"Mẹ, sao mẹ lại đến đột ngột vậy?"
Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.Trần Hi chán đến mức chẳng biết làm gì, chơi một ván game rồi lại chơi thêm ván nữa. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn sàn, bên ngoài bóng đêm đã trùm kín không gian, khiến ánh đèn càng trở nên hiu hắt.
Giờ cơm tối đã qua được một lúc lâu, Trần Hi cảm thấy mình nên làm tròn nghĩa vụ trợ lý mà đi hỏi một tiếng, nhưng lại không dám làm phiền.
Nhưng, nhưng như thế này thì quá lâu rồi.
Đúng lúc này, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Cô vội vàng bắt máy: "Alo, chị Ngôn Ngôn."
Cô đoán là Hứa Tịch Ngôn và Văn Nhiễm sẽ không xuống ăn cơm, nhưng thân phận của Hứa Tịch Ngôn khiến cả việc gọi phục vụ phòng cũng không tiện, chắc chắn sẽ phải thông qua cô.
Chất giọng trầm thấp của Hứa Tịch Ngôn truyền tới: "Alo."
Tim Trần Hi khẽ run một nhịp.
Làm sao đây! Có phải trí tưởng tượng của cô phong phú quá rồi không? Chỉ cần nghe một tiếng của Hứa Tịch Ngôn, cô đã có thể hình dung ra trong căn phòng suite kia, tuy cũng chỉ bật một chiếc đèn sàn, nhưng ánh sáng mờ ảo mà lả lướt, chiếu rọi khắp phòng trong bầu không khí mập mờ ám muội. Có lẽ lúc ấy, Văn Nhiễm còn đang được Hứa Tịch Ngôn ôm trong lòng.
Cô ho nhẹ một cái: "Chị Ngôn Ngôn, buổi tối hai người muốn ăn gì ạ?"
"Bạn gái chị nói, cậu ấy muốn uống nước cam."
Nói xong, Hứa Tịch Ngôn khẽ "Á" một tiếng.
Trần Hi phản ứng lại, rồi nghe thấy Hứa Tịch Ngôn thấp giọng nói: "Sao lại nhéo mình?"
Giọng của Văn Nhiễm truyền đến, dịu dàng: "Cậu đang nói gì đấy?"
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn đưa tay che micro lại, giọng trở nên mông mông lung lung: "Cậu không phải à?"
Cô là đứa con cưng của ông trời.
Không chỉ đôi tay có thể khơi dậy giấc mơ cho người khác bằng tám mươi tám phím đàn đen trắng, mà cả đôi mắt và giọng nói kia, cũng đủ kéo người ta vào cõi mộng. Cô ngồi trong giấc mộng ấy và thu hết ánh sáng lên toàn thân mình, hóa thành một vầng trăng vàng ấp ôm ai đó.
Văn Nhiễm: "Ai nói mình là bạn gái cậu?"
Trần Hi siết chặt điện thoại.
Được rồi được rồi, lương cô nhận ở studio của Hứa Tịch Ngôn không thấp chút nào, phải nói là đứng đầu trong ngành. Nhưng đâu ai nói cho cô biết tiền lương này còn bao gồm cả việc bị ép ăn cơm chó chứ!
Rồi bên kia Hứa Tịch Ngôn ngắt luôn cuộc gọi.
Được được được, Trần Hi lại nghĩ, ngắt hay lắm, cô thật sự không nghe nổi thêm một chữ nào nữa rồi.
Không nói muốn ăn gì cũng không sao, Trần Hi cứ dựa vào kinh nghiệm mà gọi món, dù sao thì tâm trí hai người kia chắc cũng chẳng đặt vào chuyện ăn uống.
Bên kia, Hứa Tịch Ngôn cúp máy xong, một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường nhìn Văn Nhiễm: "Vừa rồi không phải đã thừa nhận rồi sao?"
Văn Nhiễm vừa cùng Hứa Tịch Ngôn tắm chung, nàng không mang theo đồ ngủ, chỉ quấn chiếc áo choàng tắm làm từ vải cotton Ai Cập cao cấp của khách sạn, một ngón tay trắng trẻo khẽ vẽ vòng tròn trên ga giường: "Thì cậu có nói chính thức với mình đâu."
