"Ai, ai mà ngờ được? Trà quả không phải là trà mà là rượu chứ! Nhưng mà, vị...... hương vị cũng không tồi."
Diệp Trăn Trăn vươn đầu lưỡi nói, đi đường cũng lung lay sắp ngã, hiển nhiên là đã say. Phó Vân Cảnh đứng ở phía sau cách nàng vài bước, từng giây từng phút đều chú ý tới nàng, phòng ngừa nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
"Hôm nay bị sao vậy? Vì sao đồ vật trước mặt ta cứ luôn xoay tròn? Thật kỳ quái!" Nói rồi, Diệp Trăn Trăn đột nhiên xoay người, thiếu chút nữa đụng phải Phó Vân Cảnh.
Nàng mở to mắt, ngây thơ mờ mịt nhìn qua, chóp mũi xém chút đụng phải mặt Phó Vân Cảnh, "Tiểu Cảnh, ngươi...... sao ngươi lại có tới hai cái đầu?"
Phó Vân Cảnh thở dài, bất đắc dĩ nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi say rồi. Để ta cõng ngươi trở về đi."
"Hừ...... Nói bậy! Tửu lượng của ta rất tốt đó!" Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng đẩy Phó Vân Cảnh, tiếp tục lung lay đi về phía trước.
Nhưng mới vừa đi được vài bước, nàng đã không cẩn thận mà vấp phải một cục đá bên đường, tức khắc cả người không tự khống chế được ngã về phía trước. May mắn Phó Vân Cảnh một bên luôn chú ý tới nàng, thấy thế liền lập tức xông lên đỡ lấy.
Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến Diệp Trăn Trăn nhất ý cô hành*, không khỏi có chút tức giận, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: "Nếu không phải ta nhanh tay, vừa rồi ngươi thiếu chút nữa đã té ngã rồi! Đã nói để ta cõng ngươi trở về, sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ?!"
"Ta......" Diệp Trăn Trăn hít hít mũi ngẩng đầu, có chút ủy khuất mà nhìn hắn, mắt to chớp chớp, trông có vẻ vô cùng vô tội.
*Ngoan cố theo cách của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
Phó Vân Cảnh quả thực không biết làm cách nào với người trước mặt mới tốt. Hắn thở dài, thả nhẹ giọng nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi nghe lời đi, để ta cõng ngươi trở về, được không?"
Diệp Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền chờ Phó Vân Cảnh ngồi xổm xuống rồi tự mình bò lên.
Không biết từ khi nào, đứa bé nhỏ yếu bất lực ngày xưa đã bắt đầu lớn lên, lưng hắn trở nên rộng lớn có lực, đầy cảm giác an toàn. Diệp Trăn Trăn ôm lấy cổ thiếu niên, mặt dán vào sau lưng hắn, phiền muộn nói: "Thời gian trôi đi thật nhanh......"
Đột nhiên, nàng chớp chớp mắt, đưa mũi tiến đến gần cổ Phó Vân Cảnh nhẹ ngửi, rồi "Oa" lên một tiếng, khoa trương tán thưởng: "Tiểu Cảnh, người của ngươi thơm quá! Ngươi dùng hương liệu gì sao?" Nói rồi, còn liên tục dụi dụi như cún con gặp chủ, làm hô thở ấm áp không ngừng phun vào cổ Phó Vân Cảnh, khiến cho hắn vừa ngứa vừa tê.
Hầu kết Phó Vân Cảnh giật giật, cơ hồ có chút bất đắc dĩ mà nói: "A Trăn tỷ tỷ, đừng náo loạn."
Diệp Trăn Trăn cười hì hì, hai chân đột nhiên vung vẩy về phía trước, lại bắt đầu không an phận.
"Tiểu Cảnh!"
"Sao?" Phó Vân Cảnh thuận miệng đáp, đem người phía sau nhấc lên trên, phòng ngừa nàng tiếp tục tuột xuống, cũng nhắc nhở nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi còn lộn xộn nữa sẽ ngã xuống đó."
"Ta không sợ! Tiểu Cảnh nhất định sẽ nâng ta, không để ta ngã xuống!" Diệp Trăn Trăn cười hì hì, ngược lại còn quấy lợi hại hơn.
"Tín nhiệm ta như vậy sao." Phó Vân Cảnh hơi hơi mỉm cười, thần sắc bất tri bất giác trở nên ôn nhu.
