(*) Tần Tấn chi hảo 秦晋之好 : Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện xưa, những ám chỉ về thành ngữ này xuất phát đầu tiên trong của Tả Khâu Minh. Thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn liên hôn rất nhiều năm qua nhiều thế hệ, từ đó người ta dùng cụm từ này để chỉ mối quan hệ hôn nhân giao ước giữa hai bên gia đình, cũng hàm ý chỉ điều tốt đẹp.
Nước trong nồi sôi sùng sục, hạt gạo căng tròn nổ bung, sánh lại thành cháo, hương thơm ngọt ngào của gạo mới tỏa khắp gian bếp.
Sau một lúc lâu, Lộ Chi Dao vẫn không lên tiếng, chỉ đứng sang một bên với vẻ mặt trầm ngâm.
“Lộ Chi Dao, Lộ Chi Dao?”
Lý Nhược Thủy vừa xoa lưng vừa gọi hắn mấy tiếng, mới kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lộ Chi Dao cong mày, lần đầu tiên đưa ra một câu trả lời không mấy chính xác.
“Ta vẫn chưa nghĩ ra, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi sau, được không? “
Từ trước đến nay Lộ Chi Dao luôn đặt những gì nàng nói trong lòng, mặc dù Lý Nhược Thủy đã giải thích, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng muốn thành thân với mình.
Quan niệm bao năm không phải muốn đổi là có thể thay đổi được, hắn cần cho mình thời gian để thích nghi.
Hơn nữa, hắn chẳng biết gì về chuyện thành thân, vẫn cần phải tìm hiểu thêm, chẳng biết trong Hoàng Thành có quán trà nào kể chuyện không nữa.
“Thành thân là cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi phải không?”
Lộ Chi Dao vừa khuấy cháo vừa thả rau đã cắt vào nồi.
“Đúng vậy. Nhưng thật ra cũng không nhất thiết phải thành thân, miễn là hai người yêu thương nhau, thì dù không thành thân cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Nghe vậy, Lộ Chi Dao chợt hiểu ra, tiện tay vuốt mái tóc đen buông xuống trước ngực, cười nói.
“Vậy thành thân cũng giống như một loại giam cầm khác sao?”
“Có thể nói như vậy.” Lý Nhược Thủy gật đầu, cố gắng diễn tả bằng những từ ngữ mà hắn có thể hiểu được.
“Giống như giam cầm, nhưng có một chút khác biệt nhỏ.
Giam cầm là giam lỏng về mặt cơ thể, còn thành thân là về mặt linh hồn, nhưng việc giam cầm khi thành thân là tự nguyện, đôi khi còn mang lại tự do. Nói chung, còn tùy thuộc vào mỗi người.”
Dường như giành cho mạch não của Lộ Chi Dao, cuối cùng hắn cũng hiểu ý nghĩa của thành thân theo cách riêng của mình.
Thành thân có nghĩa là nàng sẽ luôn ở bên cạnh mình, nhưng đối với nàng mà nói thì đó là tự nguyện.
- Nàng tình nguyện ở bên cạnh hắn và nguyện sẽ ở bên cạnh hắn mọi lúc.
Thông qua những lời nói ngắn ngủi đầy cảm xúc của Lý Nhược Thủy, trong lòng Lộ Chi Dao đã đưa ra cho mình một kết luận.
Nếu nàng muốn kiểu giam cầm tự nguyện này vậy hắn nên hài lòng.
Mặt mày Lộ Chi Dao dịu lại, khóe miệng hắn không ngừng cong lên.
“Được rồi, ta đồng ý với ngươi.”
Lý Nhược Thủy: ?
Hình như vừa rồi nàng không nói gì về yêu cầu này?
“Cháo chín rồi.”
Tâm trạng của Lộ Chi Dao rất tốt, mặt mày đều không che được ý cười, mặc dù hai người ngồi đối diện nhau uống cháo, nhưng khóe miệng hắn cũng không hề khép lại.
Cả ngày hôm đó, họ không đi đâu cả, cả hai cùng nhau đu đưa trên xích đu, ngủ trưa rồi ăn cơm chiều, chỉ càn nàng quay đầu lại thì đều thấy hắn đang tươi cười.
