Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 117


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm ở trong ICU ba ngày.
Trong khoảng thời gian này, cậu không uống nước không ắn cơm, hơi động đậy là sẽ nôn, ngược lại còn tiếp tục sốt, ngày đầu tiên sốt cao tới 39,2°C, thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra, nhưng ngày thứ hai đã thành công hạ xuống 38°C.
Bác sĩ nói với họ: "Bệnh nhân thể chất không tốt, sức đề kháng tương đối yếu, hiện tại không có di chứng lớn như tràn dịch não, phù não, xuất huyết tái phát, nhưng vẫn cần quan sát xem có nhiễm trùng phổi hay không.

"
Bị ảnh hưởng của thuốc, cậu không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra trong vài ngày qua, cậu luôn hỏi những người xung quanh mình đang ở đâu, đang làm gì, sau khi những người xung quanh trả lời, cậu ngủ thiếp đi một lúc rồi tỉnh dậy hỏi lại.
Chứng mất trí nhớ cứ như vậy tiếp tục cho đến ngày cậu được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Cậu được chuyển đến phòng bệnh thường, ở tầng một, gần vườn hoa của bệnh viện, rất yên tĩnh.

Lần chuyển nhượng này là theo yêu cầu của Cố Thanh Phong, ông cụ này cũng mê tín lắm, cứ nói: "Lên tầng một đi, hấp thu khí trời đất." Cố Phóng Vi luôn thích cười nhạo ông nội hắn mà giờ cũng im cái miệng.

Lộc Hành Ngâm thức dậy vào sáng sớm.

Mặt trời mùa đông chiếu xuyên qua ô cửa sổ, gió thổi vào ban công khu vực nghỉ ngơi bên ngoài, thổi tung những tấm rèm cửa trắng như tuyết.

Rèm cửa đã được kéo xuống một nửa, phía bên cậu là thật tối.
Cậu nhìn thấy một người ngồi bên cạnh mình, mặc một chiếc áo len trắng như tuyết, ngồi trên ghế, khoanh chân, trên đùi là một cuốn sách và đi đôi ủng mùa đông rất đẹp.

Những sợi tóc đã mọc ra, vài sợi rơi xuống sau tai, giống như lông mi, lại giống như lông quạ.
Lúc này, cậu nghĩ, có lẽ Cố Phóng Vi để tóc dài sẽ rất đẹp.
Cố Phóng Vi cũng phát hiện ra cậu đã tỉnh, "bịch" một cái đặt cuốn sách xuống, cúi người nhìn cậu.

Lộc Hành Ngâm chớp chớp mắt nhìn hắn.
Cố Phóng Vi đưa một ngón tay ra trước mặt cậu, loại kiểm tra này Lộc Hành Ngâm mỗi ngày khi tỉnh dậy đều phải làm, vì vậy Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức để tạo ra một âm thanh, giọng nói mềm mại của cậu nghe mơ hồ yếu ớt: "Một.

"
" Cái này thì sao?" Cố Phóng Vi lại đưa tay ra, thay đổi cử chỉ.

Lộc Hành Ngâm híp mắt, cảm thấy đầu đau không lớn lắm, nhẹ giọng nói: "Sáu."
Cố Phóng Vi hỏ tiếpi: "Đối với nhóm G, cho G là toàn bộ lớp tương đương thu được từ mối quan hệ liên hợp của mô đun G, thì có một sự thật: đồng cấu nhóm f:G——>H gây ra ánh xạ f: G——>H, nếu f là một phép song ánh, thì f có phải là đẳng cấu không?"
Lộc Hành Ngâm: "..."
"Hết thật rồi, Máy Tính Nhỏ của tôi ngu luôn rồi." Cố Phóng Vi nhẹ nhàng nói, trong mắt đào hoa mang theo ý cười, "Anh hỏi em một câu nữa, có phải Cố Phóng Vi rất tốt, rất nghiêm túc, em có muốn kết hôn với hắn không?"
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Nhanh như vậy? Em đã ngủ bao nhiêu năm rồi?"
"Không nhanh nha." Cố Phóng Vi đếm với cậu, "Xem này, em sắp mười tám tuổi rồi, học xong đại học là 22 tuổi, bốn năm rất nhanh, búng tay một cái.

