kinh thành thì không chịu, Ninh Thư cũng muốn ngất luôn.
“Chủ tử, người đừng từ bỏ việc chữa bệnh, đừng kéo dài thời gian nữa, người càng để lâu thì càng khó chữa hơn, Chủ tử, người đừng cố chấp như vậy nữa.” Ninh Thư nhìn về phía Hiên Hồng Vũ.
Ninh Thư thúc ngựa chạy nhanh hơn: “Chủ tử, người mau lên xe đi.”
Hiên Hồng Vũ đứng đó bất động, không thèm để ý đến NInh Thư.
Ninh Thư lại nói thêm: “Chủ tử, người có ngứa không?”
Cơ thể Hiên Hồng Vũ giật giật, toàn thân ngứa ngáy như bị muỗi đốt, cuối cùng đành phải lên ngồi cạnh Ninh Thư, toàn thân lạnh toát như băng, không nói thêm lời nào.
Ninh Thư nhìn sang Hiên Hồng Vũ, rồi quay xe hướng ngược lại.
Suốt một đêm không ngủ khiến cho Ninh Thư bị kiệt sức, vừa rồi bị Hiên Hồng Vũ dọa cho một trận cũng đã tỉnh được phần nào, sau này Ninh Thư chắc chắn sẽ theo sát Hiên Hồng Vũ không rời nửa bước.
“Chủ tử, tại sao người cứ nhất quyết phải quay về kinh thành?” Ninh Thư hỏi.
Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói một tiếng: “Ta muốn quay về xem Thượng Quan Tình Nhu ra sao?”
Người ta bây giờ ra sao thì liên quan gì đến chủ tử cơ chứ.
Chắc Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy Hiên Hồng Vũ thì sẽ nguyện sống mái với hắn luôn mất.