… Lý Nhược Thủy thật sự lo lắng không biết mặt hắn có bị chuột rút hay không.
Tình trạng này kéo dài đến buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Nhược Thủy không nhịn được nữa, vậy nên nàng chủ động hôn lên môi hắn, lúc này Lộ Chi Dao cuối cùng cũng kết thúc trạng thái kỳ lạ của hắn.
Nhưng hôm nay dường như hắn còn nhiệt tình hơn, ánh mắt cũng ướt át hơn.
*
“Hôm nay tâm trạng của Lộ huynh có vẻ rất tốt.”
Giang Niên khoanh tay, quay đầu nhìn Lộ Chi Dao, rồi lại nhìn sang Lý Nhược Thủy, trong mắt như viết hai chữ.
Tình yêu luôn có thể làm dịu lòng người, nếu hắn ta và Lục Phi Nguyệt cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.
“Hắn vui như vậy từ lâu rồi, ngươi đừng quan tâm đến hắn.”
Lý Nhược Thủy nhìn những người qua lại trong phủ công chúa, rồi lại nhìn xuống hai bàn tay không cầm gì của mình, đột nhiên cảm thấy như mình nhận được tấm vé trúng số vậy.
“Hôm nay công chúa sẽ tới đây sao? Chúng ta không quen biết nàng, lỡ gặp mặt không phải sẽ có chút xấu hổ à?”
Không quen biết, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ, có lẽ mức độ quen biết giữa họ cũng chỉ bằng một nhát kiếm mà Lộ Chi Dao từng đâm vào vai nàng.
Hôm nay khi bọn họ ra ngoài, trên đường phố đã dán đầy cáo thị rồi, rất nhiều đội tuần vệ đang kiểm tra trên đường, chắc chắn không lâu nữa bọn họ sẽ tìm đến Bạch phủ.
Lúc này, nơi an toàn nhất chính là phủ công chúa.
Lục Phi Nguyệt mím môi khẽ cười, vỗ vỗ vai Lý Nhược Thủy, sau đó dẫn nàng vào trong.
“Ta nghe nói công chúa đã qua cơn nguy kịch, nhưng nàng thường ở trong cung, phủ công chúa này chỉ là nơi để trưng diện, nàng rất ít khi đến đây.
Hơn nữa, hôm nay chỉ là yến tiệc để quần thần chúc mừng, dù công chúa có đến hay không thì cũng chỉ xuất hiện một lúc rồi lại trở về cung. Chúng ta chắc chỉ có thể ngắm nhìn từ xa thôi.”
Lục Phi Nguyệt nói nhiều như vậy chỉ để Lý Nhược Thủy thoải mái hơn, hơn nữa công chúa An Dương phải dưỡng thương, cho nên khả năng cao là sẽ không đến.
Mọi người theo dòng người vào trong, nộp thiệp mời, đăng ký, rồi mới chính thức bước vào phủ công chúa.
Nghe đồn công chúa An Dương là người dịu dàng, nho nhã, yêu thích thơ ca, ngoài những thứ đó ra nàng còn yêu thích những cuốn thoại bản lưu hành trên phố.
Nàng cũng vô cùng tốt bụng, ngày thường nàng thích nhất là ra ngoài thành nấu cháo, xét về lòng tốt, danh tiếng của nàng ở Hoàng Thành có thể sánh với Ngự phong Sơn Trang.
Nhưng thân thể công chúa An Dương lại không tốt, chỉ cần hứng gió sẽ ho khan, đi mười bước sẽ thở hổn hển, điều này khiến cho dân chúng nắm cổ tay thở dài, người tốt khó mà sống lâu được.
Phủ của công chúa rất rộng, tường đỏ ngói xanh, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, mà ấn tượng nhất là con kênh nhỏ chạy khắp trong phủ.
Con kênh rộng khoảng nửa thước, với điều này, du khách có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều cá vàng bơi tung tăng.
Những chú cá vàng được nuôi dưỡng tính khí từ lâu đã không sợ người, thâm chí chúng còn thích bơi đến những nơi đông người để xin ăn.
