~ Editor: Gương~ Beta: L.HXe bus đi ngang qua thành phố, càng đi về phía trước, những ngôi nhà cao chọc trời cũng dần ít đi. Lúc này, những cánh đồng trống vắng cùng những vùng đất bằng phẳng rộng lớn từng bước một hiện ra trong tầm mắt, hai bên đường xi-măng chính là những hàng bông lúa mạch thẳng tắp đang lay động trong gió,
“Hắt xì!” Hoa Hoa hắt hơi một tiếng lớn.
“Con xem, đã dặn con đừng mở cửa sổ, con lại không nghe, trúng gió bị cảm lạnh rồi đó.”
Xuân Di nói xong, bèn đem nửa cửa kính xe đang mở phía bên trái đóng lại.
Tĩnh Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh ngô đồng xanh mướt bình yên ở địa phương chầm chậm xuất hiện như những điềm báo bất an, áng mây trời trở màu xám ngắt cùng với những làn gió mang theo hơi thở lạnh lẽo khẽ len vào làn da làm dấy lên một cơn sởn gai ốc nhỏ.
“Bởi vì đã là cuối tháng Tám rồi”, Gian Đồng ngồi ở phía sau Tĩnh Nhân ló đầu quay lại, “Tĩnh Nhân cậu có nghe qua một câu nói xưa chứa ý tứ hàm xúc như vầy chưa?”
“Câu gì?”
“Thất nguyệt lưu hỏa, Cửu nguyệt thụ y, đúng không?”. Tuyết Kiến bước tới tham gia câu chuyện.
Gian Đồng vỗ tay, “Không hổ là cô Tuyết Kiến.”
“Không, thực ra đây là cô lúc làm luận văn đầu đề tra tư liệu thì nhìn thấy.”
“Giáo viên các cô còn phải viết luận văn loại này à?” A Dũng quay lại.
“Là luận văn của nghiên cứu sinh. Tôi chỉ là nhận trách nhiệm trợ giảng mà thôi”. Tuyết Kiến nghiêng đầu suy nghĩ, “Cái luận văn ấy hình như là “Relevance of Death Narrative and Human” vẫn còn cái gì ở phía trước nữa….Tóm lại là một mệnh đề lộn xộn chẳng có nguyên do.”
A Dũng cười cười, “Tôi chưa bao giờ học đại học, không biết những điều mọi người làm trong đại học là lom khom nói nói.”
Tuyết Kiến cười rộ lên.
Xích Mộc ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên vị trí của mình, thỉnh thoảng dùng mắt xem xét, thấy bên kia trò chuyện vui vẻ, nhiều lúc tầm mắt rơi vào không trung mà phát ngốc.
“Nháy mắt đã gần nửa tháng rồi…Thời tiết đang dần dần trở lạnh, cũng may chúng ta vẫn còn quần áo để mặc…Đây cũng là thời điểm nên suy nghĩ thử xem dự định làm sao qua mùa đông này, với tình hình hiện tại, một khi bệnh phát tới dù lớn hay nhỏ đều là chuyện phiền toái a~”. Tuyết Kiến nói.
“Thu Y trước ở siêu thị đã dự tính được vấn đề rồi nên có cầm một chút đồ trở về. Hiện tại, xui xẻo chính là mùa đông chúng ta cần phải có áo bông.” Xuân Di vân vê mũi của Hoa Hoa nói.
“Ân.”
Tuyết Kiến gật đầu.Nàng lại ngẩng đầu nhìn thẳng về con đường thẳng tắp ở phía trước, tưởng tượng như nó sẽ đi xuống phía dưới liên tục, vĩnh viễn không quay đầu lại,” Thạch Điền tiên sinh, hiện tại chúng ta đến nơi chưa?”
“Ngô,” Thạch Điền nắm tay lái, khóe mắt hướng đến biển báo giao thông ven đường,”Cách tỉnh không xa.” Cao giọng trả lời.
“Tĩnh Nhân,” Khuôn mặt Tuyết Kiến chuyển hướng hắn,” Chúng tôi cũng sắp phải rời khỏi tỉnh này rồi, sau đó, các em có dự định gì chưa?”
“Hả?”
Cô giải thích,” Em cũng hiểu được, điều kiện của tình hình thực tế là không thể sản xuất, chỉ có thể bị động đợi thực phẩm ở địa phương, hơn nữa các tài nguyên luôn luôn tiêu hao hết trong một ngày. Chúng tôi đêu biết gần tỉnh Khúc Giang có địa điểm đóng quân của quân đội, đa số mọi người ở quân đội giữ gìn, duy trì những sản xuất cơ bản cung cấp cho sự sống. Cho nên ngay từ lúc đầu, mục tiêu của chúng tôi chính là tỉnh Khúc Giang. Nhưng các em cùng chúng tôi mục đích không giống nhau, đó là lí do tôi muốn hỏi ý kiến các em một chút.”
Ở phía trên xe buýt vừa qua một cái biển hiệu lộ trình ——-
“Khoảng cách Khúc Giang XXX [km]”
“Đương nhiên là chúng ta cùng nhau đi rồi.” Tiểu Thiến biểu hiện vậy còn gì tốt hơn rồi nói “ Dù sao cũng cùng nhau đồng hành lâu như thế, đều là bạn cả,đúng không.”
Tĩnh Nhân cùng Bạch liếc nhau.
“Vấn đề này hay là một lát sau hãy bàn lại nhé.” Gian Đồng mở lời,” Cô Tuyết Kiến! Không phải cô muốn chuẩn bị quần áo cho mùa đông sao, phía trước chính là tiệm trang phục.Trước tiên, giải quyết chuyện quần áo đi đã.”
“A? Như vậy, còn có thể nhìn đến tiệm trang phục —-”
Tuyết Kiến đưa mắt nhìn bốn phía sau tìm kiếm, Thạch Điền đã đem xe ngừng lại sang bên đường.