Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 116


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm vốn tưởng đi kiểm tra phẫu thuật, nhiều nhất chỉ có vài người đưa cậu đến bệnh viện, nhưng cậu không ngờ Cố Thanh Phong sẽ dừng mọi việc đang làm ở công ty, đích thân đến cùng cậu.
Họ đã đến nhiều bệnh viện, bao gồm bốn bệnh viện khối u mạch máu não được chỉ định ở trong nước và một bệnh viện ở Hồng Kông —— đây cũng là bệnh viện mà Diệp Yến đã tìm kiếm cho Lộc Hành Ngâm trước đó.
Do u máu của Lộc Hành Ngâm nằm ở vị trí nguy hiểm, so với những năm trước nó to ra rõ ràng, phần dưới của u máu cũng rộng hơn, Bệnh viện Hiệp Hoà thành phố B và Hồng Kông cũng đề xuất:
1.

Phẫu thuật can thiệp được, nhưng nó không phải phương án chính được khuyến nghị và các máy móc can thiệp dễ rơi ra gây tắc mạch.
2.

Phẫu thuật cắt bỏ, nhưng tỷ lệ tử vong của phẫu thuật cắt bỏ ở khoảng 50%.
Xác suất một nửa.
Còn có một bác sĩ ở bệnh viện thành phố B từng được mệnh danh là "bác sĩ phẫu thuật số 1 châu Á", gần đây ông đã nghỉ hưu vì tuổi quá cao không thể làm bác sĩ phẫu thuật.
Tập đoàn Cố thị cũng cử người đi tìm hiểu tình hình và được gia đình ông lão lịch sự trả lời —— vị bác sĩ phẫu thuật số 1 châu Á này, hiện cũng bị u máu, nằm ở thân não, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực và một số bộ phận hoạt động thần kinh khác.

Cũng vì tuổi đã cao, sức khoẻ không thể chỗng đỡ nỗi hỗ trợ cuộc phẫu thuật.

Bây giờ đang tịnh dưỡng, không thể cầm dao mổ được nữa.
Trong trường hợp này, bản thân giáo sư ông đã đọc hồ sơ bệnh án của Lộc Hành Ngâm, người nhà ông cũng uyển chuyển giới thiệu một giáo sư người Đức cho họ: "Tôi hiểu tình hình của các vị, xác thực rất nguy hiểm, bác sĩ phẫu thuật u mạch máu tốt nhất ở trong nước ta ước tính tỷ lệ tử vong là 50% đây là cực hạn những gì bọn họ có thể làm.

Nếu tôi chưa nghỉ hưu, tôi còn có thể làm, nguy cơ tử vong khoảng 20%, nhưng bây giờ không còn cách nào, nếu tài chính gia đình các vị có thể hỗ trợ được thì có một bác sĩ ở Đức có thể giới thiệu".
"Mấy cậu thấy sao?"
Đại học Y Liên minh Bắc Kinh, Cố Thanh Phong cùng Lộc Hành Ngâm đi ra, trợ lý bên cạnh ông bước nhanh đến, thấp giọng nói với Cố Thanh Phong: "Visa cũng đã được cấp, ngày mai tôi sẽ đưa thiếu gia Tiểu Lộc đến Đức tìm giáo sư Bertalanffy, ông ấy đã từng ở Bệnh viện số 11 thành phố S làm phẫu thuật mẫu một ca tổn thương cực kỳ nguy hiểm, trình độ phẫu thuật đáng tin cậy, vốn đã nằm trong kế hoạch dự phòng ban đầu của chúng ta."
(Vị giáo sư này có thật, ông từng phẫu thuật một ca giống Nai Con, phép màu của sự sống)
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống xấp tài liệu.
Một đứa trẻ thông minh như vậy, từ nhỏ đã biết đến hai phương pháp phẫu thuật để xử lý u máu não, điều trị can thiệp sử dụng công nghệ hình ảnh, dùng ống thông và vật liệu đặc biệt để lấp đầy u máu nhằm gây hoại tử tự nhiên, vết thương nhỏ, hồi phục nhanh, nhưng có thể để lại di chứng.


Mối đe dọa khối u máu được loại bỏ, nhưng tắc mạch có thể theo suốt đời.
Thời gian phục hồi lâu dài của phẫu thuật cắt bỏ cực kỳ nguy hiểm.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Cắt bỏ đi."
Cậu ngẩng đầu nhìn hành lang sạch sẽ và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng bóng sủa của bệnh viện, hai mắt sáng ngời, chỉ cho Cố Thanh Phong xem: "Ông Cố, đây là nơi cháu đến thực tập sau khi vào đại học."
Trợ lý y tế đi theo Cố Thanh Phong cũng mỉm cười: "Thiếu gia, ở đây không phải Hiệp Hoà, nơi thực tập của cậu sẽ ở quận Đông Thành.

