Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 3


Edit: Dẻo Dẹo
Ngày hôm ấy Đồng Nghĩa không nhìn thấy Vương Vân, Thanh Ngọc cũng không nhìn thấy Bùi An.
Từ trà lâu đi ra, nàng ấy đi tìm xe ngựa, tiểu thư đi đằng sau vô ý vấp vào bậc cửa, may mắn được người đối diện giúp đỡ một phen.

Chờ đến khi nàng ấy quay đầu lại thì chỉ thấy được bóng dáng của đối phương.
Đầu rất cao, trong đám người thì chàng là cao nhất.
Lúc này tiểu thư hỏi nàng ấy Bùi An tròn dẹt ra sao, nàng ấy chỉ có thể đáp lại, là một người cao lớn.

Còn diện mạo thì nàng không biết, nhưng sau khi lời đồn đãi truyền ra nàng đã đến hỏi nha hoàn viện khác.
Là trạng nguyên hai năm trước.
Có thể được Thánh Thượng khâm điểm làm trạng nguyên, không những học vấn nổi bật, diện mạo cũng phải xuất chúng.

Vương Vân bị cấm cửa nhiều năm, Thanh Ngọc cũng đi theo ngần ấy năm, đương nhiên chưa từng gặp qua Bùi thế tử.
Nghe Thu Linh trong viện Nhị nương tử nói, hai năm trước khi Nhị nương tử và Tứ nương tử còn vui vẻ đi xem, hai người trên đường đã được tận mắt diện kiến.
“Đệ nhất mỹ nam Lâm An.” Thanh Ngọc thuật lại lời Thu Linh.
Chỉ nói về dung mạo thì quả thật rất xứng với tiểu thư nhà nàng, còn thái độ làm người… Cho dù việc chàng đỡ tiểu thư lúc ấy đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng chàng có thể đưa tay ra lúc người khác nguy cấp, chắc chắn nhân phẩm cũng không kém.
Là người tốt.
Nhưng chàng có phải người tốt hay không, cũng không giải quyết được khốn cảnh hiện giờ tiểu thư gặp phải.

Hai người vốn không quen biết nhau, tin đồn dù có truyền xa đến đâu cũng không phải sự thật.

Hôn sự với Hình gia xáo trộn thất bại, Bùi gia cũng sẽ không vì danh dự của tiểu thư nhà nàng mà tới cửa cầu hôn.
Một buổi chiều qua đi, chủ tớ hai người ngồi trong tiểu viện, ai cũng không vui vẻ nổi.

Trời sắp chạng vạng tối, mưa ngừng được nửa ngày lại lớn trở lại, Trần ma ma tiễn bà mối cuối cùng đi, sau khi khép cửa lại, đi về phòng đỡ Vương lão phu nhân lên giường nằm: “Ngồi cũng đã lâu rồi, lão phu nhân người nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Đèn trong phòng đã được thắp, ánh đèn sáng rực, có chút chói mắt.

Vương lão phu nhân đưa tay lên xoa hốc mắt khô khốc của mình.
Những người đến cửa đều đã rời đi hết rồi, mệt mỏi trên mặt lúc này mới dần hiện ra, sau khi đứng dậy cũng không lên giường nằm, bước xuống đất hoạt động chân cẳng một chút.
Xoay hai vòng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nàng đâu rồi?”
Trên mũi nhọn làn sóng đồn đãi này, đương nhiên Trần ma ma biết bà cụ hỏi đến ai, đáp: “Sau buổi trưa, Tam cô nương đến Hình gia một chuyến, lúc trở lại giống như người mất hồn, tự nhốt mình trong phòng.”
Vương lão phu nhân tựa hồ cũng không bất ngờ, sắc mặc bình tĩnh, châm chọc nói: “Trương thị cũng đúng là đèn cạn dầu…”
Đang nói chuyện, bên ngoài lại có động tĩnh, đợi một lúc, nha hoàn bên ngoài tiến đến bẩm báo: “Lão phu nhân, đại gia cùng đại phu nhân đến.”

Vương gia tổng cộng có hai phòng, Đại gia Vương Khang, Nhị gia Vương Nhung Thiên.
Chi thứ hai đoản mệnh, Nhị gia cùng nhị phu nhân đã sớm về tây phương, chỉ chừa lại một hậu nhân là Vương Vân.

Trái ngược với chi thứ hai, người ở phòng lớn hưng thịnh hơn nhiều.
Hiện giờ Đại gia có ba nam ba nữ, ngoại trừ Tứ cô nương cùng Ngũ thiếu gia là con đẻ của di nương, mấy người còn lại đều là con của Đại phu nhân.
Năm đó triều đình muốn nghị hòa với Bắc Quốc, thân phận tướng quân của Nhị gia rất ảnh hưởng tới Vương gia.

