Đã là giữa trưa nhưng dương quang lại bị mây đen che khuất thật thiếu khí sắc. Trên giường Gia Gia cuộn mình ôm lấy thân thể, cái thân thể dưới chiếc chăn đơn bạc đến đáng thương cảm.
Tựa vào bờ ngực vững chải của Gia Vĩ mà nhắm mắt lại. Gia Vĩ vốn cho rằng nó đang ngủ, chậm rãi rút tay ra.
Công ty hiện tại hoạt động không được thuận lợi cho lắm, mọi việc đều cần đến anh đích thân ra mặt giải quyết. Thế nhưng không có thể không lo lắng cho Gia Gia.
Hài tử này thật sự khó có thể rời mắt được, dù cho có là tay trong tay ngồi cùng nhau cũng không thể không lo lắng. Không khí xung quanh càng ngày càng bất an, lúc trước tai tiếng đến huyên náo cũng không nói tới đi, giờ càng lúc mọi ánh mắt ngờ vực vô căn cứ cùng chán ghét đều đổ lên thân nó.
Lời đồn đãi hèn hạ trong tưởng tượng nhanh chóng lan ra, cho dù không cần tìm hiểu cũng có thể đến tận tai anh.
“ Lão nhân kia vừa mất, cái ngữ đàn bà kia đã muốn chiếm lấy mớ tài sản này nọ, định chiếm tiện nghi chắc! Nói không chừng, lão nhân chết không minh bạch chút nào a!”
“ Cậu ngẫm lại, hắn một nam nhân độc thân, lại đã 30 mà không kết hôn, không tìm nữ nhân quan hệ, trước đây lại còn cùng cái hài tử kia cùng một chổ, hiện tại có vấn đề gì lại tiếp tục nuôi tại trong nhà, sẽ có chuyện tốt gì đây?”
Gia Vĩ bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ mi tiêm đang cau lại của Gia Gia, ngủ đi!!! Giấc mơ có lẽ là nhẹ nhàng tốt đẹp hơn đang chờ nó. Sự này nặng nề không nên thuyên trụ đôi cánh của ngươi, yên tâm, anh sẽ nâng em bay cao!
Nghe tiếng cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Gia Gia cô đơn mở mắt. Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, ngực nổi lên trống rổng đến hoảng hốt.
Đều được rồi mà? Tất cả ổn rồi mà? Vì sao ngực càng lúc lại càng không nở? Ca ca chính là yêu nó, nguyện ý nuôi nó cả đời, nguyện ý cùng nó một chỗ, nó tin tưởng! Thế nhưng anh thật gầy, gầy gò đến lợi hại.
“ Cao sơn dong, thường tìm thấy ở trên cổ thụ. Là một loại thực vật sống kí sinh. Thân cây thật mập mạp chính là vô tình hấp thụ chất dinh dưỡng từ cổ thụ, cho đến một ngày cổ thụ cũng bị hút dần dần khô mà chết”
Trên màn hình TV chính là một cây to đang dần dần chết héo, thì ra nó là một hài tử như loại thực vật giết chết cổ thụ kia, nó đang đắc ý dạt dào tắm mình trong dương quang cùng vân vũ nguyên bản thuộc về cổ thụ kia.
Gia Gia gấp gáp tắt đi TV, liều mạng tìm cách xóa đi hình ảnh cái cây xấu xí kia ra khỏi đầu. Cần thiết chính là nhanh chóng luyện tập ca ca cùng Minh Thạch đang nổ lực tìm kiếm cấp cho nó cơ hội tham gia cuộc thi này, không có khả năng làm họ thất vọng được.
Nếu nó là loại kí sinh giết chết ăn dần ăn mòn cổ thụ, anh vì sao lại nguyện ý nuôi dưỡng nó?
Trước mắt là ly nước, đồ uống trong đó vẫn còn đầy. Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn nho nhỏ Gia Vĩ cùng Minh Thạch lông mày chau lại thành đoàn.
