Bảy Ngày Đêm Thú Vị, tên loại thuốc này, như sấm bên tai.
Trong nguyên tác nam chính trúng đúng loại thuốc này, phát độc ngay trước mặt Hà Tự Phi, cầm lòng không đặng dây dưa luôn với sư huynh từ đêm khuya đến tận bình minh.
Bảy Ngày Đêm Thú Vị, đương nhiên không chỉ dây dưa một đêm là đủ. Trong lúc Hà Tự Phi dưỡng thương nam chính lại lăn qua lộn lại ngủ sáu ngày với sư tôn trước giờ vẫn luôn xa cách giữ mình.
Diệp Vân Chu cảm giác trong đầu mình có một dây cung bị cắt đứt, vang nhức tận óc. Y lặng im một lát, nháy mắt dâng lên ý muốn nghiền cái bình này thành bột mịn hòng hủy thi diệt tích, lần nữa quay về hướng đèn tinh thạch quơ quơ, đúng thật là bốn chữ này (Thất Nhật Lương Dạ).
Trong lòng y sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt lại tỉnh bơ, khóe mắt âm thầm quan sát vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề như băng của Mộ Lâm Giang. Y tự tin rằng bất kể Mộ Lâm Giang có ahuhu thế nào đi nữa y cũng có thể kiên định hơn cả sư tôn lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không bị hắn mê hoặc.
Diệp Vân Chu cầm bình giả bộ ngây thơ: “Bảy Ngày Đêm Thú Vị làm sao vậy, là thuốc ngủ à? Thế thì ngươi ngủ đi, ta dọn giường ra cho ngươi.”
Ngón tay Mộ Lâm Giang siết chặt cán dù, hai tia sáng thuật pháp lần lượt rơi trên người hắn, một trận đồ xoay tròn cũng trải ra trên sàn nhà, sau phút chốc hoàn toàn chui vào trong cơ thể.
“Vào đây.” Mộ Lâm Giang gọi lại Diệp Vân Chu đã đi tới cửa, “Đây không phải thuốc an thần, là…”
“Là cái gì?” Diệp Vân Chu vẫn giả ngu, y nghe giọng Mộ Lâm Giang tựa hồ trầm hơn lúc nãy một chút, dường như đang cố gắng kiềm chế gì đó, hai mắt cũng sáng lên mấy phần.
“Độc kích d*c.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt, có chút gian nan phun ra cụm từ này, “Tĩnh Tâm quyết trên dù của ta không áp chế được.”
“À há.” Diệp Vân Chu lén lút đỡ thái dương đau đớn: “Vậy ngươi gọi ta quay lại làm gì? Ta chỉ biết thuật pháp cơ bản, còn không có tác dụng bằng dù của ngươi. Hay là ta đi tìm cho ngươi một người đàn ông… phụ nữ nhé.”
Mộ Lâm Giang chống dù, cánh tay vẫn còn run rẩy, nghe vậy giận dữ trợn mắt bức bách nói: “Càn quấy! Ta há có thể vũ nhục nữ tử trong sạch.”
“Không thì ngươi gọi Ân Tư lại đây, ta thấy y có vẻ nói gì nghe nấy đấy, chỉ sợ vì ngươi thì cái gì cũng sẵn sàng làm.” Diệp Vân Chu lại không sợ chết đề nghị.
“Câm miệng!” Lông mày Mộ Lâm Giang đã sắp nhăn thành một cục, “Không được bôi nhọ phẩm cách của y.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu hé miệng thở dài: “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ta dùng tiền mời một nữ tử thanh lâu sạch sẽ được không, ngươi tình ta nguyện thì chẳng có gì không thanh bạch cả.”
“Đây là chuyện tốt ngươi làm đấy, đâu ra mà ngươi tình ta nguyện?” Giọng Mộ Lâm Giang quyết liệt, không cầm được dù nữa dứt khoát vứt xuống đất, “Ta không muốn! Tóm lại ngươi không được đi.”
