Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 11

Tới ngày tết Nguyên Tiêu kia, mặt trời còn chưa xuống núi, khách điếm đã sớm đóng cửa.

Phương Thanh kéo Diệp Trăn Trăn còn đang bận việc ở phòng bếp ra ngoài, liên tục thúc giục nàng đi trang điểm chải đầu, thật sự đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Diệp Trăn Trăn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Vốn nàng không xem trọng lần xem mặt này, nhưng nhìn tư thế khẩn trương của lão bản nương, liền cũng khẩn trương lên theo. Vì thế, nàng phá lệ mà bôi chút phấn lên mặt, trước khi ra cửa còn soi gương vài lần, xác định không có sai sót gì mới xuống lầu.

Mới vừa xuống dưới lầu, đã nghe thấy một tiếng kinh hô. Từ Mộng Nguyệt nhảy nhót đến trước mặt nàng, đi vòng quanh nàng khen: "Oa! Trăn Trăn tỷ tỷ hôm nay thật là xinh đẹp!"

Phương Thanh ở bên cạnh nhấp miệng cười, "Cô nương đúng là phải biết trang điểm! Ngày thường A Trăn ngươi ăn mặc quá thuần tịnh, như bây giờ thì tốt rồi."

Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, cười nói: "Ngày thường đều ở phòng bếp, nào có cơ hội mặc quần áo xinh đẹp chứ. Không bằng lão bản nương cho ta nghỉ ngơi nhiều hơn chút đi?"

"Ha ha ha...... Nha đầu này! Được được được, về sau ta sẽ cho ngươi nghỉ nhiều hơn chút!" Phương Thanh cười nói.

Diệp Trăn Trăn thè lưỡi, đang muốn nói chuyện, phía sau lại vang lên một tiếng nói quen thuộc: "A Trăn tỷ tỷ hôm nay thật đẹp."

Xoay người liền thấy Phó Vân Cảnh cười đứng ở trước mặt nàng. Chỉ thấy hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, tóc đen được trâm trúc cố định, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt phượng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tràn ngập nhu tình, làm người một khi không cẩn thận sẽ bị cuốn sâu vào.

Diệp Trăn Trăn nhìn đến sửng sốt, sau một lúc lâu, mới ngơ ngác đáp: "Là, là vậy sao. Cảm ơn."

"Sao không mang trâm cài ta mua cho ngươi?" Phó Vân Cảnh làm như tùy ý hỏi.

Diệp Trăn Trăn sờ sờ búi tóc bản thân đã phí thật lớn công sức mới búi lên được, cười nói: "Bởi vì ta nghĩ đêm nay người xem hoa đăng sẽ rất nhiều, sợ bị đụng rớt nên mới không mang. Đồ Tiểu Cảnh đưa, ta phải bảo quản thật tốt mới đúng."

Nghe được những lời này, ý cười bên môi Phó Vân Cảnh nhịn không được mở rộng hơn chút, "Đi sớm về sớm."

"Vân Cảnh ngươi nói gì đấy, tỷ tỷ ngươi là đi ra ngoài xem mắt, trở về sớm làm gì." Nói rồi, Phương Thanh hướng Diệp Trăn Trăn nháy mắt vài cái, ái muội nói: "Đêm nay chơi cho thật vui, trở về trễ một chút cũng không sao cả!"

Tư tưởng người dân Đại Minh phóng khoáng, nam nữ tuổi trẻ kết bạn quen biết là vô cùng bình thường, ngay cả quả phụ tái giá, phụ nữ ra ngoài làm ăn buôn bán cũng là chuyện thường tình ở triều đại này.

Tuy là như thế, Diệp Trăn Trăn vẫn nhịn không được đỏ mặt. Nàng có chút bất đắc dĩ mà nói dỗi: "Lão bản nương, ngươi thật là...... ta không muốn nghe ngươi nói nữa, ta phải đi rồi."

