Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 46

Đối với thế giới bên ngoài, Vân Nương bị thiếu hụt năm năm thành thử đúng là không có nhiều kiến thức. Ban đầu Vân Nương nghĩ hắn chê đắt, lúc này lại nghe hai câu này nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, là nàng bị mắc mưu rồi.

Vừa hỏi trắng ra như vậy, người bán hàng rong kia không dám trả lời.

Bùi An thả lỏng tay Vân Nương, tiếp tục hỏi hắn: “Thuộc phường hội nào?”

Buổi tối hắn ra ngoài bày hàng bán là vì muốn kiếm khách kiếm chút may mắn, làm gì thuộc phường hội nào chứ, người bán hàng rong ấp úng nửa ngày trời cũng không mở miệng nói câu nào, Bùi An cũng không kiên nhẫn nghe hắn ngụy biện, vừa búng tay một cái, bống nhiên có mấy người từ sau vọt tới, chạy tới trước mặt hắn: “Đại nhân.”

Bùi An nhìn về tên bán hàng rong hoảng loạn trước mặt, lạnh lùng nói: “Buôn bán hàng giả, theo luật phải tiêu huỷ tất cả đồ đạc, đánh hai mươi roi rồi giải đi.”

Sạp hàng bị lật đổ, cánh tay hắn bị còng lại, cuối cùng tên bán hàng rong mới tỉnh táo lại, hắn gặp phải quan sai rồi, vội vàng xin tha: “Đại nhân, cầu xin ngài tha cho thảo dân, thảo dân biết tội rồi, thảo dân không dám nữa, thảo dân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, không thể bị gì được đại nhân…”

Đánh hai mươi roi, nửa đời cũng tàn.

“Vậy sao trước khi bán hàng giả ngươi không nghĩ tới có hôm nay, đã biết hậu quả còn muốn ngược gió gây án(1), hôm nay bản quan không lấy tính mạng ngươi đã là tha thứ cho ngươi.”

(1)顶风作案: Thực hiện các hành vi phạm pháp và tội phạm trái với yêu cầu của luật pháp và các quy định hoặc xu hướng chủ đạo của xã hội (Baike.baidu)

Bùi An nói xong ngẩng đầu lên, thị vệ lập tức kéo người đi, mấy người bán hàng rong xung quanh thấy tình hình không ổn đã lặng lẽ rút chạy hết rồi. Hôm nay Bùi An không phải tới phá án, không hứng thú đi truy cứu, chỉ cầm đèn lồ ng chậm rãi đi về phía trước, Vân Nương đi theo bên cạnh hắn không dám nhiều lời, nàng thật là ngu xuẩn, nếu mua đồ giả tặng cho hắn, không biết sẽ tạo thành trò cười gì đây nữa.

Đi vài bước, Vân Nương nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Vì sao xin lỗi.” Bùi An ghé mắt.

“Thiếp ngu xuẩn.” Chính thiếp cũng vừa nói vậy.

“Cũng không hẳn.” Bùi An nghiêng người tránh người đi bộ bên cạnh, đi về cây cầu ở phía trước, nói việc nào ra việc đấy: “Chỉ là thiếu chút lòng phòng người mà thôi, đừng nói nàng chỉ ở hậu viện, không tiếp xúc với bộ mặt phố phường, ngay cả người có kinh nghiệm dồi dào cũng khó lòng phòng bị, đáng xấu hổ không phải là nàng mà là những kẻ lòng dạ bất chính, lừa gạt nàng.”

Trên mặt sông bên phải có vô số du thuyền, dọc theo đường hét to mua bán, Vân Nương yên lặng nghe giọng nói của hắn, có gió từ lướt qua bên tai, không hiểu vì sao đáy lòng lại yên ổn đến lạ.

Ánh mắt nhìn về phía hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn xách một ngọn đèn lồ ng.

Đèn lồ ng kia cực kỳ mới lạ, có bốn mặt, trên mỗi mặt đều được in các hình vẽ, thế nhưng còn không ngừng chuyển động, cực kỳ giống rối bóng, con ngươi Vân Nương sáng lên: “Lang quân, đây là đèn gì vậy?”

