Trước kia do thân phận của Cố Nhuận Hi phải giữ bí mệt nên Thẩm Niệm Lâm chưa từng dẫn bé ra ngoài chơi, giờ cả gia đình đã đoàn tụ nhưng Thẩm Hàng Hưng chưa bị bắt, bé vẫn nên ở nhà tốt hơn.
Thẩm Niệm Lâm: Chiều anh sẽ đưa con đi xem phim.
Trong biệt thự có một phòng chiếu phim gia đình, lắp đặt các thiết bị giống rạp chiếu phim bên ngoài, khác coi nó chỉ là rạp mini ngồi được tối đa chín người.
Thêm nữa, chỗ sảnh vào phòng chiếu có để máy gắp gấu bông và máy làm bỏng ngô, Cố Âm nghĩ Nhuận Hi có thể chơi cả buổi được với hai cái máy đó.
Cố Âm: Ý tưởng này rất tốt.
Bàn bạc với Thẩm Niệm Lâm xong, Cố Âm bắt đầu làm việc. Lúc họp xong đã gần bốn giờ, cô đứng dậy xoay eo, rời phòng sách.
Rạp chiếu phim gia đình ở dưới tầng ngầm biệt thự, Cố Âm đi thang máy xuống đó, cô muốn xem hai ba con đang làm gì.
Cửa phòng đóng nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện từ bên trong, chắc đang chiếu phim. Cố Âm đẩy cửa nhìn thoáng qua một lượt bên trong. Trên màn ảnh lớn đang chiếu bộ phim hoạt hình mới nhất, không phải phim hoạt hình dành cho mọi lứa tuổi là phim đặc biệt dành cho trẻ em.
Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi ngồi ở hàng ghế thứ hai, ánh sáng từ trên màn hình chiếu lên khuôn mặt bọn họ lúc sáng lúc tối. Cố Nhuận Hi ôm một hộp bỏng cỡ lớn trong lòng, cái đó lớn phải che hơn nửa mặt bé, cậu bé đang chăm chú xem phim, thường xuyên cười khanh khách.
Bạch Tâm Dật ngồi cạnh Nhuận Hi, cầm miếng bỏng màu vàng trong tay, cô ta cho bỏng vào miệng ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Anh Thẩm, khóe miệng anh dính chút vụn bỏng."
Cô ta nói xong đưa tay muốn lau bỏng bên khóe miệng anh, Thẩm Niệm Lâm lùi ra sau tránh tay cô ta: "Tôi tự làm được."
Anh dùng tay lau hết vụn bỏng ở chỗ đó.
[Bé ba không dấu nổi đuôi cáo lộ ra rồi đây!]
[Mấy người trước đó còn nói giúp cô ta thấy thế nào? ?]
[Cô ấy chỉ muốn lau bỏng giúp nam chính thôi, không cần suy diễn vậy chứ]
[Tôi thấy nam chính mới là người có vấn đề, tại sao anh ta để họ Bạch này xem phim cùng họ ?]
[Mấy người mắng nam chính đủ chưa, anh ấy làm gì cũng không đúng, mấy người nghĩ nam chính không có fan thật đó hả ?]
[Thì họ Bạch xem phim cùng Nhuận Nhuận thôi, có gì đâu đúng không ?]
[Ha ha ha, cô em nói không có gì chắc rất hạnh phúc, hẳn cuộc sống quá thuận lợi]
[Mấy người đừng ầm ĩ nữa! ! !]
Cố Âm: "......"
Bạch Tâm Dật có bản lĩnh thật, ít nhất hết lần này đến lần khác có thể khiến mọi người trong sóng comment cãi nhau ầm ĩ vì cô ta.
"Nhuận Nhuận." Cố Âm đi từ cửa vào gọi con trai. Cố Nhuận Hi nghe thấy tiếng Cố Âm, ôm hộp bỏng đứng lên: "Mẹ!"
Cậu bé vui mừng gọi mẹ, bưng bỏng vẫy tay gọi cô vào trong: "Mẹ đến rồi! Ngồi ở đây ngồi ở đây!"
Biểu cảm Bạch Tâm Dật cứng đờ, sau hơi cong môi cười đứng lên: "Bà Thẩm, nêu cô đã đến, tôi đi làm việc khác trước."
