Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 2


Edit: Dẻo Dẹo
Tốn gần nửa canh giờ, tờ trình đã hoàn thành được phân nửa lại bị bỏ đi.
Khóe mắt Bùi An co rút lại một chút, sống lưng thẳng tắp ngả về ghế bành phía sau.

Sau đó ném bút trong tay, ánh lửa trên bàn bị gió phớt qua.
Cánh tay áo theo gió bay loạn xạ.
Đau lòng thay.
Đồng Nghĩa đứng cạnh hầu hạ biết đã gây họa, cũng không dám đưa mắt nhìn chàng, bước nhanh từ bình phong ra ngoài, lại khuyên bảo: “Tiêu nương tử, công tử… ngài ấy thật sự bận…”
Không ai đi ra còn đỡ, bây giờ nhìn thấy người, tiếng khóc của Tiêu Oanh càng lớn hơn: “Hắn rất bận, là bận đi tán tỉnh cô nương khác.”
Hôm trước nghe nói chàng từ Kiến Khang trở về, nàng ta nhanh chóng đến quý phủ tìm chàng, chàng nói bận không rảnh để tiếp chuyện, bảo nàng ta chờ.

Nhưng đợi hai ngày, lại chờ đến khi chàng cùng vị ‘Vương bị tù tước’ kia cùng nhau đi trà lâu.
Nếu chàng bận nữa, có phải nàng ta nên đến chúc mừng tân hôn của hắn luôn không?
Đồng Nghĩa thấy vậy hít sâu một hơi, đây là định không chịu dứt.
Trước mặt là cô nương Vinh hầu phủ bên cạnh, đương kim đại tiểu thư Tiêu Oanh dưới gối Hàn Lâm Viện Tiêu viện sĩ.
Hôm nay cũng không biết từ nơi nào nghe được tin đồn mà tới, nói thế tử nhà hắn thông đồng với Vương Tam nương tử lén gặp mặt, vừa mới quá trưa đã vội vàng đến phủ Quốc Công, xông thẳng vào thư phòng.

Sau đó thì đứng ngoài cửa vừa khóc vừa nháo.
Nương tử Tiêu gia đã quen biết với thế tử nhà hắn từ nhỏ, cũng tính là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị Tiêu nương tử này tương lai vô cùng có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của bọn họ.

Nô tài bên dưới cũng ngăn cản, nhưng không dám quá đắc tội với nàng ta, nàng ta nhất quyết muốn xông lên, bọn hắn cũng không thể thật sự đi tới túm nàng ta lại.
Đồng Nghĩa tiếp tục khuyên bảo: “Tiêu nương tử, chi bằng ngài đến tiền sảnh ngồi một lát.

Hôm trước thế tử về mang theo chút trái cây, ta bảo nô tài mang đến cho ngài…”
“Đã đến lúc này rồi, ta còn có tâm trạng mà ăn trái cây nữa sao?” Tiêu Oanh ngẩng đầu nhìn về hướng bình phong, biết người ở bên trong đang nghe, ấm ức trong lòng bỗng trào dâng, nhấc chân xông vào.
“Tiêu nương tử…” Đồng Nghĩa không kịp ngăn cản, người đã chạy tới sau bình phong.

Trong phòng đột nhiên im lặng, người ngồi trên ghế bành nâng mắt.
Khóc một trận này, mí mắt của Tiêu Oanh đều đã sưng lên, trong lòng có nghẹn khuất lẫn oán giận.

Mà khi nàng ta nhìn thấy ngọc diện lang quân ngồi trước mặt, thần sắc lại hoảng hốt.
Lần trước hai người gặp mặt là khi chàng nhậm chức ở Kiến Khang, nàng tiễn người đến tận cửa thành, đến nay đã hai năm trôi qua, gương mặt anh tuấn đó càng động lòng người hơn.
Mặt Tiêu Oanh nóng lên, tiếng khóc ngưng lại: “Ta…”
“Khóc cái gì.” Bùi An thu hồi ánh mắt, đứng thẳng dậy bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trên án thư.
Tiêu Oanh lấy lại tinh thần, cúi đầu, trong đầu không kịp nhớ lại những lời vừa nói, nhất thời không theo kịp, chỉ nói: “Vương Tam nương tử…”
“Ta nói, không biết.”
Toàn bộ người Lâm An đều biết, sao chàng có thể không biết được.
Tiêu Oanh hơi cắn môi, đè bất mãn trong lòng xuống, nói hết những ấm ức mấy năm nay: “Từ lúc ngươi đi Kiến Khang, ngươi nào có biết mấy năm nay ta đã phải chịu đựng những gì, nhiều lần muốn chạy đến tìm ngươi, nhưng ngươi không có ở đây.