Không biết có phải độc dược này phát tác vừa nhanh vừa mạnh không, Diệp Vân Chu thế mà lại cảm thấy trong mắt Mộ Lâm Giang toát ra tính xâm lược khiến người ta nảy sinh ý muốn thoái lui. Y gật đầu chớp mắt che giấu sự kinh ngạc của mình, sờ sờ mũi: “Là chỉ dẫn của ngươi sai lầm đấy chứ, nhiều bình như vậy, lấy sai cũng khó tránh… Ta tìm tiếp xem rốt cuộc là bình nào nhé, ngươi uống nữa không?”
“Ta còn dám uống à?” Mộ Lâm Giang cười gằn nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu, lúc y vào phòng mặt hắn vẫn còn trắng, bây giờ lại đỏ ửng lên, khí sắc ngược lại tốt hơn không ít.
Hắn không biết vì sao mình phải bắt y ở lại, cũng chẳng có suy nghĩ gì cả, chỉ là khi một luồng nhiệt dị thường tràn ra trong bụng thì giật mình thảng thốt, vô thức nghĩ đến Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu chỉ có thể thầm mắng tại sao tay mình lại không chịu thua kém như vậy, lấy nhầm lọ khác thì thôi, mà cứ cố tình lại đúng cái quần này.
“Không phải còn một thời gian nữa mới phát tác à?” Diệp Vân Chu từ cửa trở lại, lượn mấy bước trước người Mộ Lâm Giang, vòng đến trước hòm thuốc ngồi xổm xuống.
“Đây là cố gắng dùng linh lực ức chế hiệu dụng, ta được ăn cả ngã về không tự đoạn tâm mạch, sức cùng lực kiệt rồi, nào còn linh lực dư thừa… Sao ngươi biết?” Mộ Lâm Giang tuy bị trúng độc nhưng vẫn giữ được sự nhạy bén.
Khóe mắt Diệp Vân Chu giật một cái, mặt không biến sắc nói: “Đoán, Bảy Ngày Đêm Thú Vị, không phải bảy ngày mới phát tác sao?”
“Đó là mỗi đêm phát tác, liên tục bảy ngày.” Mộ Lâm Giang oán hận nói.
Diệp Vân Chu nắm chặt nắm đấm, xị mặt, dồn sức đập tay lên trán.
“Ta thấy ở đây có bình Băng Tâm đan này, trên nhãn nói triệt nóng hạ hỏa, có giải được không?” Diệp Vân Chu định mất bò mới lo làm chuồng, bức thiết nói, ánh mắt nhìn Mộ Lâm Giang tràn đầy hi vọng.
Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, hai tay đặt trên đùi, không có hành động gì thất thố, nhưng ngón tay dưới quần áo lại vò ra nếp nhăn: “Không giải được, đừng tìm, trong hòm thuốc này không có thuốc giải Bảy Ngày Đêm Thú Vị đâu.”
Diệp Vân Chu rầm một tiếng oán hận ngăn kéo, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Tất cả là tại chính ngươi kìa, người đàng hoàng ai lại giấu xuân dược chứ? Không thể tin được ngươi bề ngoài là quân tử chính trực, băng thanh ngọc khiết, thực tế lại là loại người to gan phóng túng như vậy!”
Mộ Lâm Giang: “…”
Dưới tay hắn roẹt một tiếng, xé thẳng một mảng vải ở quần.
“Đó là trước kia đi Tu Chân cảnh bàn chuyện làm ăn với La Thường môn, môn chủ bọn họ tặng cho.” Mộ Lâm Giang lắc đầu căm giận giải thích, “Quà tặng của môn chủ, ta không tiện làm mất mặt cô ta, thuận tay vứt vào một xó, vận may của ngươi đúng là tốt đến mức làm ta bái phục.”