Đại gia Vương Khang vốn nên vào hộ bộ, cuối cùng lại bị đẩy xuống.

Mấy năm trở lại đây, nhờ vào danh tiếng cùng nhân mạch của Vương lão phu nhân, mới giúp ông ta leo lên tới chức học sĩ Long Đồ Các, mặc dù không cầm quyền, nhưng chức quan cũng là hạng tam phẩm.

Vả lại được hưởng đãi ngộ tốt của quan giai quan cấp, tiền đồ bày ra ở kia, sau này đều dựa vào ông ta tự cố gắng.
Trước mắt đúng là thời điểm mấu chốt để thăng tiến.

Lúc này, hai người đến đây, nhất định cũng là vì việc hôn sự cùng Hình gia của Vân nương.
Sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, Vương lão phu nhân nén mệt mỏi, bảo Trần ma ma đỡ mình, lại ngồi xuống giường lần nữa: “Kêu họ vào đi.”
Mưa bên ngoài rất lớn, trên người Đại gia và Đại phu nhân đều dính mưa, cùng vấn an Vương lão phu nhân xong, hai người bước lên ngồi bên cạnh.

Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nháy mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng không mở miệng.
Đùn đẩy một hồi, Vương lão phu nhân nhìn không được, lên tiếng trước: “Có cái gì thì nói.”
“Mẫu thân hỏi bà đó.” Sắc mặt Đại gia cũng thay đổi, trừng mắt nhìn Đại phu nhân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ở trong phòng nàng nói hết cái này đến cái khác, rồi bây giờ ở đây lại biến thành người câm, còn trông cậy vào hắn.
Bị Đại gia trừng, Đại phu nhân cũng chỉ có thể căng đầu nói: “Mẫu thân cũng biết, việc của Vân nương này, hiện giờ đã truyền khắp Lâm An.

Không phải nói nàng và Bùi Gia thế tử có…”
“Có cái gì?” Vương lão phu nhân cắt ngang, đưa mắt sang nhìn: “Ngươi tin sao?”
“Con…” Đại phu nhân sửng sốt, nụ cười hiện ra vài phần xấu hổ, mặc kệ khăn tay đã xoắn vào nhau, cúi đầu nói hết những gì muốn nói ra: “Con tin hay không thì có được gì, mấu chốt là Hình gia đã biết, hôm nay Hình phu nhân đến đây, vốn là vì việc hôn sự của Vân tỷ nhi, ai ngờ nha hoàn lắm mồm có mắt mà không nhìn thấy người, nói một tràng khiến Hình phu nhân nghe hết.

Nhưng cho dù tin đồn là thật hay giả, việc hôn sự của Vân nương với Hình gia sợ là đã không còn cứu vãn được nữa rồi.

Con nghĩ với gia thế hiện tại của Hình gia, mối hôn sự này chính là đốt đèn lồ ng cũng khó tìm.


Hơn nữa hai nhà Vương – Hình quen biết nhau nhiều năm, quan hệ vẫn luôn hòa hảo, nếu Vân nương không thành…”
“Cho Tứ nương tử ra thế đúng không?” Đại phu nhân còn chưa nói xong, Vương lão phu nhân đã thay bà ta nói trước.
Bà ta sợ đến xanh cả mặt, hối hận vì đã hứa hôn cho đại nương tử và nhị nương tử quá sớm.

Bằng không thì đã để nữ nhi của mình thế chỗ, nào có thể để di nương chiếm lời được.
Hôn ước của hai nhà Vương – Hình, dù sao cũng là do hai vị phu nhân năm đó tự miệng định ra.

Trên mặt Đại phu nhân có chút bối rối, vội giải thích: “Không phải con không đau lòng cho Vân nương, nhưng con cũng là vì suy xét cho Vương gia.

Tiền đồ Vương gia tốt, dù lời đồn đãi là giả, Vân nương vẫn còn có thể dựa vào Hình gia để được gia đình tốt.

Đương nhiên, nếu Bùi gia thật sự có lòng, vậy Vân tỷ nhi cũng không phải một bước lên trời sao, hơn nữa thế tử Bùi gia còn là Lang quân Trạng Nguyên, Vương gia ta về sau…”
“Hoang đường!” Vương lão phu nhân vỗ bàn một cái, mí mắt giận đến giật giật, chờ một lúc sau mới trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng Vương gia ngươi là xuất thân danh môn giàu có gì, còn định đưa thứ nữ sang đó.