“Mấy con cá này thật là thông minh.”
Lý Nhược Thủy ngồi xổm bên bờ kênh, nhìn con cá vàng đang ngây ngốc phun bong bóng bên trong, thì vừa vui vẻ vừa nghiền điểm tâm thả xuống.
Có rất nhiều người đến phủ công chúa, vậy nên không ai để ý đến họ.
Mấy người Lục Phi Nguyệt đi xã giao, vì vậy Lý Nhược Thủy kéo Lộ Chi Dao đến một góc yên tĩnh.
Nàng quay đầu nhìn sang bên trái, thấy Lộ Chi Dao đang ngồi trên băng ghế đá, hơi mất tập trung, không biết hắn đang nghĩ gì.
“Ngươi có muốn cho cá ăn không?”
“Có lẽ chúng không muốn ta tới gần đâu.” Không tiếp tục đề tài này nữa, Lộ Chi Dao ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Ta nhớ mang máng là trong dịp Tết Nguyên Đán phải ăn cá, vậy khi thành thân thì ăn gì?”
“Thành thân?” Lý Nhược Thủy vừa nghĩ vừa cho cá ăn.
“Thành thân không nhất định phải ăn món gì đặc biệt, nhưng sẽ phát kẹo. Ngươi quên rồi à, ngươi đã xin ta rất nhiều kẹo đấy thôi.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến hắn nhớ lại ngày Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Thanh thành thân.
Hắn đã từng ăn kẹo cưới của họ.
Nụ cười như làn gió xuân cứng lại trên khóe miệng, Lộ Chi Dao dường như có thể nhớ lại hương vị của những viên kẹo đường đó, vừa ngọt lại vừa cứng.
Không chỉ vị ngọt của kẹo đường, mà cả tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ vang ngày hôm đó cũng bắt đầu vang vọng bên tai hắn, cùng với những lời bàn tán xôn xao về một đôi trai tài gái sắc.
Đặt sính lễ, nâng kiệu hoa, cõng vào phòng, phát kẹp cưới, đưa vào động phòng…
Mọi nghi thức hắn đều nhớ rõ mồn một.
Tim hắn thắt lại, những ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi sâu trong góc lòng thực sự đã xảy ra cách đây không lâu.
Nhưng vào lúc này, khi chuyện cũ bị hắn lôi ra nhấm nháp nhiều lần, hắn cũng không còn cảm giác như xưa nữa.
Bây giờ càng nhớ lại, hắn càng cảm thấy nó ít dư vị.
Hắn đã bắt đầu hối hận vì sao ngày đó không ra tay chém Trịnh Ngôn Thanh một kiếm.
Lộ Chi Dao thở dài một hơi thật dài, trong lòng chợt nhớ tới một câu hắn đã nghe lúc trước, nếu không diệt trừ tai họa thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
“Chúng còn vừa ăn vừa thổi bong bóng nữa chứ, trông ngốc chết đi được.”
Lộ Chi Dao nghiêng tai nghe nàng trêu chọc những con cá, trong giọng nói có chút vui vẻ, điều này khiến tâm trạng đang hỗn loạn của hắn dần bình tĩnh lại.
Cũng may đó chỉ là quá khứ, Trịnh Ngôn Thanh người này rất giỏi mánh khóe bịp người, hắn phải trông chừng thật cẩn thận mới được, nếu không một ngày nào đó hắn ta lại lừa gạt Lý Nhược Thủy thêm lần nữa.
Trong lúc đang thất thần suy nghĩ, bỗng có một giọt nước lạnh bắn lên mặt hắn, không cần nghĩ hắn cũng biết là ai.
“Không phải ngươi đang chơi với cá vàng sao, sao còn đến trêu chọc ta nữa?”
Nói thì nói như vậy, người ngoài nghe sẽ cảm thấy hắn đang trách móc, nhưng nếu nhìn vẻ mặt của Lộ Chi Dao, thì sẽ biết không phải hắn đang trách móc, mà là âm thầm vui sướng .
Đây là niềm vui khi nàng để ý đến mình.
