Ca, Xin Hãy Nuôi Em

Chương 23

Đoàn người đưa tiễn nhìn xa như một mảng tuyết trắng, Gia Gia cũng theo chân đoàn người, dìu lấy mẹ nó đang đờ đẫn chậm rãi bước đi.

Một cảm giác trống vắng đến bối rối tràn ngập lòng nó, chỉ với mấy ngày đây thôi, nó còn tưởng mọi thứ sẽ vĩnh viễn không thay đổi thế mà giờ nó như bị ném vào giữa biển những sợi tơ tằm, sơ rối, không tìm được điểm đầu,chẳng biết đâu điểm cuối. Nhưng là cái gì thay đổi? Đã như không có rõ mà nó cũng không muốn rõ.

Tang lễ kết thúc, Gia Vĩ mấy ngày đêm không chợp mắt bộ dáng tiều tụy đến không chịu được. Đặt người lên chiếc ghế cha anh vẫn hay ngồi, nhìn bốn phía,vì tang sự mà hỗn loạn chất đống đủ thứ.

Gia Vĩ khom hạ thắt lưng, hai tay ôm lấy đầu, nơi nào cũng rất đau. Trong phòng rất an tĩnh, tất cả kết thúc chỉ để lại thời gian trôi qua làm người ta buồn bực mà an tĩnh.

Gia Gia lặng lẽ bưng lên một chén nước đường âm ấm, ngồi xổm trước mặt Gia Vĩ: “Ca, uống chút nước đi!” Gia Vĩ vươn người tiếp lấy cùng lúc nắm lấy đầu ngón tay của Gia Gia.

Cảm giác quen thuộc đến ngỡ như xa lạ, làm đầu mũi Gia Gia có chút chua xót.

Gia Vĩ phải đi về, anh muốn ngủ một giấc thật dài cho đến khi hồi phục mới thôi. Gia Vĩ nhìn Gia Gia, Gia Gia do dự lấy quần áo của anh đưa qua: “ Em …nghĩ muốn ở lại bên mẹ,bà đang rất sợ hãi”

Gia Vĩ gật đầu, vuốt ve khuôn mặt non nớt của nó. Gia Gia nói rất đúng, nó cần ở bên Thím Hứa lúc này. Gia Vĩ thanh âm khàn khàn nói: “ Hảo hảo chăm sóc bà ấy, em cũng nên nghĩ ngơi cho tốt”.

Có chút muốn nói ra, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời. Thở dài trong im lặng, Gia Vĩ xoay người rời đi.

Cảm nhận hơi ấm trên khuôn mặt chậm rãi tan biến, trái tim Gia Gia cũng vô hình sợ lạnh theo.

Về đến trong nhà, Gia Vĩ không có bật đèn. Nằm trên chiếc giường không chút độ ấm ôm chặt lấy chính mình, anh lúc này cỡ nào hy vọng về một thân thể nhỏ bé ấm áp cuộn tròn trong lòng anh.

Sau khi một mớ hỗn loạn qua đi, khó chịu nhất chính là cô độc cùng bi thương đang chậm rãi gặm nhấm thân thể anh.

Uể oãi đến cực điểm, nhưng không cách nào ngủ được. Chung quanh tối tăm như đang nhấn chìm anh, Gia Vĩ chậm rãi ngồi dậy, mước mắt lại mãnh liệt đi ra.

Gian nan nhất chính là cuộc sống trôi qua rất chậm rất chậm, mặt trời cùng ánh trăng treo lững giữa trên bầu trời, kề bên nhau qua một ngày thật khó khăn. Trong nhà đã không còn người đến thăm, hàng xóm cũng làm như không quan tâm.

Gia Gia cũng ở đây được vài ngày rồi, hai mẹ con đều chỉ đóng chặt cửa,lặng yên vượt qua giai đoạn này. Phần lớn thời gian đều là Thím Hứa đi thu thập áo quần cùng đồ đạc vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì, buộc thành từng gói nhỏ nhỏ, nhưng sau để chung thì thực cũng chẳng nhẹ chút nào.

Gia Gia ngồi trên cửa sổ, nhìn vệt nắng bên ngoài.

Đêm khuya, Thím Hứa vẫn không ngủ được, kéo tay Gia Gia nhỏ giọng nói:: “Gia Gia đừng sợ,không có việc gì. Mẹ có thể nuôi con sống, có khả năng nuôi con sống! việc học của con, việc học của con….có thể hay không”

Hai tay Gia Gia vươn lên xóa đi vệt nước trượt dài trên má mẹ nó, ám ách nói: “ Là không hơn được rồi”

Không khóc, Gia Gia còn không cảm thấy bao nhiêu đau. Nguyên lai cho dù có coi trọng cỡ mấy, buông tay cũng không có khó khăn như vẫn tưởng. Bất quá thân thể như bị mất đi một mảnh, chính là khoảng rỗng vốn không lành lặn.

Minh Thạch đứng đối diện Gia Gia,trợn mắt há hốc mồm. Cậu như thế nào cũng không thể nghe rõ ràng cái điều mà Gia Gia vừa mới nói.

