Chuyện này rất khó giải thích rõ ràng qua điện thoại, Cố Âm quyết định đến Tước Dạ trước rồi nói chuyện với Lục Ninh Ninh.
Bỗng cửa phòng phía sau được người bên trong mở ra, Thẩm Niệm Lâm đứng ở cửa gọi cô: "Tìm anh có việc à ?"
"Đúng." Cô định tìm anh để nói về vấn đề giáo dục con cái, mà bây giờ buông trước đã, "Lục Ninh Ninh gọi em đến Tước Dạ hát, anh muốn đi không ?"
Thẩm Niệm Lâm hỏi: "Chỉ có hai người các em ?"
"Chắc có cả Bách Ngật, có thể có thêm Nhạc Nhạc Dịch Hàm."
".....Đợi anh thay quần áo."
"Được."
Trong lúc Thẩm Niệm Lâm thay quần áo, Cố Âm trang điểm lại. Cửa trong phòng để quần áo không đóng, Thẩm Niệm Lâm thay quần áo xong đi sang xem Cố Âm.
Cô đang đứng đối diện chiếc gương trong nhà tắm, gảy gảy tóc mái của mình. Thẩm Niệm Lâm thấy cô cau mày, hỏi: "Sao vậy ?"
Cố Âm thấy anh sang bên này, hơi không vui trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh ở đây ?"
"Em không đóng cửa đẩy."
"Vậy anh cũng không được sang đây chứ!"
"......" Thẩm Niệm Lâm im lặng một lúc, nhìn cô nói, "Chắc anh không có khả năng tự quản lý ý thức bản thân mạnh đến thế."
Cố Âm: "......."
[Ha ha ha ha ha ha ha cười chết]
[Thẩm Niệm Lâm: Hợp tình hợp lý]
[Âm Âm, lần sau tôi liều chết giữ cửa [đầu chó]]
"Em đang làm gì đấy ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô với ánh mắt tìm tòi.
Cố Âm: "Tóc mái tôi dài quá, muốn cắt ngắn bớt lại."
Thẩm Niệm Lâm nhìn tóc mái cô: "Hình như không dài lắm."
Cố Âm dùng biểu cảm như muốn nói 'Anh thì biết cái gì', tiếp tục nghịch nghịch chỗ mái của mình mãi: "Trước kia em để mái bằng trên lông mày, giờ nó dài đến lông mày luôn rồi."
Thẩm Niệm Lâm: "Như này rất đẹp."
"Nhưng không có gì đặc biệt, tóc mái bằng em để trước kia hơi kiểu cổ điển với xu hướng hiện đại, kết hợp có sự ưu nhã nhưng có nét dễ thương, rất hợp với phong cách váy em hay mặc." Cố Âm cầm kéo trong tay, để gần so đi so lại trên mái, mãi không thấy xuống tay. Bình thường lúc Dennis đến làm tóc cho cô sẽ thuận tay giúp cô sửa tóc mái, dạo này nhiều chuyện xảy ra cô không có tâm trạng để ý tóc tai, trong lúc không để ý tóc mái đã dài thành ra vậy.
"Để anh cắt cho em." Thẩm Niệm Lâm đi lên, lấy cái kéo trong tay cô.
Cố Âm che tóc mái của mình, lùi về sau hai bước: "Anh được không ?"
Thẩm Niệm Lâm nhướn mày: "Anh được không, không phải em là người rõ nhất à ?"
[Sóng comment đều biết anh không được]
[Nam chính tự nhận thấy mình rất tốt [xem thường]]
[30s không phải sao]
"......." Cố Âm mím môi nhìn Thẩm Niệm Lâm, "Anh đừng nghĩ cắt tóc mái dễ như ăn cơm, nếu anh cắt cho em không ổn thì nửa tháng tới khỏi phải ra ngoài luôn đấy."
"Yên tâm không đâu, anh có kinh nghiệm." Thẩm Niệm Lâm nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang che trên trán cô ra, nhìn chỗ tóc mái.