Anh đã nói với dì Diệp rồi, dì ấy không phản đối, thái độ của ông già nhà anh cũng sắp dịu xuống, vì vậy chúng ta nhân cơ hội này để giải quyết vấn đề này đi."
"Nhưng." Lộc Hành Ngâm vẫn chậm rì rì nhẹ nhàng nói, "Chờ em vào đại học, nói không chừng có thể gặp người vừa đẹp trai vừa tốt hơn anh, giờ em đồng ý với anh, lỗ lắm."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn tức chết muốn chết: "Sao em lại dầu muối không ăn vậy, Máy Tính Nhỏ.

Em có nhớ hôm qua em đã trả lời câu hỏi của anh như thế nào không?"
Thì ra cuộc trò chuyện như vậy ngày nào cũng diễn ra, Lộc Hành Ngâm chớp chớp mắt, nhưng cậu không nhớ.
"Hôm qua em đã đồng ý, chúng ta đều đồng ý." Cố Phóng Vi thề, "Em đã đồng ý rồi, dì Diệp và ông anh đều có mặt ở đó, em không được đổi ý bội ước."
Vậy sao?
Cố Phóng Vi luôn thích nói hươu nói vượn, nhưng bây giờ trông hắn thực sự rất ấm ức, Lộc Hành Ngâm lại không chắc chuyện này có thực sự xảy ra hay không.

Lúc này, Cố Phóng Vi thực sự muốn cậu dỗ dành mình, Lộc Hành Ngâm cảm thấy buồn ngủ, không thèm để ý hắn, cậu nhắm mắt lại định ngủ tiếp.
Thấy cậu lại muốn ngủ, Cố Phóng Vi vội vàng nói: "Chờ một chút, đừng ngủ, Lộc Hành Ngâm, Máy Tính Nhỏ, em yêu, nói chuyện tiếp với anh được không?"
"Không." Cậu lẩm bẩm, sắp ngủ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mở mắt ra hỏi hắn: "Vết mổ của em khép lại, vậy tóc của em có mọc không?"
"Yên tâm, vết mổ rất hẹp, cái này bác sĩ đã cân nhắc, sau này em nhìn không ra vết mổ đâu." Nhìn cậu nói chuyện, Cố Phóng Vi cảm thấy mình còn có thể cứu vớt được chút, "Lộc Hành Ngâm, Lộc Hành Ngâm? Bé cưng Tiểu Lộc, em yêu."
Lộc Hành Ngâm thực sự buồn ngủ, bị hắn phiền như vậy, mệt mỏi trong người dâng trào, cậu mở to hai mắt, không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút, chỉ lại lẩm bẩm: "Cố Phóng Vi, anh có muốn để tóc dài không?"
Cậu lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn nghĩ —— Cố Phóng Vi có để không nhỉ?
Gã thẳng nam sắt thép này có lẽ nghĩ tóc dài trông rất ẻo lả, đánh chết cũng không chịu, nhưng cậu bây giờ là bệnh nhân, có lẽ hắn sẽ nuông chiều cậu chút nhỉ.
Trong cơn mê man, cậu chỉ cảm thấy mu bàn tay bỏng rát.

Lúc đầu nhiệt độ còn nóng, nhưng sau đó mới biết đó chỉ là do phòng bệnh quá lạnh, là nhiệt độ cơ thể của một người khác, chính là Cố Phóng Vi cúi xuống hôn lên mu bàn tay cậu.
*
Đầu tháng một, Lộc Hành Ngâm xuất viện và được đưa về Cố thị để hồi phục sức khỏe.
Cố Phóng Vi cũng rời đi vào khoảng thời gian này, trở lại thành phố S để tiếp tục công việc của mình.