Ngươi vẫn nên sớm dẹp bỏ ý niệm này đi, Hình gia không phải là nhà ngươi có thể trèo cao đâu.”
“Mẫu thân, đừng tức giận hại thân.” Đại gia nhanh chóng đứng dậy, quay đầu lại trách cứ Đại phu nhân một câu: “Đã sớm nói với bà đừng tính mấy chuyện này, mà bà vẫn không nghe…”
“Được rồi, ngươi cũng từ bỏ ý nghĩ này đi, có bản lĩnh thì đi làm chuyện lớn, nếu muốn công danh vậy tự bản thân mình hãy cố gắng.

Hình Phong đến Hàn Lâm Viện hai năm, ngươi có từng nghe nói hắn nể mặt ai bao giờ chưa.

Từng đó tuổi rồi, đừng để đám tiểu bối coi thường.

Nhẹ thì còn có thể có một ngụm cơm ăn, đi đường mà nghiêng vẹo, có ngày cái mạng nhỏ cũng không giữ lại được đâu.”
Lão phu nhân nói chuyện không cho ai chút mặt mũi nào, sắc mặt Đại gia nhất thời cũng thay đổi.
“Đều trở về đi, chuyện Vân nương, không cần các ngươi nhọc lòng, quản bản thân mình, ít suy nghĩ chuyện bất chính lại.” Vương lão phu nhân phiền lòng, lười nhìn đến hai người.
“Mẫu thân giáo huấn chí phải, người nghỉ ngơi, con không quấy rầy nữa.” Tâm tư bị nhìn thấu, xấu hổ không chịu nổi, Đại gia hận không thể lập tức chui xuống lỗ.

Cũng không quan tâm Đại phu nhân, một mình vội vàng chạy ra ngoài trước.
Đại phu nhân sao còn dám ở lại, chạy nhanh đuổi theo.
Cửa khép lại, trong phòng lại khôi phục im lặng.
Trần ma ma tiến lên chỉnh áo cho Vương lão phu nhân, khuyên nhủ: “Đại gia và Đại phu nhân cũng do nhất thời nóng vội.


Lão phu nhân đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.”
Vương lão phu nhân xoa đầu một chút, biểu cảm thất vọng: “Vương gia ta hai đời không ngã, mưa gió ít nhiều cũng vượt qua.

Hiện giờ vận số sợ là đã đến điểm cùng rồi.”
Hai người ngu xuẩn kia, toan tính thì cả rổ mà đầu óc lại không đủ dùng.

Bị Trương thị bày mưu ra đó, đến nay vẫn không hay biết gì, nghĩ thử xem Vân nương đã không thành, Tứ nương tử nhà nàng ta thì có thể à?
Còn ngu đến mức phái nha hoàn đi phơi bày điểm yếu của mình, cho Hình gia một đường lui chính đáng.
Cũng không ngẫm lại Hình gia nhiều năm không tới mai mối, cố tình lúc này lại đến, Trương thị nàng sao có thể không biết lời đồn đại bên ngoài? Bản thân không há mồm, thứ ngu xuẩn kia vậy mà lại nói thay nàng ta.
Văn không văn, võ không võ
Nếu nói ông ta ngu xuẩn, thời điểm quan trọng lại thông minh không ai sánh bằng.

Nếu năm đó có thể nâng súng thì người đi chiến trường cũng không phải lão nhị.
“Ngày mai ngươi đến thông báo cho Vân nương, sáng sớm ngày kia nàng đến thôn trang ở một thời gian.

Còn khi nào thì trở về, nói với nàng là không rõ lắm.”
Trần ma ma sửng sốt: “Lão phu nhân…”
Vương lão phu nhân nhắm mắt, không trả lời.
Trần ma ma to gan nói một câu công đạo: “Với tính tình của Vân nương, sao có thể có dính dáng tới thế tử Bùi gia được, cũng không biết từ đâu mà có lời đồn vô căn cứ này, bà mối cũng tới tận cửa.”
Lão phu nhân không động đậy chút nào: “Cứ xem như nàng có hẹn!”
Người khác quyết định thay nàng, là ép buộc.

Phải nhớ rằng cuộc đời này chỉ có tự mình lựa chọn, mới không để lại nuối tiếc.
Trần ma ma vẫn là không yên tâm: “Lão phu nhân… thật sự mặc kệ Vân nương sao?”
“Hoa đào gả gió đông, con cháu đều có phúc của con cháu.” Đã có người dâng tới cửa, sao nàng lại không tranh thủ dịp này mà đón gió đông.
Gấp cái gì.

Dưới màn mưa bụi đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi lái về phía đại nội, theo cửa nam tiến vào cung.

