"Cháu sẽ cưới cậu ấy."
Nửa sau lễ trao giải bắt đầu, Hứa Tịch Ngôn không vì địa vị của mình mà rời khỏi hội trường, cô quay lại chỗ ngồi, chăm chú nhìn lên sân khấu, vỗ tay chúc mừng từng hiệu chỉnh viên đạt thành tích trong năm nay.
Trần Hi cầm một chiếc áo vest lặng lẽ đi đến bên cô, có lẽ muốn nói các cảnh cần quay đã quay xong, trời thu se lạnh, nên hỏi cô có định khoác thêm áo không.
Cô khẽ lắc đầu, Trần Hi lại cầm áo rời đi.
Văn Nhiễm nhìn bóng nghiêng của cô. Tóc cô quá dày, búi cao, giống như một đám mây bồng bềnh, một chiếc trâm cài không giữ được hết, hai lọn rơi xuống cổ, nhưng chẳng hề lộn xộn, ngược lại còn mang theo một sức quyến rũ sống động.
Tóc cọ nhẹ vào cổ cô, hơi ngứa, cô giơ tay khẽ hất qua vai.
Giống như khi nãy cô đứng một mình trong vườn, lá phong đỏ rơi xuống vai, cô cũng hất đi như thế.
Rồi cô lấy điện thoại ra, cúi đầu, ngón tay gõ vài cái trên màn hình.
Điện thoại trong túi xách của Văn Nhiễm rung lên.
Lấy ra xem, là tin nhắn của Hứa Tịch Ngôn gửi đến: [A Nhiễm.]
Văn Nhiễm: [Sao vậy?]
Hứa Tịch Ngôn: [A Nhiễm A Nhiễm A Nhiễm.]
Thì ra chẳng có chuyện gì cả.
Văn Nhiễm khẽ bật cười.
Nàng cũng cúi đầu nhắn lại: [Hứa Tịch Ngôn.]
Hứa Tịch Ngôn: [?]
Văn Nhiễm: [Hứa Tịch Ngôn Hứa Tịch Ngôn Hứa Tịch Ngôn.]
Hứa Tịch Ngôn cầm điện thoại, khẽ cong môi. Tiếng xì xào dần truyền từ hàng ghế đầu đến chỗ Văn Nhiễm: "Hứa Tịch Ngôn đang nhắn tin với ai vậy?"
"Sao thấy cô ấy giống như đang cười vậy?"
"Ai có thể khiến Hứa Tịch Ngôn cười? Người đó chắc phải lợi hại lắm?"
Văn Nhiễm nắm chặt điện thoại, vai lưng hơi căng lên.
Chiếc điện thoại trong tay vẫn rung nhè nhẹ, tần suất rung động y hệt nhịp tim.
Hứa Tịch Ngôn lại gửi một tin nữa: [Khi lễ trao giải kết thúc, đến phòng nghỉ của mình được không?]
******
Lễ trao giải kết thúc, Văn Nhiễm đi tới phòng nghỉ của Hứa Tịch Ngôn.
Nghe thấy có người đang nói chuyện bên trong, dường như Hứa Tịch Ngôn đang trò chuyện với một tiền bối trong giới dương cầm.
Mặc lễ phục hơi bất tiện, Văn Nhiễm bèn đi thay đồ trước, giao bộ lễ phục cho nhân viên được cửa hàng phục trang cử đến hội trường, sau đó quay lại trước cửa phòng nghỉ của Hứa Tịch Ngôn.
Nghe thấy giọng Trần Hi vọng ra từ bên trong: "Hôm nay không sắp xếp phỏng vấn, chị Ngôn Ngôn không nhận phỏng vấn."
"Chúng tôi chỉ muốn hỏi cảm nhận của cô Hứa về lễ trao giải hôm nay, và vì sao cô ấy lại chọn lễ phục của hãng N."
Từ sau giải thưởng lớn lần trước, độ nổi tiếng của Hứa Tịch Ngôn lại tăng cao.
Thời gian cô xuất hiện trong nước vốn không nhiều, bất kỳ phóng viên nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội thế này.
Văn Nhiễm không ngờ lại đụng phải nhiều phóng viên như vậy, hoảng hốt định quay đầu rút lui.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng nghỉ hé ra một khe nhỏ.