Khi Lộc Hành Ngâm có thể ra khỏi giường, cậu chỉ thấy Cố Phóng Vi ngày càng bận rộn hơn, vô số cuộc họp qua điện thoại phải tổ chức, vô số kế hoạch phải thực hiện.
Ngoài ra, Cố Phóng Vi còn giống như một con công nhỏ kiêu hãnh, dè dặt cho cậu xem số dư trong thẻ ngân hàng của mình: "——số tiền này không được tính vào giám sát đầu tư, họ đã mua đứt cấu tạo bộ phận cơ khí của người máy nhỏ.

Máy Tính Nhỏ, sau này anh nuôi em."
Với số tiền ít ỏi như vậy, không hơn không kém, Cố Phóng Vi hạnh phúc như một đứa trẻ —— hắn thậm chí còn nghĩ đến việc mua nhà ở đâu có thể đưa Lộc Hành Ngâm đi học cùng, kế hoạch trang trí cũng phải có sự tham gia của Lộc Hành Ngâm, hoàn toàn không để ý đến khả năng cao là bạn trai nhỏ của hắn không thể cùng hắn chen chúc trong một căn chung cư nhỏ——Cố Thanh Phong lên kế hoạch đào tạo cho Lộc Hành Ngâm, tính sau khi cậu thực tập năm ba từ từ tiếp quản tập đoàn Hoắc thị.
Vào cuối tháng hai, Lộc Hành Ngâm trở lại Đức để kiểm tra lại, bác sĩ kết luận: "Hồi phục rất tốt, các chức năng cơ thể khỏe hơn trước.


Về cơ bản, không có vấn đề gì cả.

Lần sau không cần quay lại để kiểm tra toàn thân.

Một năm nữa chúng ta gặp lại."
Sau khi Lộc Hành Ngâm bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại của cậu rung lên, người gửi là Trần Xung.
Danh sách đội tuyển tập huấn quốc gia năm nay sau hai tháng cuối cùng cũng được công bố.
Cậu và Cố Phóng Vi thế mà cũng có, và hai người cũng là thành viên duy nhất của tỉnh S vào đội tập huấn quốc gia.
Ngoài ra, danh sách đội tập huấn năm nay đã tạo ra một làn sóng gió trong toàn bộ vòng thi đua —— bảng xếp hạng chung cuộc toàn quốc, mười người đứng đầu trừ Sở Tuyền đứng nhất, Cố Phóng Vi đứng nhì, Thần Sữa đứng hạng sáu, đứng hạng mười ngoại trừ Trình Khác, sáu học sinh còn lại đều là học sinh của trường Trung học Phồn Tinh.
Bọn họ được xếp hạng trong top 10, chiếm toàn bộ suất, nhưng không ai trong số Phồn Tinh được chọn vào đội tuyển quốc gia.
Lộc Hành Ngâm vẫn nhớ những tin đồn mà cậu nghe được trong trại huấn luyện ở Đại học Bắc Quan, vào ngày hôm đó, các thành viên của đội tỉnh ở tỉnh Q đã đánh nhau.

Ký túc xá của họ cách đội tỉnh Q không xa.

Hôm đó khi họ đi xuống cầu thang, họ nhìn thấy một số nam sinh từ trường Trung học Phồn Tinh với những vết thương trên mặt, một thân im lặng.
Mà mọi người chỉ trỏ vào họ, tẩy chay họ.

Chỉ một lần, hành vi xấu của một trường học, người trả giá cuối cùng lại là học sinh.
*
Trạng thái thông tin thi đại học của hai người đã trở thành "Dự trúng tuyển", trước khi Lộc Hành Ngâm lên đường đến đội tập huấn quốc gia, cậu chỉ vội gọi Cố Phóng Vi vài lần.
Diệp Yến gác lại một phần công việc của công ty, chạy giữa nước A và tỉnh S để chăm sóc ba đứa nhỏ.

Hoắc Giang không chịu ly hôn với cô, cô đang làm thủ tục ly thân và khởi tố ly hôn.

Mà ba đứa nhỏ cũng đã nói rõ sau này sẽ ở cùng Diệp Yến.
Ngay cả khi quyền thừa kế cuối cùng thuộc về Lộc Hành Ngâm, thì phần tài sản tiền mặt còn lại, phần của Hoắc Tư Đốc, Hoắc Tư Liệt, sẽ không rơi vào tay Hoắc Giang.
Chỉ có Hoắc Tư Đốc nói sau khi vào đại học sẽ một mình ra ngoài, không dựa dẫm vào nhà họ Hoắc nữa.


