Anh Túc muốn làm nữ tử đầu tiên từ hôn nam tử, nàng từ trên cao mỉm cười, muốn nhìn kỹ bộ dạng tựa như cỏ dại của Nhị hoàng tử.
Lời của nàng vừa nói ra, khiến tất cả mọi người trong phòng đều chết đứng rồi, Phượng tướng quân cười khan, lập tức ôm quyền xin lỗi Nhị hoàng tử: “Tiểu nữ lời nói có chút ngông cuồng, mong điện hạ thứ tội, vi thần nhất định sẽ dạy dỗ lại.”
“Dạy dỗ à? Từ trước đến nay cũng chưa từng được dạy dỗ lần nào.” Anh Túc nghe thấy lời nói của Phượng Xương, vẻ mặt châm chọc nói.
Vẻ mặt Nhị hoàng tử như ăn phải cứt, sắc mặt tái xanh, phẩy tay áo một cái lạnh lùng nói: “Phượng tướng quân, nữ tử như vậy ta nhận không nổi.”
“Phượng Thanh Thiển, nói chuyện tử tế.” Phượng Xương nhìn Anh Túc quát lớn: “Ngươi thật sự muốn bị Nhị điện hạ từ hôn à?”
“Từ hôn thì đã sao, một nam nhân thay đổi thất thường như vậy, Anh… Phượng Thanh Thiển ta đây cũng không lạ gì, không lẽ phụ thân muốn gả ta cho hạng người như vậy à, phụ thân vì vinh hoa phú quý mà bán nữ nhi đi sao?” Vẻ mặt châm chọc của Anh Túc quả thật quá chói mắt, khiến cho sắc mặt của Nhị hoàng tử lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.
Phượng Xương từng chinh chiến sa trường nay đã bị chết đứng rồi, liên tục xin lỗi Nhị hoàng tử.
“Ngươi là cái thứ gì, lại dám mạo phạm bổn điện hạ.” Nhị điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói “Phượng Thanh Thiển, ngươi cứ chờ xem.”
Ninh Thư:(╯°Д°)╯︵┻━┻
Ninh Thư trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, phải xuất ra tất cả sức lực để đoạt lại quyền làm chủ thân thể mới được.
Nữ tử từ hôn nam tử, nhân vật chính xuất hiện đúng là không hề sợ hãi thế tục, có cá tính, còn khiến cho nam nhân tranh giành nhau, nhưng khi phối hợp diễn lại làm đến đại nghịch bất đạo.
Nếu như cứ chiều theo ý của Anh Túc từ bỏ hôn sự này, sau khi cô đuổi được Anh Túc ra khỏi thân thể này, khi nguyên chủ trở về, sẽ đối mặt với danh tiết đã bị mất sạch.
Một nữ nhân bị hoàng gia từ hôn, sẽ không có ai dám thu nhận nữa.
Ninh Thư vẫn nghĩ không thông, Anh Túc phách lối như vậy vì sao còn chưa bị đánh chết.
Ninh Thư cảm thấy đầu của mình giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm vào, dần đần chiếm được quyền chủ động thân thể này, nhưng linh hồn của cô lại bị từng tầng oán khí quấn lên, từng luồng khí tức âm u hòa vào linh hồn của cô.
Đây là nguyên nhân mà Ninh Thư tạm thời không tranh đoạt cùng Anh Túc, bị loại vật này dây dưa chính là nghiệp trướng quấn thân, nhưng bây giờ rơi vào tình huống này, nhất định phải thoát được.
“Phượng Thanh Thiển, cô điên rồi, cô lại dám cướp đoạt thân thể?” Anh Túc buồn bực lạnh lùng hô, đồng thời muốn bài trừ Ninh Thư ra khỏi thân thể.
“Bị người ta bắt nạt như vậy, cô lại ra ngoài làm gì, cái người yếu đuối này.” Anh Túc hô lên: “Cút vào trong đi, loại chuyện như vậy để ta xử lý.”
Đầu Ninh Thư đau tới nỗi thấy được cả gân xanh trên trán, không để ý đến tiếng kêu của Anh Túc, hành lễ với Nhị hoàng tử và Phượng Xương: “Thanh Thiển tham kiến Nhị điện hạ, tham kiếm phụ thân.”
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng: “Phượng Thanh Thiển, nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, bổn điện hạ sẽ trị tội ngươi đại nghịch bất đạo, tội danh dĩ hạ phạm thượng.”
Ninh Thư nhịn xuống cơn đau đầu nói: “Lúc trước nói lời không suy nghĩ là do tiểu nữ tử bị điện hạ đột nhiên từ hôn làm cho kinh động.”
“Hừ…” Sắc mặt Nhị hoàng tử vẫn rất khó coi.
Ninh Thư bình tĩnh nói tiếp: “Thánh thượng có biết chuyện điện hạ tới từ hôn hay không?”
“Không biết, nếu ngươi đáp ứng từ hôn với ta, bổn điện hạ sẽ bồi thường cho ngươi.” Nhị điện hạ nói.
Phượng Xương không tiếng động nhìn Ninh Thư lắc đầu, Ninh Thư còn nói thêm: “Hôn sự này liên quan đến danh dự của Phượng gia và hoàng gia.”