Thẳng tắp đi qua chín trạm kiểm soát, cuối cùng dừng lại trước chính điện.
Công công nội thị Vương Ân đứng ở chỗ cánh cửa, xa xa nhìn thấy một ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối trong làn mưa bụi.

Xoay người vào buồng trong bẩm báo: “Bệ hạ, Bùi đại nhân tới.”
Mưa to dày đặc, có ô cũng không che hết được, sau khi xuống xe ngựa thì đầu dính chút mưa.

Bùi An nhận lấy đồ phủi trên tay công công, phủi sạch bọt nước trên người rồi mới đi vào.
Ngoài phòng mưa tầm tã, trong điện đèn đuốc sáng trưng.

Hoàng thượng chỉ mặc y phục ngủ, tóc tai bù xù, đang ngồi trên đệm bồ đoàn xem sổ sách.

Bùi An tiến lên quỳ vấn an: “Thần tham kiến bệ hạ.”
“Đến đây, mau ngồi xuống.” Hoàng thượng quen thuộc vẫy tay với chàng, chỉ về phía đối diện.
Bùi An vừa ngồi, hoàng thượng liền đem một chồng sổ đẩy qua: “Nhìn đi, đều là mắng trẫm, nói trẫm không làm, là kẻ chỉ biết hèn nhát cống nạp.

Tối trẫm ngủ không được, thật là phiền lòng.

Chỉ có thể tìm Bùi đại nhân đến đây trò chuyện một lúc.”
Bùi An đưa mắt nhìn một cái, cũng không đứng lên, đáp: “Hoàng thượng, trị quốc có câu, tính sở lược cũng là vì dân, người bình thường ngu muội há có thể hiểu được khổ tâm của bệ hạ.”
“Nhưng bọn họ không hiểu cũng thôi.” Ngón tay hoàng thượng chỉ chỉ một dấu đỏ tươi trên tấu chương, gằn từng chữ nói: “Hắn là Tần các lão, đã từng là ân sư của trẫm, Nam Quốc ta một đời đại Nho.

Vậy mà hắn cũng đến buộc tội trẫm, ngươi thấy trẫm nên xử lý hắn thế nào đây.”
Thần sắc Bùi An hơi ngưng lại, sau đó không chút do dự cầm lấy sổ con.
Hoàng thượng cũng không thúc giục chàng, chờ chàng chậm rãi xem xong.
Sau khi Bùi An lật xong, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, bình tĩnh nói: “Bẩm bệ hạ, lời thuật trong sổ con này, thật ra có chỗ tương tự lúc trước thần xử lý một án phản nghịch ở Kiến Khang.

Bệ hạ đừng lo lắng, đợi thần điều tra rõ ràng trước.”
Hoàng thượng nghe vậy, thần sắc lạnh lùng: “Trẫm biết ngay Bùi khanh có cách.”
Bùi An chắp tay trước mặt: “San sẻ với bệ hạ là chức trách của thần.”
Hoàng thượng cười hai tiếng, quay đầu bảo Vương Ân chuẩn bị rượu: “Trẫm thân địa vị cao, người xung quanh không phải kính trọng thì chính là sợ hãi.

Hoặc là nghĩ cách ngáng chân trẫm.

Trẫm chưa bao giờ gặp được người có thể hiểu tâm ý trẫm như Bùi khanh, nếu không phải ngươi ở Kiến Khang, trẫm đã sớm uống cùng ngươi mấy chén.”
“Nhờ có bệ hạ ưu ái.”
Bóng đêm ngày càng tối, sau khi uống qua ba lượt.

Hoàng thượng đang tán gẫu, đột nhiên nói: “Nghe nói Bùi khanh có tình ý với Vương tam nương tử?”
Thần sắc Bùi An ngưng lại.
“Cả thành Lâm An đều đã truyền đến ồn ào huyên náo, ngươi cũng đừng hỏi trẫm sao lại biết chuyện.” Hoàng thượng nhìn chàng một cái, cười nói: “Trước đó vài ngày, trẫm nghe Minh Dương khóc sướt mướt, nói Hình Phong và Vương tam nương tử có hôn ước.

Lần trước trẫm vừa gặp hắn, thuận miệng hỏi một câu, hắn còn nói không có chuyện này, trẫm còn cảm thấy khó hiểu.

Bây giờ mới biết hóa ra là Minh Dương nghe lầm tin, người Vương tam nương tử có tình ý lại là Bùi khanh.”
“Thần…”
“Đã sớm nghe nói dung mạo của Vương tam nương tử cực kỳ đẹp, từ xưa đã có câu mỹ nhân xứng với kẻ có tài.

Thật ra trẫm thấy ánh mắt của Bùi khanh không tồi.”.

Bình Luận (0)
Comment