Cách Chinh Phục Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 81

Cứu rỗi là gì?

Đó là kéo những kẻ lầm đường lạc lối về đúng quỹ đạo, rồi ban cho họ sự quan tâm. 

Đây là điều An Dương thích làm từ khi còn nhỏ,  ũng là những tình tiết thường thấy trong truyện, là hình mẫu tình yêu mà nàng ấy mong ước. 

Đêm đó, lần đầu tiên nàng ấy gặp vị công tử áo trắng này, nàng ấy đã biết hắn có vấn đề. 

Dù là giết người mà mặt không hề thay đổi, hay là thấy nàng ấy chết mà không cứu, thì tất cả đều chứng tỏ hắn đã chìm sâu vào vũng bùn.  

Nàng ấy muốn kéo hắn ra khỏi đó, đưa hắn trở lại con đường chính đạo, để thế giới của hắn tràn ngập sắc màu.   

Cho nên khi hắn đến trả thù mình lần thứ hai, nàng ấy không hề thấy ngạc nhiên.

Trên phố dán đầy cáo thị, vẽ hình của hắn, những kẻ như họ chắc chắn sẽ hiểu lầm rằng mình bị truy nã.  

Vì thế, nàng ấy đã ở đó chờ, chỉ là nàng ấy không ngờ hắn lại ra tay quyết liệt đến vậy, suýt chút nữa đã lấy mạng của nàng ấy.  

Nhưng không sao.

Trong thoại bản đều viết như vậy, cuộc gặp gỡ giữa nam nữ chính luôn đầy kịch tính, nhưng đó chỉ là những khó khăn ban đầu, cuối cùng họ sẽ đến được với nhau.   

Nhưng trên thực tế, mãi đến hôm nay, An Dương mới thực sự nhìn rõ dung nhan của Lộ Chi Dao.

Mặt mày hắn đẹp như tranh vẽ, y phục trắng hơn tuyết, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp như làn gió xuân ấm áp, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng.  

Hắn giống như một người bước ra từ trong tranh, với ánh sáng rực rỡ, những bông hoa muôn sắc và con bướm đang bay lượn làm nền, tất cả cùng nhau xuất hiện trước mắt nàng ấy.  

Hóa ra nàng ấy đã hiểu lầm, nàng ấy thấy hắn mở mắt ra nhìn về hướng này, hẳn là hắn có thể nhìn thấy, chẳng trách nàng ấy tìm kiếm lâu như vậy mà không thấy.

Lại nghe hắn nói vậy, chắc chắn hắn vẫn nhớ nàng ấy.

“Ân nhân…”

“Dù lưng vẫn còn hơi tê, nhưng thận đã không còn đau nữa, ngươi nhỏ giọng chút đi.”

Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau hắn, kèm theo vài tiếng chuông giòn tan, phá vỡ sự tĩnh lặng nơi đây, nhưng lại không hề làm mất đi vẻ hài hòa.  

Mùi hoa nhài nhè nhẹ thoang thoảng bên cạnh, một màu vàng nhạt sáng lấp lánh dưới ánh nắng, mang theo một chút màu vàng kim, chạy đến bên cạnh bóng trắng kia. 

Giống như ánh nắng ban mai phủ lên tuyết trắng.

Mái tóc đen của thiếu nữ được búi đơn giản, dây buộc tóc màu hồng nhạt bay tới trước ngực rồi lại bị nàng tùy ý vén ra.

Chiếc váy màu vàng được nàng kéo lên một chút, để lộ ra một nửa bắp chân thon trắng mịn màng và chiếc chuông chân nàng đang đeo, ống tay áo cũng được xắn lên, dường như không hề để ý đến ánh mắt của người khác.  

Nhưng điều đángc hú ý nhát chính là đôi mắt kia, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, như những đóa hoa xuân đầu tiên nở rộ vào mùa xuân. 

“Ta đã hỏi rồi, những con cá ở đây vẫn thích ăn thức ăn cho cá hơn, nhưng ta chỉ lấy một ít thôi, lát nữa ngươi cứ rắc xuống, chúng nhất định sẽ bơi đến.” 

Lý Nhược Thủy nhét thức ăn cho cá vào tay trái hắn, sau đó lặng lẽ nắm lấy tay phải che đi vết băng trên mu bàn tay phải của hắn.

Nàng nghiêng người lại gần tai hắn, liếc mắt nhìn về phía sau.  

“Có người đang nhìn chúng ta, có lẽ đang nghi ngờ ngươi, chúng ta giả vờ nghịch nước ở đây trước, đợi họ đi rồi nói sau.”

Lý Nhược Thủy vốn đang đi lấy thức ăn cho cá, nhưng khi quay đầu lại, nàng đột nhiên nhìn thấy hai người đứng gần Lộ Chi Dao, nàng cũng không dám trì hoãn quá nhiều, cho nên cầm lấy thức ăn rồi chạy ngay tới đây.

