Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 45

Kiến Khang chỉ cách Lâm An mấy trăm cây số, lời nói lại hung hăng ngang ngược, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám thảo luận trước mặt mọi người, trong lòng Vân Nương giật mình rồi ngẩng đầu nhìn Minh Dương, hình như sắc mặt nàng ấy không thay đổi gì cả, bước chân lên gác mái, cũng không có ý muốn truy cứu.

Náo nhiệt trong quán trọ vẫn tiếp tục, Vân Nương đi theo phía sau Bùi An, nhìn thoáng qua gáy hắn, hình như cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao hoàng thượng muốn hắn quét sạch phản tặc.

Người mang lòng phản bội thật sự quá nhiều, không trấn áp không được.

Thanh Ngọc không đi theo vào, sau khi vào phòng Bùi An đặt tay nải của nàng trên giường mềm, Vân Nương đi vào múc hai gáo nước sạch trong thùng gỗ, để Bùi An rửa tay trước.

Bưng chậu nhỏ tới đặt ở trên giá gỗ, Bùi An xắn tay áo lên, bàn tay ngâm vào nước, mười ngón tay chà xát vài cái rồi vớt lên, Vân Nương đứng ở bên cạnh đưa khăn vải qua.

Bùi An lau khô tay, quay đầu nhìn nàng một cái: “Buồn ngủ lắm à?”

Ban ngày trên xe ngựa, hắn thấy nàng ngủ suốt đường, còn mình thì buồn ngủ cũng không được.

Đúng là Vân Nương khá buồn ngủ, nhưng vừa rồi nhìn thấy phố thị phồn hoa thì không buồn ngủ chút nào, nàng không biết hắn hỏi vậy là có ý gì, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời như thế nào.    

“Muốn ra ngoài không?” Bùi An lại hỏi.

Vân Nương sửng sốt, phản ứng lại rồi vội vàng gật đầu, nhảy nhót nhìn hắn: “Muốn.”

Bùi An muốn đưa nàng ra ngoài chơi sao?

“Có muốn thay quần áo không?” Bùi An nhớ rõ lúc trước bị tổ mẫu bắt được, muốn hắn dẫn Tiêu tiểu thư đi dạo phố, đi hai lần, lần nào Tiêu tiểu thư cũng phải chuẩn bị nửa ngày, từ đó hắn đã không còn nhẫn nại.

Trong túi hành lý mà Vân Nương mới xách lên chỉ có một bộ quần áo để thay, bây giờ mà thay thì sáng mai sẽ không còn.

Vân Nương rũ mắt nhìn mình một vòng, áo quần mới thay sáng nay, mà cả ngày nàng đều ở trong xe ngựa, chắc cũng không làm bẩn.

Mặc dù không biết cách ăn mặc của các cô nương ở Kiến Khang nhưng bộ nàng đang mặc là được may ở Vương gia trước khi xuất giá, đều là chất liệu và kiểu dáng mới nhất hiện nay.

Vân Nương ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi Bùi An: “Lang quân cảm thấy bộ này của ta xấu sao?”

Quả thật Bùi An không phải có ý này, nghe nàng hỏi, ánh mắt cũng thuận thế nhìn vào người nàng, đánh giá từ đầu đến chân.

Trời nóng nàng cởi bỏ cánh tay ngắn, chỉ mặc một thân váy màu đỏ, thắt lưng bên hông một màu xanh biếc, phần đuôi buông lơi theo váy dài kéo dài đến bên váy, toàn thân trên dưới không còn trang sức dư thừa, chỉ đeo bạch ngọc hắn đưa cho nàng.

Dáng người nàng như thế nào, đêm đó hắn lột s@ch sẽ đã ngắm nghía đủ, vòng eo như liễu, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, tuyệt đối không mơ hồ.

Con ngươi Bùi An dừng lại, kịp thời thu tâm tư, nói thật: “Rất đẹp.”

Vân Nương cong môi, khóe môi cong lên để lộ hai má lúm đồng tiền bé xinh: “Vậy là tốt rồi.”

Đôi mắt Bùi An chợt lóe rồi xoay người đi về phía cửa, Vân Nương nhấc làn váy lên đuổi theo, vẻ vui sướng trên mặt không che dấu được, vừa ra khỏi quán trọ đã ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Phố xá đèn đuốc sáng trưng, đèn lồ ng treo san sát trên gác mái, tiếng rao bán của chủ quán và tiếng cười nói của khách nhân không dứt bên tai.