Gia Vĩ vô cùng lo lắng khó nhịn lấy bàn tay nhịp nhịp trên mặt bàn, không ngừng nói: “ Lẽ nào một chút hy vọng cũng không có sao? Tổng khả dĩ dàn xếp một chút là được mà!”
Minh Thạch cúi đầu, hữu khí vô lực nói: “Ta cũng đã tận lực, căn bản là không được. Số người báo danh đến học viện Thiên Hoa sớm đã đầy, mà cũng đã quá hạn mấy ngày rồi. Cũng là tại ta, Gia Gia đột nhiên nói không tham gia cuộc thi, ta chỉ vì quá tức giận mà không suy nghĩ sâu xa. Hiện tại ….khó có một tia hy vọng”
Gia Vĩ mạnh tay vỗ lên mặt bàn, cái hài tử này! Như thế nào lại tự mình quyết định như thế?
“ Tiếp qua vài ngày nữa là đến cuộc thi rồi, anh đưa Gia Gia ra ngoài một chuyến đi. Đừng suy nghĩ nhiều!”
Khoảnh khắc Minh Thạch nói ra lời này đôi con ngươi thủy chung dừng lại trên bàn, tin đồn gần đây cậu nghe không ít, cũng biết những biến cố gia đình huynh đệ bọn họ.
Bởi vì Gia Vĩ kiên trì giữ Gia Gia ở lại bên mình, không tiếc cái gì cho nó nuôi nó ăn học, do đó một số lời đồn quái ác độc địa truyền ra.
Rất nhiều người dù tốt tâm nhưng đối với cậu nghiêm túc cảnh báo cùng khuyên bảo không nên cùng huynh đệ hai người tiếp xúc, bởi vì bọn họ thật quái dị, không chút bình thường.
“Minh Thạch, khiêu vũ là lý tưởng sống của Gia Gia, tôi tin tưởng cậu cũng minh bạch khát vọng của nó. Nếu tất cả sẽ kết thúc vào thời gian tới, cái loại thống khổ này không một hài tử nào có thể chịu đựng được.”
Vô luận thế nào, tôi cũng sẽ thay nó thực hiện giấc mộng này. Hơn nữa, tôi nghĩ cậu có khả năng cũng biết, tình cảnh của tôi cùng Gia Gia hiện nay không được tốt, tôi cũng mong nó thuận lợi ly khai nơi này tiến nhập vào học viện Thiên Hoa, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới” Gia Vĩ bắt lấy cánh tay Minh Thạch.
“ Tôi minh bạch, thế nhưng hiện tại phải làm thế nào bây giờ? Tôi thực không có biện pháp nào cả!”
“ Chúng ta trực tiếp đến học viện Thiên Hoa, Minh Thạch, đó là nơi cậu tốt nghiệp, thỉnh thầy của cậu ra tay giúp đỡ. Thực không được nữa, đến ngày diễn ra cuộc cửa chính mà đi vào, tổng yếu bắt họ cấp cho Gia Gia một cơ hội! Minh thạch, tôi van cậu”
Con ngươi Gia Vĩ loang loáng bắn ra quang mang, nhượng Minh Thạch không dám nhìn thẳng. Đó là chính xác là một loại bách bức như thế nào a? Bọn họ thực sự giống như lời đồn sao? Thế nhưng vì sao a? Minh Thạch bắt đầu hồ đồ.
“ Thì nói vậy, cũng rất có khả năng có một tia hy vọng. Còn cả phải tốn thời gian cùng tài lực. Anh…” Minh Thạch không nói tiếp câu sau, cậu biết tình cảnh Gia Vĩ gần đây bất hảo.
Gia Vĩ bất đắc dĩ cười: “Không quan hệ, tôi thất bại lại có cơ hội khác, nhiều lắm là một lần nữa dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Gia Gia không có cơ hội này nó sẽ không gượng dậy nổi.”
Minh Thạch nhìn anh, ngực có chút không bình tĩnh: “Anh yên tâm. Tôi sẽ giúp nó”
Gia Vĩ cầm lấy tay Minh Thạch cảm kích gật đầu: “ cảm tạ cậu, thay Gia Gia tôi cảm tạ cậu” Minh Thạch cười khổ nhè nhẹ khẽ thỡ dài, bỗng nhiên có điểm ê ẩm.