"Được." Cố Âm cười gật đầu, ngồi xuống cạnh Cố Nhuận Hi. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Bạch Tâm Dật, hỏi: "Dì Bạch không xem nữa ạ? Thỏ con vẫn chưa được cứu ra đâu !"
Bạch Tâm Dật cười nói với bé: "Dì Bạch bận chuyện khác phải làm, đợi lát nữa Nhuận Nhuận xem xong kể lại cho dì nghe được không ?"
"Vâng ạ." Cố Nhuận Hi trả lời, đưa hộp bỏng lớn trong tay qua cho mẹ, "Mẹ ăn bỏng đi, bỏng do Nhuận Nhuận và ba cùng nhau làm!"
Cố Âm ra vẻ ngạc nhiên: "Lợi hại vậy sao ?"
"Vâng!" Cố Nhuận Hi kiêu ngạo ngẩng đầu, "Xem phim xong, Nhuận Nhuận lại làm một cái nữa cho mẹ được không ?"
Cố Âm cười, rõ ràng bé vẫn muốn chơi thêm: "Được."
Cô nói xong bắt đầu xem phim cùng hai ba con, Bạch Tâm Dật đứng đó liếc nhìn họ xong một mình rời phòng chiếu phim.
Cố Âm xem được mười phút đã bắt đầu không nhịn được muốn đổi cái khác, không biết Thẩm Niệm Lâm làm thế nào để có thể kiên trì ngồi trong này hơn nửa tiếng. Cô lặng lẽ ngáp một cái, người ngồi bên kia phát hiện, nhìn sang nhếch miệng cười.
Cố Âm: "...."
Cười, cười cái gì mà cười!
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm, rồi xem phim tiếp, thật ra cô không thấy mấy phim hoạt hình này có gì hấp dẫn nhưng bạn nhỏ Cố Nhuận Hi thấy hay. Có lúc xem rất nhập tâm, cầm miếng bỏng để bên miệng mấy phút vẫn chưa ăn.
Lúc bộ phim kết thúc, Cố Âm như được giải thoát. Cố Nhuận Hi ôm hộp bỏng, vẫn chưa xong nói với Cố Âm: "Mẹ ơi, bộ phim hoạt hình này còn phần hai nữa, ngày mai chúng ta xem tiếp được không ạ ?"
"....Được."
Cô nắm tay bé đứng lên, lấy hộp bỏng bé đang ôm ngay ngắn trong tay nhét vào cho Thẩm Niệm Lâm. Máy gắp thú bông và làm bỏng được đặt ngay ở cửa ra vào, Cố Nhuận Hi nắm tay mẹ đi qua đó, hào hứng nói cậu sẽ làm cho mẹ một hộp bỏng.
Trong máy còn thừa ít bắp rang, chắc nãy họ nổ nhưng không lấy hết. Cố Âm biết con trai chỉ muốn chơi nhưng vẫn phải giáo dục con cho đúng: "Nhuận Nhuận, chỗ bỏng còn lại phải làm sao nhỉ? Lãng phí không tốt đâu."
"Dạ....một lúc nữa sẽ lấy hộp to đựng đưa cho quản gia và mọi người ăn."
Người giúp việc trong biệt thự khá nhiều, mặc dù Cố Nhuận Hi không biết hết mọi người nhưng bé biết trong nhà có rất nhiều người. Cố Âm gật đầu: "Vậy lần này Nhuận Nhuận làm ít thôi nhé, một mình mẹ ăn không hết."
"Vâng." Cố Nhuận Hi gật đầu, bảo ba giúp mình khởi động máy, Thẩm Niệm Lâm thấy giờ mình đã lưu lạc thành công cụ hình người chính hiệu.
"Ba sẽ cho dầu, Nhuận Nhuận thả ngô và đường." Thẩm Niệm Lâm cho dầu vào trong nồi nói.
Cố Nhuận Hi chuẩn bị xong, đã có kinh nghiệm nên lần này có vẻ cậu bé làm dễ dàng hơn. Thả một ít hạt ngô vào trong, khi cho đường vào hỏi: "Mẹ ơi, mẹ muốn nhiều đường hay ít đường ?"