Cuối cùng nàng cũng chú ý tới, Bùi An đưa đèn lồ ng trong tay cho nàng: “Mã kỵ đèn.”(2)

(2)走马灯: Đây là loại đèn có một ngọn nến được thắp sáng bên trong đèn và nhiệt do ngọn nến tạo ra sẽ tạo ra luồng không khí làm cho trục quay. Có những vết cắt giấy trên trục, và ánh nến chiếu bóng của những vết cắt giấy lên màn hình, và hình ảnh tiếp tục chuyển động. Bởi vì mỗi bên đèn vẽ rất nhiều hình tướng quân cưỡi ngựa, khi đèn quay nhìn giống như mấy người đang đuổi nhau, nên gọi là đèn quay ngựa. (Baike.baidu)

Vân Nương chưa từng thấy loại đèn lồ ng tự xoay này, nỗi buồn trên mặt quét sạch sành sanh, nhận lấy rồi cẩn thận quan sát một hồi, càng nhìn càng vui mừng, ngẩng đầu lên hỏi y: “Lang quân, là tặng cho thiếp sao?”

“Ừm.” 

Nàng rất vui mừng: “Cảm ơn lang quân đã tặng thiếp.”

“Chỉ là một chiếc đèn lồ ng mà thôi, nàng muốn thứ gì cứ nói với ta, mua được là được.” Hắn không thiếu tiền nhưng cũng không thể bị người khác lừa gạt.

Thứ Vân Nương muốn cũng rất nhiều, toàn là những thứ nàng chưa từng thấy thành thử thấy gì cũng muốn mua, nhưng mà hắn có tiền, mua về cũng không có chỗ trang trí, chỉ là những thứ mới mẻ mà thôi, ngắm nhìn một cái là được rồi.

“Lang quân đã mua đèn lồ ng, là đủ rồi.”

Bước chân của hai người đến bên cạnh cầu hình vòm, phía trên có trẻ con bắn pháo hoa trên cầu, tia lửa “bùm bùm” chiếu sáng mặt cầu, bọn trẻ vui mừng nhảy nhót lên.

Khi còn bé nàng cũng từng chơi trò này, phụ thân đặt nàng lên cổ ông, nàng giơ gậy pháo hoa trong tay lên, nâng lên ngắm nhìn giống như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ bầu trời cao.

Bùi An thấy bước chân nàng không theo kịp, nhìn theo ánh mắt nàng, liếc mắt một cái đã đoán được tâm tư của nàng, bị nhốt quá lâu thành ra thứ gì cũng mới mẻ.

Công chúa Minh Dương đã đến Kiến Khang, chắc chắn tối nay sẽ không nhàn rỗi, hẳn là lúc này cũng đang vui chơi trong phố xá sầm uất, có vô số trạm gác ngầm nhìn chằm chằm, vừa xảy ra chuyện y sẽ biết ngay, sẽ không chậm trễ.

Bùi An quay đầu lại gọi một người phía sau tới, đưa một túi bạc cho hắn, nói: “Ta mua hết số pháo hoa kia, tìm một trụ cầu phía trước rồi đốt chúng ngay lập tức.”

Hình như không có cô nương nào không thích món đồ chơi này, nàng lớn như vậy rồi mà chưa từng chơi, cũng rất đáng thương.

“Vâng.”

Chờ pháo hoa trong tay mấy đứa trẻ tắt hết, Vân Nương mới hoàn hồn, vừa xoay người thì thấy Bùi An đứng phía sau nàng năm bước, lẳng lặng nhìn y.

Trong ánh đèn mờ mịt, lúc tối lúc sáng, y trường thân ngọc lập(3) đứng ở đó, tư thái cao quý ung dung.

(3)“Trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.    

Nhớ tới bình thường y làm mệnh quan lo chuyện lớn, hiện giờ cùng nàng đi dạo ở chỗ này, ít nhiều gì Vân Nương cũng có phần băn khoăn: “Hôm nay chàng không có việc gì phải bận sao?” Nàng không chậm trễ hắn đâu.

“Không có.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, hai bên bờ sông có rất nhiều quán trà, khách uống trà thao thao bất tuyệt, nhìn thấy được chuyện làm ăn rất phát đạt, đám người dần dần chật chội, bả vai hai người cũng vô thức tựa vào nhau, gần như là cánh tay dính cánh tay.