"Hắc hắc......" Diệp Trăn Trăn lại lần nữa kêu: "Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh!"
"Ừ, ta ở đây."
"Ngươi còn nhớ khi ngươi còn nhỏ, ta đã từng kể cho ngươi chuyện Ngưu Lang Chức Nữ không? Khi đó, ngươi còn không có chưa cao tới ngực của ta, trong nháy mắt, ngươi đã cao hơn ta mất rồi! Lúc đó vóc dáng ngươi nho nhỏ, ngẫu nhiên còn làm nũng với ta, trông vô cùng đáng yêu! Nhưng mà hiện tại, ngươi đã trưởng thành rồi......"
Phó Vân Cảnh mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc đột nhiên hạ xuống của người trên lưng, vờ lơ đãng hỏi: "Chẳng lẽ A Trăn tỷ tỷ không hy vọng ta lớn lên sao?"
"Không phải, ta chỉ là, có chút hoài niệm trước kia. À, hơn nữa, ngươi trưởng thành rồi sẽ cưới vợ chăng? Ta cảm thấy ta còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp thu sự thay đổi này......" Diệp Trăn Trăn nói, giọng điệu càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Phó Vân Cảnh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy người trên lưng đã ngủ rồi. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào sườn mặt nàng, mông lung mờ ảo, dáng ngủ mang sự ôn nhu không thể tưởng được, làm nội tâm lạnh lẽo của thiếu niên cũng mềm mại theo.
Màn đêm tối tăm như mực, sao trời lập loè chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt. Hai cái bóng dáng gắt gao dựa sát vào nhau hiện lên trên mặt đất, giống như giờ phút này không gì có thể chia lìa bọn họ.
Lúc trở lại khách điếm, Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng đặt Diệp Trăn Trăn đã ngủ say xuống giường, rồi cẩn thận giúp nàng đắp chăn đàng hoàng.
Nhìn bộ dáng không hề phòng bị giờ phút này của nàng, Phó Vân Cảnh giật mình, nhịn không được cúi người hôn lên trán nàng, nhưng chỉ vừa nhẹ nhàng chạm một cái đã nhanh chóng thối lui.
Diệp Trăn Trăn nằm trên giường không hề phản ứng, vẫn ngủ ngon lành như cũ, cũng không biết lúc này nội tâm của thiếu niên đứng ở mép giường đang trải qua sóng to gió lớn. Hắn thương tiếc xoa xoa gương mặt hơi lạnh của nàng, lại dừng một chút, rồi dán lên môi nàng.
Môi người dưới thân mềm mại đến không thể tưởng được, Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng hôn, dường như quên cả hô hấp. Qua một lát, động tác hắn liền trở nên có chút làm càn, thẳng đến khi người trên giường phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ, hắn mới lưu luyến không rời mà lui ra.
Diệp Trăn Trăn cau mày, lật người lại, dường như ngủ có chút không an ổn.
Phó Vân Cảnh liếm liếm môi, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Diệp Trăn Trăn, nỉ non nói: "Chừng nào thì nàng mới phát hiện ra tâm ý của ta đối với nàng đây? Ta đã chán ghét làm đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng lắm rồi."
--
Sáng sớm hôm sau.
Trong tiếng chim kêu ồn ào vang vọng, Diệp Trăn Trăn chậm rãi tỉnh lại. Nàng ngáp một cái, chậm rì rì xuống giường, lúc soi gương lại đột nhiên phát hiện môi bị tróc da.
Nàng kinh ngạc nói: "Ôi, sao môi ta bị rách da thế này?"
Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng như cũ, không có tiếng máy móc mà nàng dự kiến.
Kinh ngạc trong lòng Diệp Trăn Trăn càng sâu thêm, tiếp tục nói: "Thống Tử, sao ngươi lại không để ý tới ta? Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Qua một lúc lâu, giọng nói của hệ thống mới sâu kín vang lên: "Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết." Không biết vì sao, Diệp Trăn Trăn thế mà có thể nghe ra được một cổ cảm xúc tang thương vì đã trải qua trăm con sóng lớn của nó.
"Chẳng lẽ lúc ta ngủ không cẩn thận nên cắn phải?" Diệp Trăn Trăn tự nhủ, suy nghĩ trong chốc lát cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, đành lười tiếp tục rối rắm, dù sao cũng không tính là chuyện gì lớn.