Tôi cũng đã đến đó."
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn, cũng cười.
Tâm trạng lo lắng ban đầu của Cố Thanh Phong vì nụ cười nhỏ này của tiểu bối mà nhẹ nhõm hơn một chút.
"Giải thưởng của tiểu thiếu gia có thể được nhận vào trụ sở chính của Đại học Thanh Hoa, được nhận vào Trường Y khoa Hiệp Hoà - Thanh Hoa, thật ra thì có bất lợi về điểm số." Trợ lý nói lại, và nhìn Lộc Hành Ngâm một lần nữa, "Sau này tiểu thiếu gia muốn làm bác sĩ sao?"
Lộc Hành Ngâm chỉ vào đầu mình: "Muốn.

Từ nhỏ đã muốn."
Cậu nói rành rành thẳng thắn những mong muốn và lý tưởng của mình —— có thể trong mắt người lớn, cậu có phần tham vọng.

Ngành công nghiệp sản xuất chính của nhà họ Hoắc là chế hóa dược, Hoắc Giang và Diệp Yến đã lên kế hoạch nửa đời người vì chuyện này, nhưng lại không ngờ tới một đứa trẻ ban đầu bị coi thường nhất, hiện là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí người thừa kế.
Ngày hôm sau, cậu bay thẳng sang Đức, hẹn gặp với các giáo sư, chuyên gia.
Người Đức có mái tóc xoăn màu xám bạc, đôi mắt cũng màu xám, sau khi đọc thông tin về Lộc Hành Ngâm, —— ông ta chỉ nói một câu: "30%.

Nếu chịu chấp nhận, xét visa của cậu, cậu sẽ được nhập viện trực tiếp để kiểm tra trước phẫu thuật."
Cao hơn đánh giá của các giáo sư ở Bắc Kinh, nhưng thấp hơn rủi ro do các bệnh viện khác đưa ra.
Mọi người đều im lặng, Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng không chút do dự nói: "Được."
*
Thời gian ở bệnh viện rất dài, nhưng lại có vẻ rất ngắn.

Cậu dường như đã trở về thời thơ ấu của mình, một đứa trẻ nho nhỏ bị bỏ lại trong bệnh viện, nhìn đủ loại người xa lạ đến rồi đi xung quanh mình, nhìn ngọn cỏ đang lớn khẽ lắc lư ngoài cửa sổ.
Khi rảnh rỗi, cậu sẽ chụp ảnh và gửi cho Cố Phóng Vi, mỗi ngày vài lần, từ cây kem Big Mac mà cậu mua ở quán ven đường, đến hộp Dner của Đức —— một món ăn đường phố trông rất lạ, cậu cũng sẽ chụp hình chậu hoa nhỏ trong phòng bệnh cho hắn xem.
Cố Phóng Vi ngày càng trở nên im lặng.
Cậu gửi đồ ăn cho hắn, mà Cố Phóng Vi lại gửi cho cậu một số thư mục và tài liệu về phẫu thuật khối u mạch máu não, cũng như các chế phẩm trước phẫu thuật, chuẩn bị sau phẫu thuật, thậm chí còn có một bộ thực đơn cho cậu — — Vẫn kết hợp giữa đồ Trung Quốc và phương Tây, tính đến dinh dưỡng, nóng lạnh, dưỡng khí và nhiều thứ khác, tuy thận trọng nhưng không khỏi lộ ra một chút trẻ con đáng yêu.
Thực ra những chuyện này hắn không cần làm, các bác sĩ tư vấn y tế của Cố thị đều suy xét Sở Tuyền.
"Hừm...!Bên này có nhìn rõ không?" Lộc Hành Ngâm lướt qua mấy cái đề diễn đàn trên Đảo Hoá Học, vừa quấn chăn vừa chỉnh lại giá đỡ điện thoại.

Ở giữa màn hình, cậu nhìn thấy vẻ ngoài buồn cười của Cố Phóng Vi —— đội mũ bảo hiểm màu vàng, mặc áo liền quần màu xám trong một góc tối.