“Nếu như Thanh Thiển bị điện hạ vô duyên vô cớ từ hôn, danh tiết của Thanh Thiển sẽ mất hết, điện hạ muốn ép Thanh Thiển vào chỗ chết sao?” Ninh Thư sắc mặt lạnh lùng nói.
“Chuyện này…” Nhị hoàng tử chần chừ một lúc nói: “Bổn điện hạ cũng không có ý này.”
Nếu để phụ hoàng biết được mình bức vị hôn thê của mình đi vào chỗ chết, chỉ sợ sẽ bị liên lụy, hơn nữ trong tay Phượng gia còn có binh quyền.
Hắn muốn thành hôn với một nữ tử của Phượng gia, nhưng không phải là nữ tử này, hơn nữa Phượng Thanh Thiển còn là một thứ nữ.
“Thanh Thiển đã từng làm gì khiến cho Hoàng gia phải mất mặt chưa, có làm mất mặt gia tộc, làm mất thể diện của điện hạ chưa?” Ninh Thư chất vấn.
“Chưa bao giờ.” Nhị hoàng tử nói, lập tức cảm thấy bộ dạng nhát gan này của cô sẽ không được người ta yêu thích.
“Hay là khuôn mặt này của Thanh Thiển xấu quá khiến cho điện hạ không muốn nhìn?” Tiếng nói của Ninh Thư càng ngày càng cao, nhìn chằm chằm Nhị điện hạ.
Ánh mắt Nhị hoàng tử lướt qua Ninh Thư, khuôn mặt thanh tú động lòng người, là một mỹ nhân xinh đẹp, một lát liền lên tiếng: “Phượng tiểu thư không xấu.”
Tiếng nói của Ninh Thư mang theo nghi hoặc: “Vậy vì sao điện hạ phải từ hôn, điện hạ cũng biết, một khi Thanh Thiển bị từ hôn, cả đời này Thanh Thiển sẽ không thể gả cho ai nữa, danh tiết đã mất, Thanh Thiển phải làm thế nào?”
“Chuyện này…” Khuôn mặt Nhị hoàng tử có chút khó coi, cuối cùng nói ra: “Phượng tiểu thư rất tốt, nhưng trong lòng bổn điện hạ đã có người thương.”
Ninh Thư suýt nữa đã không thể khống chế được nét mặt lộ ra vẻ hèn mọn, nam nhân thật con mẹ nó đê tiện, lập ra đủ thứ luật lệ, bắt nữ nhân coi bọn họ là trời, lại cảm thấy một nữ tử như vậy thật không thú vị.
Ôi chao! Những nữ tử này đều được tạo ra từ một dạng khuôn mẫu, giống như đầu gỗ, thích nữ nhân có cá tính, nữ nhân hơi có cá tính một chút, thì nói nữ nhân đó không tuân thủ nữ quy.
Cái mẹ gì vậy, chết tiệt!
Đầu rất đau, Anh Túc lại gào thét đòi quyền chủ động thân thể, Ninh Thư cảm thấy linh hồn của mình rất khó chịu, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Nhị điện hạ muốn từ hôn cũng không phải là không thể, chỉ là chuyện này phải nói rõ ràng trước mặt Thánh thượng, Thanh Thiển không chỉ vì danh tiếng của mình, còn vì danh tiếng của toàn bộ Phượng gia, nếu như vì hôn sự của Thanh Thiển khiến cho hôn sự của các tỷ muội bị chậm trễ, Thanh Thiển có chết cũng không hết tội.”
“Cũng không thể để phụ thân bị người ta chế nhạo.” Ninh Thư tỉnh táo nói, muốn từ hôn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, có muốn từ, cũng sẽ khiến cho ngươi cứ như vậy mà từ.
Ở thời đại này, đối với danh tiếng của nữ tử đều rất hà khắc, nếu như trong một gia tộc có một nữ tử bị mất danh tiết, sẽ khiến cho toàn bộ nữ tử trong gia tộc không thể gả vào nhà tốt.
Ninh Thư bây giờ bị trói cùng với toàn bộ Phượng gia, trói cùng với Phượng Xương, muốn từ cô để cưới con dòng cả Phượng gia, ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi.
Phượng Xương hành đại lễ với Nhị hoàng tử: “Xin Nhị điện hạ hãy suy nghĩ lại, việc hôn nhân đại sự này liên quan đến danh tiếng của hai nhà.”
Nhị hoàng tử nhíu chặt lông mày, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng từ bỏ hôn sự này, nhưng đối phương chưa từng làm sai chuyện gì, cứ vô duyên vô cớ từ hôn như vậy, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Coi như thực sự có thể từ hôn thành công, nhưng phụ hoàng sẽ không đồng ý cho hắn cưới con gái dòng cả của Phượng gia.
Có rất nhiều Hoàng tử đều muốn lôi kéo Phượng gia.
Trong đầu Nhị điện hạ hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng đặt mục tiêu trên người Phượng Xương, nếu để cho con gái dòng cả gả thay cũng rất tốt, thực sự không được, chỉ cần làm một ít chuyện hủy đi danh tiết của Phượng Thanh Thiển, đến lúc đó chuyện này sẽ thành chuyện đương nhiên rồi.
Ninh Thư nhận thấy được trong mắt Nhị hoàng tử mang theo ác ý, đến bây giờ hắn còn chưa từ bỏ ý định muốn từ hôn trong đầu, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.