Cố Âm khẽ liếc mắt, hỏi anh: "Anh có kinh nghiệm? Trước đây anh cắt cho ai ?"
"Em." Thẩm Niệm Lâm cong khóe môi cười, có vẻ tâm trạng đang khá tốt, "Trước đây từng cắt cho em, chắc em quên rồi."
Khoảng thời gian du học ở nước ngoài, gần như do Thẩm Niệm Lâm chịu trách nhiệm giúp cô cắt sửa tóc mái, tay nghề từ đó mà lên trình.
"Anh không ỷ vào việc em không nhớ rồi cố ý gạt em đấy chứ ?" Cố Âm nghi ngờ nhìn anh.
"Cần thiết không ?" Thẩm Niệm Lâm nói xong, chuẩn bị xuống tay, "Anh cắt đây, em đừng lộn xộn."
"Đợi chút." Cố Âm vội vàng kêu ngừng, "Anh biết cắt thật không? Anh biết em muốn cắt nó thành thế nào không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Anh từng thấy kiểu trước em để, yên tâm."
"......." Cố Âm dứt khoát nhắm mắt lại. Thẩm Niệm Lâm hơi xoay người, một tay cầm lược chải xong đỡ tóc mái lên, tay kia dùng kéo bắt đầu cắt từng chút từng chút một.
Tư thế nhìn ra dáng rất chuyên nghiệp.
Tạm thời trong phòng rất im ắng, chỉ nghe tiếng 'Xoẹt xoẹt xoẹt', Cố Âm thở rất nhẹ không dám manh động, một ít mảnh tóc vụn bay nhẹ xuống dừng trên mặt cô, ngưa ngứa. Bàn tay ấm áp của anh phủi nó xuống, chạm vào da cô có chút mùi hương nhạt.
Một chiếc bàn chải mềm mại quét nhẹ qua mặt cô, tiếng Thẩm Niệm Lâm vang lên trước mặt: "Được rồi, mở mắt ra."
"......" Cố Âm thử mở một bên mắt, ngắm nhìn mình trong gương. Đầu tiên nhìn thử thấy không thê thảm đến mức không nỡ nhìn, cuối cùng cô từ từ mở hết mắt ra xem.
"Thế nào ?" Thẩm Niệm Lâm bỏ kéo và lược xuống, đứng cạnh nhìn cô.
"Vậy mà anh biết thật ?" Cố Âm hất hất tóc mái mình, trong lòng thấy vô cùng ngạc nhiên. Tay nghề còn cao hơn cả cô.
Thẩm Niệm Lâm: "Quen tay hay việc thôi."
".....Cảm ơn anh, thầy Tonny!"
".....Được rồi, đi thôi."
Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm xuống tầng, Bạch Tâm Dật đang ở phòng khách thu dọn đồ thủ công mà Cố Nhuận Hi làm ban ngày, thấy bọn họ đi xuống, đứng thẳng nhìn hai người: "Anh Thẩm, bà Thẩm, hai người muốn ra ngoài sao ?"
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm trả lời lạnh nhạt, gọi quản gia đi bảo lái xe chuẩn bị xe. Bạch Tâm Dật nhìn họ, "Nếu Nhuận Nhuận dậy muốn tìm ba mẹ, có cần gọi cho hai người không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Tôi thấy đêm nào nó ngủ cũng rất ngoan, sẽ không thức giấc giữa đêm."
Bạch Tâm Dật cười gật đầu, không nói gì, Cố Âm nói với cô ta: "Nếu Nhuận Hi thức dậy muốn tìm chúng tôi, cô bảo quản gia gọi cho chúng tôi."
"Vâng."
"Ông chủ, bà chủ, xe đã chuẩn bị xong."
"Được." Thẩm Niệm Lâm quay đầu nhìn Cố Âm, tự nhiên dắt tay cô, "Đi thôi."
"Ừ."