Nếu không có đôi mắt hoa đào long lanh kia, cậu khó có thể nhận ra hắn.
Cố Phóng Vi rõ ràng là không muốn cậu nhìn thấy mình ăn mặc như vậy ——- mặt đỏ bừng, vừa đi vừa đưa tay chỉnh lại mũ bảo hiểm.
Lộc Hành Ngâm ngăn hắn lại: "Cố Phóng Vi, đội mũ đàng hoàng đi."
Cố Phóng Vi không dám động đậy.
Lộc Hành Ngâm cười đến đây: "Ngày mai em sẽ đội mũ, da của em được chuẩn bị cho phẫu thuật cắt sọ rồi, toàn bộ tóc của em sẽ bị cạo sạch.

Không cho anh cười em."
Cố Phóng Vi không thể cười, sâu trong đôi mắt hắn nhìn hơi tối tăm..
"Nếu như lo lắng cho em, thì anh tìm cái khác đi làm đi." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết có thể theo kịp đội tập huấn quốc gia hay không nữa.

Hiện tại là tháng mười hai, tập huấn quốc gia vào tháng ba.

Nếu khôi phục tốt, em hy vọng có thể tham gia tập huấn với anh."
Hôm nay vốn là ngày trao giải Trại Đông.


Họ không có ở đó, nhưng Trần Xung đã nói qua với họ tình hình chung của năm nay, những tin đồn khác nhau liên tục xuất hiện trong nhóm Đảo Hoá Học.
Sở Tuyền đứng nhất cả nước, đã từ bỏ việc ký kết tại chỗ, nghe nói cô đã đạt được thỏa thuận nhân tài với một trường học nổi tiếng ở nước A và đang đàm phán các điều khoản.

Thần Sữa vẫn thử nghiệm Waterloo [1], vẫn chiếm vị trí thứ sáu trong cả nước.
[1] Đấu tranh cho trận chiến cuối cùng vì Kế hoạch Đại Đồng.
Còn Trình Khác ổn định, đứng thứ mười cả nước.

Đối với đội tuyển tỉnh S của họ, Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi đã ký hợp đồng với Đại học Thanh Hoa, Kang Qin đã ký hợp đồng với Học viện Hóa học của Đại học Bắc Kinh, Lý Kỳ và một nam sinh Ưng Tài khác đã giành huy chương bạc và ký hợp đồng với Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, còn các người còn lại cũng được thoả thuận giảm điểm, đại học chính quy chắc chắn vào được.
Ba huy chương vàng, hai huy chương bạc và ba huy chương đồng, đây là tổng thành tích của đội tuyển tỉnh S năm nay, Trần Xung cười đến nhăn cả mặt.
Trường Trung học số 7 Thanh Mặc cũng nhận được một tin vui —— học sinh của trường họ đã giành được hai huy chương vàng quốc gia!
Điều này có nghĩa là trong năm tới, trường Trung học số 7 Thanh Mặc sẽ có nhiều ưu tiên hơn về các ứng cử viên vào đội tuyển của tỉnh S.
Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm, hai học sinh, đã thực sự thay đổi số phận của trường Trung học số 7 Thanh Mặc và thậm chí cả nền thi đua ở tỉnh S, chỉ bằng chính sức lực của bọn họ.
*
"Gây mê toàn thân, đừng sợ, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ không sao."
Lộc Hành Ngâm nằm ở trên giường bệnh, nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, thay vì hoảng sợ, cậu lại vô cùng bình tĩnh.
Cố Thanh Phong nghiêng người về phía trước, nhưng bị các y tá chặn lại, giọng nói của ông cụ vang lên bình tĩnh mạnh mẽ: "Cháu ông, đừng sợ."
"Chờ một chút." Lộc Hành Ngâm vô thức nói ba từ này, rồi thay thế nó vằng tiếng anh để nhân viên y tế có thể hiểu, " Wait a bit."
"Ông Cố."
Cố Thanh Phong cúi xuống gần hơn, như thể biết cậu đang nghĩ gì, ông nhìn ra ngoài cửa, giọng điệu nhẹ nhàng kiên định nhất có thể: "—— Cố Phóng Vi còn chưa đến, thằng nhóc đó rề rà.

Không biết đang làm cái gì nữa,"
"Không phải lỗi anh ấy." Lộc Hành Ngâm híp mắt cười, đôi mắt đen trong veo sáng ngời, phảng phất có thể nhìn thấu vạn vật, "Con nói với anh ấy thời gian phẫu thuật chậm một ngày, để anh ấy yên tâm.