Hệ thống còn đang đắm chìm trong chuyện tình cảm bí ẩn của nam chủ đối với Diệp Trăn Trăn bị vỡ lẽ, chịu đả kích quá lớn, thế nên bây giờ nó vẫn còn có chút không thể lấy lại được tinh thần. Nhìn ký chủ không tim không phổi đứng ở trước gương, hệ thống nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đem chuyện phát hiện ngoài ý muốn này chôn ở dưới đáy lòng. Dù sao nhiệm vụ của nó chỉ là phụ trách làm tuyến cốt truyện trở về quỹ đạo, còn nam chủ thích ai, cũng không trong phạm vi nhiệm vụ của nó, hơn nữa đối với ký chủ đầu thiếu một cọng dây thần kinh này mà nói, không biết ngược lại mới là chuyện tốt.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, Diệp Trăn Trăn liền xuống lầu.
Vừa thấy nàng, biểu tình Phương Thanh liền trở nên có chút kỳ quái. Diệp Trăn Trăn đang muốn mở miệng dò hỏi, Phương Thanh đã đột nhiên nói: "A Trăn, thực xin lỗi a, tối hôm qua Cố Nhị Lang......"
"À, lão bản nương muốn nói tới chuyện hắn thất hẹn sao? Có lẽ hắn bị chuyện gì trì hoãn, không kịp nói cùng ta. Đây chỉ là việc nhỏ, lão bản nương không cần xin lỗi."
"Không phải, tên kia...... Tên Cố Nhị Lang kia hắn, tối hôm qua hắn không đi là bởi vì hắn đến thanh lâu! Sáng sớm hôm nay có người nhìn thấy hắn mặc quần áo xộc xệch ra khỏi thanh lâu, thế mà hắn còn không thừa nhận, còn kiên quyết nói bản thân bị người hãm hại. Hừ, loại người dám làm không dám nhận thế này, ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có! Ta, ta thế mà giới thiệu một người không có phẩm hạnh như vậy cho ngươi, ta thật là, ta thật là......"
Nghe xong, Diệp Trăn Trăn trợn mắt hốc mồm. Nàng không dám tin hỏi: "Ngươi nói là, Cố Nhị Lang ngày thường thành thật đến mức ngay cả nhìn một cô nương nhiều hơn một cái đã đỏ mặt đến thanh lâu sao?"
"Đúng vậy, ta đã hỏi qua cô nương thanh lâu, tối hôm qua hắn đã ngủ ở thanh lâu. Hơn nữa...... Hơn nữa buổi tối ngày đó hắn còn không ngừng gọi tên một cô nương! Ai da, thật là không biết xấu hổ!" Phương Thanh căm giận nói.
Còn không ngừng gọi một người? Wow, Cố Nhị Lang này thật đáo để. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà! Diệp Trăn Trăn hứng thú bừng bừng chửi thề cùng hệ thống, hoàn toàn là bộ dáng của người ngoài cuộc xem náo nhiệt, nửa điểm tâm tư khổ sở cũng không có.
"Ngài nói, tối hôm qua Cố Nhị Lang thất hẹn là vì hắn đến nhà thổ sao?" Phó Vân Cảnh không biết từ khi nào đã đi lên, sắc mặt âm trầm hỏi. Phía sau hắn còn có Từ Mộng Nguyệt.
Lúc này tiểu cô nương còn không biết xảy ra chuyện gì, mắt to xoay chuyển, tò mò nhìn mấy người lớn nói chuyện.
"Quả thật là như thế." Phương Thanh cắn cắn môi, trông có chút khó mở miệng, "Thực xin lỗi, ta...... Ta cho rằng hắn là người thành thật có thể phó thác, không ngờ hắn thế mà......"
"Hay cho một câu không ngờ! Chẳng lẽ mỗi lần lão bản nương làm mai mối đều không đi hỏi thăm phẩm hạnh nhà trai thật kỹ sao? Hiện tại hắn làm như vậy, chẳng khác nào hung hăng tát một cái lên mặt của A Trăn tỷ tỷ ta! Nào có thể chỉ vì một câu "không ngờ" nhẹ nhàng của lão bản nương mà bỏ qua mọi chuyện?"
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, "Tiểu Cảnh! Sao ngươi lại nói như vậy với lão bản nương!"