Được một người như vậy che chở giữ gìn cùng sủng nịch vô điều kiện là như thế nào hạnh phúc nhỉ? Thật tưởng tượng không được a! Nếu thật như vậy có một người đối với chính mình như vậy, cậu tệ cũng không chê thật đáng giá thế nào đây?
Màn đêm buông xuống theo thời gian khẽ trôi. Thím Hứa lặng lẽ bước tới hướng Gia Vĩ bên trong. Ngồi trên sô pha cầm lấy tách trà nóng, Thím Hứa nhìn hài tử đang ngồi bên người, vài lần muốn nói lại thôi.
Gia Vĩ nhìn bà: “ Đúng hay không có chuyện gì muốn nói? Nói ra luôn đi” Con ngươi Thím Hứa lóe lên một tia suy nghĩ, cẩn trọng nói: “ cái kia…Ba cậu cũng đã qua đời rồi, ta một mình thực sự tịch mịch. Ta nghĩ sẽ quay về nông thôn.”
Trong phòng phi thường trầm mặc, Gia Gia kinh ngạc nhìn vào mẹ mình, Gia Vĩ con ngươi sáng tỏ cao thấp. Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ, là bà mong muốn thoát khỏi chốn trung tâm thị phi này.
“ Gia Gia không có khả năng theo ta, đành giao phó cho cậu chăm sóc. Hài tử này tùy hứng, tính tình lại quật cường, cậu hãy bỏ qua cho nó”
Không dám chớp động con ngươi chỉ sợ nước mắt lưng tròng đi ra. Thím Hứa cúi đầu thật sâu. Gia Gia kéo tay mẹ mình: “mẹ…”
Thím Hứa gắng gượng thay thế bằng khuôn tươi cười: “ Mẹ không có bản lĩnh, không nuôi nổi con. Con theo ta chỉ là chịu tội. Ca ca …thương con. Con hãy nghe lời”
Gia Vĩ đích thực là người tốt, Gia Gia cũng nguyện ý đi theo cậu ấy. Những năm gần đây hài tử chưa từng lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, nhưng cùng ca ca nó có vài tháng lại lộ ra rất nhiều.
Tất cả là cái gì, cái lời vô vị đó mặc kệ bọn họ tò mò đi. Tổng lại trở về nông thôn mẹ con hai người làm họ trắng mắt ra thật hảo.
Gia Vĩ trầm ngâm, nói: “ Nếu như ở đây không vui vẻ gì, thì tạm quay về đó xem như cũng tốt. Gia Gia sẽ tiếp tục học. Nếu như thuận lợi thì đến tháng 9 sẽ khai giảng cũng là ly khai nơi này tiến vào trường. Đến lúc đó chúng ta tái thương lượng, là thuê cho Gia Gia một căn phòng gần trường, đến lúc đó mẫu tử hai người một chổ chiếu cố lẫn nhau, ta cũng yên tâm”
Thím Hứa cảm kích gật đầu, Gia Gia cắn môi, gắt gao lắc lắc tay. Trong ngực Gia Vĩ rất loạn, Gia Gia có hay không thuận lợi nhập học, công ty có hay không vượt qua cửa ải khó khăn này đều không có gì làm chắc chắn.
Mấy tháng sau sẽ là loại tình trạng nào!!!
Nhìn vào những con số trên biểu đồ giữa màn hình vi tính, tâm Gia Vĩ trầm đến đáy cốc. Cứ như một chiếc thuyền, một người phá ra một cái lỗ rồi không có toàn tâm tu bổ, lại bị kẻ khác ác ý muốn xâm lược, cái lỗ càng lúc càng to, đã là vô pháp khống chế. Thế nhưng là chủ thuyền anh cũng vô pháp bỏ thuyền.
