Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 31

Mộ Lâm Giang biết những lời này nghe vào trong tai Diệp Vân Chu đã chẳng còn tí lực uy hiếp nào rồi, ngữ khí không vui nói: “Gan ngươi quả là không nhỏ, dám xui khiến Ân Tư chưa qua báo cáo đã điều động Túc Tiêu vệ, phái Túc Tiêu vệ lẻn vào Hoàng đô. Mà ngươi cũng biết chỉ cần có chút sai lầm thôi thì sẽ trở thành tín hiệu hai đô khai chiến, ngươi có gánh nổi cái tội danh này không?”

“Nói thật, tam đô thế nào ta không quan tâm, nhưng hiện tại ta muốn cứu mạng ngươi, thì sẽ không màng thủ đoạn.” Diệp Vân Chu từng chút thu lại ý cười, đáy mắt ập lên bóng đen khó lường, “Ngươi tốt nhất không nên có ý kiến, ta rất ít khi có ý muốn cứu người, đừng lãng phí tâm ý của ta.”

Mộ Lâm Giang dừng bước lại, hơi nâng mặt dù lên, ánh trăng xuyên qua cành liễu trên tường rào trong hẻm nhỏ, đốm sáng thanh lãnh dạo chơi dừng lại trên mặt hắn, Diệp Vân Chu phát hiện hắn khẽ nhíu mày, mang theo sự thăm dò.

“Vậy vì sao ngươi lại muốn cứu ta?” Mộ Lâm Giang đánh trúng chỗ hiểm, hai con ngươi còn sáng hơn vầng trăng trên bầu trời, “Ta có đặc biệt như vậy ư?”

Diệp Vân Chu không kìm được nhớ tới khi Mộ Lâm Giang ngã xuống từ trên không trung, như một vết rách cắt ra trong trời đất mịt mùng, tim y cũng theo đó như bị bóp chặt lại, ngoài mặt càng bình tĩnh, trong lòng càng nóng nảy.

“Chắc là vì luyến tiếc đôi mắt của ngươi.” Diệp Vân Chu nhướng mày, có vẻ ngả ngớn nói, “Trân bảo hiếm có trên thế gian này dù sao lúc nào cũng làm người ta thương tiếc mà.”

Mộ Lâm Giang giật mình, nhịn không được bật cười, duỗi tay xoa nhẹ gò má Diệp Vân Chu, xoay mặt y về phía mình: “Vậy sao ngươi không nhìn vào mắt ta mà nói chuyện?”

“… Đừng động tay động chân.” Diệp Vân Chu nghiêm túc xị mặt xuống, đập cánh tay hắn ra, cất bước đi đầu về Hối Hiền lâu, “Vết thương làm thế nào áp xuống được?”

“Vì đuổi theo ngươi, không thể không dùng một lá bài tẩy cuối cùng.” Giọng Mộ Lâm Giang lạnh căm căm, “Tụ hỏa độc lại vào một chỗ, khóa lại trong linh mạch, hậu quả là bây giờ ta chẳng khác nào phàm nhân, không thể sử dụng một phân linh lực, bằng không thương thế ngóc đầu trở lại thì ngươi cứ yên tâm làm cung chủ đi thôi.”

Diệp Vân Chu nghe thấy phương pháp này, ngược lại cũng không ngoài dự đoán, chẳng trách trong nguyên tác Ân Tư phải đi cùng, xem ra lúc ấy Mộ Lâm Giang chính đang dùng phương pháp này, do đó cơ bản không thể ra ngoài một mình được.

“Tí công phu quyền cước này của ngươi, chỉ sợ ngay cả phàm nhân cũng không sánh bằng.” Diệp Vân Chu nói móc hắn, “Lão thái gia mau về nhà đi.”

Mộ Lâm Giang giận mà không dám nói, cười bất đắc dĩ. Hai người rời khỏi hẻm nhỏ, liễu rủ hoa cười (1), ánh đèn thoáng chốc nổi lên một vùng trước mắt. Diệp Vân Chu phân ra một tia linh thức kiểm tra tin tức trong nhẫn, lúc chạng vạng Trình Cửu truyền âm cho y nói không ngăn được cung chủ, cung chủ đã thẳng tay điều phi thuyền bay đến thành Phong Diêm.(1) Liễu rủ hoa cười: tả cảnh đẹp trong hẻm nhỏ, còn có nghĩa ẩn dụ là tìm được hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó.