Diệp Vân Chu không biết phải nói gì, kéo một tầng của hòm thuốc ra, tiện tay nhét bình Bảy Ngày Đêm Thú Vị vào một chỗ trống, sau đó y tức khắc cảm nhận được một trận linh lực dao động, ngoái đầu nhìn lại, Mộ Lâm Giang ấn lên dù, một lần nữa bố trí kết giới trong phòng.
Diệp Vân Chu: “…” Để ta ra ngoài trước đã.
Mộ Lâm Giang hoàn tất kết giới, dường như đã không cách nào giữ vững dáng ngồi ngay ngắn nữa, một tay chống dù khom người xuống, nhưng dù vậy hắn vẫn giữ được cử chỉ và phong độ kiềm chế, không chút nào không ổn.
“Ngươi… còn được không?” Diệp Vân Chu hàm hồ hỏi.
“Rất được.” Mộ Lâm Giang nghiến răng nghiến lợi, “Không thể được hơn.”
“Muốn lên giường nằm một lúc không?” Diệp Vân Chu lại hỏi.
“Nơi nào cũng như nhau.” Mộ Lâm Giang dùng đầu lưỡi li3m môi khô.
“Ta đây rót cho ngươi chút nước nhé?” Diệp Vân Chu nói.
“Nước có thể giải độc à?” Mộ Lâm Giang hỏi lại.
“… Ta đọc hai quyển thoại bản?”
“Hừ, sao ngươi không đọc y kinh dược lí luôn đi, ít nhất còn có thể tĩnh tâm.”
Diệp Vân Chu nhất thời không nói gì, cứ mặc kệ Mộ Lâm Giang tranh cãi phát ti3t. Mộ Lâm Giang chậm rãi cầm dù lên, chống dù xuống đất, thử đứng lên vài lần nhưng không lấy nổi tí sức nào cả, như thể tất cả tinh lực đều bị hắn dồn lại để giữ vững lí trí, cuối cùng thất bại ngã lại xuống đất, mấy sợi tóc dài tán ra, một giọt mồ hôi theo sợi tóc chầm chậm chảy xuống.
Diệp Vân Chu thấy hắn thực sự khó chịu, đáy lòng không khỏi sinh ra một chút đồng cảm vi diệu, còn có chút kì quặc không nói rõ được. Diệp Vân Chu chưa từng động tới tình cảm chân thật, nhưng cũng biết trúng thứ này thì dù tâm lí có vô tình thì sinh lí sợ cũng chẳng kiềm chế được, không nhịn được nhẹ bước qua, cẩn thận đỡ tay hắn.
“Còn dám lại đây?” Mộ Lâm Giang khàn giọng nói, ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào y, sắc môi như máu, gò má hồng nhạt, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, thế nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc sảo.
Diệp Vân Chu ngẩn người, đột nhiên sinh ra một suy nghĩ hoang đường, cảm thấy Mộ Lâm Giang như vậy, thế mà vừa nguy hiểm chết tiệt lại vừa gợi cảm.
“Ta vẫn nghĩ thứ này chẳng có gì đáng sợ cả.” Diệp Vân Chu căng da đầu xóa hai chữ “khoa học” ra khỏi não mình, lắc lắc hình xăm trên cổ tay, “Hơn nữa nếu ngươi thật sự không khống chế được, ta sẽ làm một mẻ khỏe suốt đời cho ngươi.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang đưa tay ấn vai y, chống đầu lên khuỷu tay mình, thanh âm đứt quãng kèm theo tiếng thở: “Quả thực không có gì đáng sợ, không chết được, nhịn qua là được rồi… Ta bảo ngươi ở lại chỉ để nói chuyện vài câu thôi, sẽ không làm chuyện gì khác thường, ngươi không cần phải sợ.”
Diệp Vân Chu cũng không sợ, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đây chính là lúc đòi hỏi tính tự chủ mà ngươi lấy làm tự hào.”