Lộ Chi Dao mím môi không nói gì, hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển khe khẽ của Lý Nhược Thủy, lông mi khẽ khép lại, rồi từ từ cúi đầu xuống.  

Hắn không quan tâm đến bất kỳ người khả nghi nào, trong tai hắn lúc này chỉ có tiếng thở gấp của nàng.  

Nhưng đáng tiếc là hành động này lại bị nàng ngăn lại giữa chừng, ngón tay lạnh lẽo đặt lên môi hắn, sau đấy còn nhẹ nhàng vuốt ve một cái. 

“Ngươi làm cái gì vậy… quá lộ liễu rồi, về nhà rồi hôn sau.”

Giọng nói của Lý Nhược Thủy khi thì thầm không trong trẻo như thường ngày, nhưng lại có hương vị khác biệt, ví dụ như nếu quá thấp, âm cuối sẽ không kìm được mà run lên.

Điều này khiến hắn nhớ đến lúc sau khi hôn môi, nàng nũng nịu nói không muốn hôn nữa cũng có giọng điệu như vậy. 

Hơn nữa, dù chỉ là một chút tiếp xúc trên môi thì hắn cũng muốn.   

Đôi môi mỏng khẽ mở, để lại một dấu răng nhạt trên đầu ngón tay của nàng, sau đó đầu lưỡi khẽ liếm láp ngón tay nàng như một lời xin lỗi.

Lộ Chi Dao không chạm vào nàng, mà chỉ hơi cúi người xuống, đầu ngón tay đặt vào chiếc chuông bạc, nhưng sau khi cắn thì không có động tác gì nữa.

Đó là bản năng, là giới hạn mà hắn có thể làm với vốn hiểu biết hạn hẹp của mình.  

Lý Nhược Thủy sau khi sửng sốt thì tỉnh táo lại, nàng im lặng rút ngón tay về, thầm lắc đầu trong lòng, nàng căng thẳng làm gì, hắn hoàn toàn không làm được.  

Lý Nhược Thủy lại liếc mắt nhìn về phía sau, một chủ một đầy tớ kia vẫn đứng ở đó, nhưng ánh mắt của cô nương phía trước nhìn nàng đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Nếu phải miêu tả ánh mắt đó, thì có lẽ phải miêu tả bằng hai chữ “nóng bỏng”.

Giống như một con chó đói khát đã lâu nhìn thấy một cái bánh bao đầy thịt, hai mắt sáng rực, nóng lòng muốn lao tới.   

Lý Nhược Thủy: ?

Cô nương này thật kỳ lạ.

Lý Nhược Thủy không để ý đến nàng ấy nữa, nàng quay đầu nhìn về phía con kênh chỗ những con cá vàng đỏ rực đang bơi lội, như thể đang chờ thức ăn trên mặt nước.  

“Bây giờ cá đang tìm thức ăn, nhưng điều đó không quan trọng, không ai lấy thức ăn cho cá, vậy nên chúng ta có lợi thế hơn.”

Lý Nhược Thủy vỗ vỗ bả vai Lộ Chi Dao, vẻ mặt nghiêm túc nhìn con kênh, nàng không định chờ chúng tự động bơi tới, mà nàng định bắt vài con.

Những con cá vàng nhỏ bé này hôm nay đụng phải hai kẻ xấu như họ thì coi như xui xẻo.  

Con kênh này tuy hẹp nhưng lại khá sâu, bắt cá vàng cũng hơi khó.  

Lý Nhược Thủy quỳ một gối xuống, rải thức ăn cho cá trong tay xuống nước, trên chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng bèn đưa tay áo lau đi.

Thức ăn cho cá quả nhiên hấp dẫn hơn điểm tâm rất nhiều, chẳng mấy chốc đã có những con cá nhỏ bơi tới.  .

Cùng lúc đó, một loạt bong bóng nổi lên, tiếng vỡ tan của bong bóng truyền đến tai Lộ Chi Dao.

Hắn không thể nhìn thấy biểu cảm và động tác của Lý Nhược Thủy, nên hắn không biết bây giờ nàng nghiêm túc đến mức nào.

 Dưới ánh mặt trời, bóng đổ trên đá, những con cá vàng lắc đầu để ăn thức ăn cho cá duy nhất trong kênh, chúng vui vẻ đến nỗi thổi ra rất nhiều bong bóng. 

Trong đó có một con cá vàng nhỏ to khoảng bằng ngón tay út, nó còn chưa kịp ăn được hai miếng thì đã bị người ta bắt mất.

“Bắt được rồi! Lộ Chi Dao, mau đưa tay đây!”