“Một mình ngươi ngồi đó cúi đầu không nói câu nào, nhìn cái dáng vẻ héo rĩ đấy của ngươi, đương nhiên ta phải đến tưới nước cho ngươi rồi.”
Lý Nhược Thủy vốn định rủ hắn cùng đi chơi với cá, nhưng quay đầu lại đã thấy hắn ngồi một mình, mặt cúi xuống, như đang chìm đắm trong ký ức.
Không biết hắn đang nghĩ gì mà khóe miệng lại cong lên, cả người bao phủ trong sự hưng phấn.
Nàng đã quá quen thuộc với vẻ mặt này rồi, không biết lại có ai xui xẻo, cho nên nàng phải cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
“Ngươi có muốn chơi với cá không?”
Lý Nhược Thủy lau đi những giọt nước phản chiếu ánh sáng mặt trời trên mặt hắn, kéo hắn đến bên mép kênh.
Lộ Chi Dao không từ chối, theo nàng ngồi xuống, khi vừa ngồi xuống, vạt áo của hắn vô tình chạm vào mặt nước, phiêu đãng trôi theo dòng nước.
Những con cá vàng vốn đang châu đầu tranh điểm tâm chợt dừng lại, vừa quay đầu lại đã tản ra xung quanh, chỉ để lại một chuỗi bong bóng hỗn loạn.
Lý Nhược Thủy: ?
Đây là loại huyền học gì vậy?
“Sao vạt áo mới chỉ chạm vào nước thôi mà cá vàng đã bỏ chạy hết rồi…”
Nghe nàng nói vậy, Lộ Chi Dao đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn mím môi, mỉm cười, có lẽ cảm thấy mình đã phá hỏng thú vui của nàng.
Hắn cúi đầu sờ soạng mép kênh, muốn kéo vạt áo lên thật nhanh, nhưng rồi lại dừng lại khi nghe thấy nàng nói.
“Sắp đến mùa hè rồi, ngủ với ngươi chắc chắn sẽ không bị muỗi đốt.”
Giờ phút này, Lộ Chi Dao trong mắt nàng chính là nước hoa hình người, là nhang đuổi muỗi tỏa ra thánh quang trong ngày hè.
Lộ Chi Dao khép mi mắt lại, hai mắt dần dần cong lên, Lý Nhược Thủy đúng là Lý Nhược Thủy, sao có thể chê hắn nhiều chuyện được chứ.
Lý Nhược Thủy hoàn toàn không hề hay biết mình lại chiếm được thêm vài phần thiện cảm, lúc này đang đang ngắm nhìn dòng kênh nhỏ.
Những con cá vàng vốn đã tản mác khắp nơi bơi được một quãng ngắn rồi lại từ từ quay trở lại, bắt đầu nhấm nháp những mẩu bánh trôi nổi trên mặt nước.
Nhưng chỉ cần góc áo của hắn khẽ động là đàn cá lại hoảng sợ tản ra như lâm đại địch.
Chúng nó cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cổ Lý Nhược Thủy xoay theo cũng mỏi nhừ.
… Đây chính là truyền thuyết về trí nhớ bảy giây sao?
“Nhanh lên, nhân lúc chúng quên mất sự hiện diện của ngươi, mau chạm vào đi.”
Lý Nhược Thủy vội vàng giải thích với Lộ Chi Dao, rồi kéo tay hắn nhúng vào nước.
Lộ Chi Dao vốn thiếu hiểu biết thường thức, ngay cả loài cá vàng như thế này, đến hôm nay hắn cũng mới biết, chứ đùng nói là sờ qua.
Mắt không nhìn thấy, vì vậy tay chính là đôi mắt thứ hai của hắn, miêu tả thế giới cho hắn, Lý Nhược Thủy hy vọng có thể thông qua cách này để hắn cảm nhận được nhiều hơn.
“Ta nhất định sẽ cho ngươi cảm nhận được dáng vẻ của những con cá vàng nhỏ bé này trông như thế nào.”
Lộ Chi Dao khẽ cười, để mặc tay nàng phủ lên mu bàn tay mình, cả hai cùng nhúng tay vào trong làn nước mát lạnh.