Nguyên câu thơ là của Lục Du trong bài “Du sơn tây thôn”:

“Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dịch nghĩa: Núi đã cùng, nước đã tận, ngỡ là đã cùng đường rồi, không ngờ phía trước liễu xanh om hoa rực rỡ lại đưa ta đến một thôn làng khác nữa!

Bọn họ đứng rất gần nhau, âm thanh quần áo cọ xát bị nhấn chìm giữa đám người. Diệp Vân Chu bảo Thi Tiểu Mai cùng Trình Cửu đến Hối Hiền lâu, rồi lật xem tin tức Túc Tiêu vệ truyền về, xong mới thu hồi linh thức lần nữa nhìn xung quanh.

“Thương thế của ta, là do đại trận phản phệ trong trận Kình Lôi Sơn để lại.” Mộ Lâm Giang thả nhẹ thanh âm, bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng, “Ưng Hiên Dương đưa ra kế hoạch, ta phụ trách bày chủ trận, hắn cùng mấy vị đạo hữu khác cùng trải phụ trận, uy lực đủ để san núi lật biển, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, chúng ta thậm chí còn không mở họp, đặt cho trận chiến tam đô hợp tác chưa từng có trong lịch sử này lấy một cái tên.”

Diệp Vân Chu lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu.

“Sau này, lúc Yểm Ma Chủ sắp bị phong ấn muốn đồng quy vu tận với mọi người, nén linh lực của mình rồi cho nổ, Thường Hi kiếm chủ bày kết giới chặn hậu, đứng mũi chịu sào, mấy vị đạo hữu phụ trách phụ trận cũng thương vong quá nửa. Để kịp thời ngăn cản tổn hại ta đã cưỡng ép khống chế thu hồi đại trận phong sơn, suýt nữa mất mạng tại chỗ.” Mộ Lâm Giang chậm rãi ấn nhẹ bàn tay lên ngực, “Trước trận chiến này, chúng ta từng ước định tam đô đời đời giao hảo, vĩnh viễn không bao giờ động việc binh đao. Nhưng tới bây giờ, thương hải tang điền, bạn cũ tàn lụi, Tịch Tiêu cung không cần ta nữa, Mộ Lâm Giang cũng chỉ là một cái tên từ ba trăm năm trước. Ta vẫn luôn cho rằng mình có thể thản nhiên đi đến cuối đường, đến nỗi không chết ở núi Kình Lôi đã là may mắn lắm rồi, hà tất phải đòi hỏi gì thêm nữa.”

Diệp Vân Chu như có gì đó nghẹn ở cổ họng, không biết có nên an ủi theo lễ phép không. Y không quen việc Mộ Lâm Giang dùng ngữ khí hòa hoãn lại bình đạm để kể lại một đoạn bi kịch đã qua, chung quy nó làm y cảm thấy giữa mình và Mộ Lâm Giang không thể vượt qua được khoảng cách năm tháng.

Bọn họ đi qua một cửa hàng quả khô và hạt rang, Diệp Vân Chu dứt khoát vào mua hai bao quả khô, đưa cho Mộ Lâm Giang một bao, nói: “Ngươi còn gì chưa nói nữa không, ta sẽ cắn hạt dưa từ từ nghe.”

“Đừng vứt vỏ ra đường đấy.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở y, cảm thấy bầu không khí bị hủy sạch sành sanh, “… Nhưng nếu Diệp công tử không muốn để ta chết thì ta cũng có thể xem xét một chút.”

Diệp Vân Chu nhất thời trầm mặc, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi hạt dưa xuống đất. Mộ Lâm Giang chắp một tay ra sau lưng, để lại cho Diệp Vân Chu một nụ cười không chút để ý, cầm ô chậm rãi ung dung đi xa.

Khi trở lại Hối Hiền lâu, ở hậu viện tụ tập vài người. Vệ Nhất đã trao đổi qua tình báo với Ân Tư, ngồi trên lan can đình hóng gió, nhìn thấy Diệp Vân Chu về thì nhảy xuống chắp tay nói: “Diệp công tử! Ngài về rồi.”