Chỉ có mình ta với phụ mẫu, trong hai năm, ta toàn nói lời tốt đẹp, cũng không ngại lấy tuyệt thực để phản đối ý muốn an bài hôn sự của phụ thân.” Tiêu Oanh nhẹ giọng nói: “Ngươi biết đó, năm đó trạng nguyên tốt đẹp không làm, lại đi đến Kiến Khang làm đôn đốc sử.

Nương theo việc này, phụ thân vẫn luôn có thành kiến với ngươi…”
Bùi An nhặt bút lông sói đã dùng nhiều năm kia lên, lông trên đầu bút đã có hơi lỏng lẻo, vừa rồi bị chàng làm rơi một cái, có mấy cái bị cong ngay.

Mi mắt ngưng lại một chút, tay trực tiếp rút những sợi lông kia ra, không phát ra tiếng động.
Tiêu Oanh tiếp tục kể khổ: “Đợi hai năm, rốt cuộc ta cũng nghe thấy tin ngươi trở về, phụ thân cũng nghe nói lần này ngươi trở về Lâm An, là may mắn được thánh thượng ân điển, tự mình triệu hồi.

Không ngoài dự đoán, lúc ngươi được đặc cách vào Hàn Lâm Viện, phụ thân mới thở phào, đồng ý chờ sau khi ngươi gặp thánh thượng, sẽ lập tức nghị thân…”
Hôm trước hắn trở lại Lâm An, đáng lẽ hôm qua đã tiến cung diện kiến thánh, nhưng hai ngày qua trời mưa to, thánh thượng hủy bỏ lâm triều.
Đầu này còn chưa có kết quả thì đã lan truyền hắn bên ngoài rước lấy nợ phong lưu rồi.
Nàng ta không phải loại người ghen tuông, chưa nói sau này không cho hắn nạp thiếp, nhưng việc hôn nhân hai người còn chưa định… Tiêu Oanh nhớ tới chuyện phiền lòng này, lại trở nên lo lắng: “Lúc mấu chốt này ngươi lại nháo ra chuyện với Vương Tam nương tử, trước đó không lâu, ta còn cam đoan với phụ thân.

Nói rằng nhân phẩm ngươi từ trước đến nay chính trực, tâm tư cũng tinh tế, là người biết tiến biết lùi.


Gặp chuyện này, ngươi để ta tự tát vào mặt mình, sau này ta biết giải thích với phụ thân thế nào đây, việc hôn sự còn cho phép đằng nào được nữa…”
Phủ Quốc Công hiện giờ nói trắng ra là cũng chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng, vốn để phụ thân xem thường.
Toàn bộ đều nói xong hết rồi.
Trong tiếng khóc ấm ức vạn phần, Bùi An đứng đối diện rốt cuộc cũng đứng lên, đi về phía nàng ta.
Cách một khoảng, Tiêu Oanh ngửi thấy mùi Lãnh Mai Hương trên người chàng, tim đập thình thịch cảm thấy rạo rực, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn: “Bùi lang…”
Chỉ cần chàng đến bái phỏng phụ thân một chút, giải thích rõ ràng thì liền thành.
“Không cho phép thì thôi, Tiêu nương tử đừng lo lắng.” Từ khi về Lâm An, hắn chưa hề rảnh rỗi phút giây nào, tối hôm qua ngủ trễ, hôm nay lại dậy sớm.

Giờ đã là sau giờ ngọ, mỏi mệt trên mặt bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Tiêu Oanh không phản ứng lại kịp.
“Năm đó mẫu thân ta quả thật đã ngỏ một câu với ngươi, cho ngươi đến phủ Quốc Công để làm tức phụ của bà, nhưng bây giờ bà đã không còn trên nhân thế.

Đã không còn như trước kia, ta và ngươi hai người hoàn toàn không lời mai mối, cũng không có tín vật đính ước.

Hai năm trước khi ta rời Lâm An, đã nói với ngươi không cần đợi nữa, giờ cũng không ảnh hưởng ngươi đến nhà quyền quý khác.”
Tiêu Oanh ngạc nhiên mà nhìn chàng.
Sắc mặt Bùi An ôn hoà, như thể không nhận ra lời nói của mình sẽ làm tổn thương đối phương, lại thấp giọng nói: “Tiêu nương tử sai rồi, người có nhiều mặt, bản thân Bùi mỗ còn không biết mình khi nào sẽ thay lòng đổi dạ.