Cố Âm: "Mẹ thích ăn bỏng ngô ngọt, cho nhiều một chút!"
"Dạ." Cố Nhuận Hi lại múc thêm hai môi đường, sau đó bước xuống chiếc ghế kê nhỏ. Thẩm Niêm Lâm đóng nắp lại cho nó bắt đầu làm, một lúc sau trong máy phát ra những tiếng 'tách tách'. Dường như Nhuận Hi rất thích âm thanh này, cực kỳ hứng thú la lên: "Oa oa, bắt đầu rồi! Mẹ, mẹ nghe thấy tiếng không ?"
"Có."
Nổ được một lúc, cảm giác trong phòng toàn mùi bỏng. Cái nồi dùng để nổ từ từ nhô lên, Thầm Niệm Lâm lấy hai cái hộp to để Cố Nhuận Hi xúc bỏng bỏ vào.
Lúc đi ra từ rạp chiếu phim mini, một nhà ba người mỗi người ôm một hộp lớn chứa bỏng đầy ắp. Quản gia thấy im lặng một lúc mới hỏi: "Ông bà chủ, đây là bữa tối nay ạ ?"
"Không phải ạ, của cháu cho ông quản gia và các chị gái khác." Cố Nhuận tiến lên đưa hộp bỏng cho quản gia, "Bỏng do Nhuận Nhuận tự mình nổ ạ !"
"Cảm ơn cậu chủ nhỏ Nhuận Hi." Quản gia ôm hộp bỏng cười với bé.
Thẩm Niệm Lâm: "Nhuận Nhuận thích thứ này như vậy, hay chúng ta mua thêm máy rót coca để trong phòng chiếu phim đi."
Mặc dù Cố Âm hơi động tâm với đề nghị này nhưng nghĩ đến chuyện Nhuận Nhuận còn nhỏ, không nên nhiều mấy cái đó: "Nhuận Nhuận còn nhỏ, ăn mấy thứ này không tốt đâu ?"
"Cũng đúng." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, "Vậy mua về cho hai chúng ta uống."
Cố Âm: "...."
Thẩm Niệm Lâm hơi xoay người, nói nhỏ bên tai cô: "Lần sau chỉ hai chúng ta đến xem phim, xem một ít cái người trưởng thành nên xem."
Cố Âm: "...."
Bỗng cô nhớ lần đầu tiên ở trong rạp chiếu mini cùng anh...
"Nghĩ gì vậy? Mặt đỏ thế ?" Thẩm Niệm Lâm cười, biết rõ cố hỏi.
Cố Âm giật giật môi, một tay đẩy anh ra.
Trước khi ăn tối, Cố Âm tìm quản gia nói chuyện một lúc.
"Bà chủ, có chuyện gì cần làm sao ?" Quản gia được Cố Âm gọi vào phòng sách, đoán không biết cô có nhiệm vụ bí mật nào giao cho mình không.
Cố Âm: "Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ông một chút về Bạch Tâm Dật, cô ấy đến đây được mấy ngày, dựa vào biểu hiện mấy hôm nay, ông thấy cô ấy thế nào ?"
Khi biết Cố Âm muốn hỏi vấn đề này, quản gia thả lỏng người đồng thời thấy hơi tiếc tiếc: "Cô ấy biểu hiện rất tốt, làm việc rất trách nhiệm và nhanh nhẹn, quan hệ đối đãi với mọi người cũng rất thân thiết và hòa hợp, đối xử với cậu chủ Nhuận Hi cực kỳ kiên nhẫn và cẩn thận, tôi thấy mọi người đều thích cô ấy."
Cố Âm không nói, chỉ suy nghĩ gật đầu.
Quản gia: "Cô ấy thường xuyên giúp chúng tôi làm việc, ví dụ thấy chỗ nào không sạch sẽ cô ấy sẽ giúp quét dọn, có những lúc trong phòng bếp quá bận, cô ấy cũng đến giúp một tay, hoa cỏ trong vườn cũng được cô ấy chăm sóc. Tất cả những việc này không thuộc phạm vi công việc của Bạch Tâm dật nhưng cô ấy không để ý, chỉ cần thấy chỗ nào cần giúp sẽ đến."