“Ừm, làm tốt lắm.” Diệp Vân Chu mỉm cười gật đầu với Vệ Nhất, “Giao tiếp cho ngươi một nhiệm vụ nữa.”

“Diệp công tử cứ việc phân phó.” Trên đường Vệ Nhất cũng nghe nói Diệp Vân Chu sai người bí mật vây chặt núi Bất Y, hắn chỉ biết cung chủ bị thương, nhưng chủ nhân núi Bất Y Y Vô Hoạn trước giờ vẫn luôn căm ghét người Tịch Tiêu cung, càng miễn bàn đến cung chủ, Vệ Nhất sâu sắc hiểu được không hổ là Diệp công tử, dễ dàng làm xong việc người bình thường không làm được.

“Ngươi đến núi Bất Y đợi lệnh, như thế có gì an bài ta sẽ trực tiếp nói với ngươi, có ngươi ở đó ta cũng yên tâm hơn.” Diệp Vân Chu vỗ vỗ vai Vệ Nhất, “Vất vả cho ngươi rồi.”

Mộ Lâm Giang dưới hiên hành lang lầu hai thấy Vệ Nhất giòn giã nhận lệnh, trên mặt còn mang theo cảm động, trong lòng tự nhủ bổng lộc lần này phải tăng gấp đôi. Diệp Vân Chu như có linh cảm mà ngẩng đầu lên, bước nhanh vài bước rồi thả người nhảy vọt lên lầu hai.

“Tình hình chắc ngươi cũng biết hết rồi.” Diệp Vân Chu nói, “Đông Hạc Cốt ta đã lấy được, nhưng chỉ sợ không đủ để chữa khỏi hoàn toàn thương thế của ngươi, phần còn lại phải để Y Vô Hoạn chẩn trị.”

“Y Vô Hoạn có ‘ba không chữa’.” Mộ Lâm Giang dựa lên cột hành lang, “Người coi thường mạng sống bản thân không chữa, người làm ác thác loạn không chữa, người Tịch Tiêu cung không chữa.”

Diệp Vân Chu biết rõ sau khi đại phu thành danh mà không có tí quy củ thì không xưng được thần y, y hừ một tiếng, hiếu kì hỏi: “Ngươi từng đắc tội Y Vô Hoạn à?”

Mộ Lâm Giang cười nhạo: “Hắn là thần y chứ không phải thần linh, chỉ dựa vào thành kiến mà định ra quy củ, ta không ngoài dự đoán.”

“Con ngươi luôn có nhược điểm.” Diệp Vân Chu cười đến là âm hiểm, “Y Vô Hoạn có một tiểu đồ đệ trẻ tuổi, tính cách qua loa liều lĩnh, hoạt bát khờ khạo.”

Y Vô Hoạn là thần y duy nhất trong nguyên tác, lên sân khấu còn sau sư tôn thanh lãnh của nam chính, lúc ấy Mộ Lâm Giang vừa đánh xong một trận với sư tôn thanh lãnh, bị thương, trên đường về Mặc Ảnh đô hộc máu không ngừng. Khi đi qua núi Bất Y nam chính dẫn hắn đi gặp thần y, Y Vô Hoạn tất nhiên là không cứu, nam chính liền quỳ mãi không đứng lên dưới tiết trời âm u mưa tuyết chồng chất, cuối cùng cũng làm cảm động được Y Vô Hoạn.

Tiểu đồ đệ của Y Vô Hoạn đưa nam chính phát sốt thần trí mơ hồ đến khách phòng, lúc đi lấy thuốc lại lấy lộn chai, nhầm một thứ rất đáng gờm thành thuốc hạ sốt đút cho nam chính, nam chính tức khắc sốt càng cao hơn, củi khô lửa bốc, thế là lên xe luôn với Y Vô Hoạn lòng tràn đầy áy náy.

Diệp Vân Chu chửi thầm người đàng hoàng ai lại giấu xuân dược chứ, làm được nửa đường thì nam chính tỉnh táo lại, một bên rơi lệ một bên khẩn cầu Y Vô Hoạn cứu Mộ Lâm Giang. Rất khó suy đoán Y Vô Hoạn lúc ấy có tâm trạng gì, chỉ là cầu xong thì xe lại nhiều thêm ba chương.