Vào ban đêm, Tước Dạ là nơi xa hoa trụy lạc, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đi theo người phục vụ dẫn đường đến một phòng vip trên tầng. Họ mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết phát ra từ trong phòng, Cố Âm thả chậm bước chân.
"Đừng sợ, Nhạc Dịch Hàm đang hát thôi mà." Hiển nhiên đây không phải lần đầu Thẩm Niệm Lâm được nghe giọng ca tuyệt vời của Nhạc Dịch Hàm, mặc dù có hơi nhíu mày nhưng sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, "Bạn nghĩ hay thật, thế mà nghĩ đến chuyện hẹn Nhạc Dịch Hàm đến hát."
Cố Âm: "......"
"Mời hai người." Không như bọn họ, người phục vụ dẫn đường bình tĩnh hơn. Người đó giúp họ mở cửa phòng, khom người đứng một bên, mời vào.
Trong phòng, Nhạc Dịch hàm đang đứng trên sân khấu nhỏ tập trung biểu diễn, còn Lục Ninh Ninh và Bách Ngật ngồi trên sô pha với vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc.
Thấy Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đi vào, Lục Ninh Ninh lập tức đứng dậy: "Cuối cùng hai người cũng đến! Mau đến hát đi!"
Cố Âm: "......"
Cô đi đến ngồi xuống cạnh Lục Ninh Ninh, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Hẹn Nhạc Dịch Hàm đến hát, mình thấy cậu rất can đảm."
"......Đừng nói nữa, giờ mình đang hối hận gần chết, vô cùng hối hận." Từ sâu trong tư tưởng Lục Ninh Ninh đã nhận ra sai lầm của mình, "Mình lo hẹn một mình Bách Ngật anh ấy không chịu đến nên mới gọi luôn cả Nhạc Dịch Hàm."
Không ngờ ông trời sẽ trừng phạt cô ấy.
"Hai người mau hát đi, đừng để một mình Nhạc Dịch Hàm hát nữa." Lục Ninh Ninh tiếp tục thúc giục Cố Âm lên hát.
Thẩm Niệm Lâm không thích hát, Cố Âm không thể hát liên tục suốt được, cô nói với Bách Ngật: "Anh gọi mấy anh trai nhỏ đến đây hát cùng chúng ta đi, một hai người hát không thú vị, chán lắm."
"......" Bách Ngật yên lặng nhìn về phía Thẩm Niệm Lâm, chị dâu lớn mật ghê, làm trò trước mặt chồng muốn gọi mấy anh trai nhỏ đến.
Thẩm Niệm Lâm nhìn Cố Âm, mỉm cười: "Em muốn gọi anh trai nhỏ nào ?"
Cuối cùng Cố Âm nhận ra có chỗ nào đó sai sai: "Thì...người có thể chiến đấu với Nhạc Dịch Hàm ấy."
Nhạc Dịch Hàm đang ngồi ăn dưa ngon nghẻ: "......"
Anh ta ăn dưa cũng trúng đạn ?
Sau cùng Bách Ngật gọi mấy người chuyên tạo không khí ở Tước Dạ đến, có nữ có nam, vào trong này không cần làm gì khác, chỉ cần tập trung hát hò. Nhạc Dịch Hàm tận dụng mọi thứ hòng chiếm đoạt microphone từ tay họ, tạm thời trước mắt chưa thành công.
Cố Âm và Lục Ninh Ninh ngồi cạnh nhau, cô kể đơn giản về chuyện của Cố Nhuận Hi cho cô ấy nghe, Lục Ninh Ninh nghe xong, dáng vẻ như ăn phải dưa lớn: "Không phải cậu tự bịa ra chuyện này đấy chứ ?"
Cố Âm: "DAN không phải cậu làm giúp mình ?"