Không phải nàng cố tình làm ra vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là nàng đã đi trên con đường này quá lâu rồi.
Rung động ở tuổi mười bảy. Bối rối ở tuổi hai mươi. Nhớ nhung ở tuổi hai mươi ba. Gặp lại ở tuổi hai mươi sáu. Thất bại và vinh quang ở tuổi hai mươi tám. Đi một mạch đến hiện tại, nếu đời người thật sự có chiếc kẹp sách đánh dấu lên mỗi trang giấy, thì chiếc kẹp của nàng chính là Hứa Tịch Ngôn.
Nàng là một người bình thường, thận trọng dè dặt, nhưng giờ phút này, khi ngồi xếp bằng đối diện với Hứa Tịch Ngôn, ít nhất, nàng cảm thấy bản thân có tư cách để kiêu ngạo.
Hứa Tịch Ngôn đặt điện thoại sang bên, cũng ngồi dậy, xếp bằng giống như nàng, đối diện với nàng.
Cô chỉnh lại cổ áo choàng tắm của mình, rồi cũng đưa tay chỉnh lại cho Văn Nhiễm, như thể muốn khoảnh khắc này trở nên trang trọng hơn đôi phần.
Sau đó cô đưa tay nâng khuôn mặt Văn Nhiễm lên, lòng bàn tay ấm áp.
"Mười bảy tuổi, xin chào Văn Nhiễm."
Thực ra cô chỉ nói một câu như vậy, nước mắt Văn Nhiễm như chực chờ rơi xuống.
"Hôm đó trên lầu của tòa nhà lưu trữ lịch sử ở trường, mình hỏi cậu có phải cậu viết bức thư tình đó không, còn nói nếu là cậu viết thì mình có thể cân nhắc đồng ý. Câu này mình nói với tâm trạng trêu đùa, vì trước đó mình chưa từng thích ai, nhưng ngay khi lời vừa thốt ra, mình vẫn còn nhớ, ánh hoàng hôn rất ấm áp, tiếng chuông trường vang lên ở phía xa xa, một đàn bồ câu bay lượn qua đầu tụi mình, có một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng mình, câu này hình như không phải nói đùa. Nếu tính từ lúc đó..." Hứa Tịch Ngôn khẽ cong khóe môi, "Cậu có được tính là mối tình đầu của mình không?"
"Hai mươi tuổi, xin chào Văn Nhiễm."
"Lúc ấy mình đang học ở Nhạc viện Hoàng gia Bách Lệ Tư, trong trường có một quán cà phê, mình hay đến đó uống. Có một buổi chiều trời âm u, rất giống thời tiết thường thấy ở Hải Thành, mình gọi một ly Americano pha rượu vang nóng, nhìn thấy một sinh viên năm nhất ôm sách, vừa gặm bánh mì vừa vội vã đi ngang qua gốc táo, không hiểu sao khoảnh khắc ấy khiến mình nhớ đến một thiếu nữ năm cuối cấp ba, lúc nào cũng mặc đồng phục ngồi nép vào góc tường, vừa ăn bánh đậu đỏ vừa trò chuyện với người bạn thân nhất."
"Hai mươi ba tuổi, xin chào Văn Nhiễm."
"Khi ấy mình đã ra mắt công chúng. Thật lòng mà nói, mình biết mình chơi dương cầm rất giỏi, nên việc nổi tiếng nhanh cũng không khiến mình bất ngờ." Cô mỉm cười thản nhiên, sự kiêu ngạo đúng mực ấy của cô lại toát ra vẻ rất hài hòa: "Lúc đó tính cách lạnh lùng của mình vẫn chưa lan xa đến vậy, có phóng viên hỏi mình, lần rung động đầu tiên của mình là khi nào. Khi ấy mình chỉ mải mê với dương cầm, chưa bao giờ thật sự suy nghĩ về chuyện thích một ai đó, nhưng đúng lúc bị hỏi, không hiểu sao mình lại nhớ đến buổi hoàng hôn khi vừa thức dậy trong nhà đa phương tiện, có một cô gái mặc áo phao xanh dương đang ở phía trước, hai tay chắp ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn cá voi mô phỏng trên màn hình trần nhà. Khoảnh khắc đó, cô gái trông rất tĩnh lặng, thế giới xung quanh cũng thật yên bình."