Mộ Lâm Giang nghe ra ý ngoài lời của Diệp Vân Chu, lắc đầu nói: “Tịch Tiêu cung mà ở trong tay ngươi thì lời đồn gì sớm muộn cũng thành thật.”

“Chỉ cần có thể làm thần y ra tay, sau này ngươi nhận lỗi sau cũng không sao mà.” Diệp Vân Chu bày ra thái độ lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau, phất túi càn khôn một cái lấy Đông Hạc Cốt ra. Gió đêm lạnh dần, y đẩy cửa đi vào: “Kế tiếp chính là màn kịch quan trọng.”

Hà Tự Phi trong phòng còn đang hôn mê, hai tay bị trói lại vứt ở xó, áo trắng dơ dáy, trên mặt cũng bẩn thỉu đất cát, không còn nửa phần khí chất gì đáng nói nữa. Đãi ngộ của Trì Sơ Vũ tốt hơn một chút, được cho cái ghế dựa, cô nàng cúi đầu ngồi ngay ngắn, có cảm giác tuyệt vọng và hối hận sâu như biển, như thể vừa dấn thân vào ma quật vậy.

“Chậc, Ân đại nhân.” Diệp Vân Chu vừa vào phòng đã chạy thẳng đến chỗ Trì Sơ Vũ, liếc mắt nhìn Ân Tư trách cứ, “Trì cô nương là khách, sao có thể đối đãi như vậy chứ?”

Ân Tư ôm kiếm thoáng cúi đầu, từ đầu đến cuối chỉ quay về phía Mộ Lâm Giang.

“Trì cô nương đi xuống lầu đi, để thị nữ dưới lầu một dẫn đường cho, rửa mặt rồi thay bộ quần áo khác, ngủ một giấc thật ngon, vận rủi gì cũng trôi qua ngay thôi.” Diệp Vân Chu đỡ hờ Trì Sơ Vũ, đưa cho cô một chiếc khăn tay rồi đích thân tiễn ra tận cửa.

Sau khi Trì Sơ Vũ rời đi, Mộ Lâm Giang bưng chén trà lên ý vị không rõ cụp mí mắt xuống: “Ngươi rất vừa ý cô ta?”

“Suy nghĩ không chu toàn, tâm cũng không đủ tàn nhẫn, hoàn toàn không được.” Diệp Vân Chu bình luận như đang chọn đồ đệ, “Đừng ghen, sau khi chúng ta xong việc ở núi Bất Y thì bước tiếp theo chính là tìm Dẫn Mộ Thạch. Ta đã xem qua kí hiệu đánh dấu thô sơ giản lược trên bản đồ rồi, cách Tĩnh Vi môn không xa, hai đệ tử ưu tú của Tĩnh Vi môn đây vẫn còn chỗ dùng được, thái độ tốt một chút cũng chẳng mất gì.”

Mộ Lâm Giang: “… Ta không ghen.”

Mộ Lâm Giang phức tạp nói: “Ngươi đã tính trước nhiều bước như vậy à?”

“Ngươi cũng động não tí đi, đừng nhàn nhã như vậy.” Diệp Vân Chu nghiêm khắc nói. Y rút ghế dựa ra ngồi xuống, tung lên tung xuống Đông Hạc Cốt, “Thứ này có thể tái tạo da thịt gân cốt linh mạch, càng hiếm chính là bộ phận được tái tạo sẽ không có bất cứ khác biệt gì so với lúc trước. Phương pháp áp chế của ngươi cũng vừa đúng, ép hỏa độc ra cùng một chỗ, tráng sĩ chặt cổ tay, rồi lấy Đông Hạc Cốt tái tạo lại là được, nhưng mà…”

“Bớt úp úp mở mở đi.” Mộ Lâm Giang không khách khí nói.

Diệp Vân Chu cười cười: “Thứ này không thể sử dụng trực tiếp được, nếu lấy linh lực trực tiếp luyện hóa thì nó cũng chỉ là một dược liệu hòa tan ứ đọng lưu thông máu thôi. Chỉ có lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn, làm nó sống lại mới được, mà chủ nhân giọt máu đầu tim này cảm xúc càng kịch liệt thì hiệu quả lại càng tuyệt.”