Một bàn tay thò ra, kéo Văn Nhiễm vào trong, lập tức đóng cửa lại.
Hứa Tịch Ngôn một tay đặt lên cổ tay nàng, khi nghiêng người đóng cửa liền tiến sát nàng, hương thơm dịu dàng lướt qua. Bộ sườn xám trên người Hứa Tịch Ngôn nhìn gần càng thêm đậm sắc, như được nhuộm bởi lửa và mực, làn da trắng như tuyết của cô trở thành tấm toan tranh sơn dầu, chờ họa nên vẻ đẹp.
Khi đôi môi đỏ mở ra rồi khép lại nhẹ nhàng, áp sát bên tai nàng: "Chạy gì chứ?"
Mùi thuốc lá rất nhạt. Có lúc Văn Nhiễm hôn cô, cũng có thể nếm được vị bạc hà ấy từ miệng cô.
Hứa Tịch Ngôn rút tay khỏi cổ tay nàng không để lại dấu vết, xoay người đi về phía ghế sofa, bộ sườn xám làm nổi bật bóng lưng uyển chuyển, tỷ lệ eo hông đẹp đến kinh ngạc.
Lúc này Văn Nhiễm mới nhận ra, người trong phòng nghỉ của Hứa Tịch Ngôn chính là Mâu Tố Đình.
Mâu Tố Đình tuổi lớn, sức lực có hạn, không thích đi thảm đỏ gây chú ý, chỉ lặng lẽ đến lễ trao giải, chào hỏi một số người quen trong giới.
Văn Nhiễm mím môi, tay hơi run.
Liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn một cái, thấy Hứa Tịch Ngôn cũng đang nhìn nàng.
Nàng lấy lại tinh thần, bước lên phía trước: "Mâu lão sư, sau chuyện lần trước, em vẫn chưa có dịp gặp để xin lỗi cô."
Nàng chân thành cúi đầu trước Mâu Tố Đình: "Xin lỗi, rất tiếc vì em không thể giúp cô hoàn thành bản 《Winter Wind/Gió Đông》 một cách hoàn mỹ."
Mâu Tố Đình hơi nhướng mày.
Nhìn sang Hứa Tịch Ngôn, thấy cô cũng mỉm cười nhìn mình.
Ánh mắt Mâu Tố Đình trở lại Văn Nhiễm: "Không cần cúi đầu mãi như thế."
Văn Nhiễm lúc này mới ngẩng lên.
Mâu Tố Đình nói: "Thông thường người ta sẽ nói, rất xin lỗi vì em đã làm hỏng buổi hòa nhạc của cô."
Buổi hòa nhạc mới là điều quan trọng hơn.
Vì ở đó có vô số ánh đèn chói lóa. Có hàng ngàn ống kính báo chí. Ở đó giúp người ta thành danh. Giúp người ta kiếm tiền như nước.
Nhưng điều Văn Nhiễm nói là — "Rất tiếc vì em không thể giúp cô hoàn thành bản 《Gió Đông》 một cách hoàn mỹ."
Mâu Tố Đình nói: "Vừa rồi Tịch Ngôn có nói với tôi, em ấy hy vọng tôi sẽ làm khách mời đặc biệt trong buổi hòa nhạc của em ấy, biểu diễn bản 《Gió Đông》 ."
Văn Nhiễm vẫn chăm chú nhìn Mâu Tố Đình, hai tay siết chặt vào bên hông.
Đồng ý rồi sao?
Chắc là đồng ý rồi.
Làm ơn đi, dù phải đánh đổi danh tiếng cả đời nàng, xin hãy để Mâu Tố Đình trước khi rời khỏi sân khấu, có thể một lần nữa biểu diễn bản 《Gió Đông》 một cách hoàn mỹ.
Mâu Tố Đình khẽ mở miệng: "Tôi đồng ý rồi."
Văn Nhiễm thở phào một hơi thật dài.
Mâu Tố Đình hỏi: "Tôi muốn hỏi em, nếu tôi vẫn muốn em làm hiệu chỉnh viên cho tôi, em có dám không?"