Gia Gia từ phòng tắm đi tới, suy nghĩ một chút lại trở qua phòng bếp bưng lên một chén thuốc bổ còn nóng. Ca ca còn đang làm việc.
Đem thuốc bổ đặt bên tay trái Gia Vĩ, Gia Gia nhếch môi, cố hết dũng khí leo lên ngồi trên đùi Gia Vĩ. Gia Vĩ hơi nở nụ cười, hai tay ôm lấy tiểu hài nhi, kéo thật sâu vào ***g ngực đang tỏa nhiệt của anh.
Đâu đó còn nhàn nhạt hương quyến luyến. Tâm càng ngày càng bị dằn vặt tàn khốc đâu khổ đến chết lặng, khả dĩ đã muốn nghỉ ngơi.
Gia Gia hít thật sâu một ngụm khí, cởi ra hạt nút đầu tiên trên áo ngủ, nhẹ nhàng kéo xuồng lộ ra hồng nhạt tiểu nhũ hoa. Như bị cây búa gỏ mạnh mẽ thẳng vào tim, Gia Vĩ nhiệt huyết dâng lên. Một ngụm hàm trụ đầu lưởi tinh tế mà chơi đùa. Gia Gia ngẩng đầu, chịu không nổi mà hừ nhẹ ra.
Áo ngủ chậm rãi theo vai rơi ra, Gia Gia ngồi trên đùi Gia Vĩ, chính là chỉ còn chiếc quần “con con”. Xích lõa hai chân mở ra, thấp thoáng thở dốc có chút ngây ngô vô cùng gợi cảm. Môi Gia Vĩ tại trên ngực cùng chiếc cổ tinh tế lưu luyến.
Đột nhiên Gia Gia bị bảo trụ đứng lên, giữa mảnh “vải còn sót lại” có gì đó phình phình phi thường mê người. Vuốt ve, cách một lớp vải rớt xuống những nụ hôn.
Gia Vĩ cố gắng chấn trụ chính mình không kéo nó xuống. Để nhượng Gia Gia bảo trì nguyên vẹn tinh lực, Gia Vĩ không dám tùy ý thân mật, thật nhẫn nại đến sắp bạo tạc đây rồi.
Thân thể thật nóng, lòng càng nôn nóng được nhiều hơn. Gia Gia đỏ mặt, chậm rãi kéo xuống tầng bảo hộ cuối cùng,lông mao ngăn ngắn còn không có rậm rạp như ẩn như hiện.
Gia Vĩ thiếu chút nữa không khống chế nổi.
Thay nó kéo lên, Gia Vĩ hôn nhẹ tiểu rốn phi thường ôn nhu, thanh âm lại có điểm ám ách: “ Đi ngủ đi, anh còn phải xử lý một số chuyện. Vài ngày sau chúng ta còn phải tới Thiên Hoa học viện, mấy ngày nay bảo trì trạng thái tốt là trọng yếu, Gia Gia!”
Gia Gia đã hoạt động xuống dưới, hai tay giải khai quần của Gia Vĩ. Muốn ngăn nhưng chống đối không nổi đôi tay thon dài, nho nhỏ mà mềm mại như mang điện đang xoa xoa.
Gia Vĩ gục ngã trước hai tay Gia Gia đang chơi đùa với hạ thân đang trướng đến phát đau của anh, cả người khí huyết cũng muốn loãng ra.
Cố nén đi hoảng hốt cùng xấu hổ Gia Gia mô phỏng theo những gì trước đây anh đã từng làm cho nó khoái hoạt đến đầu ốc choáng váng.
Khi nó thử dùng đầu lưỡi thăm dò, nhẹ nhàng liếm một chút, nó cảm thấy được tiếng rên rĩ đầy áp lực truyền xuống từ phía trên.
Đôi bàn tay nỗ lực đẩy ra, Gia Gia vì nổ lực mở lớn miệng nuốt cái kia, thoáng nhiểu ra chất lỏng trong suốt như sương sớm tại cái nơi ấy cái kia đã đi vào.
Không muốn cự tuyệt anh, đây là anh duy nhất đưa cho nó.