Nước mắt Văn Nhiễm đã không ngừng rơi xuống.
Thật ra nàng không phải là người dễ khóc, nhưng từ lúc mười bảy tuổi quen biết Hứa Tịch Ngôn, nàng đã vì Hứa Tịch Ngôn mà khóc quá nhiều lần.
Giờ nàng không muốn khóc, nàng sợ nếu mình khóc, Hứa Tịch Ngôn sẽ dừng lại để hôn nàng, không nói tiếp nữa. Nhưng Hứa Tịch Ngôn không làm vậy, cô chỉ nâng ngón cái lên, áp sát má nàng, lau đi hàng nước mắt đang lăn dài.
Rồi cô cứ thế tiếp tục, đi qua từng tuổi từng tuổi một.
Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn khẽ cong khóe môi hỏi: "Vậy cô Văn Nhiễm, hiện giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Văn Nhiễm vừa khóc vừa nói: "Không nói được!"
Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Được, vậy thì, không biết bao nhiêu tuổi, mình xin chào cô Văn Nhiễm hiện tại đang ngồi trước mặt mình."
"Mình trang trọng, nghiêm túc, thành khẩn mong cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình được không?"
"Không được."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại.
Văn Nhiễm vẫn đang khóc: "Nói lại lần nữa."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong đôi mắt: "Văn Nhiễm, cậu có thể làm bạn gái mình không?"
"Không thể." Văn Nhiễm vừa khóc vừa nói: "Nói lại."
Hứa Tịch Ngôn dùng đầu ngón tay áp lên má nàng, khẽ vuốt: "Văn Nhiễm, cậu có muốn làm bạn gái mình không?"
"Không muốn, nói lại đi."
Nàng đã thận trọng quá lâu, che giấu quá lâu, không dám phạm sai lầm quá lâu, tất cả những kiêu hãnh tích tụ lại, hóa thành sự cố chấp dai dẳng trong khoảnh khắc này.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn thật sự rất kiên nhẫn, dịu dàng nhìn nàng: "Văn Nhiễm."
"Đợi chút." Văn Nhiễm hỏi: "Có khăn giấy không?"
Hứa Tịch Ngôn nghiêng người, lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường đưa nàng.
Văn Nhiễm ôm hộp khăn trong lòng, rút liền mấy tờ mới lau khô nước mắt trên mặt, vành mắt vẫn đỏ hoe, nhưng ánh nhìn đã trong trẻo trở lại, bởi vì nàng muốn rõ ràng, quang minh chính đại nhìn Hứa Tịch Ngôn ngồi trước mặt nàng, nói với nàng:
"Văn Nhiễm, mãi mãi là bạn gái của mình được không?"
"Được, được Hứa Tịch Ngôn." Nàng vừa gật đầu, nước mắt vừa kìm nén được một lúc lại rơi xuống: "Mình muốn làm bạn gái của cậu."
Hứa Tịch Ngôn ôm nàng vào lòng, hôn đi hàng nước mắt rơi trên má nàng, rồi hôn nàng.
Nước mắt có vị mằn mặn, đầu lưỡi Hứa Tịch Ngôn dịu dàng mềm mại.
Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa?
Mười bảy tuổi ôm sách trong tay, vừa gặp Hứa Tịch Ngôn ở hành lang là mặt đỏ.
Hai mươi ba tuổi dành dụm được khoản tiền đầu tiên, vì bìa tạp chí 《National Geographic》 mà Hứa Tịch Ngôn để lại, đã bay tới Pháo đài đá.
Giờ phút này, Hứa Tịch Ngôn dịu dàng ôm nàng trong lòng, kiên nhẫn hôn sạch nước mắt của nàng, khẽ dỗ: "Bé yêu."
Nhưng Hứa Tịch Ngôn lại không nói: "Đừng khóc."
Có lẽ, khóc được cũng tốt.
Giống như Văn Nhiễm từng nói, yêu không phải lúc nào cũng vui vẻ, sau này cũng sẽ buồn, cũng sẽ cãi nhau, tức đến mức giậm chân. Nhưng đã sao chứ, cuối cùng họ vẫn sẽ làm lành, Hứa Tịch Ngôn sẽ ôm nàng vào lòng, dỗ dành nàng: "Bé yêu."