Vân Nương nhìn đến hoa cả mắt, một mặt đi theo bước chân của người phía trước, một mặt xoay trái xoay phải, hỏi Bùi An: “Lang quân, đây là Kiến Khang sao?”

“Ừm.”

Vân Nương thán phục một tiếng: “Sao còn náo nhiệt hơn Lâm An vậy.”

Bước chân người phía trước chậm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ hưng phấn trên mặt nàng, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn chỉ chỗ sai: “Lâm An càng lớn, sẽ càng phồn hoa hơn nữa.”

Vẻ mặt Vân Nương sửng sốt.

Cũng đúng, nàng chưa từng thấy chợ đêm của Lâm An, chỉ có hơn hai tháng trước, nàng chạy tới bến đó tìm Bùi An mới đi ngang qua một lần, nhưng lúc ấy chỉ lo chạy đi, làm gì có tâm trạng ngắm nhìn.

“Lang quân, có người phun lửa, hắn không sợ bị lửa thiêu sao?”

Bùi An:...

Làm xiếc hù người ta thôi.

“Lang quân, đây là đèn lồ ng gì, sao có thể lăn được vậy?” Bùi An đi về phía trước vài bước, nghe tiếng nàng thì quay đầu lại, thấy nàng nhìn chằm chằm một cái đèn lăn trước cửa hàng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Là đèn lăn.” (1)

(1)滚灯: Đèn loại lớn có thể lăn được, mình cũng không rõ cụ thể lắm, mí bạn có thể copy rồi lên tìm hình ảnh nhé.

“Đây là đèn lăn?” Lúc trước Vân Nương từng nghe Hình Phong nói, rốt cuộc giờ cũng thấy được: “Ta nghe nói bên trong có bí ẩn, lúc lăn qua lăn lại đều không đốt được, đúng là thế thật.”

Đèn lăn mới thịnh hành trong hai năm nay, nàng có thể nghe nói từ đâu được nữa chứ, Bùi An không nhìn nữa mà cất bước đi về phía trước.

Vân Nương thấy Bùi An đi mất cũng không nhìn nữa, đồ đạc trên phố thật sự quá nhiều, ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau, đèn đuốc chiếu rọi, thêm một tầng mông lung ấm áp, lòng người càng dễ dàng thả lỏng.

Vân Nương sợ  làm phiền Bùi An, nên hỏi hai ba câu rồi cũng không dám hỏi lại.

Thấy đột nhiên nàng yên tĩnh lại, Bùi An quay đầu nhìn lướt qua nàng, nàng còn đang quay đầu, đôi mắt lưu luyến trên người phun lửa phía sau, hình như đang suy nghĩ vì sao lửa không cháy.

Phía trước là cửa hàng bán đèn, bước chân Bùi An dừng lại, để cho nàng ở chỗ này nhìn thêm một lát: “Chờ ta một hồi, đừng đi lung tung.”

Vân Nương cho rằng Bùi An còn có việc quan trọng trong người, chuyện chính quan trọng hơn, nàng chờ một chút cũng không sao cho nên vội vàng gật đầu: “Được.”

Bùi An đi rồi, Vân Nương đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm khắp đường phố mới mẻ, càng nhìn càng hăng say thì có một tiểu thương bán trang sức đi tới.

Vân Nương nhìn qua, tiểu thương kia cũng nhìn về phía nàng, cười nói: “Cô nương có muốn mua một chiếc không? Ngọc san hô biển sâu chất lượng tốt, dù tự đeo hay làm quà cho tình lang đều thích hợp.”

Dù sao vẫn phải chờ, Vân Nương bước tới nhìn một chút.

“Cô nương tự mang hay là tặng cho ai?”

Vòng tay san hô màu đỏ được ánh đèn chiếu vào sáng lên, trên mỗi một hạt đều có ánh sáng nhẹ, còn rất đẹp, trong lòng Vân Nương cũng khẽ động, không phải Bùi An nói ghét đồ đã qua sử dụng của nàng sao, nàng lại mua cho hắn một cái mới: “Tặng người khác.”

“Cô nương muốn tặng cho công tử phải không?”

Vân Nương gật đầu.    