Văn Nhiễm hoàn toàn sững sờ, theo phản xạ liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn khẽ lắc đầu.
Không phải cô.
Là ý của Mâu Tố Đình.
Văn Nhiễm hỏi: "Tại sao?" Vì sao lại cho nàng thêm một cơ hội?
"Vì em rất can đảm." Mâu Tố Đình đáp: "Những hiệu chỉnh viên từng hợp tác với tôi trước đây, phần lớn đều muốn giữ an toàn, thậm chí không dám phạm sai lầm khi làm việc với tôi."
"Tôi sắp nghỉ hưu rồi."
"Bản 《Gió Đông》 lần này, có thể sẽ là lần biểu diễn công khai cuối cùng của tôi. Nếu làm hỏng, tôi vẫn sẽ trực tiếp rời khỏi sân khấu, vì tôi hy vọng lần cuối cùng của mình sẽ hoàn mỹ." Mâu Tố Đình nhìn thẳng vào nàng: "Thế nào, em có dám không?"
Thật ra là không dám.
Văn Nhiễm thật sự cảm thấy răng mình đang gõ nhẹ vào nhau.
Nhưng nàng cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Tài năng mất đi sau mười tuổi.
Cuộc gọi cho Hứa Tịch Ngôn và lần thở gấp chạy qua cầu vượt để quyết định theo nghề hiệu chỉnh đàn.
Ngày ngày đêm đêm sau khi Mâu Tố Đình rời khỏi sân khấu, lật qua lật lại từng trang sách nhạc lý, nghe đi nghe lại từng đoạn giai điệu.
Nếu đời này ngoài Hứa Tịch Ngôn ra, có điều gì nàng chưa từng từ bỏ...
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mâu Tố Đình: "Dám."
Mâu Tố Đình cười: "Cho dù lần này vẫn không đạt yêu cầu của tôi, có thể sẽ phá hủy cả sự nghiệp của em?"
Văn Nhiễm gật đầu: "Dạ."
Có lẽ nàng vẫn luôn là kiểu người như thế.
Là người đặt hết tất cả chip lên bàn cược, hoặc là tất cả, hoặc không gì cả.
Mâu Tố Đình gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ em."
Sau khi Trần Hi tiễn Mâu Tố Đình rời đi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn ngồi trên sofa, khẽ cong tay, với lấy một điếu thuốc từ bàn trà, nhưng nhớ ra vẫn đang trong nhà nên không châm lửa, chỉ vuốt nhẹ điếu thuốc giữa ngón tay.
Cô quá đỗi xinh đẹp trong bộ sườn xám, giống như những năm thập niên 90 khi điện ảnh ở thời kỳ đỉnh cao, tùy tiện cắt ra một khung hình bất kỳ cũng đượm bụi thời gian pha mùi thuốc lá.
Cô cười liếc nhìn Văn Nhiễm: "Gan cũng to thật đấy."
Bên ngoài lại vang lên tiếng máy ảnh liên hồi, chắc đang chụp Mâu Tố Đình, ánh sáng chói loá của đèn flash xuyên qua khe cửa.
Trần Hi gõ cửa từ bên ngoài: "Chị Ngôn Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, mở cửa cho cô vào.
Trần Hi nói: "Phóng viên bên ngoài càng lúc càng đông, chắc vì bất ngờ khi chị đột ngột xuất hiện lại mặc lễ phục của hãng N, bộ ảnh của chị đang được chia sẻ khắp Weibo, chẳng ai muốn bỏ qua điểm nóng này."
"Em đã gọi điện báo cho chị Đậu rồi, chị Đậu bảo em lập tức đưa chị đi, hôm nay bảo vệ hiện trường quá ít, ở lại lâu hơn tình hình sẽ khó kiểm soát hơn, sẽ nguy hiểm."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu, quay sang Văn Nhiễm, khẽ nhếch môi: "Có sợ không?"
Văn Nhiễm nhìn cô.
Tiến đến bên cô, giơ tay, rút cây trâm trên đầu cô xuống.
Rồi giơ tay kia, nhẹ nhàng gỡ bỏ búi tóc đã buộc chặt cả buổi tối. Mái tóc dài uốn lượn bung ra, rủ xuống cổ được bao bọc trong chiếc sườn xám cổ cao.
Trần Hi gần như không dám nhìn: Ối, chỉ là gỡ tóc thôi mà.
Sao lại quá mức gợi cảm vậy!
Mái tóc dài che đi khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm nắm chặt tay cô.
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Hứa Tịch Ngôn, từ khi quen cậu, mình chưa từng sợ hãi."
Trên sân khấu là ánh đèn chói chang. Dưới sân khấu là đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Ba chữ 「Hứa Tịch Ngôn」, sinh ra từ ánh sáng, cũng bị ánh sáng trói buộc.
Văn Nhiễm nhớ đến hình ảnh cô đứng một mình dưới cây phong đỏ.
Trong lòng không khỏi tiếc nuối: Giá như nhận ra sớm hơn.
Giá như kiên định sớm hơn.
Giá như không vì chút tự ti, yếu đuối, do dự trong lòng mà chần chừ, giá như bước vào ánh sáng sớm hơn, bước về phía Hứa Tịch Ngôn sớm hơn.
Giá như năm mười tám tuổi phát hiện Hứa Tịch Ngôn sống một mình trong căn hộ, đừng rời đi mà can đảm bước lên gõ cửa, hỏi rằng: "Hứa Tịch Ngôn, cậu có muốn về nhà mình ăn cơm không?"
Quá khứ không thể níu kéo.
Nhưng ít nhất, hiện tại nàng đang đứng ở đây.
Đậu Thần xuất hiện làm phân tán sự chú ý của đám phóng viên, Trần Hi nhanh chóng dẫn Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm rời khỏi hội trường bằng cửa sau.
Văn Nhiễm vẫn nắm chặt tay Hứa Tịch Ngôn, đi theo sau cô.
Mái tóc dài bung xõa tự nhiên, có lẽ còn hợp với cô hơn kiểu búi chỉnh tề ban nãy, sống động quyến rũ, mang vẻ đẹp riêng. Cô không giống ảnh tĩnh trên tạp chí, mà giống như bước ra từ một bộ phim, toàn thân toát lên câu chuyện.
Cô đang cười.
Trong cổ họng vang lên tiếng cười nhỏ, thấp và quyến rũ.
Văn Nhiễm không rõ vì sao lại xúc động, bỗng bước nhanh hai bước, nắm tay Hứa Tịch Ngôn chạy về phía trước: "Chạy nào Hứa Tịch Ngôn!"
Hứa Tịch Ngôn ngạc nhiên.
Cô đã thay đôi giày cao gót bằng một đôi Converse, phối với sườn xám lại ra một phong cách độc đáo. Lúc này cô cùng Văn Nhiễm, sải bước chạy về phía trước.
Trần Hi hoảng hốt: "Ơ!"
Chạy xuyên qua màn đêm;
Chạy qua quãng thời gian mười năm.
Bỏ lại ánh đèn ở phía sau;
Bỏ lại quá khứ từng giam cầm cậu ở phía sau.
Chạy đi, Hứa Tịch Ngôn. Văn Nhiễm thở hổn hển, lặng lẽ nói trong lòng: Đừng quay đầu lại, mình sẽ mãi mãi bên cậu.
Trần Hi gọi với theo sau: "Chị Ngôn Ngôn, chị biết xe nào rồi! Hai người cứ lên xe là được!"
Khi họ chạy tới nơi, Hứa Tịch Ngôn nhận ra chiếc xe đang đậu bên lề đường.
Cô lập tức mở cửa, cùng Văn Nhiễm chui vào trong.
Hai người gần như ngã xuống ghế sau, tài xế lập tức khởi động xe.
Hứa Tịch Ngôn vẫn tựa lưng vào ghế mà bật cười, mái tóc dài rối tung vì chạy, cô nắm tay Văn Nhiễm: "Thật là..."
Văn Nhiễm cũng cười.
Trước đây bản thân nàng luôn cẩn trọng dè dặt, đã bao giờ được phóng túng như thế này?
Có vẻ như từ khi quen Hứa Tịch Ngôn, mọi thứ đã thay đổi.
Hứa Tịch Ngôn lại bình luận: "Cho nên mình mới nói, gan cậu thật lớn."
Ngực Văn Nhiễm phập phồng, gật đầu: "Có lẽ vậy."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Một cô gái trầm lặng như thế, không biết lấy dũng khí từ đâu, từ Maroc đến Hải Thành, hết lần này đến lần khác kéo cô chạy trốn.
Cùng nhau thoát khỏi cảnh tuyệt vọng.
Cùng nhau thoát khỏi ánh sáng.
Cũng cùng nhau thoát khỏi quá khứ từng mãi giam cầm cô.
Thì ra cảm giác thật sự được tự do khi chạy thoát là như thế này sao.
******
Sau đó, Hứa Tịch Ngôn bay sang châu Âu làm việc.
Văn Nhiễm nhớ rất rõ, hôm Hứa Tịch Ngôn về nước, trời mưa rất to. Mùa đông ở Hải Thành cũng có mưa, bầu trời xám xịt như đè nặng l*n đ*nh đầu.
Hải Thành chỉ có hai loại thời tiết khiến bầu trời âm u như thế, một là bão mùa hè thu, hai là mưa mùa đông.
Hứa Tịch Ngôn gửi tin nhắn cho Văn Nhiễm: [Cậu đang bận à?]
Hôm đó là ngày nghỉ, Văn Nhiễm trả lời: [Không.]
Thế là Hứa Tịch Ngôn bảo Trần Hi và tài xế đến đón nàng.
Trần Hi dẫn nàng lên lầu, lúc ấy Văn Nhiễm mới phát hiện, trước đây nàng từng đến căn phòng này tìm Hứa Tịch Ngôn một lần.
Khi đó là một ngày bão, sau khi mẹ của Hứa Tịch Ngôn đến thăm cô, Trần Hi phát hiện tâm trạng cô rất tệ, bèn gọi Văn Nhiễm đến. Mãi sau này, Văn Nhiễm mới nghe Đậu Thần kể lại quá khứ của Hứa Tịch Ngôn, mới biết ẩn sâu trong đó là những gì.
Hôm nay cứ như quá khứ được tái diễn.
Hứa Tịch Ngôn khoác áo ngủ bằng lụa, dựa mình vào chiếc sofa đơn giống ghế quý phi gần cửa sổ, phía sau là cửa sổ kính lớn nhìn ra dòng sông, mưa rơi trên mặt kính khiến khung cảnh trở nên mờ ảo.
Đối diện Hứa Tịch Ngôn, còn có một người.
Văn Nhiễm nhận ra người phụ nữ xinh đẹp đó chính là mẹ của Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm hơi sững sờ, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước vào phòng.
Hứa Tịch Ngôn gọi nàng: "Ngồi đi."
Có vẻ không có ý định giới thiệu hai người với nhau.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Văn Nhiễm ngồi xuống, mỉm cười chủ động nói: "Tôi là mẹ của Tịch Ngôn. Cô họ gì?"
"Họ Văn."
"Là bạn gái của Tịch Ngôn à?"
Văn Nhiễm nhìn Hứa Tịch Ngôn một cái: "Vâng."
Người phụ nữ hỏi: "Quen nhau bao lâu rồi?"
Hứa Tịch Ngôn chỉ lạnh nhạt đáp: "Bạn gái của con đến rồi, bọn con còn có việc, mẹ cũng nên đi rồi."
Người phụ nữ xách túi đứng dậy: "Vậy mẹ không làm phiền nữa." Sau đó quay sang Văn Nhiễm cười nói: "Hãy sống thật tốt với Tịch Ngôn nhé, vì những ngày vui vẻ, cũng chỉ có từng ấy thôi."
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi mỉa mai, vẫn ngồi yên không động đậy.
Văn Nhiễm thì đứng dậy, lễ phép: "Dì, cháu tiễn dì."
Nàng đi theo mẹ của Hứa Tịch Ngôn ra đến cửa.
Người phụ nữ gật đầu với nàng: "Cô tiễn tới đây là được rồi."
"Dì." Văn Nhiễm gọi một tiếng, giọng điệu vẫn điềm đạm như mọi khi: "Dì vừa hỏi cháu quen Tịch Ngôn bao lâu rồi, cháu tính thử, cũng hơn mười năm rồi."
"Dì nói những ngày vui vẻ cũng chỉ có từng ấy thôi, điều đó cháu đồng ý. Cháu nghĩ kỹ rồi, trong mười năm đó vui vẻ vì cậu ấy thì ít, mà buồn bã, đau khổ, rơi nước mắt vì cậu ấy thì nhiều hơn."
"Tình yêu thường được tô vẽ rất đẹp trong các tác phẩm văn học, nhưng trong đời thực, tình yêu không phải lúc nào cũng vui vẻ và đẹp đẽ đúng không ạ?"
Người phụ nữ mỉm cười: "Cô Văn, cô đúng là tỉnh táo."
Bà nhìn Văn Nhiễm, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng: "Đã nghĩ rõ ràng như vậy, đến lúc chia tay với Tịch Ngôn, nếu có gì thiếu thốn về vật chất, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bù đắp cho."
Văn Nhiễm vẫn điềm tĩnh lắc đầu: "Sẽ không có ngày đó đâu ạ."
Ánh mắt người phụ nữ khựng lại.
"Có thể vì cháu quen biết Tịch Ngôn quá sớm, sự khác biệt giữa chúng cháu quá lớn, đến mức cháu đã sớm nhận ra, yêu chưa bao giờ chỉ là vui vẻ. Yêu là chán nản, là vô vọng, là cãi vã, là dằn vặt lẫn nhau."
"Dì cho rằng tình yêu sẽ kết thúc tại đây, đúng không ạ?" Văn Nhiễm nhìn bà: "Nhưng, không phải vậy."
"Yêu là dù chán nản vẫn không từ bỏ, dù vô vọng vẫn mang theo hy vọng, dù trách móc nhưng vẫn ôm lấy nhau, dù dằn vặt nhưng vẫn không buông tay."
"Dì chưa từng có tình yêu như vậy, nên suốt một thời gian dài Tịch Ngôn cũng không tin vào tình yêu ấy. Nhưng điều đó không sao cả."
Người phụ nữ trẻ trước mặt trông có vẻ mộc mạc giản dị. Thành thật mà nói, mẹ của Hứa Tịch Ngôn không ngờ bạn gái của con gái mình lại là một người bình thường đến vậy. Thế nhưng lúc này, người phụ nữ trẻ ấy đứng trước mặt bà, không hề lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt bà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo trọng lượng:
"Bởi vì, cháu luôn tin tưởng."
Văn Nhiễm lại nói với bà: "À đúng rồi, lúc nãy quên nói với dì, cháu sẽ kết hôn với Tịch Ngôn. Nhưng đến hôm đó, cháu sẽ không mời dì đâu, nên giờ thông báo trước một tiếng."
Nàng ấn nút gọi thang máy giúp người phụ nữ kia.
Người phụ nữ liếc nhìn nàng, mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói gì, đi vào thang máy.
Chỉ còn lại Văn Nhiễm đứng một mình ngoài hành lang căn hộ. Nàng dựa lưng vào tường, thở hắt ra một hơi. Nàng vốn không phải kiểu người giỏi tranh luận, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực.
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho bà Bách.
Rất nhanh, giọng bà Bách oang oang vang lên: "A Nhiễm, sao con lại gọi cho mẹ vào giờ này vậy?"
"Mẹ ơi, có phải mẹ thường xuyên cảm thấy ba con rất phiền không?"
"Trời ơi, sao tự nhiên con lại hỏi chuyện này vậy? Có phải Mạn Tư viết bài báo gì nhờ con hỏi mẹ không?"
"Mẹ trả lời đi đã."
"Thì tất nhiên là thấy phiền rồi chứ sao. Hồi trẻ ông ấy phong độ bao nhiêu, giờ thì bụng phệ, hói đầu. Còn bị cậu con suốt ngày chê bai là chẳng có tiền đồ. Mẹ biết mà, nghỉ việc rồi, chạy xe Didi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu."
"Thế mẹ có từng nghĩ tới chuyện ly hôn không?"
"Con bé này nói bậy bạ gì đấy, ly hôn gì cơ chứ."
"Thì mẹ thấy phiền ba mà."
"Mẹ thấy phiền, nhưng mẹ cũng yêu ổng mà." Bà Bách vừa nói vừa cười, vẫn còn chút e thẹn như thời thiếu nữ.
"Nghe thật sến súa."
"Cũng tại con hỏi mẹ đấy thôi."
"Thôi được rồi, con cúp máy đây, hôm khác con về ăn cơm với mẹ."
"Nhớ giữ lời đó nha, đừng lại nói bận công việc rồi trì hoãn mãi không về. Đừng để ý lời cậu con nói, mẹ với ba đều rất nhớ con, biết không?"
"Biết rồi ạ."
Văn Nhiễm cúp máy, điều chỉnh lại cảm xúc một lúc mới mở cửa bước vào, quay lại ngồi bên cạnh Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn đang ngẩn người nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu đã nói gì với bà ấy?"
"Mình nói mình yêu cậu."
Vẻ mặt Văn Nhiễm bình thản, như thể đang nói một điều hiển nhiên, còn ánh mắt Hứa Tịch Ngôn thì khựng lại.
Văn Nhiễm chưa bao giờ nói yêu cô.
Nàng từng nói "thích", từng nói "ghét", cũng nhiều lần dùng ánh mắt để vẽ lại lông mày và đôi mắt cô, nhưng Văn Nhiễm chưa từng nói "yêu". Ngay cả lần trước khi Hứa Tịch Ngôn nói "mình yêu cậu", nàng cũng không đáp lại.
Giống như ba chữ đó đã bị nàng chôn sâu theo năm tháng, ấp ủ thành một bí mật quá dày, không thể dễ dàng mở ra.
Thế nhưng lúc này, Văn Nhiễm ngồi bên cạnh cô: "Mình yêu cậu, Hứa Tịch Ngôn."
Chiếc áo khoác gió đã cởi ra, nàng mặc một chiếc áo len trắng mang phong cách công sở, nhưng hôm nay mưa quá lớn, bầu trời bảo phủ bởi một màu xám xịt, hòa lẫn với ánh đèn mờ ảo trong phòng, chiếu lên người nàng, hóa thành một màu xanh dương nhạt.
Giống như hôm cô tỉnh lại trong nhà đa phương tiện ở công viên hải dương, thiếu nữ trước mắt cô cũng mặc một màu xanh như thế.
Văn Nhiễm nói: "Thật ra sau khi biết sự thật, mình rất giận, giận vì sao cậu còn đi gặp bà ấy."
"Nhưng sau này mình đã thông suốt, cậu là cố gắng hết sức để không đặt bà ấy trong lòng. Dù là đi tìm chứng cứ hay từ chối bà ấy đến thăm cậu, đều sẽ bị vướng vào bà ấy. Cậu không muốn, cậu muốn thoát khỏi bà ấy, cậu cũng muốn thoát khỏi ảnh hưởng bà ấy để lại. Cậu muốn yêu mình, chỉ là đôi khi cậu không biết nên làm thế nào."
Văn Nhiễm dịu dàng nói: "Vậy để mình dạy cậu nhé?"
"Cậu cũng biết mẹ mình, mẹ mình hơi ồn ào, đôi khi cũng khiến người khác phát bực." Văn Nhiễm vừa nói vừa bật cười: "Nhưng mẹ và ba mình rất yêu nhau. Mình biết tình yêu là gì, mình đã chứng kiến, đã cảm nhận, nên mình đến để dạy cậu."
Hứa Tịch Ngôn ngồi im lặng một lúc.
Cô hỏi: "Còn nói gì nữa không?"
Văn Nhiễm hơi ngập ngừng.
"Không còn gì." Nàng lắc đầu: "Không nói thêm gì nữa."
Nói nàng sẽ kết hôn với Hứa Tịch Ngôn hay gì đó...
A, không nói ra nổi.
Văn Nhiễm đứng dậy, bước đến trước mặt cô, Hứa Tịch Ngôn đưa tay vòng qua eo nàng, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhẹ giọng: "Được rồi, được rồi."
Hứa Tịch Ngôn khẽ bật cười: "Cậu đang dỗ mình à?"
"Phải đó." Giọng Văn Nhiễm mang theo âm điệu mềm mại đặc trưng của Hải Thành: "Hứa Tịch Ngôn, mình rất cưng chiều cậu đấy."