Nàng nhẹ nhàng nâng làn váy lên, hỏi y: “Chàng thường đến đi dạo sao?”

“Thỉnh thoảng.”

Vân Nương không biết nói gì: “Cũng đúng, chàng rất bận rộn.”

Đi qua một trụ cầu thứ hai, bỗng nhiên bả vai Bùi An nghiêng sang đẩy nàng sang bên phải, thuận thế nắm lấy tay nàng để kéo nàng lên vòm cầu: “Đi lên đi.”

Lòng bàn tay của hắn rất rộng, được hắn dắt lấy vài lần, mà lần nào gần như tay Vân Nương cũng được hắn cầm lấy toàn bộ, không thể động đậy, cũng không hiểu sao lại thấy rất yên tâm.

Người trên cầu không nhiều lắm, đa số đều là người qua kẻ lại, Vân Nương nghe Bùi An nói đi tới bên kia, đi được một nửa, bỗng nhiên bên tai nghe được một tiếng vang, sau đó khóe mắt lóe lên một tia sáng, Vân Nương sửng sốt quay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng pháo hoa đang nở rộ trên trời cao.

Những tia lửa phân tán rồi nhanh chóng rơi xuống giống như một cơn mưa hoa.

“Pháo hoa, có pháo hoa…”

Tiếng rộn ràng bên tai hết đợt này tới đợt khác, không chỉ là trên trời cao mà trên mấy trụ cầu phía trước phía sau, hai bên bờ cũng lục tục đốt pháo hoa.

Bông trời vô số nở dưới trăng, đám mây năm màu quấn lầu hồng.(4)

(4)Đây là bài thơ bảy chữ “Yên Hỏa Hí” của nhà thơ nhà Minh, nhà thơ tên là 瞿佑( Mình không tìm được phiên âm đúng, chỉ biết từ tiếng trung thôi), đây là câu thơ miêu tả vẻ đẹp của pháo hoa. Đây là câu gốc: 天花无数月中开,五采祥云绕绛台,  mong bạn nào có thể dịch chính xác giúp mình! Cảm ơn ạ. (Huhu mình cố gắng dịch cho nó 7 chữ rồi í ạ)

Hình Phong nói, chờ tuyết đầu mùa năm nay rơi, hắn nhất định dẫn nàng đi Lâm An, mua hết tất cả pháo hoa trên đường để bù đắp cho mấy năm tháng buồn rầu của nàng.

Nhưng không cần đợi đến lúc tuyết đầu mùa, nàng đã thấy được rồi.

Người bên cạnh cũng không phải Hình Phong, là phu quân của nàng, Bùi An.

Vân Nương đứng ở đó, không nhúc nhích rất lâu, ngơ ngác ngắm nhìn, tia lửa dâng lên phản chiếu hai má nàng, Bùi An nghiêng đầu, ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng.

Gió thổi qua sợi tóc trên tai nàng, nàng ngửa đầu, pháo hoa không ngừng nở rộ trong đôi mắt nàng. Nhớ rõ ngày đó ở bến đò, trong đôi mắt nàng cũng phản chiếu ánh lửa, nàng nói với hắn: “Ta không muốn công tử xảy ra chuyện.”

Bên tai an tĩnh trong chớp mắt, đôi mắt Bùi An cũng quên cả chớp, lại trong giây phút nàng quay đầu, liếc mắt cực nhanh.

“Lang quân, ta cảm thấy Kiến Khang thật sự náo nhiệt hơn Lâm An.” Tay Vân Nương còn được y nắm lấy, tiếng pháo hoa rất lớn, sợ hắn không nghe thấy nên nàng kề sát hắn một chút.

Mặc dù nàng chưa bao giờ thấy chợ đêm ở Lâm An nhưng nàng cảm thấy dù náo nhiệt hơn nữa thì cũng chỉ là như thế.

Chỗ nào náo nhiệt không sao cả, thấy nàng tiến lên, Bùi An cũng không trốn, đáp một tiếng: “Ừm.” Nói tiếp: “Thích náo nhiệt sao?”

“Ai mà không thích náo nhiệt chứ, ở vùng nông thôn xa xôi, dù là dân chúng hay quan liêu, vì sao mỗi người đều đâm đầu chui vào trong thành, khoa cử cũng tốt, tìm kế sinh nhai cho mình cũng tốt, không phải là muốn muốn tìm nơi có lợi cho mình sao, có động lực người tài mới có thể đứng lên, chàng không thích sao?”

“Cũng được.”

“Đó là bởi vì lang quân quá bận rộn, đợi ngày nào đó rảnh rỗi, sẽ cảm thấy vắng vẻ, nhớ tới nơi náo nhiệt.” Vân Nương vô tâm nói một câu, lại vô ý chọc đến điểm đau của hắn.

Không sợ làm việc cực khổ, chỉ sợ sau đêm khuya vắng vẻ.

Bùi An không đáp lại nàng nữa, bàn tay trong lòng bàn tay vừa mềm vừa mịn, dắt theo rất thoải mái, hắn cũng không nỡ thả, pháo hoa đã bắn xong, canh giờ cũng không còn sớm, dòng người hai bên bờ cũng thưa thớt đi rõ ràng, Bùi An hỏi nàng: “Còn muốn đi dạo không?”

Thật ra nàng cũng không buồn ngủ nhưng đêm đã khuya, ngày mai hắn còn phải bận rộn chính sự, nàng không thể để y đi dạo với mình mãi.

Đường trở về rộng rãi hơn rất nhiều, bên cạnh không có ai chen chúc, khoảng cách giữa hai người cũng hở ra một chút nhưng vẫn không buông tay.

Vừa mới tới Vân Nương muốn xem náo nhiệt nên phải đi vòng qua đường chính một vòng lớn, còn lúc này đi về không cần phải đi bằng đường cũ, chỉ cần đi vào một con hẻm nhỏ thông thẳng đến quán trọ là được.

Tới hẻm nhỏ, Bùi An hỏi nàng trước: “Đi đường này gần hơn nhưng hơi tối, nàng có muốn đi không?”

Vân Nương quay đầu nhìn vào trong ngõ nhỏ, bên trong không có ai, cũng tối hơn bên ngoài nhiều, Vân Nương vừa nghĩ đến nhưng không hiểu vì sao trong lòng có một sự chờ mong khó có thể nói thành lời, đáp: “Có đèn lồ ng, hẳn là có thể nhìn thấy được.”

Nhận được sự đồng ý của nàng, bước chân của hai người chậm rãi rẽ về phía.    

Đầu hẻm rất hẹp, chỉ dành cho người qua đường, xe ngực không vào được, có lẽ vì vị trí hẻo lánh nên cửa hàng hai bên đã đóng cửa từ sớm.

Mã kỵ đèn trong tay không ngừng chuyển động, ánh sáng mơ màng trải dài trên mảnh đất trước mặt hai người, tối tăm mờ mịt, bên tai an tĩnh lại, chỉ có tiếng bước chân của nhau.

Hai người im lặng, không ai nói gì nhưng khoảng cách đang vô thức chầm chậm lại gần, nhiệt độ truyền tới từ trong lòng bàn tay càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu của đối phương đang đập.

Hai người đi càng lúc càng xa, trái tim Vân Nương cũng đập càng lúc càng nhanh, dường như trong lòng đã dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám khẳng định nó có xảy ra hay không…

Cuối cùng khi cánh tay dính sát nhau, Vân Nương thật sự không chịu nổi nữa mới khẩn trương mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Hôm nay cảm ơn chàng.”

Vào ngõ nhỏ là đề nghị của hắn, ban đầu vốn không có ý nghĩ gì, chỉ vì tiết kiệm một đoạn đường mà thôi nhưng sau khi tiến vào, tâm trí bắt đầu không an phận, thân thể cũng không kiểm soát được mà muốn tới gần nàng.

Dần dần, có phần không thoả mãn với việc chỉ nắm tay nàng, muốn đi xa hơn, muốn làm một việc gì khác.

Nghe nàng đưa tới cửa, hắn không suy nghĩ, giọng nói khàn khàn, trong giọng nói không khỏi mang theo vài sự mập mờ cùng ám chỉ: “Cảm ơn thế nào?”

