Trên bàn thức ăn đã nguội lạnh, không ai nhớ đến việc cần phải ăn cơm rồi. Phía trong chăn mềm hai cơ thể đang truyền cho nhau hơi ấm,cuốn lấy nhau như có một sợi dây cột họ lại với nhau, cùng nhau ấp ủ đến nơi nào đó mềm mại ấm áp,không dám rời đi.
Gia Vĩ uể oãi rất nhanh đã ngủ đi, từ ngày đó đến nay anh ngủ ít đến đáng thương. Gia Gia ôm lấy cổ anh,lắng ghe từng tiếp hít thở đều đặn của anh, Gia Gia cẩn cẩn dực dực vươn người một chút, nhẹ nhàng đặt lên môi ôn nhuận của ca ca một nụ hôn phớt.
Mới rồi anh còn mạnh mẽ tiến vào trong nó, rất đau, nhưng cũng chỉ có khoảnh khắc ca ca tiến vào, được ca ca gắt gao ôm vào trong ngực, cánh tay xiết chặt lấy nó, trong tâm mới thoáng an ổn, anh còn muốn nó, anh không chưa buông tay nó. Hết thảy cùng trước đây giống nhau.
Nhưng cũng là ngay lúc đó trong lòng nó kinh hoảng vạn phần chiếm lấy tâm trí nó, ca ca, anh yêu em sao? Anh còn muốn em sao? Trong tim anh em rốt cuộc là gì? Nó phải đi rồi, nó đã nghĩ muốn anh ôm nó, lưu nó bên người, nhưng nó lại sợ, sợ nhìn thấy bộ dáng ca ca vì nó khó xử.
Sợ nghe lời giải thích từ anh. Cứ như thế này là tốt nhất, anh không cần khó xử mà nó cũng không phải đau đớn, một chấm dứt hoàn mĩ.
Giật giật thân thể chua xót, Gia Gia lặng lẽ đứng lên. Quay lại nhìn ngắm con người đang say giấc, yên lặng đóng lại cửa phòng.
Thời điểm Gia Gia về đến nhà, Thím Hứa đã thu dọn tốt hành lí lần cuối cùng. Cũng đã mua vé xe lửa vào chuyến sáng mai, thành phố này không có chổ cho họ nương lại.
Thím Hứa len lén lau đigiọt nước mắt xót xa, Đoan gia thân tộc thì không cần nói đến rồi, mà ngay cả những hàng xóm cũng đã bày khuôn mặt lạnh với bà. Đén bây giờ chẳng còn cách nào ngoài đem Gia Gia về nông thôn lần nữa, dựa vào chính mình mà nuôi sống chính mình thôi.
Chỉ khổ cho hài tử này.
Nhìn Gia Gia trở về, Thím Hứa xoay người, nhẹ nhàng nói: “Đã nói cho ca ca của con việc chúng ta phải đi rồi sao? Cậu ấy nói gì không?”Phía sau không có tiếng trả lời.
Thím Hứa dùng sức hít vào một hơi thật sâu, với tay lấy một đôi giày vải bỏ vào trong túi xách. Có thể mong chờ người ta nói gì đây? Không lẽ lại trông cậy người ta đi nuôi con của mình sao? Thật ngu xuẩn!!
“ Gia Gia, con đã thu dọn đồ của mình xong chưa? Chúng ta sẽ đi sớm đấy. Chúng ta sẽ quay về nông thôn, cậu của con sẽ giúp chúng ta.” Gia Gia cũng ở nhà cậu nhiều năm, chịu đủ các kiểu xem thường không phải là bà không biết. Nhưng còn biện pháp nào đây? Thím Hứa đau lòng kéo vạt áo lau khô hai tròng mắt. “ Tới đó rồi đừng nói gì, Gia Gia?”
Gia Gia không than một tiếng, trở lại phòng mình đóng chặt cửa. Sắc trời dần dần lờ mờ tối, Gia Gia vẫn ngồi trên sàn nhà ôm lấy cái ba-lô của mình. Ngăn này là để trang phục luyện tập vũ đạo cùng giày múa, còn ngăn này là để từng cất giấu đi bảo bối không khác biệt chính là giấy báo danh.