Trong nguyên tác Mộ Lâm Giang đưa nam chính về Tĩnh Vi môn, nam chính quả nhiên phát độc trước mặt sư huynh, sư huynh thuận lý thành chương mây mưa một đêm với y, đến hôm sau lại trách móc nam chính nếu đã theo Mộ Lâm Giang thì tại sao lại chạy tới quyến rũ gã. Biết được Mộ Lâm Giang chủ động thả nam chính, sư huynh lại tự chuốc khổ vào mình xuống núi tìm Mộ Lâm Giang, kết quả là bị lườm cho trọng thương, tinh thần hỗn loạn tự đoạn linh mạch, nửa chết nửa sống bò lại lên núi.

Nam chính vì cứu sư huynh mà tự tiện xông vào cấm địa lấy Đông Hạc Cốt, còn rót máu vào tới mức hôn mê, khi tỉnh lại lại vì vi phạm môn quy mà bị giam vào địa lao, không thể không bò Vạn Kiếm thang sám hối với tổ sư. Nhưng ở trên Vạn Kiếm đài Bảy Ngày Đêm Thú Vị lại phát tác, thành công kéo sư tôn thanh lãnh xuống nước.

Diệp Vân Chu tạm gác nguyên tác lại, thình lình nghe thấy Ân Tư đứng sau Mộ Lâm Giang chen vào hỏi: “Có yêu cầu đặc biệt gì khác không?”

“Không có, chắc là Đông Hạc Cốt có linh, thích một trái tim chân thành đi.” Diệp Vân Chu đặt Đông Hạc Cốt lên bàn.

Mộ Lâm Giang lộ ra một chút ghét bỏ: “Tĩnh Vi môn các ngươi sao lại đặt nó ở cấm địa.”

“Là Tĩnh Vi môn bọn họ.” Diệp Vân Chu cải chính, vung tay trái, một thanh chủy thủ trượt xuống từ trong tay áo.

Y vừa nắm lấy chủy thủ, sắc mặt Mộ Lâm Giang phát lạnh, một câu dừng tay còn chưa ra khỏi miệng, động tác của Ân Tư bên kia còn nhanh hơn, kiếm đã ra khỏi vỏ, lưu loat xoay một cái đâm vào ngực.

“Ngươi có bệnh à?!” Diệp Vân Chu nheo mắt, lập tức lách mình di hình qua khống chế cổ tay y, “Biết trong lòng ngươi tất cả đều là cung chủ rồi, không cần moi ra xem, ngươi để ta nói hết lời được không?”

Vết máu loang ra trên hắc y của Ân Tư, cũng may Diệp Vân Chu nhanh tay nhanh mắt cản lại kịp thời. Mộ Lâm Giang đứng dậy đá văng ghế dựa ra, giành kiếm trong tay Ân Tư, vung tay ném vỏ kiếm về, trong mắt nén tức giận: “Ta nói muốn máu ngươi sao?”

“Thuộc hạ biết ngài không muốn làm Diệp công tử bị thương.” Ân Tư cúi đầu nói, “Thuộc hạ tu vi thâm hậu, không ngại.”

“Ta đây cảm ơn ngươi nha.” Diệp Vân Chu quắc mắt lạnh lẽo châm chọc, “Đầu óc sinh trưởng trên kiếm à?”

Ân Tư ngừng thở, không kìm được nghiến chặt răng.

“Ta chỉ nói máu đầu tim, chứ có nói người mình đâu.” Diệp Vân Chu nở một nụ cười lành lạnh âm hiểm, dùng kẽ ngón tay xoay chủy thủ, “Không phải chúng ta có một tù binh ở đây sao? Rót cho Hà Tự Phi một chén thuốc tê, chém một đao rồi lại chữa lành, mai gã tỉnh lại dù có cảm thấy thân thể suy yếu như bị đào rỗng, thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu.”

Ân Tư: “…”

Mộ Lâm Giang: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mộ Lâm Giang thở dài: “Ngươi không thể làm thế, ít nhất không nên nham hiểm như vậy.”

Mộ Lâm Giang lấy một bình nhỏ đen nhánh ra từ túi càn khôn, đặt lên trên bàn: “Khỏi phải tranh cãi, tự ta có một lọ đây rồi.”

Diệp Vân Chu kinh ngạc nói: “Thứ này mà ngươi cũng có? Cho ai vậy?”