“Ngươi sẽ thất vọng.” Mộ Lâm Giang không còn chút sức lực nào mắng y, dược tính của Bảy Ngày Đêm Thú Vị mang đến sự khô nóng cùng d*c vọng còn khó nhai hơn cả hỏa độc do trận pháp phản phệ. Tựa như có một thanh âm khắp nơi mê hoặc hắn, muốn hắn khuất phục, muốn hắn vâng lời, cứ nhân nhượng cảm giác phóng túng gột sạch sóng tình này, không cần tiếp tục chịu đựng đau đớn và nóng rát tận tim nữa, chỉ cần bán rẻ tôn nghiêm vô dụng là có thể đổi lấy kh0ái cảm trụy lạc vô biên rồi.
Diệp Vân Chu vừa trầm mặc duy trì tư thế nửa quỳ để Mộ Lâm Giang mượn lực, vừa buông thả suy nghĩ, tùy ý nhìn kĩ dáng vẻ này của hắn. Dung mạo bị che dưới bóng tóc dài tán loạn càng thêm sâu thẳm tuấn tú, lông mi run nhẹ, mồ hôi mỏng trên trán lăn xuống dưới, tôn lên mắt tím lung linh xao động, có phần giống nước mắt trong suốt.
Nhưng Mộ Lâm Giang sao có thể khóc chứ, Diệp Vân Chu bị cái ví von tự dưng nảy ra này của mình lôi đi quá xa, sau đó chợt thấy cổ nóng lên.
Mộ Lâm Giang từ giữa những sợi tóc nhìn về phía y, Diệp Vân Chu khi có người ở gần thì vẫn thường mỉm cười, nhưng nụ cười kia quá nửa là lễ độ, không có hàm nghĩa, hoặc nói thẳng ra là giả tạo. Hắn không có ý kiến gì với việc giả cười này cả, hắn từng giao thiệp với nhiều người, cũng đã sớm qua tuổi khoa tay múa chân tùy tiện đánh giá tính cách người khác.
Nhưng Diệp Vân Chu lúc này lại không cười, ánh mắt trầm tĩnh, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng hà khắc, đây là Diệp Vân Chu chân thật nhất, liệu có mấy người có thể nhìn được một mặt này của y?
Hắn như mất hồn, ma xui quỷ khiến dịch tay xuống, cảm thấy vừa nóng vừa khát, phần lãnh đạm kia của Diệp Vân Chu làm hắn vô thức đuổi theo, bất kể là nhiệt độ mát lạnh dưới lòng bàn tay hay là ánh mắt trống vắng hờ hững kia.
“Ngươi khác thường.” Diệp Vân Chu chợt cong khóe miệng lên.
Mộ Lâm Giang thình lình định thần lại, lúc này mới phát hiện tay hắn không biết từ bao giờ đã đặt lên cổ Diệp Vân Chu, trong mắt y nhiều thêm chút cảm xúc, thật sự vui sướng, nụ cười toát ra từ đáy lòng.
“Không phải ngươi nói được thì làm được sao.” Diệp Vân Chu hả hê, “Ta còn tưởng ngươi thực sự là Liễu Hạ Huệ cương trực không có tí phàm tâm nào chứ.”
Mộ Lâm Giang ảo não rút tay về, Diệp Vân Chu vui sướng không phải vì hắn chạm vào y, đơn giản coi việc hắn mất khống chế là chuyện cười. Mộ Lâm Giang không hiểu sao lại không vui, cầm ô lên định đứng dậy, nhưng vẫn đánh giá bản thân quá cao, chân mềm nhũn ngã về hướng Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu còn đang dìu hắn, theo phản xạ vươn tay đỡ Mộ Lâm Giang, ngay khi đụng phải thì cổ họng hắn đột nhiên phát ra một tiếng rên nhẹ, khàn khàn ẩn nhẫn, y vừa nghe được da đầu tức thì nổ bung, quên dùng sức, tức khắc bị Mộ Lâm Giang áp đảo dưới thân.