Nhưng thiếu niên từ trước đến nay vẫn ngoan ngoãn lần này lại hiếm thấy không nghe nàng, khí thế cả người đều trở nên hùng hổ doạ người, không những không thuận theo mà còn không buông tha, chỉ trích Phương Thanh: "Lão bản nương ngài có biết, tối hôm qua A Trăn tỷ tỷ lẻ loi đứng dưới gió lạnh mưa phùn đợi người nọ hơn nửa buổi tối không! Người chung quanh đều có đôi có cặp, chỉ có A Trăn tỷ tỷ một mình một người! Từ trước đến nay nàng là người lạc quan rộng rãi, trên mặt luôn tràn đầy tươi cười, thế mà vì người kia, tối hôm qua nàng thiếu chút nữa đã khóc mất rồi......"
Phó Vân Cảnh càng nói càng kích động, thanh âm run nhè nhẹ, ngay cả hốc mắt cũng nhịn không được đỏ lên, trông vô cùng đáng thương.
"Ặc, chuyện đó, thật ra cũng không khoa trương như vậy đâu..." Diệp Trăn Trăn nhỏ giọng, nhưng nói đến một nửa, đã bị Phó Vân Cảnh hồng mắt trừng nhìn lại, tức khắc cũng không dám nói nữa.
"Hôn nhân chính là chuyện lớn cả đời của nữ nhân, nếu gả cho người tốt, nửa đời sau liền có thể an ổn vượt qua; nhưng nếu gả cho đồ vô sỉ như Cố Nhị Lang kia, cả đời này của nàng sẽ bị hủy hoại! Lão bản nương có biết nhất thời khinh suất của ngài, rất có khả năng sẽ chôn vùi cả đời hạnh phúc A Trăn tỷ tỷ hay không!"
Nói xong lời cuối cùng, Phó Vân Cảnh dường như sắp rống ra, nước mắt nóng bỏng tràn mi, dọc theo gương mặt "tí tách" rơi xuống mặt đất, đâm vào tim từng người ở đây.
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay nhỏ của Từ Mộng Nguyệt. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy ca ca mình thích nhất lúc này đã rơi lệ đầy mặt. "Oa" một tiếng, nàng cũng khóc lên theo, "Mẫu thân là đại phôi đản!"
Lúc này, ngay cả Từ Chấn Hoa từ trước đến nay dễ tính cũng nhíu mày, oán trách nói: "Nàng nhìn xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì! Trước khi làm mai mối chẳng lẽ nàng không điều tra rõ ràng phẩm tính nhà trai sao?"
"Ta, ta......" Phương Thanh cắn cắn môi, nội tâm đột nhiên sinh ra chút ủy khuất. Nhưng mặc kệ nói thế nào, đây đều là vì nàng làm không tốt mới tạo thành, vì thế, nàng cắn cắn môi, chán nản nói: "Thực xin lỗi! Ta không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, ta......về sau ta không bao giờ sẽ làm mai mối loạn xạ cho A Trăn nữa!"
Diệp Trăn Trăn liên tục xua tay ý bảo Phương Thanh đừng để chuyện này ở trong lòng, ánh mắt lại nhịn không được hướng về Phó Vân Cảnh đang đứng một bên.
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của nàng, Phó Vân Cảnh quay đầu, đón nhận lấy ánh mắt nàng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, A Trăn tỷ tỷ?"
Lúc này nước mắt trên mặt thiếu niên còn chưa khô, trên lông mi dày còn dính một chút hơi nước, cả người giống như đoá hoa nhỏ lung lay sắp đổ giữa bão tố, trông vừa đáng thương vừa vô hại.
Diệp Trăn Trăn ngươi suy nghĩ cái gì chứ! Đây rõ ràng chỉ là trùng hợp, sao có thể liên quan đến Tiểu Cảnh được? Hơn nữa, những năm gần đây, Tiểu Cảnh thay đổi không phải ngươi đều nhìn thấy hết cả sao?
Diệp Trăn Trăn lắc lắc đầu, đem ý niệm hoang đường đột nhiên hiện lên quăng ra ngoài, nhưng cảm giác quái dị trong lòng vẫn giữ mãi không thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Có tiểu khả ái nào đang xem không? Có lời muốn nói, hãy bình cái luận, coi như cổ vũ cho ta được không (≧▽≦)/
---
Mình không biết blog/bạn nào đã review truyện này. Nếu bạn đó có ở đây thì mình xin được gửi lời cám ơn đến bạn. Nhờ bạn mà truyện đã được các bạn khác biết đến và đón nhận nhiều hơn. Mình cám ơn bạn/blog rất nhiều