Đắm chìm trong bóng tối, ánh sáng duy nhất trong phòng lại chính là đôi mắt đen láy của Gia Gia. Bàn tay nhè nhè vuốt ve chiếc ba-lô, ánh sáng trong mắt Gia Gia dần dần tụ lại,phát quang trong đêm.
Thời gian cứ dần dần trôi, bi thương đến chết lặng rồi lại thay thế bằng một nụ cười nhạt nhòa, Gia Gia cong lên khóe môi nhìn thẳng vào một điểm từ bóng tối.
Gia Vĩ mở mắt, chung quanh là một mảng hắc ám. Nơi cánh tay ôm lấy giờ đã là trống trơn đến lạnh lẽo, Gia Vĩ không dám di chuyển.
Gia Vĩ sợ đưa bàn tay vào sờ thử, Gia Gia quả thật đã đi. Thật lâu, cánh tay mới chậm rãi thu hồi lại, Gia Vĩ cố gắng bình ổn hô hấp, chống cự lại bi thương trống rỗng đang nhanh chóng tràn ngập cõi lòng.
Rất muốn tiếp tục ngủ quên đi, ngủ thẳng cho đến sáng cho đến khi lúc đó công việc rối bời sẽ chiếm lấy trí óc. Nhưng căn bản là không có cách nào ngủ được, Gia Vĩ trong đêm tối tụ ôm lấy chính mình,nhớ đến độ ấm từng có trong ***g ngực.
Đêm tối nhấn chìm tất cả cứ như không có điểm cuối vĩnh viễn vô tận. Hài tử mà anh yêu sâu đậm, anh phải làm sao để nó không bị phương hại, là thế nào cho nó một mái nhà yên ổn.
Như từng trận kim châm vào tâm can đau nhức hành hạ triền miên, không cách nào tiếp tục nằm, Gia Vĩ đơn giản đứng dậy, thắp lên một ngọn đèn nhỏ bên cạnh bộ sa –lon, ngồi xuống, nhìn ánh sáng hồng hồng trong đêm tối như thiêu đốt.
Cố gắng leo qua cánh cửa sắt đang được đóng chặt, Gia Gia đi tới một cánh cửa sổ của phòng tập vũ đạo, nơi này vốn không được khóa kỷ.
Dừng một chút sức đẩy ra cánh cửa thủy tinh nặng trịch, Gia Gia cố gắng bám lấy cánh cửa sổ cao cao, rồi lách mình vào trong phòng.
Trong phòng vũ đạo không khác biệt cung tối như mực, mang theo một chút ánh trăng theo cánh cửa sổ trên cao tiến vào, hướng đến chiếc gương phản xạ lại một luồng ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng.
Gia Gia không một tiếng động thay vào người bộ trang phục luyện tập, vuốt lên từng vết nhăn trên đó. Sau đó cầm lấy tờ giấy báo danh được xem như bảo bối, cứ vậy áp lên chiếc gương lớn. Vóc dáng tiều tụy, mệt mỏi ngữa đầu, quỳ gối trên sàn chăm chăm nhìn từ báo danh.
“ Thầy, Gia Gia muốn thi vào học viện vũ đạo Thiên Hoa, Muốn vĩnh viễn được nhảy múa.”
Đứng dậy, lùi về phía sau một chút, chuẩn bị lấy đà nhảy lên, vươn thẳng đôi chân tung người lên cao. Không có âm nhạc, không có bạn diễn, chỉ có mũi chân trắng nõn trên mặt sàn lưu loát thực hiện các động tác.
Gia Gia hoàn toàn đắm chìm trong thế giới chỉ của riêng mình, lại một lần nữa thỏa thích nhảy múa. Không có mệt mỏi, cũng không có bi thương.