"Thì đúng vậy." Lục Ninh Ninh nói xong trộm liếc mắt nhìn về hướng Thẩm Niệm Lâm ngồi, "Nhưng cái đó chỉ có thể chứng minh đứa bé do cậu sinh ra, nhỡ may trong lúc cậu mất trí nhớ sinh đứa bé đó với người đàn ông khác thì sao? Thẩm Niệm Lâm vì muốn chia rẽ hai người nên đoạt đứa nhỏ về nuôi, cố ý nói với cậu đó là con hai người. Không không, cậu bị mất trí nhớ, không biết chừng do anh ta cố ý đó!"
Cố Âm: "......"
Hay Lục Ninh Ninh đừng làm ở viện nữa, đi viết tiểu thuyết với Thốc Thốc đi.
"Minh đi vệ sinh." Cố Âm nói xong đứng dậy ra ngoài. Thẩm Niệm Lâm thấy thế cũng đứng dậy đi theo, "Tôi cũng đi vệ sinh."
Lục Ninh Ninh: "......"
Người ta toàn nữ với nữ đi vệ sinh cùng nhau, anh đi được vào nhà vệ sinh nữ hay gì ?
"Ninh Ninh, đến bài hát của cô!" Nhạc Dịch Hàm nhắc nhở, "Hay tôi và cô song ca cùng nhau đi!"
"Ngàn vạn lần đừng!" Lục Ninh Ninh cầm mic, trong lúc bài đang phát phần nhạc dạo đầu cô nhìn Bách Ngật, "Bách Ngật, tại sao anh chưa hát, hay hai chúng ta hát đi!"
"Tôi không thích hát."
"Anh không hát tôi để Nhạc Dịch Hàm hát."
"....." Bách Ngật vội nhận mic đứng dậy.
Nhạc Dịch Hàm xoa tay: "? ? ?"
Lục Ninh Ninh và Bách Ngật hát hai bài xong mới trả lại mic cho Nhạc Dịch Hàm. Người này vui mừng đầy hứng thú chọn một bài hát song ca về tình yêu, nói muốn hát cùng Lục Ninh Ninh. Cô ấy từ chối liên tục: "Không thể hát nữa không thể hát nữa, tôi đi xem thế nào mà mãi không thấy Cố Âm quay lại, có khi lạc đường rồi cũng nên!"
Lục Ninh Ninh nói xong chạy nhanh ra ngoài cửa.
Nghĩ ra cũng ra rồi, thôi tiện đi vệ sinh trước vậy, ai ngờ trên đường đến WC cô gặp Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm.
Bảo sao hai người này đi vệ sinh gì lâu quá vậy, hóa ra ở đây hôn nhau khó tách rời.
Cuối hành lang, Thẩm Niệm Lâm đè Cố Âm trên tường, ôm eo cô hôn sâu. Thẩm Niệm Lâm rất đẹp trai, lúc hôn còn mang theo kiểu khí chất khác. Vừa lành lạnh vừa gợi cảm, Lục Ninh Ninh nhìn mà mặt đỏ tía tai.
Má ôi, đấy là mùi tư vị lão luyện sao!
Lục Ninh Ninh không phải trang giấy trắng chưa từng yêu đương, lúc cô ấy đi du học từng quen hai người bạn trai. Có điều hai người kia không giống nhau. Thôi, đừng nói đến kỹ năng hôn điêu luyện, đến việc nắm tay thôi đã đỏ hết cả mặt rồi.
Lục Ninh Ninh học y, khó mà xuất hiện h*m m**n d*c v*ng với cơ thể con người. Vậy mà, vất vả lắm mới quen bạn trai, cũng yêu đương hẹn hò giống bao nhà nhưng chưa làm được việc lớn nào cả.
Không giống giờ, cô chỉ xem người khác hôn thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào!
Lục Ninh Ninh không dám xem thêm dù chỉ một giây, bỏ chạy nhanh đi.
Cuối hành lang, Thẩm Niệm Lâm khẽ mổ môi cô: "Chúng ta về nhà nhé."
Hiển nhiên giọng anh đã trầm khàn, lúc nói chuyện còn thở gấp gấp. Cố Âm biết anh muốn về nhà làm gì, dù sao thứ kia đang chạm vào cô.
