Cận Vị Lai

Chương 64

 Editor: Bê

~ Beta: Bê

“Xuống xe đi.”

Bạch nói một câu với Tĩnh Nhân, sau đó liền đứng dậy muốn ra khỏi chỗ ngồi. Tĩnh Nhân kéo hắn lại.

“?” Đúng lúc quay lại Bạch liền thấy Tĩnh Nhân đang mỉm cười nhìn mình. “Đừng quên vũ khí.” Tĩnh Nhân nói xong cầm lấy cây súng săn đang đặt dựa vào lưng ghế đưa cho Bạch.

“Ừ” Đôi lông mày Bạch dãn ra một ít, gần như xuất hiện một nụ cười dịu dàng.

“Lần này tôi cũng xuống.” Tuyết Kiến kéo cửa ra.

“Chờ một chút….” A Dũng tựa hồ muốn cô ở lại.

Tuyết Kiến đỡ lấy khung cửa “Không thể lúc nào cũng để cho các anh mạo hiểm, như vậy là không công bằng với mọi người, đúng không?”

“Chí ít cũng cho tôi đi với cô chứ.” A Dũng nói.

Tuyết Kiến cùng A Dũng vừa nói chuyện vừa xuống xe, Tĩnh Nhân nhìn Bạch một chút “Đi theo.”

Bạch không chút nghĩ ngợi “Được.”

Thế là họ cùng nhau cầm súng theo xuống xe.

Những người còn lại không nhúc nhíc, yên tĩnh ngồi trong buồng xe. Gian Đồng vẫn luôn đề phòng tình xuống xung quanh, chỉ cần có một cử động nhỏ có thể lập tức phản ứng lại. Ánh mắt của hắn đang phóng ra bên ngoài bỗng quay về bên trong xe, thoáng nhìn Tiểu Thiến có vẻ cũng đang làm như hắn.

Xuân Di chỉ biết chắp tay trước ngực cầu khấn cho bọn họ được bình an, Hoa Hoa thì ở trên đùi mẹ không an phận giãy dụa. Thạch Điền nhìn xung quanh, sờ sờ cái đầu trọc lóc, nhìn vào gương chiếu hậu chải vuốt mấy cọng tóc còn sót lại. Gần đây áp lực tinh thần quá lớn, nguyên bản lại càng rụng nhiều tóc. (^^)

Xích Mộc đầu cúi sát xuống ngực, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Không phát hiện dấu hiệu của tang thi, mọi người đều xuống đi.”

Tiểu Thiến ló đấu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với cô Tuyết Kiến ở phía dưới.

“Biết rồi!”

Cô thu hồi ánh mắt, mọi người trên xe cũng nghe được tiếng gọi của Tuyết Kiến, đều dần dần đứng lên. Tiểu Thiến đang định đi xuống, ánh mắt chợt chuyển đến chỗ góc xe, “Xích Mộc, sao anh không đi xuống?” Cô chống nạnh quay người nhìn về phía nam sinh chờ câu trả lời.

Xích Mộc mở mắt ra, đẩy kính mắt, “Tôi không muốn xuống.”

“Anh là quỷ nhát gan à? Tất cả mọi người đều xuống chỉ có mỗi anh không xuống, hơn nữa rõ ràng cô Tuyết Kiến đã xác định không có nguy hiểm, anh thực sự sợ chết đến mức này sao?”

Đôi mắt nam sinh sau lớp kính nhíu lại thành một đường, cơ bắp khi nghe xong lời cô nói đều siết chặt căng thẳng, hai mắt thẳng tắp chống lại ánh mắt Tiểu Thiến.

Sau đó hắn lại chậm rãi buông lỏng nắm đấm, dời tầm mắt, “Tùy cô muốn nói thế nào, tôi vẫn không xuống.”

“Hừ! Thật không hiểu sao loại người như anh lại có thể trở thành đồng bạn của chúng tôi.”

Cô nói xong không hề quay lại nhìn Xích Mộc, đi thẳng xuống xe.

Thật trùng hợp, tôi cũng chả muốn là đồng bạn của các người. Xích Mộc ở trong lòng yên lặng nói. Rất nhanh, rất nhanh là tôi có thể thoát khỏi các người.

“Bạch, bộ này cậu thấy thế nào? Tôi thấy rất hợp với cậu.”

Bạch nhìn Tĩnh Nhân lấy một chiếc áo giơ lên trước mặt hắn – áo khoác màu đen bóng, trên dưới hai bên đều có rất nhiều túi, bên cạnh là dây xích loằng ngoằng, phía sau còn có cái đầu lâu to đùng. Không hiểu sao lúc này hắn thấy nụ cười của Tĩnh Nhân không hề có ý tốt. (Sao đâu mị thấy đẹp mà:))))

“Không cần, để tôi tự tìm.”

Bạch đẩy ra áo khoác Tĩnh Nhân đưa tới.

Vừa mới sáng sớm đã bị thẳng thừng từ chối, Tĩnh Nhân bĩu môi cất chiếc áo trở lại.

“Mẹ, mẹ, con muốn cái này!” Bé gái cầm một chiếc váy bé bé xinh xinh chạy về chỗ Xuân Di, đúng lúc Tĩnh Nhân đang nhìn qua. Cậu chỉ có thể yên lặng cảm thán một câu, quả nhiên trẻ con đều thích mấy loại hoa hoét lòe loẹt gì đó…

Thuận theo hướng Hoa Hoa chạy vừa lúc thấy được Gian Đồng đang tìm quần áo, Tĩnh Nhân đi tới.
Bình Luận (0)
Comment