“Ngươi không thi sao? Ngươi không nhảy nữa? tại sao?” Minh Thạch như sắp phát điên.Gia Gia nhợt nhạt cười: “ Không có gì, chính là không còn hứng thú nữa thôi, không muốn nhảy nữa”

Minh Thạch lắc lắc đầu: “ Gia Gia, ngươi đừng nói giỡn, có phải hay không có chuyện khó nói xảy ra với ngươi, ngươi nói ra đi ta sẽ giúp được ta sẽ giúp! Nhưng ngươi nói hết hứng thú thì quá đáng lắm! Ngươi cho rằng đây là trò chơi của tiểu hài tử sao? Cố gắng thời gian bỏ ra là vì cái gì, giấc mộng của ngươi tính là cái gì hả?”

Gia Gia cắn môi không nói lời nào. Này phải tính cái gì, nó không biết.Nó biết cái nơi kia không thể tính là nhà, càng không có lý do gì lưu lại ở đó

“Em không nghĩ sẽ tiếp tục nhảy múa,báo danh em sẽ trả lại.cám ơn thầy. Minh Thạch. Xin lỗi..”Gia Gia cuối cùng một câu còn chưa dứt lời, dùng hai tay bịt chặt che đi tiếng nói run run.

Cúi đầu thật sâu một cái, xem như là đối với thầy giáo tôn kính mà đáp tạ ân tình. Minh Thạch bất đác dĩ hỏi “Ca ca của em có biết chuyện không?” Mí mắt Gia Gia chợt giật lên hai cái, gật đầu: “ Biết”

Minh Thạch vô pháp vãn hồi, nổi giận đùng đùng: “Em đã không muốn nhảy múa, tôi cũng không còn lời để nói, em đi đi”

Minh Thạch nhìn Gia Gia vừa xoay người rời đi, vừa tức lại vừa thương tâm.

Gia Vĩ lao đầu vào xử lý đống văn kiện, việc công ty bị đùn lại trong mấy ngày giờ đè đầu ra làm thật sự là làm đại não lâm vào tình trạng trướng đại đến choáng váng, hết thảy đều là chờ hắn trở về tự tay xử lý.

Các công ty vận tải bắt đầu cạnh tranh gay gắt gây nên tình thế khá bất lợi, chỉ tại mấy ngày hắn không có ở đây sao lại có quá nhiều việc mạc danh kỳ diệu phát sinh đến vậy.

Tổn thất là việc không tránh khỏi, chuyện trọng yếu bây giờ là càng phải nhanh lật ngược tình thế nguy hiểm lại. Hiện tại cần nhất chính là một lượng vốn lớn, nhưng nói luôn là đơn giản aiii!!

Gia Vĩ tâm phiền ý loạn, không suy nghĩ đưa tay cầm vật gì đó ném đi, cha đi rồi, giờ hắn lại đứng trước cái tình huống khó xử này. Họ hàng thân tộc trước giờ không hay đi lại giờ cũng đối với hắn nói chuyện, mà mục tiêu chính là hai mẹ con Gia Gia.

“Gia Vĩ, bây giờ cậu quyết định đi, không thể để mẹ con hai người họ chiếm đi căn nhà. Bọn họ là cái thứ gì chứ. Lai lịch bất minh. Cha cháu mất không kịp để lại di chúc, cậu chính là người thừa kế duy nhất.Bọn họ không thể trụ lại đó”

“Gia Vĩ à, chúng ta biết cháu là người đầy nghĩa khí, cũng chẳng ham thích gì mấy món tài sản kia. Nhưng cháu nghĩ lại một chút đi,người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế nào chứ? Qua điền lý hạ (phải biết giữ mình trong hoàn cảnh tế nhị, tránh điều tiếng),cháu cấp cho bà ta một chút tiền rồi bảo họ đi đi”

“Cháu nghĩ lại bà ta trước đây như thế nào bước vào gia đình cháu? Cha cháu còn sống mọi người muốn liếc cũng chẳng buồn liếc một cái, mặc kệ cha cháu nuôi họ đi. Bây giờ vì cái gì phải nuôi? Cháu để bà ta trụ tại ngôi nhà đó, cháu không sợ mẹ hận cháu à.”

Gia Vĩ hai tay ôm đầu, sẽ không sợ mẹ hắn hận hắn!! bị dì út nói một câu này thật sự là đâm sau vào tim hắn mà, Gia Vĩ thậm chí còn không tìm được lí do để biện hộ cho chính mình.

Nếu như những người đó mà biết chính hắn là yêu cái đứa nhỏ của người đàn bà xông vào gia đình hắn, sẽ là kết cục như thế nào mới được đây chứ? Gia Gia làm thế nào mà chống lại áp lực đó? Nó còn nhỏ, chịu được sao?

Điện thoại vang lên, Gia Vĩ mệt mỏi cầm lên, nhất định lại là điện thoại thúc dục hay mắng chửi về chuyện kia.

“ Ca, về nhà ăn cơm đi? Em nấu cho anh món canh trứng rồi” Thanh âm nho nhỏ mà bình tĩnh, Gia Vĩ nhắm hai mắt lại “Hảo, anh lập tức quay về.”