Sau một thời gian trị liệu tâm lý, cô nàng không còn quá cực đoan nữa, sau đó cũng đã xin lỗi Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi dành phần lớn thời gian bận rộn với chuyện người máy nhỏ, khách hàng đầu tiên của hắn là Phó thị, để thay thế thiết bị máy móc thế hệ mới của họ, hắn cần nâng cấp thuật toán.

Đồng thời, hắn phải tiến hành kiểm tra tại chỗ, đánh giá hàng ngày.

Hầu hết thời gian, Cố Phóng Vi đều bận tối mặt, hắn cứ đội chiếc mũ bảo hiểm ngộ nghĩnh và mặc quần yếm, vì cần phải chỉnh chu hơn, chiếc áo liền quần phải được buộc lại và nhét vào miệng ủng đi mưa, mua một đống kem chống nắng rẻ tiền bôi như điên cả ngày.
Tóc hắn chậm rãi mọc dài ra.

Phần tóc phía sau được bết vào cổ, nên buộc một chiếc bím nhỏ bằng dây chun, lộn xộn mà rất đẹp.
Giống như trong trại huấn luyện của Đại học Bắc Quan, Cố Phóng Vi vẫn xin nghỉ trong đội tập huấn quốc gia, nhưng hắn vẫn phải đồng ý với huấn luyện viên tham gia kỳ thi mỗi tháng thông qua các phương thức trực tuyến, hắn sẽ quay lại tham gia kỳ thi tuyển chọn cuối cùng trước một tuần.
Hắn đưa Lộc Hành Ngâm đến sân bay.
"Máy Tính Nhỏ đừng học quá mức —— không đúng, bây giờ em...!chúng ta phải cố gắng nỗ lực một chút, phải không? Nếu lấy được huy chương vàng quốc tế trở về, có thể khiến ông già nhà anh hài lòng chút." Cố Phóng Vi nói.
Lộc Hành Ngâm đội mũ, nhìn hắn.
Sau khi phẫu thuật, cậu trở nên lười biếng, lười làm mọi việc, lười đọc, lười ăn, mỗi ngày phải ngủ tám chín tiếng, nếu ít hơn thời gian này, cậu nhất định không thể nhấc nổi tinh thần cả ngày.

Mỗi lần Cố Phóng Vi gọi điện thoại, cậu đều đang dành phần lớn thời gian để ngủ, hắn cười cậu ngủ bù lại hết thời gian trước đó.
Khi thông báo vang lên ở cổng lên máy bay, Cố Phóng Vi đưa tay ra chỉnh lại mũ cho cậu: "Phải uống thuốc đúng giờ, anh biết em không thích uống thuốc, ngưng ngoan nhé, gắng uống được không? Sau một năm, chúng ta sẽ được giải thoát."
Lộc Hành Ngâm thấy hắn hơi nghiêng người, vuốt thẳng cổ áo, đột nhiên mỉm cười: "Cố Phóng Vi—— anh giống như mẹ em vậy."
—— Ngày xưa, cậu ghen tị với người khác có thể thoải mái than thở "XX quản tao như mẹ tao vậy", nhưng bây giờ nói ra câu này cũng không đến nỗi mất tự nhiên.
Đôi mắt hoa đào kia nhích lại gần, không động đậy: "Xem ra là bởi vì anh rất thương em.

Anh thương em, Máy Tính Nhỏ, em có biết không?"
Lộc Hành Ngâm vẫn nhìn hắn, không nói lời nào, Cố Phóng Vi oán hận duỗi tay ra nhéo cậu: "Nhóc vô tâm."
"Mười tám mười chín tuổi, nào biết yêu là gì đâu." Hai mắt Lộc Hành Ngâm sáng ngời, nhưng miệng lưỡi như ông cụ non, "Mười năm nữa rồi nói tiếp.".

Bình Luận (0)
Comment