Ngươi bên ngoài sao có thể đảm bảo thay ta được đây?”
Bên ngoài mưa đã nhỏ lại như thế, nhưng vẫn chưa tạnh, âm thanh tí tách lọt vào tai.

Người thích thanh tịnh nghe vào hưởng thụ, còn người không thích ồn ào nghe vào phát cáu.
Tiêu Oanh chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó ong ong, nàng ta mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

Hắn điên rồi phải không.
Cho dù phá phủ Quốc Công, thì lấy đâu ra tự tin hủy bỏ cuộcc hôn sự này với nàng ta.
“Người đâu, tiễn Tiêu nương tử.” Bùi An lười nhìn đến khinh thường trong mắt nàng ta, lần nữa về ngồi lại ghế bành.
Đồng Nghĩa tiến lên phía trước, nói một câu mời Tiêu nương tử.

Tiêu Oanh mới hồi thần, lồ ng ngực phẫn nộ kịch liệt phập phồng: “Quả nhiên, vẫn là vị Vương Tam nương tử kia làm mê muội đầu óc ngươi…”
Liên lụy đến người vô tội, Bùi An nhìn về phía nàng ta lần nữa, ánh mắt nhàn nhạt, bạc tình phụ nghĩa.
“Bùi An, đồ khốn.” Tiêu Oanh tức giận đến cả người phát run, sau khi mắng một tiếng thì khóc chạy ra ngoài.
Nếu Tiêu nương tử trở về như vậy, việc hôn sự này xác định thất bại.

Đồng Nghĩa không rõ lời vừa rồi của chủ tử, cuối cùng là thật hay giả, thử hỏi một câu: “Thế tử…”
Mấy năm nay chủ tử cho phép Tiêu nương tử tùy ý ra vào phủ, những người khác trong phủ có thể hiểu lầm, nhưng lòng hắn rõ ràng, bởi vì năm đó phu nhân đã định nàng ta.
Tiêu nương tử này chưa thấy chuyện chủ tử làm trong hai năm qua, đổi lại người bên ngoài, đừng nói có thể chịu được thái độ này, chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Sắc mặt Bùi An không thay đổi, lần nữa tìm ra một cái bút trong ống đựng, sau đó mới nhìn hắn: “Ngươi coi cửa không được, vậy đổi người khác đến coi đi?”
Đồng Nghĩa hiểu được, cũng không dám hé răng, xoay người đi đến giá sách tìm cho hắn một quyển sổ mới tinh, mới vừa mở ra, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Là Đường nhũ mẫu bên cạnh lão thái thái ở Ninh An Đường: “Thế tử gia, lão phu nhân bảo ngài sang đó một chuyến.”
Bùi An chỉ đành hạ bút, đứng dậy.
Không có tiếng khóc làm ồn của Tiêu Oanh, cả phủ đệ hoàn toàn thanh tịnh.
Tiêu Oanh nói cũng đúng, hiện giờ quả thật phủ Quốc Công là cái vỏ rỗng.

Năm đó khi Bùi hoàng hậu qua đời, làm nhà ngoại Bùi gia phảng phất như trong một đêm ngã xuống theo.
Đầu tiên là Bùi phu nhân bệnh mất, sau đó là Bùi Quốc Công đau khổ quá độ không thể sống tiếp, dùng một ngọn lửa thiêu mình cùng phu nhân trong viện.
Bùi Quốc Công vừa chết, Nhị gia Tam gia cũng lần lượt ly thế, chỉ còn lại hai người Bùi lão phu nhân cùng tổ tôn Bùi An sống nương tựa vào nhau.
Hai năm trước, khi Bùi An rời khỏi Lâm An, sợ lão thái thái tịch mịch, đã cố ý đón một vị thím vừa mất chồng từ nhà mẹ đẻ đến Lâm An.
Đợi Bùi An đến Ninh An Đường, đi từ xa đã nghe tiếng cười đùa trong phòng.
“Sao ta không nghĩ đến Vương gia được, Tam cô nương là người nào trong nhà thế?”
“Xem trí nhớ của cô cô này, vừa rồi bà mối đã nói, con riêng chi thứ hai của vương gia, Vương Vân.”
“Đúng đúng, Vân nương… Ta đã nói rồi, tiểu tử kia từ lúc đến nơi chân còn không chạm đất, nói có chuyện quan trọng hơn cần làm, tai ta gần đây nghễnh ngãng nhưng lại không nghĩ tới, hôm qua khi nó ra ngoài, thật sự là có nói cái gì Vân…”
Bùi An chuẩn bị bước chân qua cửa, kịp thời dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Đồng Nghĩa, trên gương mặt lạnh lùng mang theo chút nghi hoặc, Đồng Nghĩa cũng mờ mịt.