Đột nhiên, điện thoại rung lên bất ngờ. Gia Vĩ trong lòng có chút kinh hoảng, có chút căng thẳng nhìn trừng trừng vào chiếc điện thoại rung mạnh mẽ từng hồi, anh có chút dự cảm xấu.
“ Gia Gia không thấy đâu cả!” Hài tử kia suốt đêm qua tự nhốt mình trong phòng,sáng lại đẩy cửa lại nhìn cả căn phòng trống trơn từ lâu. Thím Hứa hoảng sợ khóc lớn cùng ánh bình minh soi vào căn phòng tối tăm lại tạo ra cảm giác thật chói tai.
Nhẹ nhàng buông rơi điện thoại, Gia Vĩ không có cảm giác bản thân đang tồn tại. chỉ tồn tại một tia ý thức mãnh liệt, Gia Gia, anh biết em nơi nào, em không được biến mất.Em phải chờ anh.
Không biết chính mình như thế nào bước ra khỏi cửa nhà, cũng chẳng biết như thế nào lái xe ra đến ngã tư còn đang yên tĩnh vào sáng sớm. Trái tim như được sợi tuyến tinh tế dắt đi, cũng không thắc mắc sao lại chọn phương hướng đó.
Chỉ là khi ý thức Gia Vĩ đã vọt người qua cánh cửa sắt của phòng tập vũ đạo, Gia Gia đang mặc trang phục luyện tập màu trắng, đôi chân trần, an tường tại trên sàn tập mà ngủ, hàng mi theo chút ánh nắng sớm mà khẽ rung rung, mang theo hô hấp nhẹ nhàng rung động.
Trên gương lớn là tờ báo danh được giữ gìn đến không có một nếp gấp chắc được dán lên từ đêm qua, trên đó còn được Gia Gia cẩn cẩn dực dực viết lên chí nguyện— Học viện vũ đạo Thiên Hoa.
Đôi giày múa có lẽ rơi ra đã từ lâu, Gia Vĩ cẩn thận dùng đôi tay ôm lấy cơ thể Gia Gia đang ngủ từ mặt sàn lạnh lẽo ôm vào trong ngực. Gắt gao mà ôm lấy, nước mắt nóng bỏng được dịp tuôn trào rơi xuống hai gò má của anh.
Rốt cuộc do tư thế có chút không thoải mái mà tỉnh lại, uể oải hư thoát mà cố gương lên mí mắt. Nhìn hai gò má của ca ca ướt sủng nước, hai tay nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
Là thật hay là mộng? Gia Gia không muốn biết. Coi như là mộng cũng được hưởng lấy chút ấm áp trong chốc lát này đi!!
“Ca ca, anh nuôi em đi, em muốn nhảy múa.”
Trong khoảnh khắc đó, Gia Gia bị nhữu tiến vào lòng ngực chặt chẻ đến không thể thở được, trên vai truyền đến tiếng khóc bi thương cố ngắt trong cổ họng.
Trấn an Thím Hứa, đem Gia Gia ôm vào trong xe, trực tiếp chở về nhà. Gia Vĩ không chút nào quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh đang soi mói, trong ***g ngực anh giờ đây là nam hài đang mặc trang phục luyện múa, lên lầu, vào nhà.
Nếu thế giới này có còn gì trọng yếu đi nữa, dù mất đi tất cả, thì trọng yếu nhất của anh ngay lúc này đã nằm trong ***g ngực anh rồi.
Đem Gia Gia đặt trong chăn mềm, Gia Vĩ đặt một nụ hôn trên môi nhỏ của nó. “Gia Gia, yên tâm, em sẽ không rời đi, anh không cho.” Giương lên đôi đồng tử tử đen tròn, bình tĩnh nhìn ca ca, trong con ngươi lóe lên quang mang không chừng.
Ôm chặt hài tử, Gia Vĩ ôn nhu ghé vào lỗ tai nó nói thật khẽ: “Gia Gia, ca ca sẽ nuôi em cả đời. Bởi anh yêu em.”Gia Gia nhắm mắt lại, tại khoé mi một giọt nước trong suốt bất giác trào ra.