Khi Trần Hi đến đưa cơm, Văn Nhiễm cuối cùng cũng ngừng khóc.
Hứa Tịch Ngôn khoác áo tắm ra mở cửa, một tay chống lên khung cửa, rõ ràng không có ý cho Trần Hi vào.
Trần Hi còn lâu mới muốn vào, chỉ đẩy xe thức ăn tới trước mặt cô: "Chị Ngôn Ngôn, nước cam bạn gái chị muốn nè."
Hứa Tịch Ngôn bật cười một tiếng.
"Em còn gọi thêm bít tết, mì Ý, bánh mì phết bơ đậu phộng. Lúc này đừng nên quan tâm đến calo nữa, dù sao thể lực tiêu hao cũng không ít."
Hứa Tịch Ngôn mấp máy môi nói gì đó.
Trần Hi nghe không rõ: "Chị Ngôn Ngôn nói gì cơ?"
Hứa Tịch Ngôn đặt ngón trỏ thon thả lên môi, ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Rồi lại mấp máy môi lần nữa: "Cao dán."
Trần Hi muốn cười nhưng không dám.
Chuyện gì vậy chứ, nữ thần dương cầm Hứa Tịch Ngôn tuy giỏi vận động mạo hiểm, thể lực dồi dào, nhưng do ngồi chơi đàn quá lâu hay sao, cái eo này không ổn nữa rồi.
Còn sợ bị bạn gái phát hiện nữa chứ, thật sự buồn cười chết đi được.
Hai ngày cuối tuần, Văn Nhiễm đều ở trong phòng của Hứa Tịch Ngôn.
Thứ Hai, nàng đi làm, Hứa Tịch Ngôn muốn đưa nàng đi, nàng không cho, còn lấy điện thoại tra thử, từ khách sạn đến studio của nàng không có tàu điện ngầm, phải đi xe buýt.
Lúc nàng đang đợi xe ở trạm, Hứa Tịch Ngôn gọi cho Trần Hi: "Liên hệ tài xế, đưa chìa khóa xe cho chị."
Giờ cao điểm buổi sáng xe buýt tất nhiên không có chỗ ngồi, Văn Nhiễm nắm lấy tay cầm đứng vững, đi ngang qua một tấm poster khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn treo cao trên toà nhà.
Một người nào đó, trên poster trông có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng thật ra khi nhíu mày, gò má đỏ ửng... dừng lại, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, mới sáng sớm.
Văn Nhiễm đang thu lại tâm trí thì nghe thấy những người bên cạnh xì xào bàn tán, còn chỉ trỏ về phía cửa sổ.
Nàng nhìn theo, sững người — Đây chẳng phải là xe của Hứa Tịch Ngôn sao?
Studio của Hứa Tịch Ngôn cung cấp cho cô nhiều xe: chiếc xe đưa đón chuyên dụng mà nhiều người hâm mộ quen thuộc, ngoài ra còn có một số chiếc Mercedes đen kín đáo, biển số không giống nhau. Hiện tại là một chiếc Bugatti, theo quan niệm của Hứa Tịch Ngôn thì không phải dòng xe thể thao phô trương, thỉnh thoảng cô muốn tự mình lái đi dạo.
Nhưng định nghĩa "không phô trương" của Hứa Tịch Ngôn, e rằng không giống người bình thường.
Cô cho rằng những chiếc mô tô rầm rú kia mới gọi là phô trương, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện một chiếc xe mấy chục triệu tệ xuất hiện trên đường phố cũng là rất phô trương.
Sau kính ghế lái thấp thoáng bóng dáng Hứa Tịch Ngôn, cô đeo kính râm mắt mèo, dùng một chiếc khăn lụa hàng hiệu kẻ sọc quấn tóc, trông như nữ chính kinh điển trong phim 《Thelma & Louise》 của Ridley Scott*.
*Phim hay, hai diễn viên nữ đẹp, đề tài nữ quyền, tình bạn thân thiết (ít hint GL), kết be (cố chấp thì open ending )
Văn Nhiễm hoảng hốt, vội rút điện thoại nhắn cho Hứa Tịch Ngôn: [Cậu làm gì vậy?]