[Thế nào được gọi là đẳng cấp, thế này mới được coi là siêu đẳng cấp nè]
[Thật luôn ý, cuộc sống ngoài đời mà gặp loại người như này thì xong luôn, có khi chết thế nào cũng không biết]
[Cười chết, năng lực làm việc quá tốt cũng bị coi thành điểm xấu ?]
[Cầu được ước thấy, hy vọng mấy người thích Tiểu Bạch sẽ gặp được người như cô ta trong đời nhé [mỉm cười]]
[Haiz, nhìn Tiểu Bạch rất cố gắng và xuất sắc mà nhỉ, sao cứ phải treo cổ trên một người đàn ông? Một mình độc thân xinh đẹp không tốt à ?]
[Đừng tưởng ai cũng thích nam chính của các người, nôn -----]
[Cái này cũng mắng đến nam chính cho được, tôi xem cô hơi ngáo rồi đấy]
"...." Bạch Tâm Dật xuất hiện, hoàn toàn khiến Cố Âm hiểu được những cảnh xung đột trong các tác phẩm văn học.
"Dù gì cô ấy mới đến đây được một thời gian ngắn, cái chúng tôi thấy chỉ là mặt ngoài, bà chủ có thể quan sát thêm một thời gian nữa." Quản gia cẩn thận nói.
"Ừm." Cố Âm thấy ông nói cũng đúng, gật đầu, "Vâng chú Uông, chú đi làm việc đi."
"Được, bà chủ."
Trong phòng riêng của một nhà hàng đồ Tây cao cấp thành phố A, Lục Ninh cố tình đặt chỗ khó đặt nhất, vị trí nhìn được cảnh bên ngoài, không yên lòng liên tục nhìn đồng hồ trên tay.
Tối nay cô ấy Bách Ngật ăn cơm, nói muốn xin lỗi anh. Cô vốn nghĩ Bách Ngật sẽ không đồng ý nhưng không ngờ anh đồng ý rất nhanh và dứt khoát. Lục Ninh Ninh rất vui nhưng không kiềm được tự đặt câu hỏi, không biết anh muốn đánh mình một trận không nữa.
Kim đồng hồ chỉ vào số bảy, đến thời gian hai người đã hẹn. Lục Ninh Ninh xoay người ra sau nhìn, không thấy bóng Bách Ngật đâu.
Chắc anh không cho cô leo cây đấy chứ ?
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho anh, đối phương không trả lời, nhưng không bao lâu sau chợt nghe thấy giọng nam dễ nghe vang lên bên cạnh: "Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, đến muộn mấy phút."
Lục Ninh Ninh vui mừng, cười tươi quay đầu lại: "Không..."
Chưa nói xong chữ 'sao', nụ cười trên mặt chợt đông cứng.
Bách Ngật vẫn là Bách Ngật đẹp trai đó, nhưng trông anh hôm nay có vẻ kín đáo hơn mọi ngày, anh đang đeo khẩu trang.
Lục Ninh Ninh: "...."
Cái quái gì thế? Anh sợ cô lại mạnh mẽ cưỡng hôn anh chắc ?
[Ha ha ha ha ha ha cười ngất, Bách Ngật có chuẩn bị trước khi đến]
[Trước khi bạn nhỏ ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân [buồn cười]]
"Khụ, hôm nay tôi bị cảm sợ lây bệnh cho cô." Bách Ngật kéo ghế ngồi xuống đối diện Lục Ninh Ninh.
Phục vụ thấy bàn họ đến đủ người cầm thực đơn đến mời bọn họ gọi món.
Lục Ninh Ninh nhìn khẩu trang trên mặt Bách Ngật, xấu hổ cười: "À, vậy sao, tôi còn nghĩ do anh sợ tôi cưỡng hôn anh tiếp chứ."
Phục vụ: "....."
Anh ta nên nghĩ lại trước khi đến không ?
[Chị Ninh à, chúng ta là người mẫu mực]
[Mọi người học theo chị Ninh chưa? Thấy cao thủ mạnh mẽ tấn công tiến lên chưa [đầu chó]]
Cố Âm đang ngồi nhà ăn cơm, bỗng thấy sóng comment thảo luận về Lục Ninh Ninh và Bách Ngật, thầm nghĩ hóa ra Lục Ninh Ninh thật sự hẹn gặp mặt Bách Ngật ?
Được rồi, thế để sau gọi điện thoại hỏi cô ấy xem sao.
"Hai người muốn gọi món chưa ạ ?" Nhân viên cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, lễ phép hỏi.
Bách Ngật: "Đưa cho cô ấy chọn đi."
Lục Ninh Ninh: "Tôi mới gọi mấy món rồi, anh xem anh muốn ăn gì."
Bách Ngật: "Giống cô là được."
Lục Ninh Ninh cười: "Hóa ra khẩu vị của chúng ta rất giống nhau, đúng là rất có duyên."
"....." Bạch Ngật nhận thực đơn từ tay nhân viên, "Để tôi xem."
Hai người gọi món xong, Bách Ngật vẫn không tháo khẩu trang xuống, đề phòng người ngồi đối diện như phòng cướp.
"À, chuyện hôm qua....."
"Cô không cần để ý chuyện xảy ra hôm qua." Bách Ngật không để cô nói xong đã cắt ngang, "Hôm nay tôi đến để muốn nói cô không cần giải thích hay xin lỗi tôi, tôi biết do cô uống say. Hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành, cứ thoải mái vứt chuyện này ra sau đi."
Lục Ninh Ninh: "......"
Không phải, anh đây cũng thoải mái quá đi? Sao cô cảm giác mình mới là người bị cưỡng hôn ?
Lục Ninh Ninh im lặng, phục vụ bắt đầu lên món, cô nhìn người ngồi đối diện, hỏi: "Đồ ăn đã dọn lên, anh muốn đeo khẩu trang ăn ?"
"....." Nếu có thể làm như vậy, quả thực anh ta định như thế.
Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm ăn tối xong thì dạo cùng một bạn nhỏ và một chó trong sân vườn. Cố Nhuận Hi và Kim Nguyên Bảo rất vui và hưng phấn, như những người được phóng thích sau khi bị nhốt quá lâu. Hai người một người nắm tay con trai, một người dắt chó, phải dùng hết sức mới có thể khống chế được.
"Nhuận Nhuận, Nguyên Bảo, không được chạy." Cô Âm nói vọng lại, "Vừa ăn cơm xong phải đi từ từ."
"Gâu!"
"Vâng ạ!"
Một người một chó trả lời rất tốt, nhưng không giảm tốc độ chạy.
"Nếu cả hai không nghe lời thì mai sẽ không dẫn cả hai đi bộ nữa."
Cuối cùng câu uy h**p có tác dụng, Kim Nguyên Bảo và Cố Nhuận Hi đều đi chậm lại.
Đúng mùa xuân về hoa nở rộ, trong vườn trồng rất nhiều hoa đang thi nhau nở, nhìn cực kỳ đẹp. Cố Nhuận Hi ầm ĩ muốn chụp ảnh cùng mẹ, Thẩm Niệm Lâm chỉ có thể dùng một tay dắt chó, một tay cầm điện thoại chụp ảnh cho hai mẹ con.
Sau khi chụp xong, Nhuận Hi còn muốn xem chọn ảnh: "Ảnh ba chụp không đẹp bằng dì Bạch chụp, mẹ ơi, lần sau chúng ta bảo dì Bạch chụp cho chúng ta."
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Đã bị coi thành công cụ sai bảo, còn bị người ta ghét bỏ ?
"Mẹ ơi, chúng ta nắm tay Nguyên Bảo chụp đi."
"Được." Cố Âm ôm Nguyên Bảo về chỗ hai mẹ con, để Thẩm Niệm Lâm đứng trước chụp cho họ.
Thẩm Niệm Lâm chụp xong, Cố Âm kiểm tra trước một chút. Ảnh không bị chụp dính góc chết, cũng không mờ, kết cấu bức ảnh cũng không đến mức: "Chụp khá ổn."
Thẩm Niệm Lâm: "Bạch Tâm Dật từng học kỹ thuật chụp ảnh, cô ta chụp đẹp hơn anh thật."
"Ò, vậy sao." Cố Âm gật đầu, Bạch Tâm Dật này quả nhiều tài nghệ.
Điện thoại cô cất trong túi rung nhẹ, Cố Âm lấy điện thoại ra xem, là Lục Ninh Ninh gọi.