Cô cười, cố ý hỏi: "Anh có thể kiên trì về đến nhà không ?"
Thẩm Niệm Lâm lại càng dán sát vào người cô, khàn giọng: "Vậy giải quyết ở đây ?"
".......Vẫn nên về nhà thì hơn."
Hai người không chào hỏi ai mà đi về. Về đến nơi đèn trong biệt thự đã tắt hết, mọi người cũng đã đi ngủ. Thẩm Niệm Lâm mở cửa, đè Cố Âm lên cửa bắt đầu hôn.
Bạch Tâm Dật đứng trên tầng, vội ngồi xổm xuống núp người vào một chỗ. Cô ta vẫn chưa ngủ, nghe có tiếng xe về mới đi ra xem.
Hôm nay Cố Âm mặc váy rất tiện cho hành động của Thẩm Niệm Lâm, Bạch Tâm Dật tránh ở trên tầng không thấy tình hình phòng khách nhưng tiếng thở gấp của anh như tiếng trống vang trời trong bóng đêm yên tĩnh, chấn động khiến đầu óc Bạch Tâm Dật trống rỗng.
"Về phòng...." Khó lắm Cố Âm mới nói được hai chữ, anh ôm chặt eo cô, vừa ôm vừa đi đến thang máy bên cạnh.
Phòng khách trở lại yên tĩnh lúc lâu, Bạch Tâm Dật mới vịn lan can đứng dậy, chậm rãi về phòng.
Tim cô ta đập nhanh chưa từng thấy, như thể sắp lao ra khỏi lồng ngực. Cô ta chạy vào nhà tắm liên tục hất nước lạnh lên mặt nhưng không thể làm giảm độ nóng.
Bạch Tâm Dật không nhớ mấy giờ mình mới ngủ chỉ là ở trong mơ, Thẩm Niệm Lâm chạm vào từng chỗ trên người cô ta, tiếng th* d*c quanh quẩn bên tai...
Khi Bạch Tâm Dật tỉnh lại, bình tĩnh cau mày, giấc mơ này nếu lâu thêm chút nữa thì tốt.
Lúc này trong phòng Cố Âm, hai người trong đó đã dậy. Thẩm Niệm Lâm được như ý nguyện ngủ cùng vợ, tâm trạng rất tốt. Anh vòng tay ôm eo cô, Cố Âm cảnh giác đè cái tay đó lại: "Anh muốn làm gì ?"
Thẩm Niệm Lâm cọ cọ vào người cô: "Em nói xem ?"
"....." Cô Âm khiếp sợ cạn lời nhìn anh, tối qua làm nhiều lần vậy mà anh vẫn có tinh thần ? ? ?
Hiểu ý Cố Âm đang nghĩ, Thẩm Niệm Lâm khẽ cong môi, hôn vành tai cô: "Anh muốn ở cùng một chỗ với em, ở mãi mãi đến già."
Cố Âm: "...."
[.....Giấc mơ mãi mãi của nam chính]
[Anh ấy mãi đến già là 30 giây ấy hả, thảm quá]
[Tôi thật sự không hiểu, do chúng ta không đủ tiền sao? Tại sao mỗi lần làm không để cho chúng ta xem!]
[Tầng trên hãy đến thành phố Hải Đường để xem, thành phố A rất nghiêm ngặt về mấy vấn đề đen tối này [mặt nghiêm túc]]
Cố Âm: "...."
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đã dậy chưa ?" Bạn nhỏ Cố Nhuận Hi cẩn thận đến gõ cửa phòng, Cố Âm đẩy ngay người đang chuẩn bị động tay động chân kia.
"Dậy rồi, Nhuận Nhuận chờ mẹ ở ngoài nhé."
"Vâng ạ!"
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Anh đổi ý rồi, anh thấy nên để Cố Nhuận Hi đi nhà trẻ càng nhanh càng tốt.
Lúc hai người họ chuẩn bị xong xuống tầng thì Bạch Tâm Dật đang nắm tay Nhuận Hi chơi ở trong vườn. Thấy hai người, Bạch Tâm Dật dừng lại, nhìn hai người chào hỏi: "Anh Thẩm, bà Thẩm, chào buổi sáng."
"Không còn sớm nữa! Mẹ lại là người dậy muộn nhất." Cậu bé chạy đến trước mặt Cố Âm, ôm cô, "Mẹ ơi, sáng nay có món nem rán ngon lắm!"
"Thật không, vậy mẹ muốn đi ăn thử."
"Nhuận Nhuận đưa mẹ đi." Cố Nhuận Hi nắm tay mẹ, vui mừng đi về phía nhà ăn. Thẩm Niệm Lâm đi theo, nữ giúp việc thấy ba người vào vội bưng bữa sáng đã chuẩn bị đặt lên bàn.
Sáng nay nhà bếp nấu cháo, đồ ăn kèm có nem rán, không ngờ Nhuận Hi cực kỳ thích ăn, cho dù mù tạt khiến cậu bé sặc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng mà vẫn kiên trì ăn tiếp.
"Mẹ ơi, chỗ này có quái thú màu xanh!" Bé nói với Cố Âm đang ngồi cạnh mình, "Rất lợi hại lợi hại!"
Bạch Tâm Dật đứng một bên, cười nói cho Cố Âm nghe: "Cái Nhuận Nhuận nói là mù tạt, vừa nãy lúc ăn Nhuận Hi bị sặc đến khóc."
Cố Âm lo lắng hỏi: "Nhuận Nhuận có sao không ?"
"Dạ, mặc dù quái thú nhỏ màu xanh rất lợi hại nhưng Nhuận Nhuận còn lợi hại hơn nó."
Cố Âm bị bé chọc cười, Thẩm Niệm Lâm kéo ghế ngồi cạnh cô: "Mù tạt có tính k*ch th*ch mạnh, Nhuận Nhuận không nên ăn nhiều."
Bạch Tâm Dật: "Anh Thẩm yên tâm, Nhuận Hi chỉ ăn một ít, lúc sau bé ăn nem rán không có mù tạt."
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, gắp chiếc nem thả vào bát Cố Âm, "Ăn thử đi."
Trong nem của cô có thả mù tạt, cô đổ một ít dấm chua, cắn một miếng, mù tạt trộn lẫn vị ớt cay, hương vị xộc thẳng lên đầu.
"Mẹ sao vậy ?" Nhuận Hi thấy mắt mẹ ươn ướt, vội vàng hỏi, "Có phải Lục Lục rất lợi hại không!"
(*) Lục Lục là cách gọi mù tạt của Nhuận Hi
"Ừm." Cố Âm gật đầu, nuốt miếng nem trong miệng, "Nhưng cái này là linh hồn của món nem rán, không có nó món này sẽ không có linh hồn."
Mặt cậu bé nhăn lại, đáng thương: "Nhuận Nhuận ăn mấy nem rán không có linh hồn."
Cố Âm sờ đầu bé: "Không sao, đợi Nhuận Nhuận lớn lên có thể đại chiến với Lục Lục."
"Dạ! Vậy mẹ thay Nhuận Nhuận ăn nhiều hơn nhé!"
"Được!"
Hai người ngồi ăn cơm, chiếc đuôi nhỏ Cố Nhuận Hi dính lấy ngồi bên cạnh nhìn hai người ăn.
"Ơ?" Nhuận Hi nghi ngờ nhìn cổ mẹ, "Mẹ ơi, sao trên cổ mẹ có mấy nốt đỏ đỏ? Có phải bị muỗi đốt không ?"
Ánh mắt Bạch Tâm Dật thuận thế nhìn cổ Cố Âm, chỗ đó có mấy vết hồng hồng, lộ một nửa ra ngoài áo.
Cố Âm giơ tay sờ cổ mình theo bản năng, sau đó mới nhận ra vết đỏ mà Nhuận Hi nói là gì.
"Đúng vậy do muỗi đốt, tối Nhuận Nhuận đi ngủ phải cẩn thận đó." Cố Âm nói với bé.
"Trong phòng Nhuận Nhuận không có muỗi, mẹ muốn đến phòng con ngủ không ?"
"Không cần, trong phòng ba cũng không có muỗi, mẹ con có thể đến phòng ba ngủ." Thẩm Niệm Lâm thản nhiên nói.
"....." Cố Âm nhìn anh cong khóe miệng, trong phòng anh không có muỗi, có mà anh là muỗi chúa.
Ăn sáng xong, Thẩm Niệm Lâm phải đến công ty, Cố Âm nghĩ đến truyện giáo dục trẻ con đến nói với anh một tiếng: "Mặc dù Nhuận Nhuận được Bạch Tâm Dật chăm sóc nhưng người làm ba cần phải tham gia vào quá trình dạy dỗ con cái, không thể đưa con cho mẹ hoặc bảo mẫu, còn mình thì không quan tâm."
"...." Có lúc nào mà anh không quan tâm? Nhưng Cố Âm đã nói vậy, anh đành phải nói sạo.
"Anh biết rồi, chiều nay anh sẽ về nhà sớm hơn."
"Ừ." Cố Âm hài lòng gật đầu.
Thẩm Niệm Lâm giữ chặt người đang muốn chạy, kéo giữ cô ở lối đi ra cửa, cúi đầu nói: "Em còn thiếu nợ anh một lần, lần sau trả anh gấp đôi."
"......" Người này da mặt dày đến mức nào ? ? "Anh biến đi."
Cố Âm đẩy người này, không thèm quay đầu lại đi luôn. Vừa vào phòng khách đã thấy Bạch Tâm Dật đứng ở đó như đang đợi cô.
Bạch Tâm Dật thấy cô đến, cười: "Bà Thẩm, bây giờ tôi muốn tiếp tục dạy Nhuận Hi hát bài hát hôm qua, cô muốn đến tham gia cùng không ?"
"Được." Cố Âm gật đầu, đi theo cô ta. Trong nhà có một cây đàn dương cầm tam giác màu trắng, bình thường không có ai đàn nó, từ sau khi Bạch Tâm Dật đến đây thời gian nó được sử dụng nhiều hơn.
Lúc quản gia đi qua, nghe cây đàn dương cầm giá trị xa xỉ không phải đang diễn tấu một ca khúc nổi danh thế giới nào đó mà đang phát ra những giai điệu nhạc thiếu nhi, tâm trạng hơi phức tạp.
Cố Âm ở cùng Cố Nhuận Hi được một lúc thì nhận được điện thoại của Nhạc Dịch Hàm gọi đến. Cô cũng hơi bất ngờ, mặc dù Nhạc Dịch Hàm là bạn thân của Thẩm Niệm Lâm thật nhưng gần như bọn họ không liên lạc riêng bao giờ, sao hôm nay anh chàng này lại gọi cho cô ?
Đáp án chỉ có một, chắc chắn vì Lục Ninh Ninh, dù sao lần trước anh ta liên hệ với cô vì muốn xin WeChat bạn cô.
"Nhạc Dịch Hàm, có chuyện gì không ?" Cố Âm đi sang một chỗ nhận điện thoại. Bên kia truyền đến giọng nói khản đặc, không biết có phải do tối qua hát đến đau cả họng không: "Chị dâu, huhuhuhu------"
Nhạc Dịch Hàm vừa nói được hai chữ đã khóc rống lên.
Cố Âm: "...."
Không phải chứ, nói khóc là khóc, giống Nhuận Hi thế ?
"Anh bị sao vậy ?"
Người đầu bên kia khóc sướt mướt: "Ngày hôm qua chị và lão Tam đi đâu, hai người làm gì ?"
".....Chúng tôi có việc về nhà trước." Cố Âm nói cho có lệ, không phải Nhạc Dịch Hàm khóc thành thế kia vì việc này chứ.