“Vậy ngài nhìn chiếc vòng tay này xem, san hô có thể bài trừ tai hoạ, vả lại còn có công hiệu cầm máu xua nhiệt, nghĩ đến, vị công tử mà cô nương tặng nhất định rất cao quý.” Người bán hàng rong không mù, với dung mạo của cô nương trước mặt này, người hứa hôn với nàng sao mà kém được.

Ánh mắt Vân Nương sáng lên: “Bao nhiêu tiền?”

“Ta thấy cô nương là người có duyên, hôm nay là ngày đầu ta khai trương, thứ này thật sự quý giá, ta tính giá rẻ cho cô nương vậy, một chuỗi hai mươi lượng.”

Hai mươi lượng? Vân Nương hơi do dự một chút.

Nó hơi đắt.

“Cô nương cũng biết san hô này là bảo vật vô giá, là thứ gặp được không cầu được, đừng nói hai mươi lượng, trên thị trường cô nương có thể mua được một chuỗi này cũng không dễ dàng rồi, hôm nay cô nương may mắn gặp được, nếu đợi thêm một lát nữa cô nương quay lại, e là muốn mua cũng không được.”

Nàng biết san hô, nó rất quý.

Đổi lại ngày xưa nàng có thể không mua nổi nhưng sau khi thành thân, nàng cũng nhận được không ít ngân phiếu. Chỉ riêng phần Bùi lão phu nhân cho nàng cũng đã hơn vạn.

Mua một chuỗi hoàn toàn không cần đắn đo.

“Được, vậy chuỗi này đi.” Vân Nương lấy túi tiền khỏi ống tay áo, mấy người bán hàng rong bên cạnh ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm, thấy nàng thật sự đếm một xấp ngân phiếu hai mươi lượng rồi đưa qua, trong lòng cũng nảy sinh suy nghĩ.

Người bán hàng rong nhìn thấy ngân phiếu được đưa tới, trong lòng đã bắt đầu kích động chết đi được, vội vàng đưa tay nhận lấy, mắt thấy sắp lấy được thì một cánh tay giáng xuống trước mặt, đè tay cô nương rồi chặn lại.

“Mua gì vậy?”

Người bán hàng rong sửng sốt ngẩng đầu lên, là một vị công tử, một thân áo cổ tròn màu đen đứng ở phía sau cô nương, cánh tay đưa tới từ phía sau nàng, kéo cổ tay nàng lại. Ngọn đèn treo trên quầy hàng bị thân thể hắn chắn hơn phân nửa, nửa khuôn mặt rơi vào vầng sáng, nửa khuôn mặt lại ẩn vào trong bóng tối, quan ngọc tóc đen, mặt mày như họa, đẹp tới mức làm người ngừng thở một chút.

Vân Nương vốn định cho Bùi An một bất ngờ, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ trở về nhanh như vậy, đành phải đáp: “Ta thấy ở đây có bán san hô nên mua một chuỗi.”

“Ừm.” Bùi An không nói gì, ngẩng đầu hỏi người bán hàng rong: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai, hai mươi lượng.” Người bán hàng rong bị Bùi An hỏi, nhất là đôi mắt kia, vừa nhìn đã khiến người này chột dạ.

Bùi An cười: “Đắt như vậy, làm bằng gì?”

Bùi An nắm chặt tay nàng không buông lỏng, lúc này Vân Nương cũng được hắn nửa ôm vào trong ngực, nghe Bùi An nói lại hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn dừng ở trên yết hầu lên xuống của hắn, sắc mặt đỏ lên rồi vội vàng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Ta, ta mang theo tiền.”

Bùi An không trả lời nàng, tiếp tục hỏi người bán hàng rong: “Hỏi ngươi một lần nữa, là san hô thật sao? Nếu ta mua, hôm nay kiểm tra là hàng giả thì ngươi phải bị tội gì.”

Người bán hàng rong kia nghe vậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, lại nhìn một phần tay áo Bùi An đặt trên mu bàn tay cô nương, có những đường viền vàng sẫm, nhìn là biết lai lịch không nhỏ, biết là gặp phải người không nên chọc nên lập tức nặn ra một nụ cười nói: “Cái này, công tử này cũng không thể trách ta đâu, tất cả mọi người đều biết vật như san hô, làm sao, làm sao có thể mang đến chợ đêm bán đúng không…”

Giọng nói Bùi An lạnh lùng: “Vậy ý ngươi là nàng ngu xuẩn?”
Bình Luận (0)
Comment