Trong tiếng cười vui rôn rả, Diệp Trăn Trăn đi ra khỏi khách điếm, tức khắc bị một cổ gió lạnh ập vào mặt, làm nàng nhịn không được rùng mình một cái. Nhìn người đến người đi trên phố xá náo nhiệt, nàng đột nhiên sinh ra một tia chờ mong.

Nhưng mà, đợi đến khi Diệp Trăn Trăn đến nơi đã hẹn ước, người nọ lại không xuất hiện. Nàng cũng không để ý, tìm nơi hơi trống trải chút ngồi xuống, sau đó bắt đầu an tĩnh chờ.

Trên đường người đến người đi, tiếng người bán rong thét to hết đợt này đến đợt khác, nơi nơi tràn đầy không khí vui mừng ngày hội. Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba nam nữ tuổi trẻ ra ngoài kết bạn đi qua người Diệp Trăn Trăn, trên mặt bọn họ không một giây nào mà không tràn đầy tươi cười.

Thời gian từng giây từng giây qua đi, người Diệp Trăn Trăn phải đợi trước sau không tới. Nàng nhịn không được nhón mũi chân, duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài. Nhưng mà, nàng chỉ nhìn thấy được đám người kích động, từng khuôn mặt xa lạ nhanh chóng hiện lên trước mắt, người nàng phải đợi lại trước sau không thấy.

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên rơi tí tách tí tách mưa nhỏ. Mưa bụi rải rác đứt quãng, chậm rì rì rơi xuống, làm ướt đầu tóc người qua đường.

Đầu tiên là một tiếng kinh hô, người trên đường có dù sôi nổi mở dù, không dù cũng bình tĩnh như cũ mà đi trên đường. Dù giấy màu sắc rực rỡ, người qua đường nhàn nhã tự tại, nhưng lại tô thành một bức tranh phong cảnh độc đáo, mưa phùn thình lình kéo đến cũng không có tưới diệt đi nhiệt tình đi rước đèn của mọi người.

Diệp Trăn Trăn vội vàng chạy đến mái hiên của một nhà trốn mưa, bộ dáng có vẻ có chút chật vật. Nhìn thấy cặp tình lữ nói nói cười cười đi qua bên người, biểu tình của Diệp Trăn Trăn không khỏi trở nên có chút cô đơn. Nàng không muốn lại tiếp tục nhìn, liền cúi đầu, chán ngắt nhìn chằm chằm giày.

Tuy rằng Diệp Trăn Trăn và công tử tiệm gạo kia chỉ gặp mặt có vài lần, cũng chưa nói tới thích, nhưng hiện giờ hắn vô thanh vô tức lỡ hẹn với mình như vậy, vẫn không tự chủ được mà cảm thấy có chút khổ sở.

Bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc. Lại hướng lên trên, liền thấy thiếu niên anh tuấn nhẹ nhàng phong độ giơ dù, nhẹ cười nhìn chăm chú vào nàng.

Nhìn thấy người quen, Diệp Trăn Trăn nhịn không được đau xót cả mũi, có chút ủy khuất mà kêu lên: "Tiểu Cảnh......"

"A Trăn tỷ tỷ, sao ngươi chỉ có một mình? Cố nhị công tử còn chưa tới sao?" Phó Vân Cảnh kinh ngạc hỏi.

"Không biết, có thể là hắn bị chuyện gì trì hoãn rồi." Diệp Trăn Trăn thuận miệng thay đối phương tìm một lý do qua loa lấy lệ, hiển nhiên càng tò mò hơn đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện, "Sao ngươi cũng ở chỗ này?"

"Ta nghĩ ở khách điếm cũng nhàm chán, nên ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp được A Trăn tỷ tỷ." Phó Vân Cảnh cười nói, trên mặt gãi đúng chỗ ngứa mà toát ra thần sắc kinh hỉ, tựa hồ thật sự vì gặp được Diệp Trăn Trăn mà cảm thấy ngoài ý muốn, "Nếu đã như vậy, A Trăn tỷ tỷ, không bằng cùng ta đi dạo đi, cả hai chúng ta đều không có người đi cùng mà."

"Được chứ." Diệp Trăn Trăn đáp, phiền muộn vừa rồi tức khắc trở thành hư không.

Bóng đêm như mực, trấn trên vẫn treo đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa. Trên đường người đến người đi như cũ, tiếng bước chân hỗn loạn ồn ào che lấp tiếng mưa rơi tinh tế, mọi người vui cười ầm ĩ, gió lạnh và mưa phùn chợt kéo đến cũng không thể giảm bớt nửa phần vui mừng của ngày hội, còn làm người thêm cao hứng mà cử hành hoạt động.

Hoa đăng đủ loại kiểu dáng rơi vào trong mắt, làm người không kịp nhìn —— có đèn kéo quân khắc hình đa dạng, có đèn con thỏ đáng yêu linh động, có đèn hoa sen tinh xảo điển nhã, còn có đèn lụa mỹ quan hào phóng...... hoa đăng đặc sắc khác biệt, số lượng đầy ắp, tạo thành một thế giới rực rỡ lung linh ánh đèn.

Hai người Diệp Trăn Trăn và Phó Vân Cảnh bước chậm trong thế giới đèn lồng, không sợ mưa phùn rơi lả tả, lúc đến đình, ngẫu nhiên nhìn thấy hoa đăng xinh đẹp, Diệp Trăn Trăn sẽ cầm lấy thưởng thức cùng Phó Vân Cảnh, tấm tắc tán thưởng các thợ thủ công cổ đại có tay nghề tinh xảo. Phó Vân Cảnh trước sau vẫn nhàn nhạt cười, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy nhu tình.

"Tiểu Cảnh ngươi xem, đèn này còn có thể chuyển động này! Thật thần kỳ mà, rốt cuộc sao thợ thủ công làm được chứ? Thật xinh đẹp quá......" Diệp Trăn Trăn cầm một trản đèn kéo quân đến trước mặt Phó Vân Cảnh, mời hắn thưởng thức cùng nàng.

Trên khung đèn bằng giấy có hình thiếu nữ đang ngồi trên ghế, tay phe phẩy quạt, hiện ra vài phần không chút để ý. Dung mạo không tính là diễm lệ, duy chỉ có nụ cười xán lạn bên môi. Ánh nến chiếu vào hình giấy, làm thiếu nữ cũng chuyển động theo, trông có vẻ vô cùng sinh động, như đang cười với người bên ngoài.

Phó Vân Cảnh nhịn không được nhìn vào khuôn mặt bị ánh nến ánh đến ửng đỏ của Diệp Trăn Trăn, nhẹ nhàng cười, "Ừ, quả thật rất xinh đẹp."

Sau khi nhìn đến thoả mãn, Diệp Trăn Trăn mới buông hoa đăng xuống. Lại vào lúc này, một đám hài tử choai choai hi hi ha ha đùa giỡn, vừa đi vừa đấu đá lung tung làm người qua đường sôi nổi né tránh. Nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn chưa chú ý tới, vẫn còn chuyên tâm xem hoa đăng, đến khi đám hài tử kia sắp đụng phải, nàng mới ý thức được phải trốn tránh, may mắn Phó Vân Cảnh ở một bên tay mắt lanh lẹ, kéo vào trong lòng ngực mình mà bảo vệ, còn hắn lại không thể tránh mà bị mấy đứa nhỏ chạy như điên tới đâm vào một cái, tức khắc kêu rên ra một tiếng.

"Này! Mấy người các ngươi đi kiểu gì thế! Có lễ phép hay không!" Diệp Trăn Trăn tức giận bất bình hướng về phía mấy tiểu hài nhi kia mắng, nhưng đám nhỏ lại hoàn toàn không quan tâm, hi hi cười chạy xa.

"Tiểu Cảnh, ngươi không sao chứ? Có bị đụng vào nơi nào hay không?" Nhớ đến tiếng kêu đau đớn vừa rồi của Phó Vân Cảnh, Diệp Trăn Trăn lập tức quan tâm hỏi.

"Không sao, chỉ bị đụng nhẹ một cái thôi."

Hai người vẫn duy trì tư thế vừa rồi, khoảng cách thật sự rất gần, dường như có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau. Diệp Trăn Trăn bị hắn cố định trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt là quan tâm không chút nào che giấu. Phó Vân Cảnh nhịn không được giật giật hầu kết, đột nhiên lo sợ tiếng tim đập lúc này của mình quá mức kịch liệt sẽ dọa đến người trước mặt.

Đột nhiên, Diệp Trăn Trăn bỗng nhẹ kêu lên một tiếng, ngay sau đó tránh ra khỏi trong lòng ngực hắn, khoa tay múa chân vỗ lên người hắn hai cái, cao hứng nói: "Tiểu Cảnh, hiện tại ngươi đã cao hơn A Trăn tỷ tỷ rồi này. Bất tri bất giác, ngươi đã sắp thành người lớn rồi......"

Trong mắt người trước mặt là một mảnh bằng phẳng, hoàn toàn không có bất kì ngượng ngùng nào của nữ nhân, chỉ có loại kiêu ngạo rằng thiếu niên nhà mình sắp trưởng thành. Lòng Phó Vân Cảnh không khỏi có chút hạ xuống, không trực tiếp trả lời mà chỉ lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, cho nên về sau ngươi có thể đừng xem ta là đứa trẻ nữa không......"

Giọng điệu thực nhẹ, sau đó liền theo gió lạnh tiêu tán vào trời đêm đen nhánh. Diệp Trăn Trăn không nghe thấy, ánh mắt đều bị tiếng thét to của người bán rong phía trước hấp dẫn, ngay sau đó ba bước thành hai bước mà đi qua.

Quầy hàng bày vài cái bình pha lê, kiểu dáng khác nhau mà màu sắc cũng bất đồng nốt, bên trong có hơn mười loại trái cây nổi lơ lửng, dưới các kiểu ánh sáng lộng lẫy do hoa đăng chiếu rọi, tựa như lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt.

"Đây là cái gì?" Diệp Trăn Trăn ngừng ở trước quầy hàng, tò mò hỏi.

"Đây là đặc sản của Vân Châu quê ta, tên là trà quả huỳnh quang, uống rất ngon đấy." Lão bản cười tủm tỉm, đổ một ly đưa đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, "Cô nương có thể uống thử xem, nếu thấy ngon thì mua một ít về nhà uống."

Chất lỏng trong ly lấp lánh ánh màu, có hơi đặc hơn một chút so với nước, phía trên thịt quả nổi lơ lửng, mùi hương rất nhẹ nhưng vô cùng dễ ngửi.

Diệp Trăn Trăn không khỏi nổi lên hứng thú, tiếp nhận cái ly trong tay lão bản nhấp một ngụm nhỏ. Dung dịch ngọt lành trôi vào miệng, tản ra mùi hoa quả nhàn nhạt, Diệp Trăn Trăn chép miệng, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nhưng mà, chỉ mới uống xong một ly, Diệp Trăn Trăn tức khắc đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, tựa như phản ứng sau khi uống rượu. Nàng lắc lắc đầu, không dám tin hỏi: "Lão bản, ngươi...... không phải nói đây là trà quả sao? Sao ta, ta cảm thấy giống như vừa uống rượu, cảm thấy có chút say?"

Lão bản nói đương nhiên: "Đúng vậy, ở Vân Châu chúng ta, trà quả huỳnh quang chính là một loại rượu, hơn nữa so với rượu bình thường còn mạnh hơn. Nếu người có tửu lượng thấp uống phải, một ly sẽ say ngay, hai ly là có thể trực tiếp ngã xuống. Trà quả huỳnh quang nổi danh như vậy, chẳng lẽ cô nương chưa nghe qua bao giờ sao?"

Diệp Trăn Trăn: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Vân Cảnh: Các ngươi nói xem, ta có thừa dịp A Trăn tỷ tỷ say, làm chút việc không thể miêu tả được hay không?

Diệp Trăn Trăn: QAQ

Bình Luận (0)
Comment