"Chị biết không, hôm qua sau khi Lục Ninh Ninh nói đi tìm hai người về xong cưỡng hôn Bách Ngật!"
Cố Âm: "....."
Lục Ninh Ninh chơi lớn quá.
"Chị nói xem có phải cô ấy thích Bách Ngật không."
"....." Đần thế, chắc chắn đúng rồi.
"Này, tôi hỏi Ninh Ninh giúp cậu, cậu, cậu đừng khóc trước đã."
"Được, chị dâu, hạnh phúc cả đời của em dựa vào chị!"
"....." Đừng mà.
Tắt điện thoại của Nhạc Dịch Hàm xong, Cố Âm gọi cho Lục Ninh Ninh. Không biết người này có đang ngủ không, đợi một lúc mới thấy nhận: "Cố Âm hả, có chuyện gì ?"
Cô ấy ngáp một cái, rõ ràng mới tỉnh ngủ.
Cố Âm: "Mình vừa nghe nói, tối qua cậu mạnh mẽ cưỡng hôn Bách Ngật ?"
"....." Lục Ninh Ninh im lặng một lát, cẩn thẩn hỏi lại, "Việc này đã lan truyền rộng rãi đến vậy à ?"
".....Cậu nghĩ Tước Dạ là đâu? Người cậu cưỡng hôn là ông chủ của Tước Dạ."
Bên kia, Lục Ninh Ninh lại im lặng tiếp lâu thật lâu, sau cũng 'Oa' một tiếng bật khóc: "Mình chỉ muốn nếm thử mùi vị lão luyện thôi mà, mình làm gì có suy nghĩ xấu nào đâu ?"
"......" Tâm trạng Cố Âm phức tạp, "Bây giờ cậu và anh ta bên nhau ?"
"Không hề, mình hôn anh ấy xong bỏ chạy luôn! Không lẽ ở lại đợi bị đánh à!"
Cố Âm: "....."
Vẫn còn lý trí.
"Tại sao cậu biết Bách Ngật là cao thủ ?"
"Vừa nhìn anh ta đã thấy đúng kiểu cao thủ tình trường đó!"
"....." Cũng giống thật, "Vậy, cậu nếm được mùi vì cậu muốn không ?"
"Không, mình rất căng thẳng! Hu hu hu mình rất thảm."
"....." Tại sao người bị cưỡng hôn là Bách Ngật, người khóc lại là Nhạc Dịch Hàm và Lục Ninh Ninh ?
"Vậy về sau phải làm sao ?"
"Mình chuẩn bị lấy lý do giải thích để hẹn Bách Ngật......"
"Sau đó lại mạnh mẽ cưỡng hôn anh ta lần nữa."
".....Nếu có thể thì cũng được."
"Mẹ ơi ----đến đây hát----" Cố Nhuận Hi ngẩng đầu lên gọi. Cố Âm đáp lại một tiếng, vội nói với Lục Ninh Ninh: "Chuyện của mọi người tự xử lý đi, mình phải chăm con."
Lục Ninh Ninh: "...."
Cố Âm đúng thắng một lần trong đời, có chồng cao thủ, có cả con trai.
Cô không hâm mộ, kiên cường nào.
Qua giờ cơm trưa, như thường lệ Nhuận Nhuận đi ngủ trưa một lúc, bình thường cậu bé ngủ thẳng đến ba giờ mới dậy. Cố Nhuận Hi đi ngủ, Cố Âm được giải phóng, cô đến phòng sách chuẩn bị xử lý một số công việc. Trước khi mở máy tính, cô nhắn tin cho Thẩm Niệm Lâm: "Lúc nào anh về? Sau em còn một cuộc họp không thể ở cạnh Nhuận Nhuận."
Thẩm Niệm Lâm: 3 giờ.
Cố Âm nghĩ vừa đúng lúc, sau khi anh về có thể tiếp nhận vị trí của cô.
Cố Âm: Đúng rồi, hôm nay Nhuận Nhuận lại nhắc em chuyện muốn đến công viên trò chơi.