Rồi nhớ ra Hứa Tịch Ngôn đang lái xe, không tiện xem tin nhắn, nàng bèn gọi thẳng.
Hứa Tịch Ngôn kết nối Bluetooth, nhận cuộc gọi: "Alo."
Văn Nhiễm hạ thấp giọng như ăn trộm: "Cậu làm gì vậy?"
Dù sao thì, bên cạnh nàng còn có cô gái vừa nắm tay cầm xe buýt vừa chăm chú lướt xem tin về Hứa Tịch Ngôn trên Weibo.
Hứa Tịch Ngôn: "Xuống xe."
"Không."
Trong tiếng cười lười biếng của Hứa Tịch Ngôn, Văn Nhiễm cúp máy.
Xe buýt tiếp tục chạy, chiếc siêu xe cứ bám sát bên cạnh, không nhanh không chậm.
Đến trạm thứ ba, Văn Nhiễm không chịu nổi nữa, xuống xe.
Siêu xe tấp vào lề, Văn Nhiễm mở cửa lên xe, lập tức hỏi: "Cậu học cái kiểu tổng tài dầu mỡ đó ở đâu vậy hả?"
"Văn Nhiễm, để mình đưa cậu đi làm thì có gì sai? Cậu sẽ cho mình thật nhiều thật nhiều tình yêu đúng không?"
"Ai cho cậu nhiều tình yêu chứ."
"Cậu biết yêu, nên cậu sẽ cho mình thật nhiều thật nhiều tình yêu để dạy mình. Không giống mình, nghèo đến mức không còn gì ngoài tiền."
Văn Nhiễm nghẹn họng.
"Cậu đừng nói cho mình biết cậu có bao nhiêu tiền."
"Mình phải nói chứ, vì cậu là bạn gái mình mà." Đèn đỏ, Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu sát tai nàng, báo ra một con số.
Văn Nhiễm mở to mắt trong im lặng.
"Mình đã nghĩ phải nói cho cậu biết, nên còn đặc biệt hỏi chị Đậu. Cổ phiếu, bất động sản, kim loại quý chắc vẫn còn tiềm năng tăng giá, nghe nói căn biệt thự ở Beverly Hills gần đây cũng tăng nhiều lắm."
Văn Nhiễm âm thầm tiêu hóa.
Sau đó, người này khẽ đẩy gọng kính râm, đôi mắt trìu mến liếc nhìn nàng: "Nên, mình thật sự nghèo đến mức chỉ còn lại tiền, chỉ có thể lái siêu xe đưa cậu đi làm, rồi cho cậu thật nhiều thật nhiều tiền."
Văn Nhiễm: "Mình không cần tiền!"
Xe dừng trước studio của Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn nói với nàng: "Chiều nay mình bay sang Paris."
"Ừ."
"Kết thúc bên đó xong, mình sẽ đến hạt Donegal nghỉ hai ngày. Cậu đoán đúng lắm, với tình trạng như mình, để bước vào một mối quan hệ thân mật ổn định cần thời gian thích nghi, có một phần cảm xúc cần cậu giúp mình giải tỏa, nhưng cũng có một phần, cần tự mình tiêu hóa."
Văn Nhiễm khẽ gật đầu: "Được."
Hứa Tịch Ngôn véo nhẹ tai nàng: "Lên đi."
Văn Nhiễm nghĩ một lúc vẫn dặn thêm: "Cậu đừng vì studio của mình mà giúp mình tìm thêm mối quan hệ."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi.
Văn Nhiễm lập tức biết câu này nói ra thật dư thừa.
Ngay cả khi hai người từng giận nhau, Hứa Tịch Ngôn không vui vì Văn Nhiễm mà thà đi tìm Chu Bối Di giúp còn hơn cầu đến cô, cô cũng chưa từng làm trái ý Văn Nhiễm.
Cô tài hoa tràn trề, kiêu ngạo và rực rỡ, vậy mà lúc cùng nhau tham gia cuộc thi dương cầm năm mười bảy tuổi, Văn Nhiễm ngồi luyện bản nhạc của mình trên cây đàn cũ kỹ ở cuối hành lang, cô lại ngồi ở bục cao bên cạnh, nghiêm túc nói: "Có hai nốt, cậu xử lý còn hay hơn mình."