Hứa Tịch Ngôn vùi mặt vào lòng nàng.
Cô không muốn để Văn Nhiễm thấy ánh nước trong mắt mình, cứ ôm như thế thật lâu mới ngẩng đầu lên, tay ôm eo Văn Nhiễm kéo về phía mình.
Hai người môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn không dứt.
Văn Nhiễm nhỏ giọng hỏi: "Trần Hi có vào không?"
Lẽ ra nên đi khóa cửa trước, nhưng hai người cứ thế hôn nhau, chẳng ai muốn dừng lại. Hứa Tịch Ngôn ôm Văn Nhiễm ngồi vào lòng mình, m*t lấy môi nàng.
Đúng lúc đó, Trần Hi quẹt thẻ vào phòng: "Chị Ngôn Ngôn, dì đi rồi phải không... Má ơi!"
Cô lập tức đóng cửa lại rồi chạy đi.
Tốt rồi, lần này Trần Hi sẽ không vào nữa.
Cuối cùng nụ hôn đành phải tạm dừng, bởi vì Văn Nhiễm đi rửa tay.
Trở lại ngồi trên đùi Hứa Tịch Ngôn, nàng hôn cô rất cẩn thận, rất tỉ mỉ, từng chút một, như đang gặm nhấm trái tim cô. Trong phòng Hứa Tịch Ngôn không có chiếc hộp nhỏ thường dùng, nhưng Văn Nhiễm nói nhỏ: "Móng tay mình không dài, tay cũng rửa sạch rồi."
Ngón tay nàng thon dài, y như con người nàng, hơi lạnh, nhưng bền bỉ.
Chiếc áo ngủ lụa mềm mại buông hờ trên vai Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Xoay người lại."
Chiếc sofa đơn kia rất thích hợp cho đủ loại tư thế, giọng Hứa Tịch Ngôn trầm khàn, ép xuống như gió lướt qua màng nhĩ, Văn Nhiễm chỉ cảm thấy cơn mưa ngoài cửa sổ đã thấm ướt toàn thân.
Lúc này Trần Hi đang ở phòng mình, lướt Weibo, mấy hôm nay khắp nơi đều lan truyền hình ảnh Hứa Tịch Ngôn mặc sườn xám tại lễ trao giải của Hiệp hội chỉnh âm.
Lạnh lùng thướt tha, lười biếng tùy hứng, không động lòng phàm.
Trần Hi chống cằm nghĩ: Ảo tưởng, tất cả đều là ảo tưởng.
Không biết "chị Ngôn Ngôn" ở phòng bên giờ đang làm gì, có bao nhiêu mặt đối lập. Không dám tưởng tượng không dám tưởng tượng, tưởng tượng rồi sợ bị Văn Nhiễm diệt khẩu mất.
Phòng bên kia, Hứa Tịch Ngôn tựa lên sofa đơn, để lộ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi như ánh trăng, áo ngủ rơi xuống thảm nhung có hoa văn cổ điển.
Văn Nhiễm cũng vã mồ hôi, ở phía sau cô nhẹ giọng hỏi: "Chị, nhỏ tiếng một chút được không?"
Nàng gọi cô là "chị", nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Nàng là một hiệu chỉnh viên bẩm sinh, nên có đủ kiên nhẫn để đưa mối quan hệ này vững vàng tiến về phía trước.
Nhưng nàng lại nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn ngẩn người sau khi xem xong bộ phim. Nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn hút thuốc dưới tán phong đỏ trong bộ sườn xám. Nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn bước đi trước vô số ống kính với tâm hồn phẳng lặng.
Những Hứa Tịch Ngôn kia đều trống rỗng, khiến nàng không thể chờ đợi được nữa, trong một nhịp điệu vội vã, lấp đầy Hứa Tịch Ngôn bằng chính bản thân và thật nhiều tình yêu thương.
Khi nàng làm điều đó, thỏa mãn lắng nghe, thì ra nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới, bản thân cũng là một cây dương cầm.
Chỉ cần đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào, trong cổ họng trầm thấp của Hứa Tịch Ngôn cũng sẽ vì nàng mà cất lên giai điệu không thể kìm nén.