Cô nắm tay Cố Nhuận Hi, tay còn lại nhận cuộc gọi: "Ninh Ninh, sao rồi? Có phải hôm nay cậu hẹn Bách Ngật ăn cơm không ?"
"Đúng, mình còn hẹn riêng ở một nơi cực kỳ cực kỳ lãng mạn." Lục Ninh Ninh tức giận kêu, "Kết quả, cậu đoán xem thế nào, không ngờ anh ấy lại đeo khẩu trang đến! Sao anh ấy không đeo luôn cái mặt nạ chống khí độc đến cho rồi!"
"Hahhaha." Cố Âm bật cười thành tiếng, ý thức bảo vệ bản thân của Bách Ngật mạnh ghê.
"Cậu nói xem, có phải anh ấy thích đàn ông không ? ?"
"....Hừm, chắc không đâu."
"Thế tại sao phải phòng mình như phòng cướp, hoàn toàn coi mình thành kiểu cô gái lưu manh."
"...Chẳng lẽ cậu không phải ?"
Lục Ninh Ninh: "....."
"không thèm nghe cậu nói nữa, mình đi ăn thêm cơm đây."
"...Được."
"Lục Ninh Ninh?" Thẩm Niệm Lâm chờ Cố Âm tắt điện thoại xong mới hỏi. Cô gật đầu: "Anh thân thiết chơi với Bách Ngật lâu rồi, anh biết anh ta thích mẫu người gì không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Sao? Lục Ninh Ninh để ý Bách Ngật rồi hả? Anh khuyên cô ấy nên nhanh chóng đổi đối tượng đi."
Cố Âm có một dự cảm mãnh liệt: "Không thể nào không thể nào, không lẽ Bách Ngật thích đàn ông thật sao ?"
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Anh giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô, cười bất lực: "Nghĩ gì đấy? Bách Ngật là kiểu đi giữa vườn hoa mà chẳng dính cánh nào."
"Ơ." Cố Âm cẩn thận hỏi, "Anh ta không sợ bị bệnh à ?"
"...." Thẩm Niệm Lâm im lặng một lúc, "Thực ra cậu ta không kén chọn đến mức đó."
"Ừm ừm, vậy hiện tại đã có bạn gái chưa ?"
"Trước mắt chưa thấy cô gái nào bên cạnh cậu ta."
"Tức là Lục Ninh Ninh vẫn còn cơ hội ?"
"....Anh đề xuất cô ấy nên đổi đối tượng, mặc dù Nhạc Dịch hàm hát hơi khó nghe nhưng lúc không hát vẫn đáng tin."
"Haizz." Cố Âm thở dài, "Đáng tiếc vừa nhìn đã biết Nhạc Dịch Hàm là trai tân. Đàn ông ấy à, Lục Ninh Ninh không muốn tìm người như thế mà muốn một người cao cấp như Bách Ngật ."
Thẩm Niệm Lâm: "....."
Đàn ông, xét một khía cạnh nào đó, xử nam không có gì không tốt.
"Ba mẹ, hai người đang nói gì ạ ?" Cố Nhuận Hi ngẩng đầu, tò mò hỏi.
Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm: "...."
Thôi xong, quên mất còn đứa con.
Thẩm Niệm Lâm bình tĩnh trả lời: "Ba mẹ đang nói một ít chuyện của người lớn."
"Nhuận Nhuận cũng muốn nghe ~~"
"Nhuận Nhuận quá nhỏ, không được nghe."
"Nhuận Nhuận không nhỏ, Nhuận Nhuận muốn nghe!"
Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai: "À, nếu Nhuận Nhuận không nhỏ, có phải đêm nay tự ngủ một mình được không ?"
Cố Nhuận Hi: "...."
Ba đọc cậu như một quyển sách.
Đến cùng, Cố Nhuận Hi vẫn bắt Cố Âm nằm trên giường ngủ trong phòng mình. Cũng may cậu bé luôn sinh hoạt đúng giờ giấc, dắt chó đi dạo xong về ngáp liên tục, nằm xuống chưa được mấy phút đã ngủ.
Cố Âm tự nhận thấy công việc dỗ con trai ngủ là việc nhẹ và nhàn nhã nhất thế giới – bởi vì vốn không cần dỗ.