Khoảnh khắc gáy đập lên sàn nhà, phản ứng đầu tiên của Diệp Vân Chu thế mà lại là may đã bố trí kết giới, nếu không bị người khác xông tới nhìn thấy tình cảnh này thì cái danh tiểu thụ yêu kiều yếu ớt của y chắc chắn sẽ không tẩy sạch được nữa.
Y định bò dậy, nhưng một chân lại chính đang ở giữa hai ch@n Mộ Lâm Giang, thật sự không dám động đậy, sợ đụng phải cái gì không nên đụng vào.
“Đừng nhúc nhích.” Tay trái Mộ Lâm Giang không xa không gần chống trên đỉnh đầu Diệp Vân Chu, thấp giọng nói bên tai y. Hơi thở dồn dập phả vào vành tai, Diệp Vân Chu cho rằng hắn định tiếp tục lời thoại kinh điển, nhưng rốt cuộc hắn cũng không nói, “… Người ngươi mát quá, cho ta dựa vào một lát.”
“Bình thường những người nói câu này chắc chắn sẽ nuốt lời.” Diệp Vân Chu mặt không biểu cảm, “Hơn nữa sàn nhà còn lạnh hơn.”
“Ngươi hi vọng ta nuốt lời?” Mộ Lâm Giang gượng gạo cười, cúi đầu xuống sàn nhà bên gáy y.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu cạn lời, mặt y bị tóc Mộ Lâm Giang cọ ngứa, mép tóc hắn bị mồ hôi thấm vào, có phần ẩm ướt, những mùi thơm mát kia vẫn còn, làm y muốn mắng một câu thằng đàn ông thối cũng hữu danh vô thực.
“Ta nhớ đến một chuyện rất thú vị.” Diệp Vân Chu nằm trên đất không nhúc nhích, có lẽ vì trên người phải chịu trọng lượng không thể chống đỡ nên đã làm tim y đập nhanh hơn một chút.
“Nói.” Mộ Lâm Giang ngắn gọn lên tiếng. Hắn tụ một ít linh lực mỏng manh, lấy ngón cái dùng sức cắt một vệt trên đầu ngón trỏ, vết thương bị cắt ra sâu đến tận xương, máu thoáng chốc loang ra trên sàn nhà, tay đứt ruột xót, hơi thở của hắn ngừng một chớp mắt.
Diệp Vân Chu ngửi thấy mùi máu, không trả lời ngay mà cố sức ngửa cổ nhìn đầu ngón tay đổ máu của hắn, chậc một tiếng: “Ngươi đang có mưu đồ gì.”
Mộ Lâm Giang tưởng y quan tâm mình, vừa định nói vết thương nhỏ không đáng ngại thì Diệp Vân Chu lại tiếp tục: “Ta từng nghiên cứu qua các cách tra tấn tra hỏi, có rất nhiều biện pháp không đổ máu cũng có thể làm ngươi đau đớn muốn chết.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang: “Không cần, ta vẫn muốn sống.”
“Đúng rồi, tiếp tục chuyện thú vị ta vừa nói đi.” Diệp Vân Chu hắng giọng, nghiêm túc nói, “Tiêu Xuyên là ai? Ngày ấy ở trước sơn môn, lúc ngươi chắn mũi tên cho ta có phải đã gọi cái tên này không?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Tác giả có lời muốn nói:Diệp Vân Chu: Có phải lúc này ngươi muốn nói “Ngươi nhìn rõ thân phận của mình cho ta, cùng lắm chỉ là một thế thân, cũng xứng nhắc tới hắn sao!”
Diệp Vân Chu: Nói mau, ta đã đánh hơi được mùi bá tổng.
Mộ Lâm Giang: Ta không phải! Ta không có!