“Ta nhớ có câu nói như thế này, dưa hái xanh không ngọt.”
Lộ Chi Dao ung dung nói ra câu nói này, dù hắn không nghĩ câu nói đó đúng, nhưng lúc này lại có chút hợp với hoàn cảnh.
“Ai nói vậy.” Lý Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào dàn cá đang chạy trốn, vô thức muốn phản bác vài câu: “Dưa hái xanh không ngọt, nhưng có thể giải khát.”
Nước chảy róc rách, đám đông ồn ào từ xa vọng lại, tiếng trúc đập vào thùng gỗ bên bờ mương phát ra một tiếng “cạch”, đánh thức Lý Nhược Thủy đang mải mê bắt cá.
Nàng quay đầu nhìn về phía Lộ Chi Dao, ánh nước phản chiếu trên khuôn mặt hắn, vừa đẹp lại vừa hư ảo.
“Ngươi nói đúng.” Lộ Chi Dao dường như hiểu ra, khóe mắt và chân mày đều nhuốm màu ý cười.
…
Chẳng lẽ nàng lại đào hố cho mình rồi?
Chỉ bảy giây sau, đàn cá vàng lại vẫy đuôi quay trở lại, nhưng Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao đã đợi sẵn ở đây.
Nắm chắc thời cơ, Lý Nhược Thủy chẳng chút do dự kéo tay Lộ Chi Dao qua, nhưng chỉ chạm được một chút.
“Nhỏ như vậy sao?”
Con cá vàng lướt khỏi ngón tay hắn, chiếc đuôi mỏng manh quét qua mu bàn tay, cảm giác trượt khỏi tầm tay này thật giống với Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy thấy hắn có hứng thú, thì suy nghĩ muốn hắn thân cận với động vật của Lý Nhược Thủy càng mãnh liệt hơn.
“Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ đi láy thêm chút điểm tâm! Chúng nhất định sẽ bơi tới chỗ ngươi.”
Tiếng chuông nhỏ dần xa, Lộ Chi Dao cũng không vội, chiếc vòng chân mang lại cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.
Nghe thấy tiếng chuông, tức là nàng vẫn còn ở đây.
Khi Lý Nhược Thủy rời đi, mọi thứ xung quanh dường như đều chìm vào tĩnh lặng.
Lộ Chi Dao ngồi bên bờ kênh, lặng lẽ cúi đầu “nhìn” xuống dưới, những gợn sóng nhỏ lấp lánh phản chiếu trong mắt hắn, như tô điểm thêm vẻ đẹp cho đôi mắt ấy.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi, hương hoa thơm ngát, bên tai là tiếng vỗ cánh khẽ khàng.
Lộ Chi Dao mỉm cười, tiện tay kẹp lấy con bướm đang vỗ cánh bên tai, mắt hắn cong lên trông rất ấm áp.
Hắn cùng bướm làm bạn, còn đẹp hơn cả muôn hoa trong vườn này.
“Ân nhân…”
Một tiếng gọi nhỏ nhẹ vang lên, Lộ Chi Dao khẽ thu lại nụ cười, nghiêng đầu “nhìn” về phía đó.
Ánh mắt chàng long lanh như hồ nước, tràn đầy sức sống. Lúc này đây, hắn như bước ra từ trong tranh, ngồi bên bờ nước, khiến người ta không khỏi muốn đến gần.
Công chúa An Dương không ngờ rằng hôm nay mình lại thật sự gặp được hắn.
Có lẽ đây chính là định mệnh.
Bọn họ có duyênn phận cho nên mới gặp nhau nhiều lần như thế.
Nàng ấy thấy ân nhân quay sang nhìn mình, đôi mắt vốn ấm áp nay lại cong lên.
Như thể cả bầu trời bỗng sáng bừng, những bông hoa sau lưng hắn còn không bằng một nửa nhan sắc của hắn, ngay cả không khí cũng vương vấn một chút ngọt ngào.
Nàng ấy thấy hắn cất tiếng.
“Chậm một chút, cơ thể ngươi vẫn chưa khỏe.”