Lộ Chi Dao hạ mắt xuống mỉm cười, hai tay chắp lại đưa ra phía trước, khóe môi cong lên có chút thành kính, như thể đang cầu Phật.

Nhưng khi đưa tay đến trước mặt nàng thì lại mở ra, giống như đang tiếp nhận món quà của Đức Phật.

“Nắm lấy này.”

Bàn tay như ngọc mở ra, đường vân trong lòng bàn tay lộn xộn, một con cá vàng đỏ rực nhảy vào trong, sống động đập đuôi trong những đường vân lộn xộn ấy.  

Nước từ kẽ tay rỉ ra rất nhanh, Lý Nhược Thủy không ngừng thêm nước, muốn con cá này ở trong tay hắn lâu hơn một chút.  

“Thế nào, cảm giác thế nào?”

Lý Nhược Thủy nhìn động tác hơi cứng nhắc của hắn, thì không nhịn được cười thành tiếng, nàng vươn tay xoa vai hắn.

“Ngươi không cử động tay là được, sao người lại cứng đờ thế này.”

Lộ Chi Dao nghe tiếng cười của nàng thì không khỏi thả lỏng cơ thể, cố gắng cảm nhận động tác của con cá này.

Quả thật rất đáng yêu.

“Hai vị, còn cần thức ăn cho cá không?”

Một giọng nữ nhỏ nhẹ đột nhiên vang lên bên cạnh, Lý Nhược Thủy vô thức che tay phải của Lộ Chi Dao lại, quay đầu lại nhìn.

Đó là người vừa rồi đứng từ xa nhìn bọn họ, môi nàng ấy tái nhợt, mày liễu mắt to, động tác có phần yếu đuối.

Lộ Chi Dao hơi nghiêng đầu, đang cố nhớ nàng ta là ai.

“Không cần đâu, bọn ta có đủ thức ăn cho cá rồi.”

Lý Nhược Thủy cười thân thiện, nhưng tư thế hơi nghiêng của nàng lại như đang bảo vệ Lộ Chi Dao.

“Ta thấy cô nương rất quen mắt, cũng rất hợp ý ta, không biết chúng ta có thể kết bạn được không?”

Nhìn khuôn mặt yếu ớt của người này, Lý Nhược Thủy không khỏi nhíu mày.

Ban đầu, nàng tưởng rằng người này đến vì Lộ Chi Dao, dù sao trước đó nàng ấy cũng đã nhìn chằm chằm hắn rất lâu, nhưng không ngờ nàng ấy lại chủ động bắt chuyện với nàng.  

“Ta…”

“Không thể.”

Một giọng nói dịu dàng xen vào, mặc dù phát ra từ sau lưng Lý Nhược Thủy, nhưng vẫn không hiểu sao lại mang lại một chút cảm giác áp bức cho An Dương.

Lộ Chi Dao đang cầm một con cá vàng trong tay, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt “nhìn” về phía nàng ấy không hề tập trung, mà có chút mờ mịt.  

An Dương mím môi, vẫn nhìn Lý Nhược Thủy.

“Vị cô nương này, được chứ?”

Lời vừa dứt, nàng ấy đã che miệng ho khan hồi lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, khóe mắt ửng đỏ, có vẻ như nếu Lý Nhược Thủy không đồng ý thì nàng ấy sẽ cứ ho như vậy.   

Nhưng Lý Nhược Thủy không hề bị chiêu này đánh động, nàng kiên nhẫn chờ An Dương ho xong mới lên tiếng. 

“Tacó thể hỏi lý do được không?”

An Dương đảo mắt nhìn xung quanh, mặc dù có rất nhiều người nhìn về phía này, nhưng không ai dám tùy tiện lên tiếng.   

“Các ngươi… là quan hệ như vậy sao?”

An Dương không trả lời Lý Nhược Thủy, mà hỏi thẳng câu mà nàng ấy quan tâm nhất.

“Đúng vậy.”

Khi Lộ Chi Dao nghe thấy câu trả lời của Lý Nhược Thủy, thì không khỏi cong môi cười khẽ.

“Quả nhiên là như vậy.” 

An Dương gật đầu, nàng ấy chỉ cảm thấy câu trả lời dứt khoát và nhanh chóng của Lý Nhược Thủy khá hiếm thấy, nhưng lại rát hợp ý của nàng ấy.

“Chính vì các ngươi có quan hệ như vậy, nên ta muốn kết giao với cô.”

Lý Nhược Thủy: ?

*

“Tại sao công chúa An Dương lại đột nhiên đến gần hai người Lý Nhược Thủy thế? Không có chuyện gì đấy chứ?”

Giang Niên từ xa nhìn qua, khẽ cau mày.

“Ta không biết, Giang huynh lo lắng như vậy, sao không đi xem thử đi, cứ để ta ở đây chờ Phi Nguyệt là được.” 