Trong lòng cảm thán lời đồn thật sự là quá lợi hại.
Một Tiêu nương tử còn chưa đủ, ngay cả lão phu nhân cũng tin là thật.
Mà từ khi xuất hiện ti đồn, mỗi ngày hắn đều đi theo sau thế tử gia, sao không nhớ rõ chàng nhắc tới Vân gì đó.
Thím trong phòng nói tiếp: “Ta cũng rất xem trọng vương gia, Tiêu nương tử hầu phủ cũng tốt, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, không giống như người ở phủ Quốc Công của chúng ta.”
“Không thuộc dòng chính tông, đương nhiên là kém hơn.” Giọng lão phu nhân dừng một lát, thở dài: “Không ngờ Vân nương tử cũng là người không cha không mẹ, thật tội nghiệp.

Đều ở hoàn cảnh giống nhau, bên ngoài lại truyền ra như vậy cũng không hay, danh dự của cô nương quan trọng hơn, sáng mai vẫn nên bảo bà mối đi trước thì hơn…”
“Tổ mẫu.” Bùi An đúng lúc đi vào.
“Ôi, An nhi đến rồi đấy à, tổ mẫu đang nói chuyện với thím này, cháu nói cháu có người trong lòng, sao lại không nói trước với tổ mẫu, còn phải để bà mối tới quý phủ ta mới biết được…”
Non nửa canh giờ, Bùi An mới từ trong phòng lão phu nhân đi ra, vừa ra khỏi phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nâng bước tới hành lang, đột nhiên dừng lại, hỏi Đồng Nghĩa sau lưng: “Vương Vân là ai?”
Vừa rồi lão phu nhân và thím Minh đều đã nói rành mạch gia thế của Tam cô nương, lúc này thế tử gia hỏi hắn, chắc không phải hỏi gia thế này, mà là hỏi dung mạo.
Đồng Nghĩa giúp chàng nhớ lại: “Hôm trước, thế tử gia ở trà lâu Vượng Phúc có giúp đỡ cô nương một tay.”
“Thật sự có giúp sao?” Chàng đâu có thích chõ mõm vào chuyện của người khác vậy đâu?
Đồng Nghĩa gật đầu: “Là giúp đỡ.” Nhưng hắn cũng không quá chắc chắn, thế tử gia là sợ cô nương ngã sấp xuống, hay là sợ người ta ngã xuống người chàng.
“Trông thế nào?”
Ngày đó Đồng Nghĩa cũng không nhìn rõ, chờ khi hắn ngẩng đầu lên đã chỉ còn thấy cái ót, nhưng hắn đã nghe nói qua: “Mỹ nhân số một Lâm An.”
Lời này không phải không có căn cứ, năm ấy khi Vương Tam cô nương đi theo mẫu thân nàng là nhị phu nhân nhận thi thể của Nhị vương gia, mới mười một tuổi.

Thân hình hơi gầy, ngũ quan tinh tế, cả người mặc đồ tang, tóc đen khẽ cài bằng trâm gỗ.

Toàn thân không hề có trang sức gì, không nhúc nhích đứng trong gió lạnh, chỉ có khăn hiếu buộc sau đầu tung bay theo gió.

Vẻ đẹp phiêu dật như thần nữ trong tranh, đương thời phía nam cũng đang nổi lên trào lưu đẹp tinh tế thanh lịch, cũng từ đó Lâm An liền truyền đi một câu: “Vương Vân nương, trời sinh cốt mỹ nhân.”
Luận về dung mạo cùng thanh danh, cực kỳ xứng đôi với chủ tử của hắn.
Chẳng qua chủ tử hai năm đi Kiến Khang, Vương Tam nương tử mới ra phủ hai tháng trước, lần chạm mặt duy nhất của bọn họ là ngày hôm trước, hai người đi ngang trà lâu.

Chủ tử đỡ nàng một phen, lại không nhìn người ta lần nào nữa..

Bình Luận (0)
Comment