“Lúc mới bị thương, giữ lại để tiện chẩn trị.” Mộ Lâm Giang mệt tim đuổi người, cầm Đông Hạc Cốt lên vuốt v e, “Mang tiểu tử Tĩnh Vi môn đi đi, ta muốn bế quan, qua lần này chắc cũng có thể khôi phục được ba phần.”

Diệp Vân Chu cầm cổ áo Hà Tự Phi kéo gã ra ngoài cửa, sau đó kết giới lập tức mở ra trong phòng. Ân Tư vẫn như một cây thanh tùng thẳng tắp đứng ở cửa, tính hộ pháp cho Mộ Lâm Giang, Diệp Vân Chu phủi phủi tay, ghé mắt nhìn y nói: “Ngươi không đi băng bó một chút?”

“Không đáng ngại.” Ân Tư lạnh lẽo kiên quyết trả lời.

“Ngươi có nghe thấy không đấy, vết thương cũ ba trăm năm của cung chủ có thể khôi phục được ba phần, không tồi đâu.” Diệp Vân Chu nằm nhoài trên lan can hành lang kích động y, “Ngươi thì sao? Ba trăm năm này làm cung chủ nhọc lòng không ít nhỉ.”

Ân Tư nắm lấy vỏ kiếm, như đang đấu tranh kịch kiệt, ngước mắt nói với Diệp Vân Chu: “Nếu ngươi thực sự có thể chữa khỏi cho cung chủ, Ân Tư mặc ngươi sai phái, lệnh ra tất làm.”

“U, không phải ngươi không ưa ta à?” Diệp Vân Chu rất buồn cười nheo mắt lại.

“Đúng vậy.” Ân Tư cũng không khéo lời lên, “Nhưng trước sự an nguy của cung chủ, ta nghĩ sao cũng không quan trọng.”

Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm y một lúc, thấy vô vị: “Cung chủ nhất định rất ghét điểm này của ngươi, ở lại đây gác đêm đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Mộ Lâm Giang vẫn chưa nói định bế quan bao lâu, dựa theo thời gian Hà Tự Phi bế quan chữa thương trong nguyên tác thì đại khái là một ngày một đêm. Hà Tự Phi trong hôn mê được Đông Hạc Cốt cứu mạng, một bên khác nam chính lại đang bò Vạn Kiếm thang lái xe với sư tôn.

Diệp Vân Chu ngủ không yên ổn lắm, mơ một giấc lung ta lung tung, chắc là gần đây nhớ lại nguyên tác quá nhiều nên bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, đến mức nằm mơ còn thấy Mộ Lâm Giang trúng xuân dược, cầm kịch bản của nam chính lệ rơi đầy mặt khóc lóc bắt y phải chịu trách nhiệm.

Nghe nói người mù cũng có thể thấy được những vật trong mơ, Diệp Vân Chu không biết mình có thể sợ hãi hay không, nhưng tóm lại lúc tỉnh dậy thì tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung, ban ngày làm gì cũng thất thần, mãi đến đêm, gian phòng truyền ra một tiếng phịch, kết giới tán đi, cơn lo lắng không hiểu nổi của Diệp Vân Chu mới tản đi không ít.

Diệp Vân Chu ba bước gộp làm hai, giành Ân Tư đẩy cửa vào phòng trước. Mộ Lâm Giang khoanh chân ngồi trên sàn nhà đã dọn sạch bàn ghế, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm coi như vẫn còn bình tĩnh, trên thái dương có vài sợi tóc bị mồ hôi dính lại. Hình như quá trình chữa thương không dễ chịu lắm, Xuân Giang Đình Nguyệt căng ra để một bên, mới vừa rồi hẳn là âm thanh dù rơi xuống đất.

“Còn ổn không?” Diệp Vân Chu bước nhanh qua, ngồi xổm xuống quan tâm hỏi.

Mộ Lâm Giang chậm rãi mở mắt, con ngươi lập lòe ánh tím, mỹ lệ sáng ngời. Hắn điềm nhiên nhìn về phía Ân Tư, không cho cự tuyệt nói: “Đi về điều tức.”

“Vâng.” Ân Tư chắp tay lĩnh mệnh.

“Y quả thực rất nghe lời ngươi.” Diệp Vân Chu hừ mũi.