Ông Cố, mẹ cháu cũng tới sao?"
Cổ Thanh Phong nghẹn họng đứng trân ra.
Đúng là Diệp Yến có đến, nhưng cô chưa từng lên một lần, cũng chưa từng vào phòng bệnh nhìn cậu, sợ cậu sẽ khó chịu, cũng không thể đối mặt nhau.
"Nếu cháu không sống trở ra, ông nói với mẹ con đem phần tài sản thừa kế của cháu quyên góp cho xã hội, cháu cũng không trách bà gì cả." Lộc Hành Ngâm nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn y tá, cười nói: "Được, có thể vào rồi, cảm ơn ạ."
*

"Tôi đã đọc bản kế hoạch, phương án B có thể chấp nhận được, tôi sẽ đầu tư cho cậu, tôi cũng mời cậu làm nhà cung cấp lô đầu tiên của kế hoạch này."
Trong nước, Phó thị Technology.
Phó Thành Hề lật qua các tài liệu, cuộc họp này vẫn đơn giản và thẳng thắn như lần trước, "Tôi biết tình huống của cậu, để đạt được sự hợp tác, tôi cũng chấp nhận đề xuất của cậu —— đầu tư vào thuật toán cốt lõi của cậu, đồng thời mua đứt thiệt bị máy móc cậu làm.

Cậu xem lại thời hạn hợp đồng đi, giám đốc sản phẩm và người phụ trách ngành sẽ thương lượng cụ thể với cậu.

"
"Được, cảm ơn giám đốc Phó." Cố Phóng Vi liên tục nhìn đồng hồ, "Chúng ta fax hợp đồng đi.

Hiện tại tôi có việc gấp phải đi Đức, người nhà tôi bị bệnh đang phẫu thuật.
"Người nhà?" Phó Thành Hề hỏi, rõ ràng anh ta còn nắm nhiều chuyện hơn thế, anh ta cười, "Bạn trai nhỏ à."
Cố Phóng Vi ngẩn người, hắn cũng mỉm cười, sau đó cầm lấy tài liệu và lao ra khỏi tòa nhà Phó thị Technology.
Bay cả ngày trời, Cố Phóng Vi bật điện thoại liên tục, lo lắng lại tắt đi.
Hắn không hiểu ngôn ngữ bên đây, cũng chưa bao giờ đến đất nước này, hắn lo lắng đến mức thậm chí không chuẩn bị sẵn đồng euro, nhưng với vốn tiếng Anh lưu loát với cái ngôn ngữ cơ thể của mình, hắn đã dùng đồng hồ để lấy một số tiền lẻ, rồi bắt một chiếc taxi để đến bệnh viện.
"Xingyin Lu?"
Cố Phóng Vi như ruồi nhặng không đầu cố gắng ổn định cảm xúc của mình.

Hắn gọi Lộc Hành Ngâm nhiều lần, nhưng không ai trả lời.
Cuối cùng người nghe điện thoại là Cố Thanh Phong.
"Cố Phóng Vi? Anh đợi ở sảnh đi, đừng có chạy lung tung, tôi sẽ phái người xuống đưa anh đến khu VIP.

Em trai anh vừa giải phẫu xong hôm qua, hôm nay tỉnh lại một lúc vẫn đang quan sát tình hình trong ICU." Cố Thanh Phong có lẽ sợ thằng cháu trai này nỗi điên ngay tại chỗ, vội vàng nói với hắn: "Ca phẫu thuật thành công, nhưng chúng ta vẫn cần quan sát di chứng và những biến chứng có thể xảy ra..."
Cố Phóng Vi sững sờ: "Hôm qua?"
Hắn lại liếc nhìn đồng hồ để xác nhận Lộc Hành Ngâm đã nói với hắn hôm nay là ngày nào.
"Cho con vào xem, để con nhìn em ấy một chút." Bên ngoài khu ICU có một lớp kính hành lang trong suốt, Cố Phóng Vi lao lên, trán lấm tấm mồ hôi.
Mãi đến giây phút nhìn thấy thiếu niên ngủ ngon lành trên giường bệnh, trái tim đang loạn nhịp của hắn mới được thở phào nhẹ nhõm trong giây lát.
Cố Phóng Vi thở hổn hển dữ dội, nhẹ nhàng ghé đầu lại gần tấm kính, dựa vào nó, như thể cả người được trút bỏ sức lực.
Hắn thì thào oán giận: "Làm sao có cái Máy Tính Nhỏ nào như em đâu, nhớ sai cả ngày phẫu thuật của mình.".

Bình Luận (0)
Comment