Người đứng trong ánh sáng chói lòa, vẫn sẽ thấy được ánh sáng nhỏ bé nơi góc tối.
Bởi vì cô luôn tôn trọng Văn Nhiễm, nghiêm túc nhìn nàng, lắng nghe nàng.
Những ngày tiếp theo trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm.
Hứa Tịch Ngôn đi khắp thế giới làm việc, đôi lúc du lịch, Văn Nhiễm lần lượt nhận được bưu thiếp cô gửi về từ các quốc gia khác nhau.
Chính là chồng bưu thiếp nàng tìm thấy trong ngăn kéo nhà cô, trước đây Hứa Tịch Ngôn từng mua cho nàng vài tấm, bây giờ thực sự lại tiếp tục đi qua những nơi ấy, chính thức gửi về cho nàng.
Mỗi khi về nước, Hứa Tịch Ngôn lại đến căn nhà thuê nhỏ xíu của Văn Nhiễm. Kỳ lạ là chưa từng bị ai chụp được, chắc chẳng ai ngờ nổi Hứa Tịch Ngôn lại ra vào một toà nhà cũ kỹ trong con hẻm nhỏ thế này.
Hứa Tịch Ngôn về nước từ tối hôm trước. May thay, sau khi Trần Hi gấp rút đưa đến bảy bộ ga giường màu xanh dương đậm nhạt khác nhau vào lần trước, nhà Văn Nhiễm giờ không thiếu ga giường nữa.
Quá mức dữ dội, may mà hôm sau là cuối tuần, hai người ngủ thẳng tới trưa, đói không chịu được.
Bởi vì Hứa Tịch Ngôn về nước đột ngột nên nhà Văn Nhiễm không chuẩn bị đồ ăn.
Văn Nhiễm đề nghị gọi đồ ăn ngoài, nhưng nhìn một vòng thì quanh đây toàn là quán nhỏ không rõ chất lượng, Hứa Tịch Ngôn không chịu sự tạm bợ, đề nghị hai người cùng xuống lầu mua đồ mang về.
Văn Nhiễm không đồng ý: "Ban ngày ban mặt, nguy hiểm lắm."
"Đội mũ đeo khẩu trang là được rồi. Hoặc, để Trần Hi mua mang tới."
Văn Nhiễm sợ cô lại mở miệng là "bạn gái chị muốn ăn...", đành miễn cưỡng đồng ý để cô xuống lầu.
Lại dặn thêm: "Đội mũ thấp xuống một chút, tóc nhét vào trong mũ."
Hai người vừa ra đến cửa, kéo cửa ra liền chạm mặt bà Bách đang lục tìm chìa khóa ngoài hành lang.
"Mẹ..."
"Ồ Nhiễm Nhiễm, con định ra ngoài à?" Bà liếc qua người đeo mũ đội khẩu trang kín mít sau lưng nàng, ánh mắt có phần nghi ngờ: "Người này là?"
Văn Nhiễm trong đầu còn đang nghĩ nên bịa chuyện gì, miệng đã hỏi trước: "Mẹ, sao mẹ đến đột ngột vậy?"
"Lần trước đối tượng mẹ sắp xếp cho con, con không vừa ý đúng không? Nên mẹ lại dốc lòng tìm tiếp, lần này cũng có chút hy vọng rồi. Mỗi lần gọi điện con đều nói không muốn xem mặt, qua loa vài câu rồi cúp máy, mẹ đành phải đến tận nơi nói chuyện với con thôi."
Lúc này, người đứng sau lưng Văn Nhiễm, Hứa Tịch Ngôn gỡ mũ xuống, một tay vuốt tung mái tóc xoăn dài dày như rong biển đặc trưng của mình, ngón tay thon nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, nhoẻn miệng cười: "Chào dì, dì còn nhớ cháu không?"
Văn Nhiễm ngẩn ra, Bách Huệ Trân cũng ngẩn ra.
Hai giây sau, ngay khi Văn Nhiễm còn chưa biết nên giải thích ra sao, giọng bà Bách như cao hơn một quãng tám: "Đây chẳng phải là Tịch Ngôn sao? Dì không ngờ cháu và Nhiễm Nhiễm quen nhau nhiều năm rồi, mà vẫn là bạn tốt của nhau"
"Mẹ, bọn con là bạn tốt lúc nào..."
"Tịch Ngôn, dạo này cháu ở trong nước hả?"
"Dạ, cháu về nhận một công việc."
"Là đến chơi với Nhiễm Nhiễm phải không? Hai đứa định đi đâu vậy?"
"Chuẩn bị xuống lầu mua chút đồ ăn."
"Không cần đâu không cần đâu." Bách Huệ Trân giơ túi rau trong tay: "Dì đến là để nấu cơm cho Nhiễm Nhiễm. Tịch Ngôn cũng ăn cùng đi, bao năm rồi chắc chưa ăn lại món dì nấu phải không? Có nhớ không?"
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm.
Thật ra không lâu trước đây cô đã ăn rồi.
Lần trước bà Bách đến tìm Văn Nhiễm, Văn Nhiễm nhét cô vào phòng ngủ trốn, bà làm món cá hoa vàng kho bánh gạo, sau đó Văn Nhiễm hâm lại cho cô ăn.
Bà Bách vừa thay giày, vừa khoác lấy eo Hứa Tịch Ngôn: "Đi đi đi, vào trong ngồi."
Văn Nhiễm theo sau: ......
Thật ra Trần Hi từng lén hỏi nàng: "Chị không sợ chị Ngôn Ngôn hả?"
"Sợ?"
"Ừ, dù chị ấy đối xử với ai cũng lễ độ khách sáo, nhưng mà trông chị ấy thế kia, khí chất lại mạnh nữa, thật ra mỗi lần em nói chuyện với chị ấy là hồi hộp muốn chết."
Văn Nhiễm nghĩ nghĩ: "Mới đầu quen cậu ấy, chị gặp mặt cũng hồi hộp lắm. Có lẽ tại tụi chị quen nhau lâu quá rồi, nên thành quen."
Giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không hẳn là quen.
Với cái tính tự nhiên thoải mái không sợ ai của mẹ nàng, biết đâu nàng cũng thừa hưởng được phần nào, chứ sao mà lần đầu gặp Hứa Tịch Ngôn, nàng đã dám nhìn chằm chằm vào nốt ruồi màu nâu nhạt ở mặt trong đùi Hứa Tịch Ngôn chứ.
Bà Bách hỏi: "Tịch Ngôn có kiêng ăn gì không?"
"Dạ không, dì."
"Vậy hai đứa đi chơi đi, nấu xong dì gọi."
"Để cháu giúp dì."
"Không cần không cần không cần!" Bà Bách liên tục xua tay: "Hai bàn tay của cháu quý giá lắm đó! Dùng vào việc ngoài chơi dương cầm thì phí quá!"
Khóe môi Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch lên đầy ẩn ý, vành tai Văn Nhiễm lập tức đỏ rực.
Hai bàn tay nổi tiếng toàn cầu ấy, thật ra còn rất hợp với những việc ngoài chơi dương cầm. Đó cũng là một môn nghệ thuật đánh đàn: chạm vào thật khẽ, rồi dần mạnh lên, có tiết tấu, có nhịp điệu.
Hơn nữa, hoàn toàn không hề lãng phí, cô luôn nhận được phản hồi như mong đợi, thậm chí còn nhiều hơn.
Văn Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, Hứa Tịch Ngôn ngồi bên cạnh nàng.
Thỉnh thoảng bà Bách ló đầu ra khỏi bếp: "Tịch Ngôn, đây là dâu tây đã rửa sạch, hai đứa ăn nhé."
"Cảm ơn dì."
Cô cầm lấy một quả dâu, còn Văn Nhiễm thì đang xoa eo.
Cô đút dâu vào miệng, thuận tay đặt lên eo Văn Nhiễm xoa một cái: "Đau lưng à?"
Văn Nhiễm vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Cẩn thận mẹ mình nhìn thấy."
Liếc mắt nhìn cửa bếp không thấy động tĩnh, nàng mới khẽ hỏi: "Chẳng lẽ lần nào cậu cũng không đau à?"
"Không đau." Hứa Tịch Ngôn đáp: "Thể lực mình tốt."
Bà Bách nhanh tay nhanh chân, chẳng bao lâu đã bày đầy bàn thức ăn: "Hai đứa nhỏ, rửa tay ăn cơm đi nào."
Văn Nhiễm đứng lên khỏi sofa: "Mẹ, bọn con đều lớn cả rồi."
"Ôi chao, trong mắt mẹ bao nhiêu tuổi vẫn là hai đứa nhỏ hết."
Bàn ăn thường ngày chỉ có hai ghế, Văn Nhiễm kéo ghế bên bàn làm việc sang, ba người ngồi chen chúc.
Bà Bách gắp miếng sườn xào chua ngọt cho Hứa Tịch Ngôn: "Tịch Ngôn, cháu đừng khách sáo, ăn nhiều vào nhé."
"Mẹ, bây giờ còn ai gắp đồ ăn cho người khác nữa, lỗi thời rồi." Hứa Tịch Ngôn sống nhiều năm ở nước ngoài, Văn Nhiễm sợ cô không quen.
Nhưng cô lại khẽ cong môi: "Không sao, mình thích."
Bà Bách lại hỏi mấy chuyện công việc của Hứa Tịch Ngôn, hỏi đến nỗi Văn Nhiễm đau cả đầu: "Mẹ, đó là chuyện riêng của người ta mà..."
Nhưng Hứa Tịch Ngôn vẫn trả lời từng câu một.
Bà Bách lại thần bí hỏi: "Tịch Ngôn à, mấy bác hàng xóm hay ngồi tám chuyện, kiểu nghệ sĩ dương cầm như cháu một buổi biểu diễn kiếm được bao nhiêu tiền vậy?"
Văn Nhiễm đá nhẹ Hứa Tịch Ngôn dưới bàn.
Hứa Tịch Ngôn đá lại.
Trên bàn ăn, mặt cô không đổi sắc đáp: "Dì ơi, cái đó còn tuỳ quy mô buổi biểu diễn, với giá vé ở từng quốc gia cũng khác nhau, đại khái thấp nhất thì..." Cô đọc ra một con số.
Bà Bách tròn xoe mắt: "Trời đất quỷ thần ơi!"
Cuộc trò chuyện dần dần quay sang Văn Nhiễm: "Đúng rồi, để mẹ lấy hình thằng nhóc đó cho con xem nhé."
Văn Nhiễm đang uống canh, lập tức sặc một ngụm: "Xem gì mà xem."
Hứa Tịch Ngôn lại bảo: "Xem thử đi."
"Đúng đó." Bà Bách lấy điện thoại ra: "Không nhìn thì sao biết không thích."
Ảnh vừa hiện lên, Văn Nhiễm không thèm nhìn, còn Hứa Tịch Ngôn thì lại ghé mắt nhìn một chút, nhận xét: "Ngoại hình cũng được."
"Đúng không!" Bà Bạch gật đầu liên tục: "Lần trước cũng có một cậu trai, dì thấy rất được, mà nó lại chê. Cháu biết nó nói gì với dì không? Yêu cầu cao muốn chết luôn đó."
"Nó bảo nhan sắc phải giống minh tinh, phải đủ đẹp để chụp poster."
"Còn nói phải là người đứng đầu trong lĩnh vực công việc của mình, đẳng cấp thế giới luôn cơ."
"Còn nói có tiền bình thường thì không tính, phải mua được cả hòn đảo."
Bà Bách luyên thuyên không ngừng, hoàn toàn không nhận ra khoé môi Hứa Tịch Ngôn càng lúc càng cong lên, còn vành tai Văn Nhiễm thì đỏ bừng lan tới tận má.
"Còn bảo nếu không tìm được người như thế thì cả đời không kết hôn." Bà Bách liếc nhìn con gái mình: "Giờ lâu như vậy rồi, mẹ xem con đã tìm được chưa?"
Văn Nhiễm không nói gì.
Hứa Tịch Ngôn lại giữ phép lịch sự khi đối mặt với bậc trưởng bối, với nụ cười ẩn giấu rất sâu mà nói: "Dì ơi."
"Cậu ấy giỏi như vậy, chắc chắn sẽ tìm được."