Trước khi ngủ cô lướt vòng bạn bè phát hiện Lục Ninh Ninh đi ăn thêm ít đồ nướng, cô lướt xuống xem thêm thì thấy Nhạc Dịch Hàm cũng đăng ảnh đi ăn đồ nướng.
"....." Đúng là người trẻ tuổi có nhiều tinh lực, chơi kiểu tình tay ba vui được vậy.
Sáng hôm sau, hiếm có dịp Cố Âm dậy sớm trước khi con trai chạy đến gọi. Đã mấy ngày cô không đến công ty, hôm nay cô phải đến để xử lý một số công việc.
Cô thay quần áo xong xuống tầng, thấy Cố Nhuận Hi đang chơi cùng Kim Nguyên Bảo trong vườn.
Hôm Nhuận Hi mới đến, Kim Nguyên Bảo còn hơi xa cách với cậu bé. Mấy ngày sau, một người một chó tự nhiên trở thành bạn tốt, sáng nào cũng phải dính với nhau mới được.
Bạch Tâm Dật đứng bên cạnh, thường xuyên dặn dò bé mấy câu.
Cố Âm đi ra ngoài phòng khách, đánh giá cách ăn mặc của Bạch Tâm Dật. Vào hôm đầu tiên gặp mặt, cô ta mặc một váy màu trắng, nhìn có vẻ dịu dàng yểu điệu. Hôm nay cô ta mặc chiếc váy hoa đậm màu, phong cách khác hẳn.
Mẫu váy này Cố Âm biết, là thiết kế mùa xuân mới của Bunny, hoa được thiết kế trên váy rất có cảm giác nghệ thuật, hoa tiết do Bunny tìm riêng một họa sĩ thiết kết ở nước ngoài để làm. Chiếc váy kiểu cổ bẻ truyền thống kết hợp trâm cài trên ngực, hơi hướng cổ điển ưu nhã.
Bộ này tuy không phải thuộc dòng cao cấp được bày bán ở các quầy hàng, nhưng với giá một chiếc váy của Bunny, cũng phải tốn đến hơn mấy nghìn tệ.
Xem ra Bạch Tâm Dật không hề nói dối, Thẩm Niệm Lâm trả lương cho cô ta rất cao.
Kiểu tóc của cô ta hôm nay cũng khác, mặc dù vẫn là mái tóc dài màu đen nhưng trước kia cô ta không bao giờ đeo phụ kiện. Hôm nay Bạch Tâm Dật đeo một chiếc kẹp tóc lệch một bên, nhìn rất hợp với bộ váy đang mặc.
Thấy Cố Âm đi ra, Bạch Tâm Dật đứng tại chỗ nhìn cô cười: "Bà Thẩm, chào buổi sáng, cô định ra ngoài sao ?"
"Ừ." Cố Âm gật đầu, "Hôm nay tôi phải đến công ty."
"Dạ vâng, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Nhuận Hi."
Cố Âm cười không nói chuyện, ảnh mắt nhìn qua một lượt váy trên người cô ta: "Bộ váy cô mặc hôm nay rất đẹp, sao trước đây chưa từng thấy cô mặc ?"
Bạch Tâm Dật nghe xong ngượng ngụng cười: "Trước kia tôi mua bộ này ở cửa hàng nhưng chưa mặc bao giờ. Hôm qua thấy hoa trong vườn nở rộ, bỗng nghĩ đến chiếc váy này, cảm giác rất hợp với mùa xuân. Có điều váy của tôi chắc không thể so với bộ của cô, kém rất xa, bộ cô mặc là hàng cao cấp."
Cố Âm: "Không phải tôi chỉ mặc hàng cao cấp, quần áo Bunny đều là hàng tốt, các trang phục bày bán trong các cửa hàng đều có phong cách và cái đẹp riêng."
Cô nói xong, ánh mắt đảo qua trên mặt Bạch Tâm Dật, hình như hôm nay lớp trang điểm trên mặt của cô ta cũng đậm hơn mọi hôm một chút, ít nhất nhìn màu son môi rõ hơn. Mà quả thật, chiếc váy hôm nay cũng chẳng hợp với kiểu trang điểm nhạt nhòa như trước kia của cô.