Nói xong, hắn cảm nhận được bước chân người bên cạnh chậm lại, sau đó thấy nàng nghiêng người, kiễng mũi chân lên về phía hắn, tấm vải gấm trên tay mình bị nàng khẽ níu xuống, mà hình như hắn cũng hiểu được ý tứ của nàng, đầu nghiêng về phía nàng theo bản năng, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn, sự run rẩy tê dại thấm ướt dưới tầng da, khuấy động máu của hắn.

Sắc mặt Vân Nương đã đỏ đến vành tai.

Nàng không chắc chắn liệu hắn có muốn điều này hay không, nhưng vào lúc này, ngoài nụ hôn này, nàng không biết mình nên cho hắn thứ gì cả.

Cánh môi chạm vào, mặt hắn hơi lạnh.

Mặt nàng lại nóng như lửa đốt, nụ hôn rất nhanh, lúc lui về còn nhanh hơn, gót chân kiễng lên vừa chạm đất, cả người chợt bị kéo trở về, bàn tay hắn nắm lấy nàng đã buông ra, thay vào đó là ôm eo nàng, ép chặt nàng vào ngực mình.

Khi ánh mắt tới gần, bóng đêm giống như bao phủ trong mắt hai người một lớp màn màu đen, chỉ có thể nhìn nhau một cách mơ hồ, nhưng chính phần mơ hồ này cũng là phần mê hoặc nhất.

Bùi cúi đầu nhìn chằm chằm cánh môi nàng rồi chậm rãi tìm tới, tiếng hô hấp dồn dập quấn lấy nhau, đèn lồ ng trong tay nàng sắp không cầm nổi.

Khoảnh khắc cánh môi bị hắn ngậm lấy, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại đánh úp vào đầu óc, nàng nhắm mắt nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi thở của hắn xâm nhập vào chóp mũi của mình, chiếm lấy môi và răng của nàng, không ngừng trằn trọc.

Ai cũng biết rõ lẫn nhau không uống rượu, ai cũng rõ ràng lẫn nhau không say, nhưng lúc này hai người lại đồng loạt chìm đắm vào trong bóng đêm trước mặt, hỗn loạn không muốn tỉnh lại.

Cánh môi cắn rồi nhả ra vài lần, hắn vươn lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, thọc vào, chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng luồn vào trong, dính một khoang ẩm ướt, thân thể Vân Nương tê dại, hô hấp cực nóng, mặt đỏ tai hồng.

Bùi An cuốn chiếc lưỡi nàng không buông, nàng sắp không thở nổi, không chịu nổi sức lực hắn, bước chân liên tục lui về phía sau mà y thì theo sát, đặt nàng lên một cột trụ trước cửa hàng phía sau.

Nàng cẩn thận bảo vệ đèn lồ ng trong tay, sợ làm rớt hỏng, đây là chiếc đèn lồ ng đầu tiên nàng nhận được, nàng không muốn làm hư nó, nhưng mà lúc tay hắn tham lòng thò vào eo nàng, chiếc đèn lồ ng trong tay vẫn rơi xuống mặt đất.

Ánh lửa bùng cháy trong thoáng chốc, nàng mở mắt ra nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc đang hôn lấy mình, khuôn mặt nhuốm ánh đỏ rực, vừa đẹp trai vừa quyến rũ.

Đây là phu quân của nàng.

Là người đầu tiên tặng đèn lồ ng cho nàng, là người đầu tiên đưa nàng đi xem pháo hoa.

Vân Nương nhắm mắt lại, thử đáp lại, một lát sau nàng cảm nhận được tay y không đúng, đôi mắt Vân Nương giật giật, hoảng sợ bắt lấy cổ tay hắn: “Lang quân…”

Dù sao đây cũng không phải là nơi để “làm việc”, Bùi An cũng đúng lúc tỉnh lại, chậm rãi buông nàng ra, thay nàng sửa sang lại vạt áo, lui ra phía sau một bước nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của nàng, khàn giọng nói: “Trở về nhé?”

Hơi thở Vân Nương lộn xộn, gật đầu: “Ừm.”