Thôi Minh Hạo cố gắng duy trì phong độ của mình, nhưng vẫn cau mày khi nhìn thấy Giang Niên.

Hắn ta và Lục Phi Nguyêt đã là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ, cùng nhau học tập, trải qua nhiều nguy hiểm, cũng trải qua rất nhiều ngày vui vẻ bên nhau.  

Hắn ta tưởng rằng họ sẽ cứ sống hạnh phúc như vậy, nhưng không ngờ lại xuất hiện một Giang Niên xen vào nửa chừng.

Nghĩ đến đây, Thôi Minh Hạo không cười nổi nữa, chỉ có thể buồn bã nhìn bóng lưng Lục Phi Nguyệt.

“Ta ở đây canh chừng là được rồi, không qua đó đâu.”  

Đương nhiên, Giang Niên sẽ không lùi bước, hắn ta cũng không ngờ rằng với bản tính lạnh lùng và khó gần của Lục Phi Nguyệt, lại có một thanh mai trúc mã.

“Ta đã điều tra rồi, ngày mai Trần lão gia buôn bán tơ lụa sẽ ra khỏi Hoàng Thành để bàn chuyện làm ăn, ngày mai chúng ta sẽ đến gặp nàng ta.”

Lục Phi Nguyệt đi tới, nàng ấy ôm đao, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

Lần trước khi cải trang thành người ngoài để điều tra, nàng ấy đã tiếp xúc với một nữ tử bị lừa bán muốn tiết lộ thông tin tại biệt viện của Trần phủ. 

Vừa hay có thể lợi dụng yến tiệc này để hỏi thăm về tung tích của những người trong Trần phủ, thuận tiện tiếp xúc với nữ tử kia. 

Giang Niên cau mày, có chút không tán thành đề nghị của nàng ấy.

“Ngày mai ngươi thật sự muốn đi sao, những người trước kia có ý định tiếp xúc với chúng ta đều đã bị giám sát chặt chẽ, nếu chúng ta tùy tiện xông lên có thể sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.” 

Lục Phi Nguyệt lắc đầu, vẫn kiên quyết với ý kiến của mình.

“Chính vì bọn họ đã có động thái, cho nên chúng ta phải nhanh chóng tìm manh mối. Trước khi nữ tử kia bị giám sát chặt chẽ, chúng ta phải hỏi ra chút gì đó, vì thế tối mai là thời điểm tốt nhất.”

“Ta lại không nghĩ vậy.” Giang Niên cũng không muốn nhượng bộ, hắn ta không muốn Lục Phi Nguyệt gặp nguy hiểm.

Ngay khi hai người đang giằng co, cửa phủ mở ra, một người phụ nhân mặc áo xám bước vào.

Bà ấy đeo một đôi bông tai ngọc trai đơn giản, mặc một chiếc váy màu xanh lam, khóe miệng có những nếp nhăn khi cười nhạt, trông rất hòa ái.

“Từ phu nhân đến!”

Khách khứa trong bữa tiệc đều vô cùng kích động, cho dù vừa nhìn thấy công chúa An Dương cũng không có phản ứng lớn như vậy. 

Từ phu nhân tươi cười chào hỏi mọi người, vẻ mặt ấm áp, ngoại trừ mấy tiểu bối không thường tiếp xúc thì gần như bà ta đều quen biết tất cả mọi người.

“Bà ấy là chủ nhân của Ngụ Phong Sơn Trang sao? Trông tinh thần có vẻ rất tốt, không giống như một người đã trải qua những chuyện như vậy.”

Giang Niên không muốn bầu không khí quá căng thẳng nên chủ động đổi chủ đề.

Lục Phi Nguyệt gật đầu, chăm chú nhìn vào tâm điểm của đám đông, Từ phu nhân.  

“Bà ấy quả thật rất lợi hại, liên tục nấu cháo phát cho người nghèo trong tám năm trời, làm rất nhiều việc thiện, lấy bạc cứu trợ thiên tai, thậm chí ngay cả sư phụ của ta cũng rất kính trọng bà ấy.”

Giang Niên nhíu mày, vẻ mặt tò mò: “Thật sự có người hào phóng coi tiền như rác vậy sao?” “

Ánh mắt Lục Phi Nguyệt đông cứng lại, khi xoay người lại thì huých hắn ta một cái: “Nếu mình không làm được thì đừng có nghĩ người khác cũng không làm được.” 

Thôi Minh Hạo nhìn hai người bọn họ trêu chọc nhau, trong lòng càng thêm chua xót.

Hắn ta cười khổ dời mắt đi, nhìn về phía mấy người Lý Nhược Thủy, nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng của họ đâu nữa.

“Khoan đã, mấy người Lý cô nương đâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment