Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Nhị hoàng tử, Ninh Thư quyết định sẽ ra tay trước, thời đại này đối xử với nữ nhân quá hà khắc, đối với nam nhân lại rất khoan dung, xảy ra chuyện gì, đều dễ dàng được tha thứ, đi dạo lầu xanh thì được nói là phong lưu.
Cút ngay đi.
Nhị hoàng tử không đạt được mục tiêu, cả người đều cảm thấy không tốt.
Mẹ nó, hắn tình nguyện bị nữ nhân chửi bới, chỉ cần không trở thành vợ của hắn là được, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận từ hôn, hơn nữa danh tiếng của đối phương còn bị tổn hại.
Hắn yếu ở chỗ chỉ có một mình, Phượng gia là bên bị thiệt, nếu như thay Phượng Thanh Thiển bằng Phượng Phi Yên cũng không phải là không thể.
Chỉ cần đã yếu ở chữ lý, nhất là Phượng gia không thể tùy tiện động tới một Hoàng tử như hắn.
Nhị hoàng tử quay đầu nhìn Ninh Thư, cố ý kích thích nói: “Phượng Thanh Thiển, bổn điện hạ đã có nữ tử mà mình thích, ta hy vọng có thể thành hôn cùng người mình yêu thích.”
Ninh Thư mặt không thay đổi hành lễ: “Thanh Thiển đã nhớ kỹ.”
Cái gì mà nữ tử yêu mến, đơn giản là cảm thấy cô là một nữ thứ nữ không được coi trọng, dòng cả và dòng thứ có khác biệt, ở Phượng gia bị ghét bỏ, lại không có địa vị gì, đến lúc đó sẽ không thể khiến Phượng gia đứng về phía hắn.
Rõ ràng là mơ ước được ngồi lên vị trí chí cao vô thượng mà.
Nhị hoàng tử thấy Ninh Thư không có biểu cảm gì, nhịn không được phất tay áo bỏ đi.
“Nhị điện hạ, vi thần tiễn người.” Phượng Xương nhìn thoáng qua Ninh Thư, đưa Nhị hoàng tử rời khỏi tiểu viện.
Hai người vừa đi, Ninh Thư cũng nhịn không được nữa, ngồi trên ghế, toàn thân đều là mồ hôi, tinh thần mới buông lỏng một chút đã bị Anh Túc đoạt lại thân thể.
Ninh Thư cũng không tranh với nàng, thấy linh hồn của mình bị khí đen quấn quanh, những khí đen này xuyên qua linh hồn của cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, mấy thứ này đều có thể khiến cho tinh thần trở nên tiêu cực.
Ninh Thư bây giờ trong lòng cảm thấy rất phiền toái.
Ninh Thư niệm chú siêu độ, tiêu trừ khí đen trên người mình.
“Phượng Thanh Thiển, cô thực sự là…” Anh Túc tức đến mức hất cả bàn trà xuống đất: “Cô thực sự là ngu ngốc hết thuốc chữa rồi, nam nhân như vậy mà cô còn luyến tiếc, có phải muốn dựa vào tâm hồn lương thiện của chính mình khiến cho nam nhân hồi tâm chuyển ý?”
Anh Túc vô cùng căm tức Ninh Thư: “Chỉ vì người như vậy mà cô liều cả mạng sống, yếu đuối đến bất cứ ai cũng có thể chà đạp.”
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Cô mới ngu ngốc, cả nhà cô đều ngu ngốc, ta mềm yếu thì ta đã giao ra thân thể của mình, ta mềm yếu thì đã chết rồi, ta không giống như cô làm bậy không có chừng mực, thì ta nên đi chết đi sao, ta nói cô đại nghịch bất đạo thì sao, tâm địa độc ác, có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, vậy sao cô không đi chết đi, loại người như cô sống chỉ hại người hại mình, cô đi chết đi.”
Mẹ nó, dựa vào cái gì mà cô thì nên sống mà ta phải đi chết, ha ha ha…
“Phượng Thanh Thiển, cô chỉ dám hung dữ với ta, có bản lĩnh thì rống như vậy trước mặt Nhị hoàng tử đi, đối mặt với Nhị hoàng tử thì lại im re, người ta đã đến tận cửa từ hôn, cô còn một bộ dáng vẻ nam vi tôn, tởm chết được.” Anh Túc lạnh giọng châm chọc nói.
“Ta không dám đối diện với Nhị hoàng tử đấy, cha của hắn có thể chém đầu toàn gia Phượng gia đấy.” Ninh Thư sặc một tiếng, cứ khí phách như nàng từ hôn Nhị hoàng tử thì không có chuyện gì chắc, không có nữ chính nào vừa mới xuất hiện đã chết rồi.
Trong thời đại danh tiếng còn lớn hơn cả mạng sống, mới có nhiều nữ tử phải chết như vậy, chết rồi có thể không mang tới tai họa cho nữ tử khác trong gia tộc.
“Có cái gì không giống à, cùng là con người, mạng sống của ta thuộc về ta chứ không phải thuộc về ông trời.”
Ninh Thư sâu kín nói: “Đúng vậy, cùng là con người, tại sao cô lại bắt ta nhường thân thể cho cô, để ta đi tìm cái chết.”
Đừng nhất bên trọng nhất bên khinh nghiêm trọng vậy chứ, chỉ cần có lợi cho mình đều đúng cả.
Phượng Thanh Thiển tình nguyện chính mình chết đi, thi cốt vô hồn, cũng không muốn bị Anh Túc chiếm thân thể.
“Cô đã chết rồi, tại sao còn xuất hiện, ngủ yên không được à?” Anh Túc phiền muộn nói, có một người như vậy đột nhiên xuất hiện phá hỏng việc của nàng.
“Không phải cô là cô hồn dã quỷ à? Tại sao không chịu ngủ yên đi?’’
Ninh Thư cũng không đấu võ mồm với Anh Túc, chuyên tâm niện chú ngữ tiêu trừ khí đen trên người mình, đồng thời cô còn muốn tích thêm chút sức lực để đấu với Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử cũng không rối rắm cái gì, ở thời đại này biện pháp tốt nhất để đối phó với một nữ tử chính là hủy đi danh tiết của cô.
Không cần nam nhân tự mình ra tay, gia tộc cũng sẽ không tha cho một nữ tử bị mất danh tiếng.
Mẹ nó, đê tiện!
Phượng Xương tiễn Nhị hoàng tử đi rồi quay lại, nhìn Anh Túc nói: “Đến đại sảnh đi, ta có việc muốn nói với ngươi.”
“Không đi.” Hai chân Anh Túc vắt chéo, cầm chén trà chậm rãi uống.
Phượng Xương:...
Vẻ mặt Phượng Xương rất bất ngờ, tại sao lại thay đổi rồi, Phượng Xương lạnh mặt nói: “Ta thấy ngươi ăn phải gan hùm mật báo rồi à, dám từ hôn Nhị hoàng tử, đến lúc thánh chỉ hạ xuống, Phượng gia nuốt không trôi.”
“Ha ha…” Anh Túc lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến ta.”
“Những quy củ ngươi học đều đi đâu cả rồi.” Phượng Xương nhíu chặt lông mày, coi như là một người thô thiển, không để ý đến quá nhiều lễ giáo, bây giờ cũng ngứa mắt với cái dạng này của Anh Túc: “Ngươi nói chuyện như thế với vi phụ sao?”
“Nuôi mà không dạy, bây giờ ta đến cơm cũng không thể ăn no, nói gì đến chuyện học tập lễ nghi quy củ?” Anh Túc châm chọc nói.
“Thân là Tứ tiểu thư Phượng gia, lại ở trong tiểu viện như thế này, bên cạnh cũng không có người hầu hạ, còn muốn bán ta cho hoàng gia để cầu vinh hoa phú quý, ít nhất cũng phải cho người ta ăn no chứ, muốn một con ngựa chạy lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, làm gì có chuyện tốt như vậy.” Anh Túc lãnh đạm nói.
Một bên Anh Túc nói với Phượng Xương, một bên nói với Ninh Thư rằng: “Chính mình ngu ngốc, bị bắt nạt cũng không biết, bị người ta bán đi còn muốn thay người ta đếm tiền.”
Ninh Thư không để ý tới cô ta, tăng tốc độ tinh lọc linh hồn của mình, loại vật này dính ở trên người chính là bom hẹn giờ, chỉ là hiệu quả tinh lọc quá nhỏ.
Ninh Thư phát hiện dùng loại chú ngữ này siêu độ những oán niệm này sẽ rất chậm.
Không tác dụng gì lớn.
Phượng Xương lại một lần nữa bị Anh Túc nói tới á khẩu, trừng lớn mắt: “Ngươi nói những lời hỗn láo này với vi phụ là học từ đâu mà ra.”
“Ô, không phải ta luôn ở trong mảnh sân nát này sao, lẽ nào Phượng gia không hề biết đến sự tồn tại của ta?” Anh Túc chất vấn: “Bây giờ muốn gả ta cho một nam nhân thay đổi thất thường như vậy, là vì vinh hoa phú quý của Phượng gia, thật là cái gì cũng đều có thể hy sinh à.”
“Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế, vinh hoa phú quý của Phượng gia là từ trên lưng ngựa mà ra, còn việc hôn nhân của ngươi và Nhị hoàng tử, là do mẹ ngươi cùng với Đỗ quý phi định đoạt.” Gân xanh trên trán Phượng Xương đều nổi cả lên.
“Ồ, mẹ ta đã chết rồi, còn mang chuyện này đổ lên đầu mẹ ta, người chết rồi lại không có cách nào đối chứng, tùy ông nói như thế nào mà chẳng được.” Anh Túc mang toàn bộ thù hận nói ra.
Phượng Xương:...
“Ở nhà suy nghĩ cho kỹ đi.” Phượng Xương xoay người rời đi.
Anh Túc không thèm để ý, dù sao nàng sẽ không để cho Phượng gia tùy ý gả nàng đi như vậy, cuộc đời của nàng do chính nàng làm chủ, nàng cũng không phải là Phượng Thanh Thiển yếu đuối mà có thể bắt nạt.