Vội vả chạy về nhà, mở cánh cửa đã ngửi thấy vị canh trứng thơm mát xen lẫn chút ấm áp. Gia Vĩ nhiều ngày đã không cười tươi như vậy, Gia Gia đã về nhà rồi. Vật nhỏ,thật thật nhớ a~

Đi vào phòng bếp, từ phía sau lưng ôm lấy Gia Gia đang cẩn thận múc ra một chén canh, gắt gao mà ôm vào trong ngực.

Mặt chôn vào cổ của Gia Gia, tham lam mà hít sâu vào nhiều một chút mùi hương thơm ngọt, âm ấm từ cơ thể vật nhỏ.

Xa nhau mấy ngày, nhớ thương mỗi giây mỗi phút đều làm trái tim hắn nứt vỡ,đau đớn chỉ gia tăng. Đói khát đến không chịu đựng được.

“Gia Gia~~~”Gia Vĩ hôn lên cần cổ nó,bàn tay tiến vào vạt áo dò xét vuốt ve. Gia Gia buông cái chén trong tay, căng thẳng cương cứng người, cảm nhận bàn tay đang tiến vào trong áo tiến lên niết lấy hạt đậu nho nhỏ, hừ một tiếng, cả thân thể hoàn toàn dựa vào trong lòng ca ca, vươn tay ôm lấy cổ, ngẩng đầu nghênh đón đôi môi ấm nóng của ca ca. Củi cùng lửa mạnh mẽ mà thiêu đốt, trái tim cùng trái tim gắt gao mà dung hợp.

Một tay niết niết xoa xoa đầu nhũ nhỏ đến căng cứng, tay kia lại thuận lợi trượt vào phía trong chiếc quần dài không hề có quần nhỏ. Vật nhỏ nơi nào cũng nóng hầm hập, giật giật mình rồi hướng đến lòng bàn tay mà chui vào.

Gia Vĩ nặng nề thở hổn hển, dưới hông cái kia cũng hưng phấn mà trướng đại. Đột nhiên đem Gia Gia cả người xoay lại ôm ôm vào lòng, hai cái tay tích cực lôi kéo, đem áo Gia Gia xả luôn đi.

Tay hơi dùng sức nâng lên vật nhỏ bị đè trong lòng đè ép một chút về phía sau, khom hạ thắt lưng,đôi môi Gia Vĩ chu du trên khuông ngực nhẵn nhụi của Gia Gia.

“Ân, a, a!!… ca ca, ca ca à.!!”chịu không nổi kích thích, cổ họng phát ra vài câu than nhẹ, Gia Gia gắt gao ôm lấy bờ vai hắn.

Đột nhiên Gia Vĩ dừng lại,Gia Gia chưa kịp mở mắt đã cảm giác bị mất trọng tâm. Bị khiêng trên vai mang về phòng, cả hai triền miên quấn lấy nhau tại trên giường. Quần nhanh chóng bị cởi ra, thân thể Gia Gia xích lõa nằm tại đó, vươn hai tay bao trùm lên cơ thể bé nhỏ nóng rực bên dưới.

Không có lấy một câu dư thừa, không có đến một chốc lát do dự. Hai người là cùng khao khát, là cùng cho đi, là yêu thương quấn quýt lấy nhau.

Trên mặt đất là áo quần bị ném đến bừa bộn, trên giường, cái chăn mỏng đang che che mở mở hai thân thể đã tinh bì lực tẫn. Có chút ấy náy, Gia Vĩ vuốt ve lên thắt lưng nhỏ gầy của Gia Gia, vừa rồi thực sự điên cuồng, thắt lưng của hài tử cũng có chút run lên.

Nhưng cái chính là không dừng được, phảng phất có chút áp lực đến bức người thúc dục hắn đi lên, giống như tùy thời có chút sợ hãi sẽ mất đi. Gia Vĩ ôm chặt lấy Gia Gia, lập tức đuổi đi tâm trạng rối bời. Sẽ không đâu, chỉ cần hắn không buông tay, sẽ không bao giờ có mất đi.

“ Ca, chuyện công ty có tốt hay không?” Gia Gia dán chặt trong lòng hắn, ngón tay nho nhỏ vẻ lại từng đường nét trong ngực.

“ Em làm sao biết được, ai đã nói với em” Gia Gia nhẹ nhàng nói: “ Là em đoán thôi, anh bây giờ cơ hồ không có về nhà, gọi điện về luôn chẳng có ai”

Gia Vĩ cầm lấy bàn tay nó, nhẹ nhàng hôn lên: “ Không có việc gì, em không cần lo lắng.Được rồi, học viện vũ đạo khi nào bắt đầu thi? Gấp không?”Gia Gia nhợt nhạt cười: “ còn sớm mà.”

Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi thứ lại biến chuyển quá bất ngờ, Gia Gia trong lúc đó đã trưởng thành không ít, trong ánh mắt lại che dấu bi thương.

Đôi môi Gia Vĩ ôn nhu chạm nhẹ lên đầu mày của Gia Gia, đừng nhăn lại như thế, anh sẽ đau.
Bình Luận (0)
Comment