“Nghe lời ta thật thì tốt rồi.” Mộ Lâm Giang thả lỏng cơ mặt, như một trưởng bối không được thấu hiểu, hơi cúi người che ngực lại ho hai tiếng, nhấc cánh tay đáp lên bả vai Diệp Vân Chu thở gấp mấy hơi.

Diệp Vân Chu thấy vậy lạnh mặt xuống, ấn đường nhăn lại có phần ảo não, đỡ sau lưng Mộ Lâm Giang vội hỏi: “Không được sao?”

Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu mới lộ ra nụ cười: “Hiệu quả không khác biệt lắm so với dự liệu, chỉ muốn nhìn xem vẻ mặt của ngươi khi kế hoạch xảy ra sai sót thôi, cũng không tệ lắm.”

Diệp Vân Chu đẩy hắn ra, khinh thường nói: “Vậy ta đi đây.”

“Đợi đã!” Mộ Lâm Giang mỉm cười ngăn y lại, “Tự đoạn linh mạch thật sự rất tiêu hao thể lực, giúp ta tìm bình thuốc đi.”

Hắn dùng thần thức điều khiển không gian của túi càn khôn, một hòm thuốc chín tầng hóa hiện trên mặt đất, cao bằng một cái tứ tiên bình thường, Diệp Vân Chu đành phải không kiên nhẫn ngồi chổm hổm xuống lần nữa: “Thuốc gì?”

“Đại khái ở tầng bốn năm gì đó, bình màu đỏ, không có nhãn, lượng thuốc còn lại không nhiều lắm.” Mộ Lâm Giang nhớ lại.

Diệp Vân Chu rút ngăn kéo ở hai tầng này ra, chỉ thấy bên trong đầy chặt các bình thuốc kích thước không đồng đều đánh dấu “đã kiểm”, phần lớn có dán nhãn, nhẹ thì trị đau đầu nhức óc, nặng thì trị máu chảy ngược dòng tẩu hỏa nhập ma, không theo quy luật nào cả.

“Đây là xếp theo thứ tự gì.” Diệp Vân Chu nhìn rất khó chịu, y tìm tầng bốn năm không thấy, Mộ Lâm Giang nói khả năng đặt ở tầng sáu, Diệp Vân Chu lấy từ tầng sáu ra một cái bình màu đỏ, mở ra xem thì chỉ còn một viên, đúng là không nhiều lắm, liền đưa cho Mộ Lâm Giang.

Tay Mộ Lâm Giang hơi run, tựa hồ nhấc cánh tay lên thôi cũng vô cùng cố sức, gắng gượng nuốt viên đan dược kia xuống, khựng lại một chút, lộ ra nghi hoặc.

“Để ta đi lấy nước.” Diệp Vân Chu ra góc phòng kéo cái bàn về.

“Từ từ…” Mộ Lâm Giang gọi Diệp Vân Chu lại, vẻ mặt nghiêm trọng, “Đưa cái bình kia cho ta xem.”

Diệp Vân Chu không hiểu kiểu gì, đưa bình cho Mộ Lâm Giang: “Chỉ còn một viên thôi, lượng thuốc không đủ cũng chẳng còn cách nào đâu.”

Mộ Lâm Giang nâng bình lên cao, quơ quơ trước đèn tinh thạch, sau đó dừng động tác lại.

Diệp Vân Chu khó hiểu phát hiện trong mắt Mộ Lâm Giang thế mà dâng lên một tầng sát khí.

Mộ Lâm Giang quăng bình về phía Diệp Vân Chu, giận dữ trách cứ: “Ngươi không thể làm chuyện tốt cho lưu loát được hả! Nhìn xem trên đó khắc cái gì!”

“Uống lộn thuốc?” Diệp Vân Chu tiếp lấy bình cười đùa nói, sau đó nụ cười đột nhiên cứng đờ.

Trên chiếc bình kia có khắc mấy chữ không nổi bật lắm, ở dưới ánh đèn lại thật dễ dàng nhìn rõ.

Bảy Ngày Đêm Thú Vị, dưới cùng còn có ba chữ nhỏ, dùng cẩn thận.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, nhất định phải thành thói quen sắp xếp ngăn nắp, thực phẩm dược phẩm không rõ nguồn gốc thì không được ăn bậy.

Đương nhiên nếu là jj thuần khiết thì ăn bậy cũng không sao.
Bình Luận (0)
Comment