Đèn lồ ng đã bị thiêu rụi, đường trở về chỉ có thể đi trong tối, nhờ có ánh sáng sau lưng chiếu tới mới miễn cưỡng nhìn rõ mặt đất.

Hai người ai cũng không nói gì nữa, trong thân thể đều căng thẳng vì xúc động, y đi trước kéo tay nàng, càng đi càng nhanh, nàng đuổi theo y gần như chạy.    

Đến quán trọ, dưới lầu đã không còn ai nữa, hai người đi lên lầu, bước chân vội vội vàng vàng, Đồng Nghĩa nghe được thấy tiếng động, thấy cuối cùng hai chủ tử cũng về nên vội vàng tiến lên: “Chủ tử, phu nhân.”

“Đi xuống.”

Đồng Nghĩa sửng sốt, còn chưa hiểu mô tê gì thì thấy Bùi An đã mang Vân Nương bước qua ngưỡng cửa, xoay người khép cửa lại.

Ngay khi cửa đóng lại, chỉ còn lại tiếng tim đập của nhau.

Bùi An quay đầu nhìn Vân Nương, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra không hề che giấu.

Vân Nương cũng nhìn hắn, khi bị hắn kéo nhanh đi trên đường, nàng còn thở hổn hển, vết đỏ ửng trên mặt cũng chưa từng phai nhạt, đôi mắt chứa ánh sương, đôi môi đỏ mọng như son.

Bùi An chậm rãi đi về phía trước hai bước, tới gần nàng, chặn ở trước mặt nàng, cổ họng nuốt một cái thấp giọng hỏi nàng: “Muốn không?”

Đương nhiên Vân Nương biết hắn đang nói gì, hơi nóng nóng bỏng xông lên đầu óc, làm sao nàng còn dám nhìn thẳng vào mặt hắn nữa, chỉ dám rũ mắt xuống, còn chưa trả lời cả người đã được hắn ôm lấy, cánh môi lại bị ức hiếp, lại chui vào răng nàng một lần nữa.

Đồng thời tay kia túm lấy một bên váy dài của nàng, cuối cùng cũng không có bất cứ bận tâm gì nữa, vén lên cao.

Ngày hôm sau, Thanh Ngọc vào quán trọ, đến phòng Vân Nương ngủ nghỉ.

Vừa đẩy cửa ra, Thanh Ngọc đã nhìn thấy đống lộn xộn trong phòng, thoáng cái hiểu được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Ngọc nhặt quần áo rơi trên mặt đất, lại lấy nước rửa sạch dấu vết lưu lại trên bàn, dọn dẹp xong xuôi Vân Nương mới tỉnh, Thanh Ngọc đứng ở bên giường nhìn chằm chằm phần cổ lộ ra dưới mái tóc đen của nàng, đôi mắt ngây dại ngay tức khắc, thở dài nói: “Chủ tử, đúng là cô gia bản lĩnh tốt.”

Với sức lực này, hẳn là nên may mắn vì có chủ tử đi theo, nếu không suốt cả đường nghẹn chết mất.

Trên mặt Vân Nương đỏ ửng, giọng nói có phần khàn khàn: “Giờ nào rồi?”

“Cuối giờ Tỵ(5) rồi.” Thanh Ngọc nói xong, quay đầu lại chỉ một ngọn đèn lồ ng đặt trên bàn: “Đồng Nghĩa đặt ở trước cửa, nói là cô gia mua cho chủ tử.”

(5)Cuối giờ Tỵ: Từ 10h20 đến 11h00.

Là đêm qua nàng làm hỏng mã kỵ đèn, nhớ tới tình cảnh đêm qua, dù là mùa hè nhưng Vân Nương vẫn rùng mình.

“Cô gia dẫn công chúa tới Chính Phong Viện rồi.” Thanh Ngọc nói xong, nhỏ giọng nói: “Hôm nay trước khi nô tỳ đi ra, thấy được người Bắc Quốc đến đón dâu, khung cảnh kia chủ tử không nhìn thấy đâu, suýt nữa cửa bị phá luôn rồi, muốn công chúa lập tức đi ra đi cùng bọn họ. Bọn hạ nhân đón dâu đã như thế, càng đừng nói là cuộc sống sau này…”
Bình Luận (0)
Comment